Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
***
Chế độ bảo hiểm là như thế nào vậy?
Quyền lợi là như thế nào? Được đền bù bao nhiêu? Điều cuối mẹ tôi đã mua bảo hiểm cho tôi chưa vậy?
---
Ngồi trong lớp, tim tôi đập rộn ràng, trong đầu chỉ có đúng hai từ "Bảo hiểm"!
"Mai tới lớp nói chuyện. Chào!"
Đó là một lời đe dọa, một lời khủng bố. Cả về tinh thần lẫn vật chất.
Thứ nhất là về mặt tinh thần, đêm qua tôi đã mất ngủ khi nghĩ về hậu quả của ngày hôm nay.
Thứ hai là về vấn đề vật chất. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, sáng sớm tôi đã phải lén lút rời khỏi nhà, rồi lại cắn răng đi taxi tới trường thay vì Bus, rồi lại rón rén vào lớp. Đi thật sớm. Trường vắng tanh mà lại cứ phải thập thò như người đi ăn trộm.
Tiết đầu đã không dám thở mạnh. Tiết thứ hai thì chỉ nghĩ về bảo hiểm.
Đến giờ ra chơi thứ 3, khá khẩm hơn chút khi nhớ ra là hồi bé mẹ tôi có mua bảo hiểm cho tôi rồi! Hú hồn!
- Sáng nay cậu tới trường bằng cách nào vậy?
Tôi hé mắt sang nhìn Ju, cười trừ.
- Tớ đi taxi.
Ju nhướn mày khó hiểu, sau lại lật mấy tờ sách, cười cười.
- Đột phá thật.
- Cậu đi cùng Bình Nguyên? - Tôi hỏi dò.
- Ừm.
Sau tiếng "ừm" nhẹ bâng của Ju, tôi lảng vội mắt sang nơi khác. Ra là hôm nay Ju và BÌnh Nguyên đi Bus tới trường cùng nhau.
Lơ đãng liếc mắt sang nơi khác, gặp ngay ánh mắt của người phía bên kia. "Người có thể có tiềm năng cho tôi hưởng chế độ bảo hiểm!" và xem ra thì cậu ta đang có ý định đi sang dãy bàn phía tôi đang ngồi.
Tôi nuốt nước cọt đánh "ực", liều mạng phi thẳng ra ngoài cửa lớp, hét lên.
- Hạnh Nhi, xuống căn-tin tớ có chuyện cần nói.
***
Hạnh Nhi vừa gặm nhấm miếng socola vừa nhìn tôi dò xét.
- Cậu và Yul lại có chuyện gì à?
Tôi thở không ra hơi, thều thào giải thích.
- Cậu ta định đánh tớ.
- Hả?
- Chính xác là định cắn tớ thì đúng hơn!
Sau một hồi vung tay múa chân, diễn tả lại từng chi tiết, từng hành động về bữa tối hôm qua, Hạnh Nhi cốc đầu tôi một cái, lườm.
- Sao không cắn cho tên Yul đó chục cái đấy.
Tôi suýt sặc nước bọt. Yếu ớt hỏi lại.
- Tớ chỉ có 1 mạng.
Hạnh Nhi dửng dưng.
- Thì đằng nào cắn cậu ta 1 cái cũng đáng tội. Biết là không thoát được chi bằng lúc đó cậu cắn cho cậu ta nhiều nhiều chút.
Mấy vệt đen chảy dài bên má. Đây có được coi là một lời an ủi không vậy?
- Mà bố mẹ cậu thân với hiệu trưởng từ thời cấp 3 ư?
Hạnh Nhi nhắc tôi mới nhớ. Đập bàn thỏ thẻ.
- Tối nay. Mẹ tớ mời cậu sang nhà ăn bữa tối đó.
Hạnh Nhi nghe vậy vui vẻ gật đầu, sau lại hỏi.
- Cũng muốn sang nhà cậu chơi. Nhưng tự nhiên thấy hơi bất ngờ.
Tôi gẩy gẩy đĩa kem phía trước, đồng tình.
- Tớ còn bất ngờ hơn từ hôm qua tới giờ đó chứ!
