Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-127
Chương 127: Bom giả
Dương Nguyên Khánh tay chống nạng đi vào nhếch mép cười khẩy, ánh mắt hằng lên những tia tức giận, căm phẫn:
"Thật không ngờ cô lại dám nhờ bọn người Lục Dĩ Tường giúp đỡ nhưng cô nên nhớ cho dù ba mẹ của cô không còn ở trong tay của tôi thì cô cũng phải làm gián điệp cho tôi bởi vì cô đã bị nghiện thuốc phiện nếu như không có tôi thì cô sẽ không chịu được mỗi khi lên cơn nghiện."
Mộ Kiều Lam kinh ngạc, sững sốt khi nghe Dương Nguyên Khánh nói, Hoa Châu Châu hừ lạnh nở một nụ cười khinh bỉ:
"Bây giờ ba mẹ của tôi đã an toàn tôi sẽ không làm gián điệp cho anh nữa anh đừng có mà lấy chuyện đó ra mà uy hiếp tôi cho dù tôi có chết cũng không muốn làm thuộc hạ của anh."
Dương Nguyên Khánh trừng mắt giận dữ rút súng ra chỉa thẳng vào giữa đầu của Hoa Châu Châu, nghiến răng nói:
"Được! Nếu như cô đã muốn chết thì tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Hoa Châu Châu nhắm mắt không phản kháng, Mộ Kiều Lam kinh hãi chạy xông vào trong hét lớn ngăn cản Dương Nguyên Khánh:
"Không được! Không được giết Châu Châu."
Dương Nguyên Khánh bất ngờ, mày nhíu lại:"Lam Lam! Tại sao em lại ở đây?"
"Nguyên Khánh! Anh không được giết Châu Châu cô ấy là bạn của em em không cho phép anh giết cô ấy." Mộ Kiều Lam dang hai tay che chắn, bảo vệ cho Hoa Châu Châu.
"Thiếu gia! Thiếu gia!" Một thuộc hạ của anh ta hớt hãi chạy vào, lớn tiếng gọi.
"Có chuyện gì?" Dương Nguyên Khánh nhìn thuộc hạ của mình bằng ánh mắt sắc lẹm, lạnh giọng hỏi.
"Bên ngoài có một cô gái tự gắn bom vào người đang xông vào đây."
Vừa nói dứt tiếng, Hứa Tiểu Niệm đã tiến vào trong gương mặt lạnh như băng, bước đến gần Hoa Châu Châu trợn trừng mắt nói với Dương Nguyên Khánh:
"Anh thử động đến Châu Châu xem chỉ cần anh động đến cậu ấy tôi sẽ nhấn cái nút này cho tất cả cùng chết chung."
"Cô là ai? Cô đừng có mà manh động." Dương Nguyên Khánh lùi lại lo sợ Hứa Tiểu Niệm sẽ ấn nút kích hoạt bom.
"Tôi là bạn của Châu Châu tôi không cần biết giữa anh và cậu ấy có chuyện gì tôi chỉ cần biết nếu anh dám động đến cậu ấy thì anh phải chết." Hứa Tiểu Niệm bảo vệ cho Hoa Châu Châu, hù dọa Dương Nguyên Khánh.
"Được! Được! Tôi sẽ tha cho Hoa Châu Châu cô hãy đưa cô ta đi đi đừng có manh động." Dương Nguyên Khánh không dám làm gì chỉ có thể tha cho Hoa Châu Châu anh ta rất sợ Hứa Tiểu Niệm sẽ làm liều.
Hứa Tiểu Niệm nắm tay Hoa Châu Châu đưa cô ra ngoài rồi lên xe rời đi, Mộ Kiều Lam thở phào nhẹ nhõm khi Hoa Châu Châu được cứu thoát, bình an vô sự ra khỏi Dương gia.
Lái xe được một lúc Hứa Tiểu Niệm dừng lại tháo bom ra khỏi người mình quăng ra phía sau, Hoa Châu Châu giật thót mình, trợn trắng, lo sợ nó sẽ nổ:
"Sao cậu lại quăng như thế lỡ nó phát nổ rồi sao? Mà cậu cũng gan thật đấy dám gắn bom vào người đi đến uy hiếp Dương Nguyên Khánh."
