Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 22
Rồi khi đến nơi, cô lại nhìn thấy anh đang ở đó, cười nói với Lâm Nhã. Định bước tới nhưng lại lùi về, thiết nghĩ đến đó tạm biệt chắc sẽ ngượng hơn.
Cứ thế lủi thủi một mình, vừa đi vừa cười. Cô cười cho thứ tình cảm ngu ngốc này. Đưa tay sờ thứ nhói trước ngực. Cô đau chứ, từ khi bắt đầu cô chi là kẻ ngoài cuộc. Rồi cô quyết định rời đi trong hôm nay. Đi để quên tất cả quên luôn tình cảm cô dành cho anh.
Nói vậy nhưng cô luôn dõi theo anh, ở Mỹ cô thường xuyên đọc báo, theo dõi thông tin về anh. Cứ như vậy thầm lặng kéo dài thứ tình cảm đó suốt một năm trời. Rồi đọc được thông tin Sở thị phá sản, con trai cả Sở thị chết do xe lao xuống biển.
Cô như khóc nấc lên.
- Chị có biết không lúc ấy em đau khổ lắm chứ. Đến khi sắp quên được rồi anh ta lại trở về.... Trở về làm gì chứ, coi em là trò cười sao..
Tư Thanh như hiểu phần nào đó. Cô chỉ biết vỗ nhẹ an ủi cô.
- Nè hai cô em xinh đẹp... sao buồn vậy cần mấy anh đây góp vui không.
- Bỏ tay chó mày ra, đừng chạm người tao.
Tư Thanh liết nhìn đám người không biết sống chết kia.
- Ây ya cũng hung dữ thật đó, nhưng đúng gu của anh...
- Ấy cô em xinh đẹp này sao lại khóc...
Hắn đưa bàn tay ghê tởm nâng cằm Mỹ Kỳ. Cô tức giận, thẳng chân đá vào hạ bộ hắn. Bọn kia thấy vậy lao lên định đánh cô. Tư Thanh kế bên cầm chai Whisky trên bàn đập nát ra. Cô cầm lấy mảnh vỡ chỉa về phía chúng
- Sao nào, muốn thử không...
Cả quán bar náo nhiệt giờ im bặt, mọi tầm mắt chú ý đổ về cô.
- Bọn bây đâu... bắt hải con nhỏ đó lại _ Tên bị đá kia xiêng vẹo đứng lên ta lệnh cho thủ hạ
Tư Thanh nhếch mép cười.
- Các người không sợ chết thì cứ lên..
Một tên không biết sống chết lao đến.
Tư Thanh thủ sẵn chưa xuống đòn thì dáng người thân thuộc đứng trước mặt cô, vung chân đá tên đó lăn ra đất. Cô đứng hình miệng giật giật, kì này tiêu thật rồi. Cô đưa mắt nhìn sắc mặt anh, không biểu cảm vẫn băng lãnh. Người đó không ai khác là Âu Dung Thần. Anh quay sang nhìn cô, không phải A Mặc báo cho anh thì không biết cô vợ nhỏ này còn làm ra việc gì nữa.
Cô biết sắp có thiên tai động địa nhanh chân chạy lại chỗ anh, ôm chầm lấy anh giả vờ ngây thơ yếu đuối.
- Ông xã! Sao anh đến đây vậy!!!!..
Ánh mắt long lanh ngước nhìn anh mong chờ câu trả lời. Anh cuối người nói nhỏ vào tai cô.
- Gan em cũng to lắm... dám đến bar quậy phá xem anh về trừng phạt em thế nào!!! _ nói rồi không quên cắn nhẹ tai cô
Cô bất chợt rùng mình " chết thật rồi, chết thật rồi! "
Một tên trong đó không biết sống chết, đứng dậy, rút dao trong người ra tiến lại chỗ Mỹ Kỳ. Cô nảy giờ đứng im ở đó như người mất hồn tâm trạng toang như chị dâu cô vậy. Không để ý sắp có nguy hiểm. Chợt một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.
Sở Lâm chỉa súng vào đầu tên đó, hắn run sợ tiếng ' Leng keng ' đò vật rơi xuống đất. Hắn run rẩy sợ hãi quỳ xuống.
Thật ra Âu Dung Thần đang ở cùng Sở Lâm bàn chuyện công ty của Sở gia thì nghe A Mặc báo cô đang ở bar The Moon thì tức tốc đến đây nên Sở Lâm cũng đi theo. Đến đây thấy cảnh tượng này tức giận càng thêm tức giận.
Mỹ Kỳ bây giờ mới lấy lại bình tĩnh, cô đưa mắt nhìn người trước mặt. Bất chợt cô oà khóc. Sở Lâm lo lắng quay sang vỗ về cô.
- Được rồi cô nhóc... không sao rồi!
Mỹ Kỳ đẩy tay Sở Lâm ra rồi bỏ đi không đếm xỉa anh.