---
Trống vừa tan giờ, phía trước cửa lớp, cô nhóc Bình Nguyên đã đợi Ju như mọi ngày. Tôi ngán ngẩm cho sách vào trong cặp, xong vội vàng phi như bay ra phía cửa lớp, lao xuống cầu thang và đợi Hạnh Nhi ở cổng trường.
Thật ra thì bữa trưa nay bố mẹ tôi không có ở nhà. Chiều được nghỉ và bữa tối thì Hạnh Nhi tới nhà tôi nên tôi rủ Hạnh Nhi về nhà mình ăn trưa.
Vì chỗ để xe ngay gần đó lên là chỉ một lúc sau tôi đã gặp Hạnh Nhi. Nhìn thấy bóng dáng cô bạn, tôi mừng quýnh, vẫy tay rối rít.
- A. Hạnh Nhi.
Vừa mới đưa tay lên không trung vẫy vẫy được hai nhịp, phía sân trường kia, tôi đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Tóc khói, đeo tai nghe, cặp vắt chéo. Chỉ cần ba yếu tố này thôi cũng đủ khiến tim tôi đập liên hồi. Đừng hiểu lầm là đang rung động, mà đang sợ thấy bà!
Tôi vội vàng nhẩy lên phía sau xe Hạnh Nhi, giục.
- Hạnh Nhi. Mau mau. Tới công ty bảo hiểm.
Hạnh Nhi ngớ người, chẳng hiểu tôi đang nhắc tới chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ vội vàng của tôi, cô bạn cũng nhanh chóng lên xe.
Hai đứa đạp đôi lao vun vút, tôi hoa hết cả mắt, còn tưởng mình đang đi xe máy. Đi được một đoạn cũng khá xa cổng trường, tôi thở hổn hển.
- Hạnh Nhi, chắc chúng ta an toàn rồi đấy.
- Cậu tránh Yul hả?
- Ừ. - Tôi thều thào.
Hạnh Nhi cũng thở không ra hơi, thều thào lại.
- Vậy tớ nghĩ chúng mình nên quay xe lại.
Tôi giãy nảy.
- Sao lại vậy chứ. Chúng ta đạp mãi mới tới đây đó. Với lại, phía sau là trường học đó. Yul đang ở đấy.
Hạnh Nhi phanh xe cái "két", nghẹn ngào.
- Không. Cậu ta đã đi lối tắt và đang chặn ở phía trước.
Một đàn quạ đen bay qua đầu. Tôi nuốt nước bọt cái "ực" thập thò sau yên xe, lén mắt nhìn lên.
Phía trước cách chúng tôi không xa, Yul đang đứng dựa người vào chiếc mô-tô quen thuộc. Có vẻ như cậu ta đã đợi bọn tôi được một lúc.
Khi tôi ngó đầu lên, Yul bình thản giơ đồng hồ lên xem, lắc đầu.
- Quá chậm!
Tôi quên hết sợ sệt, nhổm người dậy cãi lại.
- Bọn tớ đạp đôi đấy!
Nói xong lại vội vàng núp sau áo Hạnh Nhi.
Phía trước im lặng một lúc, sau mới có tiếng nói. Vẻn vẹn hai từ.
- Lại đây.
Ôi mẹ ơi. Cậu ta vừa nói hai từ đang có tương lai cho hai từ khác. Hai từ khác đó là "bảo hiểm"!!!
Hạnh Nhi quay xuống thì thầm.
- Hay chúng mình quay xe chạy.
Tôi vững lòng vững dạ, quay đầu lại. Nhưng khi vừa ngoảnh mặt lại, gặp hai chiếc ô-to đen phía sau, chỉ biết ngước đôi mắt long lanh lắc đầu nhìn Hạnh Nhi lần cuối.
Nặng nề nhấc chân qua chiếc yên xe đạp, tôi chậm rãi lê thân tới gần chỗ Yul.
Tôi không dám ngẩng đầu, cúi gằm xuống phía mặt đường. Độ khi nhìn thấy mũi giầy của cậu ta cách chân tôi 5 bước nữa, tôi nuốt nước bọt, vội vàng lấy tay trái che mặt, tay phải dang ra phía trước, mạnh mồm tuyên bố.
- Không được đánh vào mặt!
Mũi giầy phía trước đánh từng nhịp. Giọng nói mang theo hơi lạnh có chút lệch lạc so với mọi ngày.