"Đó là bom giả thôi cậu nghĩ bom thật tớ dám gắn vào người rồi còn quăng như thế sao? Gan tớ đâu có lớn như vậy." Hứa Tiểu Niệm nhếch môi cười một bên tiếp tục lái xe chạy đi.
Hoa Châu Châu rất ngạc nhiên, thích thú khi biết đó là bom giả không ngờ Hứa Tiểu Niệm lại còn có chiêu này:
"Tiểu Niệm! Tại sao cậu lại biết tớ đang ở chỗ của Dương Nguyên Khánh mà đến cứu tớ vậy?"
"Thì tớ đã gắn con chip định vị ở trên xe cậu và còn cả định vị điện thoại cậu nữa nên tớ mới biết mà đến kịp thời đấy."
Mộ Kiều Lam vào phòng tắm gọi điện cho Từ Phương Hiểu nói cho cô biết những chuyện đã xảy ra ở Dương gia:
"Hân Hân! Lúc nãy Châu Châu đã ở đây xém chết dưới tay của Dương Nguyên Khánh đấy."
Đang đi trên đường, Từ Phương Hiểu bỗng dừng lại mặt mày nhăn nhó, biến sắc hỏi Mộ Kiều Lam:
"Châu Châu xém chết dưới tay Dương Nguyên Khánh? Tại sao đột nhiên cậu ấy lại ở đó?"
"Chị cũng không rõ nhưng chị biết tại sao Châu Châu lại không muốn ở bên cạnh anh hai nói ra những lời tuyệt tình ấy."
Từ Phương Hiểu im lặng lắng nghe Mộ Kiều Lam nói, Mộ Kiều Lam chậm rãi nói cho cô biết:"Sở dĩ Châu Châu làm như thế là bởi vì Dương Nguyên Khánh đã bắt ép Châu Châu hút thuốc phiện hiện tại cô ấy đã bị nghiện rồi. Dương Nguyên Khánh tưởng rằng sẽ dùng chuyện này ép buộc được Châu Châu nhưng cô ấy thà chết chứ không muốn làm gián điệp lúc đó cũng may là có một cô gái xưng là bạn của Châu Châu đến cứu, cô gái đó đã tự gắn bom lên người mình uy hiếp, đe dọa Dương Nguyên Khánh anh ta mới có thể tha cho Châu Châu."
"Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, tại sao mọi thứ cứ đổ dồn vào Châu Châu như vậy chứ?" Từ Phương Hiểu cảm thấy Hoa Châu Châu rất đáng thương, tội nghiệp.
Buổi chiều, ánh nắng dã dịu dần đi Âu Hoằng Phong đến đón Từ Phương Hiểu đi đến Hoa gia gặp Hoa Châu Châu. Bước vào bên trong anh và cô cúi chào Hoa An Hải, Diệp Ly rồi cất giọng hỏi:"Châu Châu có ở nhà không ạ?"
"Có! Hai cháu cứ lên phòng gặp Châu Châu đi nó cứ luôn nhốt mình ở trong phòng hai bác lo sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi." Hoa An Hải gật đầu, lo lắng thở dài.
Từ Phương Hiểu cùng Âu Hoằng Phong bước lên phòng gặp Hoa Châu Châu vừa hé mở cửa anh và cô đã không khỏi giật mình, sững sốt, không dám tin vào mắt mình khi thấy Hoa Châu Châu đang hít ma túy.
Cô vội chạy đến quăng cái thứ chết người kia đi, nắm chặt hai bả vai của Hoa Châu Châu:"Khi tớ nghe Lam Lam nói tớ thật sự không dám tin nhưng bây giờ khi thấy cậu như thế tớ thật sự không biết phải nói như thế nào nữa."
Hoa Châu Châu trốn tránh không muốn hai người thấy dáng vẻ này của mình, Hoa Châu Châu đẩy mạnh Từ Phương Hiểu quát lớn:
"Cậu hãy đi ra ngoài đi! Tớ không muốn gặp cậu không muốn cậu thấy dáng vẻ kinh tởm, đáng sợ bây giờ của tớ."
