Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 12
Anh phóng xe ra khỏi thành phố đi lên một ngọn núi. Chẳng mấy chốc anh dưng lại trước cánh cổng cao to một người mặc áo đen ra mở cửa cho anh. Anh chạy xe vào trong, anh bước xuống xe. Một tốp người cung kính cuối chào " Lão đại " anh không trả lời đi thẳng vào trong. Từ xa A Mặc đi đến
- Lão đại! hắn đang bên trong ngục Thẩm thiếu gia đang tra khảo
Anh bước nhanh vào trong
Bên trong đã nghe vọng ra tiếng kêu thất thanh yếu ớt và giọng nói trả khảo vang lên. Những tiếng roi da đánh vào da thịt, thật tàn nhẫn
- Ây sao cậu cứng đầu quá... hay tôi dẫn tiểu hổ ra chơi với cậu nhỡ... _ Thẩm Dư Mạc nói với giọng lạnh lùng bước về phía anh ta
- Từ khi nào tiểu hổ của tôi lại bị cậu đem ra như vậy.... _Âu Dung Thần bước lại phía Thẩm Dư Mạc
Thẩm Dư Mạc nhìn thấy Âu Dung Thần rồi đi lại phía anh
- Tra ra được gì rồi _ Âu Dung Thần lạnh lùng nói
- Cậu ta cứng đầu không chịu nói
Âu Dung Thần suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói tiếp - Thả cậu ta đi..._ rồi chậm rãi đi ra ngoài
Thẩm Dư Mạc khó hiểu đi theo anh ra ngoài
- Tại sao lại thả hắn ta đi???!
Âu Dung Thần dừng bước nói " Tôi muốn bắt cá lớn con cá nhỏ này đem đi làm mồi nhử, tôi không tin Lâm Thiếu Tường không lộ đuôi cáo của ông ta ra ". Thẩm Dư Mạc nghe anh nói, anh cũng phải công nhận người bạn này của anh quả thật là mưu mô " Cậu đúng thật là có một cái đầu hơn người đấy "
Cùng lúc ấy điện thoại Âu Dung Thần reo lên. Anh nhìn dãy số rồi cười dịu dàng, anh nghe máy. Đầu dây bên kia một giọng nói dịu dàng vang lên, không ai khác là cô
" Alô! Thần à, anh xong việc chưa "
" Anh chỉ vừa tới được một lúc.... sao hả anh mới đi mà nhớ anh rồi sao??!?."
" Ừm, phải đó em nhớ anh chết được " _Cô nói với giọng đầy nũng nịu
Người nào đó đứng kế bên nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai người. Thẩm Dư Mạc thầm nghĩ '"'" Em gái nhỏ này không phải lúc trước phản đối hôn ước sao.... sao bây giờ thay đổi 180° rồi '''"'"
Âu Dung Thần nghe cô nói như vậy trong lòng hết sức vui mừng. Cô gái nhỏ này càng ngày càng nhõng nhẽo rồi. Anh cười đầy hạnh phúc
" Anh cũng nhớ em chết đây...." Anh nhẹ nhàng nói
" Anh thật là.... con người kiêu ngạo lạnh lùng của anh đâu rồi " Cô nói với giọng oán hờn
Anh cũng đã suy nghĩ về điều này. Cho đến bây giờ anh cũng không biết tại sao khi ở cạnh cô, anh mới thoải mái gỡ bỏ con người đấy của mình mà thay vào sự dịu dàng nũng nịu nuông chìu dành cho cô
" Đều bị em làm cho biến mất hết rồi " anh nói đầy dịu dàng
" Hừm, lẽo mép..." dừng lại một hồi cô cảm thấy buồn ngủ cô ngáp dài "... cái đó em buồn ngủ rồi anh làm việc đi, đừng làm việc quá sức. Bye bye "
" Ừm, vợ ngủ ngon... mơ thấy anh " Anh hôn nhẹ lên điện thoại rồi cất máy vào túi
Thẩm Dư Mạc đứng kế bên nhìn thấy hết, được một phen ăn cẩu lương ngập mặt. Vợ chồng nhà này sến súa chảy nước. Ây nỗi cả da gà, đau đớn nhất là anh còn là FA. Hayzzzz, ai khóc nổi đau này