- Cậu nghĩ tôi định làm gì?
Tôi ngẩng đầu lên, tay trái vẫn che mặt, chỉ hé hai ngón tay đang che mắt, giọng run run.
- Không phải cậu định cắn lại tớ à?
Sau câu nói này, sắc mặt người phía trước hơi xám lại. Lồng ngực hơi nhô lên, sau lại đưa tay lên vén vài sợi tóc đi lạc. Tôi lừ mắt, trộm nghĩ : Định dùng mĩ nam kế à?
- Cậu sợ tôi?
Câu nói này là thần độc kế! Tôi rụt cánh tay phải lại, hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau, cười trừ.
- Sao lại hỏi vậy?
- Nếu không sợ thì để tôi....
- Sợ. Sợ. Tôi rất là sợ cậu.
Tôi vọt miệng, hai tay đan chặt vào nhau. Sao tôi lại không thể sợ một người như cậu được cơ chứ! Nhưng chỉ là hơi sợ thôi đó!
Dù có hơi sợ thật đó, nhưng cứ phải diễn tả là rất rất sợ cho nó có khí thế và độ chân thật. Nhưng có vẻ là tôi diễn tả tâm lí quá đạt!
Người phía trước thoáng ngạc nhiên, cơ miệng giần giật. Ánh mắt thoáng tư lự, sau lại đổi hướng sang nơi khác.
Tôi cụp mắt, không dám nhìn về phía trước.
Đôi giầy đen phía trước khẽ di chuyển. Rồi....Brừm...Brừm......
Lúc ngẩng đầu lên, thì chỉ thấy chiếc mô-tô đang lao vun vút về phía trước!
- Linh Đan, Linh Đan. Cậu cừ thật đó. Làm thế nào mà lại khiến tên Yul đó thất thần bỏ đi vậy?
Tôi đơ người trong hai giây, sau thật thà khai.
- Tớ cũng đang muốn hỏi tớ câu đó...!
May mắn rằng hôm nay không bị cậu ta cắn lại. Nhưng mà cũng là, nói mỗi câu
" Tôi rất là sợ cậu" mà cũng khiến Yul sợ mà bỏ đi ư?
Nắm tay lấy đà quyết tâm, tự dặn mình lần sau phải dùng chiêu này mới được!!!
***
Sau khi ăn hết một đĩa mì trộn to đùng do đích thân Hạnh Nhi trổ tài, cả hai đứa kéo nhau lên phòng của tôi tâm sự.
Hạnh Nhi cho một ngón tay vào trong bể nước chọc chú cá vàng nhỏ, cười híp mí.
- Linh Đan, xem này. Nhóc này có vẻ thích tớ.
Tôi nằm trên giường, lật vài cuốn truyện tranh, ậm ừ đáp.
- Bé Bự rất hiếu khách.
- Tên nhóc này là Bé Bự hả?
- Ừ.
Lật truyện chán chê, tôi nhào qua bàn máy tính. Lạch cạch gõ tra từ khóa.
Hạnh Nhi ngừng chơi với Bé Bự, quay sang nhìn tôi gõ bàn phím máy tính, tò mò hỏi.
- Cậu tìm gì vậy?
Tôi vẫn gõ bàn phím lạch cạch, đáp.
- Thiên thần và Ác quỷ!
- Hả?
- Không có! Lần nào cũng không có kết quả. - Tôi thở dài ngao ngán.
- Thiên thần và ác quỷ là tiểu thuyết khoa học giả tưởng được xuất bản lần đầu năm 2000 do nhà văn Mỹ Dan Brown, tác giả của Mật mã Da Vinci, Pháo đài số.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ Hạnh Nhi chỉ trên màn hình máy tính, sau lại đẩy ghế, lăn lên giường nằm vò đầu bứt tóc.
Giọng Hạnh Nhi mất kiên nhẫn hơn trước.
- Linh Đan. Chuyện gì đó?
Tôi vẫn úp mặt xuống gối, rề rề đáp lại.
- Tớ đang cố gắng để cho Thiên thần và ác quỷ xuất hiện đó.
- Là sao? Tớ thật không hiểu.
Tôi chồm dậy, ôm gối, ủ rũ hỏi.
- Đã bao giờ cậu thấy Thiên Thần và Ác quỷ bên vai phải và trái cậu chưa?