Âu Hoằng Phong vội đỡ lấy Từ Phương Hiểu anh cau mày nói với Hoa Châu Châu:
"Hoa Châu Châu! Cô đừng như thế vốn dĩ tôi và Phương Hiểu đến đây là để hỏi rõ chuyện giữa cô và Khánh Dương nhưng sau khi biết cô bị Dương Nguyên Khánh hại ra như thế thì chúng tôi đến là để giúp cô."
"Giúp? Giúp như thế nào chứ?" Hoa Châu Châu ôm đầu bật khóc, gục mặt xuống không muốn đối diện với bất cứ ai.
Từ Phương Hiểu kéo tay Hoa Châu Châu xuống nhẹ nhàng nói với cô:
"Châu Châu! Tớ và mọi người sẽ giúp cậu cai nghiện."
"Không! Tớ không muốn đến đó đâu tớ không muốn Khánh Dương nhìn thấy bộ dạng người không ra người, ma không ra ma như thế này." Hoa Châu Châu lắc đầu lia lịa không muốn đi đến trung tâm cai nghiện.
"Tớ biết tớ sẽ không đưa cậu đến đó tớ cùng Hoằng Phong sẽ đưa cậu đến chỗ của Nhã Băng cô ấy sẽ giúp cậu cai nghiện và tớ sẽ nói cho anh hai biết tình trạng của cậu nhưng sẽ không cho anh ấy thấy cậu đâu chỉ là cho biết thôi."
"Thật sao? Nhã Băng có thể giúp tớ cai nghiện sao?"
Từ Phương Hiểu gật gật đầu, Âu Hoằng Phong nói cho Hoa Châu Châu biết:
"Ở chỗ của Nhã Băng có một nơi dành cho những người bị nghiện để họ cai nghiện sau khi cai nghiện thành công họ sẽ trở thành thuộc hạ của cô ấy. Nhưng nếu như cô tới đó thì Nhã Băng sẽ sắp xếp cho cô một nơi khác tốt hơn giúp cô cai nghiện."
"Được! Tớ đồng ý đến đó." Hoa Châu Châu gật đầu đồng ý nếu như cô có thể cai nghiện thành công thì cô có thể ở bên cạnh của Mộ Khánh Dương, hoàn toàn không còn lo âu gì nữa.
Dương Nguyên Khánh tay chống nạng đi vào nhếch mép cười khẩy, ánh mắt hằng lên những tia tức giận, căm phẫn:
"Thật không ngờ cô lại dám nhờ bọn người Lục Dĩ Tường giúp đỡ nhưng cô nên nhớ cho dù ba mẹ của cô không còn ở trong tay của tôi thì cô cũng phải làm gián điệp cho tôi bởi vì cô đã bị nghiện thuốc phiện nếu như không có tôi thì cô sẽ không chịu được mỗi khi lên cơn nghiện."
Mộ Kiều Lam kinh ngạc, sững sốt khi nghe Dương Nguyên Khánh nói, Hoa Châu Châu hừ lạnh nở một nụ cười khinh bỉ:
"Bây giờ ba mẹ của tôi đã an toàn tôi sẽ không làm gián điệp cho anh nữa anh đừng có mà lấy chuyện đó ra mà uy hiếp tôi cho dù tôi có chết cũng không muốn làm thuộc hạ của anh."
Dương Nguyên Khánh trừng mắt giận dữ rút súng ra chỉa thẳng vào giữa đầu của Hoa Châu Châu, nghiến răng nói:
"Được! Nếu như cô đã muốn chết thì tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Hoa Châu Châu nhắm mắt không phản kháng, Mộ Kiều Lam kinh hãi chạy xông vào trong hét lớn ngăn cản Dương Nguyên Khánh:
"Không được! Không được giết Châu Châu."
Dương Nguyên Khánh bất ngờ, mày nhíu lại:"Lam Lam! Tại sao em lại ở đây?"
"Nguyên Khánh! Anh không được giết Châu Châu cô ấy là bạn của em em không cho phép anh giết cô ấy." Mộ Kiều Lam dang hai tay che chắn, bảo vệ cho Hoa Châu Châu.
"Thiếu gia! Thiếu gia!" Một thuộc hạ của anh ta hớt hãi chạy vào, lớn tiếng gọi.
"Có chuyện gì?" Dương Nguyên Khánh nhìn thuộc hạ của mình bằng ánh mắt sắc lẹm, lạnh giọng hỏi.