Anh phóng xe ra khỏi thành phố đi lên một ngọn núi. Chẳng mấy chốc anh dưng lại trước cánh cổng cao to một người mặc áo đen ra mở cửa cho anh. Anh chạy xe vào trong, anh bước xuống xe. Một tốp người cung kính cuối chào " Lão đại " anh không trả lời đi thẳng vào trong. Từ xa A Mặc đi đến
- Lão đại! hắn đang bên trong ngục Thẩm thiếu gia đang tra khảo
Anh bước nhanh vào trong
Bên trong đã nghe vọng ra tiếng kêu thất thanh yếu ớt và giọng nói trả khảo vang lên. Những tiếng roi da đánh vào da thịt, thật tàn nhẫn
- Ây sao cậu cứng đầu quá... hay tôi dẫn tiểu hổ ra chơi với cậu nhỡ... _ Thẩm Dư Mạc nói với giọng lạnh lùng bước về phía anh ta
- Từ khi nào tiểu hổ của tôi lại bị cậu đem ra như vậy.... _Âu Dung Thần bước lại phía Thẩm Dư Mạc
Thẩm Dư Mạc nhìn thấy Âu Dung Thần rồi đi lại phía anh
- Tra ra được gì rồi _ Âu Dung Thần lạnh lùng nói
- Cậu ta cứng đầu không chịu nói
Âu Dung Thần suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói tiếp - Thả cậu ta đi..._ rồi chậm rãi đi ra ngoài
Thẩm Dư Mạc khó hiểu đi theo anh ra ngoài
- Tại sao lại thả hắn ta đi???!
Âu Dung Thần dừng bước nói " Tôi muốn bắt cá lớn con cá nhỏ này đem đi làm mồi nhử, tôi không tin Lâm Thiếu Tường không lộ đuôi cáo của ông ta ra ". Thẩm Dư Mạc nghe anh nói, anh cũng phải công nhận người bạn này của anh quả thật là mưu mô " Cậu đúng thật là có một cái đầu hơn người đấy "
Cùng lúc ấy điện thoại Âu Dung Thần reo lên. Anh nhìn dãy số rồi cười dịu dàng, anh nghe máy. Đầu dây bên kia một giọng nói dịu dàng vang lên, không ai khác là cô
" Alô! Thần à, anh xong việc chưa "
" Anh chỉ vừa tới được một lúc.... sao hả anh mới đi mà nhớ anh rồi sao??!?."
" Ừm, phải đó em nhớ anh chết được " _Cô nói với giọng đầy nũng nịu
Người nào đó đứng kế bên nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai người. Thẩm Dư Mạc thầm nghĩ '"'" Em gái nhỏ này không phải lúc trước phản đối hôn ước sao.... sao bây giờ thay đổi 180° rồi '''"'"
Âu Dung Thần nghe cô nói như vậy trong lòng hết sức vui mừng. Cô gái nhỏ này càng ngày càng nhõng nhẽo rồi. Anh cười đầy hạnh phúc
" Anh cũng nhớ em chết đây...." Anh nhẹ nhàng nói
" Anh thật là.... con người kiêu ngạo lạnh lùng của anh đâu rồi " Cô nói với giọng oán hờn
Anh cũng đã suy nghĩ về điều này. Cho đến bây giờ anh cũng không biết tại sao khi ở cạnh cô, anh mới thoải mái gỡ bỏ con người đấy của mình mà thay vào sự dịu dàng nũng nịu nuông chìu dành cho cô
" Đều bị em làm cho biến mất hết rồi " anh nói đầy dịu dàng
" Hừm, lẽo mép..." dừng lại một hồi cô cảm thấy buồn ngủ cô ngáp dài "... cái đó em buồn ngủ rồi anh làm việc đi, đừng làm việc quá sức. Bye bye "
" Ừm, vợ ngủ ngon... mơ thấy anh " Anh hôn nhẹ lên điện thoại rồi cất máy vào túi
Thẩm Dư Mạc đứng kế bên nhìn thấy hết, được một phen ăn cẩu lương ngập mặt. Vợ chồng nhà này sến súa chảy nước. Ây nỗi cả da gà, đau đớn nhất là anh còn là FA. Hayzzzz, ai khóc nổi đau này