- Chưa!
Sao trả lời nhanh và dứt khoát vậy!
Còn nhớ có lần về bộ cùng Ju, tôi cũng hỏi Ju câu hỏi như thế này. Về sự xuất hiện của Thiên thần và Ác quỷ. Lúc ấy, Ju nói rằng Ju cũng thấy Thiên Thần và Ác Quỷ. Không lẽ chỉ có một số người đặc biệt mới thấy Thiên Thần và Ác Quỷ khi đang suy nghĩ về một điều gì đó theo hai hướng Tích cực và Tiêu cực?
Tôi bặm môi, hỏi lại.
- Theo cậu thì những người thế nào mới thấy Angel và Devil?
Hạnh Nhi nằm soài xuống giường, đẩy gọng kính, thông thái phán.
- Thì những người hay mơ mộng, nghiện đọc truyện tranh đó!
Ju thì nói " Cậu đang suy nghĩ chín chắn hơn" Hạnh Nhi thì nói " Mơ mộng, nghiện đọc truyện tranh".!!!
Công nhận là Devil và Angel chỉ xuất hiện trong truyện tranh. Vậy không lẽ Ju cũng mê truyện tranh giống tôi? Không đúng! Ju có bao giờ đọc truyện tranh đâu. Vậy không lẽ cậu ấy trả lời vậy là để tôi có cảm giác "mình không khác người"?
- Linh Đan, sao ngồi thừ ra vậy.
Tôi chọc hai ngón chỏ vào nhau, thật thà khai.
- Ngày trước, khi tớ suy nghĩ, tớ thường thấy Thiên Thần và Ác quỷ múa tung tăng bên vai phải và trái của mình. Nhưng tự nhiên, thời gian trở lại đây, không thấy nữa.
Hạnh Nhi thấy nét mặt nghiêm túc của tôi, giọng trầm xuống.
- Có thể còn nhiều lí do khác?
- Lí do khác?
- Ừ. - Hạnh Nhi nhổm người dậy, ngồi bó gối, thỏ thẻ - Nhà Linh Đan hay chuyển nhà và bố mẹ cậu đi công tác suốt từ khi cậu còn nhỏ đúng không? Có thể là cậu chỉ có một mình, dễ buồn chán và suy nghĩ theo hướng những cuốn truyện tranh mà cậu đọc. Hoặc có thể là, khi chuyển nhà nhiều lần, cuộc sống mới chưa ổn định, chưa bắt nhịp được, thì nhịp sống mới ở chỗ ở mới lại đến. Cậu có nhiều bạn bè chứ?
Câu cuối cùng Hạnh Nhi hỏi tôi khiến viền mắt tôi đỏ quạnh. Tôi có bạn bè không vậy?
Mỗi chỗ ở mà tôi đặt chân tới, chưa đầy một tháng, nhà tôi lại chuyển nhà. Bạn mới, bạn mới và bạn mới. Tôi chẳng kịp quen ai, chẳng kịp xin số điện thoại của bất kì người bạn nào. Tự nhận ra mình cô độc. Cô độc một cách đáng sợ. Nhưng trước giờ, lúc nào cũng cười. Cũng suy nghĩ quái đản. Cũng bị mọi người nói là "ngốc". Vậy nhưng người ngốc đều hay cười và cô độc ư?
- Có thể Thiên Thần và Ác Quỷ xuất hiện trong tâm trí cậu, như những ảo giác. Nhưng nhìn xem Linh Đan, chẳng phải bây giờ cậu đã không còn nhìn thấy chúng nữa rồi hay sao. Cậu đã có bạn bè thực sự. Là bọn tớ đó!
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Hạnh Nhi, tôi cười yếu ớt. Nhưng nụ cười này, có lẽ là nụ cười bình thản nhất, vui vẻ nhất, thoải mái nhất. Rõ ràng, lúc trước, tôi chỉ có thể cười thế này với Devil và Angel trong trí tưởng tượng. Rõ ràng tôi chẳng có ai bầu bạn ngoài những hình ảnh của chính bản thân mình.
Tôi siết chặt tay Hạnh Nhi. Cả hai nhìn nhau, mắt lấp lánh.
Rồi chẳng biết tôi lăn ra ngủ từ lúc nào!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chế độ bảo hiểm là như thế nào vậy?