"Bên ngoài có một cô gái tự gắn bom vào người đang xông vào đây."
Vừa nói dứt tiếng, Hứa Tiểu Niệm đã tiến vào trong gương mặt lạnh như băng, bước đến gần Hoa Châu Châu trợn trừng mắt nói với Dương Nguyên Khánh:
"Anh thử động đến Châu Châu xem chỉ cần anh động đến cậu ấy tôi sẽ nhấn cái nút này cho tất cả cùng chết chung."
"Cô là ai? Cô đừng có mà manh động." Dương Nguyên Khánh lùi lại lo sợ Hứa Tiểu Niệm sẽ ấn nút kích hoạt bom.
"Tôi là bạn của Châu Châu tôi không cần biết giữa anh và cậu ấy có chuyện gì tôi chỉ cần biết nếu anh dám động đến cậu ấy thì anh phải chết." Hứa Tiểu Niệm bảo vệ cho Hoa Châu Châu, hù dọa Dương Nguyên Khánh.
"Được! Được! Tôi sẽ tha cho Hoa Châu Châu cô hãy đưa cô ta đi đi đừng có manh động." Dương Nguyên Khánh không dám làm gì chỉ có thể tha cho Hoa Châu Châu anh ta rất sợ Hứa Tiểu Niệm sẽ làm liều.
Hứa Tiểu Niệm nắm tay Hoa Châu Châu đưa cô ra ngoài rồi lên xe rời đi, Mộ Kiều Lam thở phào nhẹ nhõm khi Hoa Châu Châu được cứu thoát, bình an vô sự ra khỏi Dương gia.
Lái xe được một lúc Hứa Tiểu Niệm dừng lại tháo bom ra khỏi người mình quăng ra phía sau, Hoa Châu Châu giật thót mình, trợn trắng, lo sợ nó sẽ nổ:
"Sao cậu lại quăng như thế lỡ nó phát nổ rồi sao? Mà cậu cũng gan thật đấy dám gắn bom vào người đi đến uy hiếp Dương Nguyên Khánh."
"Đó là bom giả thôi cậu nghĩ bom thật tớ dám gắn vào người rồi còn quăng như thế sao? Gan tớ đâu có lớn như vậy." Hứa Tiểu Niệm nhếch môi cười một bên tiếp tục lái xe chạy đi.
Hoa Châu Châu rất ngạc nhiên, thích thú khi biết đó là bom giả không ngờ Hứa Tiểu Niệm lại còn có chiêu này:
"Tiểu Niệm! Tại sao cậu lại biết tớ đang ở chỗ của Dương Nguyên Khánh mà đến cứu tớ vậy?"
"Thì tớ đã gắn con chip định vị ở trên xe cậu và còn cả định vị điện thoại cậu nữa nên tớ mới biết mà đến kịp thời đấy."
Mộ Kiều Lam vào phòng tắm gọi điện cho Từ Phương Hiểu nói cho cô biết những chuyện đã xảy ra ở Dương gia:
"Hân Hân! Lúc nãy Châu Châu đã ở đây xém chết dưới tay của Dương Nguyên Khánh đấy."
Đang đi trên đường, Từ Phương Hiểu bỗng dừng lại mặt mày nhăn nhó, biến sắc hỏi Mộ Kiều Lam:
"Châu Châu xém chết dưới tay Dương Nguyên Khánh? Tại sao đột nhiên cậu ấy lại ở đó?"
"Chị cũng không rõ nhưng chị biết tại sao Châu Châu lại không muốn ở bên cạnh anh hai nói ra những lời tuyệt tình ấy."
Từ Phương Hiểu im lặng lắng nghe Mộ Kiều Lam nói, Mộ Kiều Lam chậm rãi nói cho cô biết:"Sở dĩ Châu Châu làm như thế là bởi vì Dương Nguyên Khánh đã bắt ép Châu Châu hút thuốc phiện hiện tại cô ấy đã bị nghiện rồi. Dương Nguyên Khánh tưởng rằng sẽ dùng chuyện này ép buộc được Châu Châu nhưng cô ấy thà chết chứ không muốn làm gián điệp lúc đó cũng may là có một cô gái xưng là bạn của Châu Châu đến cứu, cô gái đó đã tự gắn bom lên người mình uy hiếp, đe dọa Dương Nguyên Khánh anh ta mới có thể tha cho Châu Châu."
"Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, tại sao mọi thứ cứ đổ dồn vào Châu Châu như vậy chứ?" Từ Phương Hiểu cảm thấy Hoa Châu Châu rất đáng thương, tội nghiệp.
Buổi chiều, ánh nắng dã dịu dần đi Âu Hoằng Phong đến đón Từ Phương Hiểu đi đến Hoa gia gặp Hoa Châu Châu. Bước vào bên trong anh và cô cúi chào Hoa An Hải, Diệp Ly rồi cất giọng hỏi:"Châu Châu có ở nhà không ạ?"
"Có! Hai cháu cứ lên phòng gặp Châu Châu đi nó cứ luôn nhốt mình ở trong phòng hai bác lo sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi." Hoa An Hải gật đầu, lo lắng thở dài.
Từ Phương Hiểu cùng Âu Hoằng Phong bước lên phòng gặp Hoa Châu Châu vừa hé mở cửa anh và cô đã không khỏi giật mình, sững sốt, không dám tin vào mắt mình khi thấy Hoa Châu Châu đang hít ma túy.
Cô vội chạy đến quăng cái thứ chết người kia đi, nắm chặt hai bả vai của Hoa Châu Châu:"Khi tớ nghe Lam Lam nói tớ thật sự không dám tin nhưng bây giờ khi thấy cậu như thế tớ thật sự không biết phải nói như thế nào nữa."
Hoa Châu Châu trốn tránh không muốn hai người thấy dáng vẻ này của mình, Hoa Châu Châu đẩy mạnh Từ Phương Hiểu quát lớn:
"Cậu hãy đi ra ngoài đi! Tớ không muốn gặp cậu không muốn cậu thấy dáng vẻ kinh tởm, đáng sợ bây giờ của tớ."
Âu Hoằng Phong vội đỡ lấy Từ Phương Hiểu anh cau mày nói với Hoa Châu Châu:
"Hoa Châu Châu! Cô đừng như thế vốn dĩ tôi và Phương Hiểu đến đây là để hỏi rõ chuyện giữa cô và Khánh Dương nhưng sau khi biết cô bị Dương Nguyên Khánh hại ra như thế thì chúng tôi đến là để giúp cô."
"Giúp? Giúp như thế nào chứ?" Hoa Châu Châu ôm đầu bật khóc, gục mặt xuống không muốn đối diện với bất cứ ai.
Từ Phương Hiểu kéo tay Hoa Châu Châu xuống nhẹ nhàng nói với cô:
"Châu Châu! Tớ và mọi người sẽ giúp cậu cai nghiện."
"Không! Tớ không muốn đến đó đâu tớ không muốn Khánh Dương nhìn thấy bộ dạng người không ra người, ma không ra ma như thế này." Hoa Châu Châu lắc đầu lia lịa không muốn đi đến trung tâm cai nghiện.
"Tớ biết tớ sẽ không đưa cậu đến đó tớ cùng Hoằng Phong sẽ đưa cậu đến chỗ của Nhã Băng cô ấy sẽ giúp cậu cai nghiện và tớ sẽ nói cho anh hai biết tình trạng của cậu nhưng sẽ không cho anh ấy thấy cậu đâu chỉ là cho biết thôi."
"Thật sao? Nhã Băng có thể giúp tớ cai nghiện sao?"
Từ Phương Hiểu gật gật đầu, Âu Hoằng Phong nói cho Hoa Châu Châu biết:
"Ở chỗ của Nhã Băng có một nơi dành cho những người bị nghiện để họ cai nghiện sau khi cai nghiện thành công họ sẽ trở thành thuộc hạ của cô ấy. Nhưng nếu như cô tới đó thì Nhã Băng sẽ sắp xếp cho cô một nơi khác tốt hơn giúp cô cai nghiện."
"Được! Tớ đồng ý đến đó." Hoa Châu Châu gật đầu đồng ý nếu như cô có thể cai nghiện thành công thì cô có thể ở bên cạnh của Mộ Khánh Dương, hoàn toàn không còn lo âu gì nữa.