Rồi khi đến nơi, cô lại nhìn thấy anh đang ở đó, cười nói với Lâm Nhã. Định bước tới nhưng lại lùi về, thiết nghĩ đến đó tạm biệt chắc sẽ ngượng hơn.
Cứ thế lủi thủi một mình, vừa đi vừa cười. Cô cười cho thứ tình cảm ngu ngốc này. Đưa tay sờ thứ nhói trước ngực. Cô đau chứ, từ khi bắt đầu cô chi là kẻ ngoài cuộc. Rồi cô quyết định rời đi trong hôm nay. Đi để quên tất cả quên luôn tình cảm cô dành cho anh.
Nói vậy nhưng cô luôn dõi theo anh, ở Mỹ cô thường xuyên đọc báo, theo dõi thông tin về anh. Cứ như vậy thầm lặng kéo dài thứ tình cảm đó suốt một năm trời. Rồi đọc được thông tin Sở thị phá sản, con trai cả Sở thị chết do xe lao xuống biển.
Cô như khóc nấc lên.
- Chị có biết không lúc ấy em đau khổ lắm chứ. Đến khi sắp quên được rồi anh ta lại trở về.... Trở về làm gì chứ, coi em là trò cười sao..
Tư Thanh như hiểu phần nào đó. Cô chỉ biết vỗ nhẹ an ủi cô.
- Nè hai cô em xinh đẹp... sao buồn vậy cần mấy anh đây góp vui không.
- Bỏ tay chó mày ra, đừng chạm người tao.
Tư Thanh liết nhìn đám người không biết sống chết kia.
- Ây ya cũng hung dữ thật đó, nhưng đúng gu của anh...
- Ấy cô em xinh đẹp này sao lại khóc...
Hắn đưa bàn tay ghê tởm nâng cằm Mỹ Kỳ. Cô tức giận, thẳng chân đá vào hạ bộ hắn. Bọn kia thấy vậy lao lên định đánh cô. Tư Thanh kế bên cầm chai Whisky trên bàn đập nát ra. Cô cầm lấy mảnh vỡ chỉa về phía chúng
- Sao nào, muốn thử không...
Cả quán bar náo nhiệt giờ im bặt, mọi tầm mắt chú ý đổ về cô.
- Bọn bây đâu... bắt hải con nhỏ đó lại _ Tên bị đá kia xiêng vẹo đứng lên ta lệnh cho thủ hạ
Tư Thanh nhếch mép cười.
- Các người không sợ chết thì cứ lên..
Một tên không biết sống chết lao đến.
Tư Thanh thủ sẵn chưa xuống đòn thì dáng người thân thuộc đứng trước mặt cô, vung chân đá tên đó lăn ra đất. Cô đứng hình miệng giật giật, kì này tiêu thật rồi. Cô đưa mắt nhìn sắc mặt anh, không biểu cảm vẫn băng lãnh. Người đó không ai khác là Âu Dung Thần. Anh quay sang nhìn cô, không phải A Mặc báo cho anh thì không biết cô vợ nhỏ này còn làm ra việc gì nữa.
Cô biết sắp có thiên tai động địa nhanh chân chạy lại chỗ anh, ôm chầm lấy anh giả vờ ngây thơ yếu đuối.
- Ông xã! Sao anh đến đây vậy!!!!..
Ánh mắt long lanh ngước nhìn anh mong chờ câu trả lời. Anh cuối người nói nhỏ vào tai cô.
- Gan em cũng to lắm... dám đến bar quậy phá xem anh về trừng phạt em thế nào!!! _ nói rồi không quên cắn nhẹ tai cô
Cô bất chợt rùng mình " chết thật rồi, chết thật rồi! "
Một tên trong đó không biết sống chết, đứng dậy, rút dao trong người ra tiến lại chỗ Mỹ Kỳ. Cô nảy giờ đứng im ở đó như người mất hồn tâm trạng toang như chị dâu cô vậy. Không để ý sắp có nguy hiểm. Chợt một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.
Sở Lâm chỉa súng vào đầu tên đó, hắn run sợ tiếng ' Leng keng ' đò vật rơi xuống đất. Hắn run rẩy sợ hãi quỳ xuống.
Thật ra Âu Dung Thần đang ở cùng Sở Lâm bàn chuyện công ty của Sở gia thì nghe A Mặc báo cô đang ở bar The Moon thì tức tốc đến đây nên Sở Lâm cũng đi theo. Đến đây thấy cảnh tượng này tức giận càng thêm tức giận.
Mỹ Kỳ bây giờ mới lấy lại bình tĩnh, cô đưa mắt nhìn người trước mặt. Bất chợt cô oà khóc. Sở Lâm lo lắng quay sang vỗ về cô.
- Được rồi cô nhóc... không sao rồi!
Mỹ Kỳ đẩy tay Sở Lâm ra rồi bỏ đi không đếm xỉa anh.