Quyền lợi là như thế nào? Được đền bù bao nhiêu? Điều cuối mẹ tôi đã mua bảo hiểm cho tôi chưa vậy?
---
Ngồi trong lớp, tim tôi đập rộn ràng, trong đầu chỉ có đúng hai từ "Bảo hiểm"!
"Mai tới lớp nói chuyện. Chào!"
Đó là một lời đe dọa, một lời khủng bố. Cả về tinh thần lẫn vật chất.
Thứ nhất là về mặt tinh thần, đêm qua tôi đã mất ngủ khi nghĩ về hậu quả của ngày hôm nay.
Thứ hai là về vấn đề vật chất. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, sáng sớm tôi đã phải lén lút rời khỏi nhà, rồi lại cắn răng đi taxi tới trường thay vì Bus, rồi lại rón rén vào lớp. Đi thật sớm. Trường vắng tanh mà lại cứ phải thập thò như người đi ăn trộm.
Tiết đầu đã không dám thở mạnh. Tiết thứ hai thì chỉ nghĩ về bảo hiểm.
Đến giờ ra chơi thứ 3, khá khẩm hơn chút khi nhớ ra là hồi bé mẹ tôi có mua bảo hiểm cho tôi rồi! Hú hồn!
- Sáng nay cậu tới trường bằng cách nào vậy?
Tôi hé mắt sang nhìn Ju, cười trừ.
- Tớ đi taxi.
Ju nhướn mày khó hiểu, sau lại lật mấy tờ sách, cười cười.
- Đột phá thật.
- Cậu đi cùng Bình Nguyên? - Tôi hỏi dò.
- Ừm.
Sau tiếng "ừm" nhẹ bâng của Ju, tôi lảng vội mắt sang nơi khác. Ra là hôm nay Ju và BÌnh Nguyên đi Bus tới trường cùng nhau.
Lơ đãng liếc mắt sang nơi khác, gặp ngay ánh mắt của người phía bên kia. "Người có thể có tiềm năng cho tôi hưởng chế độ bảo hiểm!" và xem ra thì cậu ta đang có ý định đi sang dãy bàn phía tôi đang ngồi.
Tôi nuốt nước cọt đánh "ực", liều mạng phi thẳng ra ngoài cửa lớp, hét lên.
- Hạnh Nhi, xuống căn-tin tớ có chuyện cần nói.
***
Hạnh Nhi vừa gặm nhấm miếng socola vừa nhìn tôi dò xét.
- Cậu và Yul lại có chuyện gì à?
Tôi thở không ra hơi, thều thào giải thích.
- Cậu ta định đánh tớ.
- Hả?
- Chính xác là định cắn tớ thì đúng hơn!
Sau một hồi vung tay múa chân, diễn tả lại từng chi tiết, từng hành động về bữa tối hôm qua, Hạnh Nhi cốc đầu tôi một cái, lườm.
- Sao không cắn cho tên Yul đó chục cái đấy.
Tôi suýt sặc nước bọt. Yếu ớt hỏi lại.
- Tớ chỉ có 1 mạng.
Hạnh Nhi dửng dưng.
- Thì đằng nào cắn cậu ta 1 cái cũng đáng tội. Biết là không thoát được chi bằng lúc đó cậu cắn cho cậu ta nhiều nhiều chút.
Mấy vệt đen chảy dài bên má. Đây có được coi là một lời an ủi không vậy?
- Mà bố mẹ cậu thân với hiệu trưởng từ thời cấp 3 ư?
Hạnh Nhi nhắc tôi mới nhớ. Đập bàn thỏ thẻ.
- Tối nay. Mẹ tớ mời cậu sang nhà ăn bữa tối đó.
Hạnh Nhi nghe vậy vui vẻ gật đầu, sau lại hỏi.
- Cũng muốn sang nhà cậu chơi. Nhưng tự nhiên thấy hơi bất ngờ.
Tôi gẩy gẩy đĩa kem phía trước, đồng tình.
- Tớ còn bất ngờ hơn từ hôm qua tới giờ đó chứ!
---
Trống vừa tan giờ, phía trước cửa lớp, cô nhóc Bình Nguyên đã đợi Ju như mọi ngày. Tôi ngán ngẩm cho sách vào trong cặp, xong vội vàng phi như bay ra phía cửa lớp, lao xuống cầu thang và đợi Hạnh Nhi ở cổng trường.
Thật ra thì bữa trưa nay bố mẹ tôi không có ở nhà. Chiều được nghỉ và bữa tối thì Hạnh Nhi tới nhà tôi nên tôi rủ Hạnh Nhi về nhà mình ăn trưa.
Vì chỗ để xe ngay gần đó lên là chỉ một lúc sau tôi đã gặp Hạnh Nhi. Nhìn thấy bóng dáng cô bạn, tôi mừng quýnh, vẫy tay rối rít.
- A. Hạnh Nhi.
Vừa mới đưa tay lên không trung vẫy vẫy được hai nhịp, phía sân trường kia, tôi đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Tóc khói, đeo tai nghe, cặp vắt chéo. Chỉ cần ba yếu tố này thôi cũng đủ khiến tim tôi đập liên hồi. Đừng hiểu lầm là đang rung động, mà đang sợ thấy bà!
Tôi vội vàng nhẩy lên phía sau xe Hạnh Nhi, giục.
- Hạnh Nhi. Mau mau. Tới công ty bảo hiểm.
Hạnh Nhi ngớ người, chẳng hiểu tôi đang nhắc tới chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ vội vàng của tôi, cô bạn cũng nhanh chóng lên xe.
Hai đứa đạp đôi lao vun vút, tôi hoa hết cả mắt, còn tưởng mình đang đi xe máy. Đi được một đoạn cũng khá xa cổng trường, tôi thở hổn hển.
- Hạnh Nhi, chắc chúng ta an toàn rồi đấy.
- Cậu tránh Yul hả?
- Ừ. - Tôi thều thào.
Hạnh Nhi cũng thở không ra hơi, thều thào lại.
- Vậy tớ nghĩ chúng mình nên quay xe lại.
Tôi giãy nảy.
- Sao lại vậy chứ. Chúng ta đạp mãi mới tới đây đó. Với lại, phía sau là trường học đó. Yul đang ở đấy.
Hạnh Nhi phanh xe cái "két", nghẹn ngào.
- Không. Cậu ta đã đi lối tắt và đang chặn ở phía trước.
Một đàn quạ đen bay qua đầu. Tôi nuốt nước bọt cái "ực" thập thò sau yên xe, lén mắt nhìn lên.
Phía trước cách chúng tôi không xa, Yul đang đứng dựa người vào chiếc mô-tô quen thuộc. Có vẻ như cậu ta đã đợi bọn tôi được một lúc.
Khi tôi ngó đầu lên, Yul bình thản giơ đồng hồ lên xem, lắc đầu.
- Quá chậm!
Tôi quên hết sợ sệt, nhổm người dậy cãi lại.
- Bọn tớ đạp đôi đấy!
Nói xong lại vội vàng núp sau áo Hạnh Nhi.
Phía trước im lặng một lúc, sau mới có tiếng nói. Vẻn vẹn hai từ.
- Lại đây.
Ôi mẹ ơi. Cậu ta vừa nói hai từ đang có tương lai cho hai từ khác. Hai từ khác đó là "bảo hiểm"!!!
Hạnh Nhi quay xuống thì thầm.
- Hay chúng mình quay xe chạy.
Tôi vững lòng vững dạ, quay đầu lại. Nhưng khi vừa ngoảnh mặt lại, gặp hai chiếc ô-to đen phía sau, chỉ biết ngước đôi mắt long lanh lắc đầu nhìn Hạnh Nhi lần cuối.
Nặng nề nhấc chân qua chiếc yên xe đạp, tôi chậm rãi lê thân tới gần chỗ Yul.
Tôi không dám ngẩng đầu, cúi gằm xuống phía mặt đường. Độ khi nhìn thấy mũi giầy của cậu ta cách chân tôi 5 bước nữa, tôi nuốt nước bọt, vội vàng lấy tay trái che mặt, tay phải dang ra phía trước, mạnh mồm tuyên bố.
- Không được đánh vào mặt!
Mũi giầy phía trước đánh từng nhịp. Giọng nói mang theo hơi lạnh có chút lệch lạc so với mọi ngày.
- Cậu nghĩ tôi định làm gì?
Tôi ngẩng đầu lên, tay trái vẫn che mặt, chỉ hé hai ngón tay đang che mắt, giọng run run.
- Không phải cậu định cắn lại tớ à?
Sau câu nói này, sắc mặt người phía trước hơi xám lại. Lồng ngực hơi nhô lên, sau lại đưa tay lên vén vài sợi tóc đi lạc. Tôi lừ mắt, trộm nghĩ : Định dùng mĩ nam kế à?
- Cậu sợ tôi?
Câu nói này là thần độc kế! Tôi rụt cánh tay phải lại, hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau, cười trừ.
- Sao lại hỏi vậy?
- Nếu không sợ thì để tôi....
- Sợ. Sợ. Tôi rất là sợ cậu.
Tôi vọt miệng, hai tay đan chặt vào nhau. Sao tôi lại không thể sợ một người như cậu được cơ chứ! Nhưng chỉ là hơi sợ thôi đó!
Dù có hơi sợ thật đó, nhưng cứ phải diễn tả là rất rất sợ cho nó có khí thế và độ chân thật. Nhưng có vẻ là tôi diễn tả tâm lí quá đạt!
Người phía trước thoáng ngạc nhiên, cơ miệng giần giật. Ánh mắt thoáng tư lự, sau lại đổi hướng sang nơi khác.
Tôi cụp mắt, không dám nhìn về phía trước.
Đôi giầy đen phía trước khẽ di chuyển. Rồi....Brừm...Brừm......
Lúc ngẩng đầu lên, thì chỉ thấy chiếc mô-tô đang lao vun vút về phía trước!
- Linh Đan, Linh Đan. Cậu cừ thật đó. Làm thế nào mà lại khiến tên Yul đó thất thần bỏ đi vậy?
Tôi đơ người trong hai giây, sau thật thà khai.
- Tớ cũng đang muốn hỏi tớ câu đó...!
May mắn rằng hôm nay không bị cậu ta cắn lại. Nhưng mà cũng là, nói mỗi câu
" Tôi rất là sợ cậu" mà cũng khiến Yul sợ mà bỏ đi ư?
Nắm tay lấy đà quyết tâm, tự dặn mình lần sau phải dùng chiêu này mới được!!!
***
Sau khi ăn hết một đĩa mì trộn to đùng do đích thân Hạnh Nhi trổ tài, cả hai đứa kéo nhau lên phòng của tôi tâm sự.
Hạnh Nhi cho một ngón tay vào trong bể nước chọc chú cá vàng nhỏ, cười híp mí.
- Linh Đan, xem này. Nhóc này có vẻ thích tớ.
Tôi nằm trên giường, lật vài cuốn truyện tranh, ậm ừ đáp.
- Bé Bự rất hiếu khách.
- Tên nhóc này là Bé Bự hả?
- Ừ.
Lật truyện chán chê, tôi nhào qua bàn máy tính. Lạch cạch gõ tra từ khóa.
Hạnh Nhi ngừng chơi với Bé Bự, quay sang nhìn tôi gõ bàn phím máy tính, tò mò hỏi.
- Cậu tìm gì vậy?
Tôi vẫn gõ bàn phím lạch cạch, đáp.
- Thiên thần và Ác quỷ!
- Hả?
- Không có! Lần nào cũng không có kết quả. - Tôi thở dài ngao ngán.
- Thiên thần và ác quỷ là tiểu thuyết khoa học giả tưởng được xuất bản lần đầu năm 2000 do nhà văn Mỹ Dan Brown, tác giả của Mật mã Da Vinci, Pháo đài số.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ Hạnh Nhi chỉ trên màn hình máy tính, sau lại đẩy ghế, lăn lên giường nằm vò đầu bứt tóc.
Giọng Hạnh Nhi mất kiên nhẫn hơn trước.
- Linh Đan. Chuyện gì đó?
Tôi vẫn úp mặt xuống gối, rề rề đáp lại.
- Tớ đang cố gắng để cho Thiên thần và ác quỷ xuất hiện đó.
- Là sao? Tớ thật không hiểu.
Tôi chồm dậy, ôm gối, ủ rũ hỏi.
- Đã bao giờ cậu thấy Thiên Thần và Ác quỷ bên vai phải và trái cậu chưa?
- Chưa!
Sao trả lời nhanh và dứt khoát vậy!
Còn nhớ có lần về bộ cùng Ju, tôi cũng hỏi Ju câu hỏi như thế này. Về sự xuất hiện của Thiên thần và Ác quỷ. Lúc ấy, Ju nói rằng Ju cũng thấy Thiên Thần và Ác Quỷ. Không lẽ chỉ có một số người đặc biệt mới thấy Thiên Thần và Ác Quỷ khi đang suy nghĩ về một điều gì đó theo hai hướng Tích cực và Tiêu cực?
Tôi bặm môi, hỏi lại.
- Theo cậu thì những người thế nào mới thấy Angel và Devil?
Hạnh Nhi nằm soài xuống giường, đẩy gọng kính, thông thái phán.
- Thì những người hay mơ mộng, nghiện đọc truyện tranh đó!
Ju thì nói " Cậu đang suy nghĩ chín chắn hơn" Hạnh Nhi thì nói " Mơ mộng, nghiện đọc truyện tranh".!!!
Công nhận là Devil và Angel chỉ xuất hiện trong truyện tranh. Vậy không lẽ Ju cũng mê truyện tranh giống tôi? Không đúng! Ju có bao giờ đọc truyện tranh đâu. Vậy không lẽ cậu ấy trả lời vậy là để tôi có cảm giác "mình không khác người"?
- Linh Đan, sao ngồi thừ ra vậy.
Tôi chọc hai ngón chỏ vào nhau, thật thà khai.
- Ngày trước, khi tớ suy nghĩ, tớ thường thấy Thiên Thần và Ác quỷ múa tung tăng bên vai phải và trái của mình. Nhưng tự nhiên, thời gian trở lại đây, không thấy nữa.
Hạnh Nhi thấy nét mặt nghiêm túc của tôi, giọng trầm xuống.
- Có thể còn nhiều lí do khác?
- Lí do khác?
- Ừ. - Hạnh Nhi nhổm người dậy, ngồi bó gối, thỏ thẻ - Nhà Linh Đan hay chuyển nhà và bố mẹ cậu đi công tác suốt từ khi cậu còn nhỏ đúng không? Có thể là cậu chỉ có một mình, dễ buồn chán và suy nghĩ theo hướng những cuốn truyện tranh mà cậu đọc. Hoặc có thể là, khi chuyển nhà nhiều lần, cuộc sống mới chưa ổn định, chưa bắt nhịp được, thì nhịp sống mới ở chỗ ở mới lại đến. Cậu có nhiều bạn bè chứ?
Câu cuối cùng Hạnh Nhi hỏi tôi khiến viền mắt tôi đỏ quạnh. Tôi có bạn bè không vậy?
Mỗi chỗ ở mà tôi đặt chân tới, chưa đầy một tháng, nhà tôi lại chuyển nhà. Bạn mới, bạn mới và bạn mới. Tôi chẳng kịp quen ai, chẳng kịp xin số điện thoại của bất kì người bạn nào. Tự nhận ra mình cô độc. Cô độc một cách đáng sợ. Nhưng trước giờ, lúc nào cũng cười. Cũng suy nghĩ quái đản. Cũng bị mọi người nói là "ngốc". Vậy nhưng người ngốc đều hay cười và cô độc ư?
- Có thể Thiên Thần và Ác Quỷ xuất hiện trong tâm trí cậu, như những ảo giác. Nhưng nhìn xem Linh Đan, chẳng phải bây giờ cậu đã không còn nhìn thấy chúng nữa rồi hay sao. Cậu đã có bạn bè thực sự. Là bọn tớ đó!
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Hạnh Nhi, tôi cười yếu ớt. Nhưng nụ cười này, có lẽ là nụ cười bình thản nhất, vui vẻ nhất, thoải mái nhất. Rõ ràng, lúc trước, tôi chỉ có thể cười thế này với Devil và Angel trong trí tưởng tượng. Rõ ràng tôi chẳng có ai bầu bạn ngoài những hình ảnh của chính bản thân mình.
Tôi siết chặt tay Hạnh Nhi. Cả hai nhìn nhau, mắt lấp lánh.
Rồi chẳng biết tôi lăn ra ngủ từ lúc nào!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com