Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Quán rượu Hẹn Hò", vừa nhìn thấy bốn chữ ấy, tựa như có một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân, Trác Mộc Cường Ba nhìn xuống chân mình lẩm bẩm hỏi: "Mày dẫn tao đến đây hả?"
Mười mấy năm trước, chính ở trong quán rượu nhỏ này, gã đã hẹn Anh lần đầu tiên; hai năm trước, cũng chính trong quán rượu này, gã dùng chất cồn để cáo biệt cuộc sống vợ chồng với cô, lần đó, gã cũng thất ý đến cùng cực, uống rượu xong liền nổi điên lên, bị một đám người đánh cho phải nằm viện cả tháng. Mười mấy năm rồi, các kiến trúc xung quanh đều đã thay đổi, còn nó thì vẫn nhấp nháy những ngọn đèn neon nhỏ xíu kia, không hề thay đổi chút nào. Hôm nay, gã lại vô tình đi đến nơi này, đây chẳng phải là số mệnh thì là gì? Hóa ra, số mệnh của con người, chính là đi vòng quanh một tâm điểm vô hình, hết vòng này rồi lại đến vòng khác, con người ta cứ tưởng rằng mình đã thoát khỏi vòng tròn ấy, kỳ thực, họ vẫn cứ đang chuyển động xung quanh vòng tròn vận mệnh của mình đấy thôi.
Trác Mộc Cường Ba lê đôi chân nặng như đổ chì, từng bước từng bước tiến về phía cánh cửa vận mệnh kia. Một tên bảo kê mặt mũi trông như hung thần ác sát xông tới, nhưng lại lập tức khom lưng cúi đầu cười toét miệng trước một tờ giấy đỏ. "Ông chủ, mời đi lối này." Một gã cao lớn râu ria xồm xoàm, lại cứ muốn giả giọng đàn bà con gái, thực chẳng ra sao. Trác Mộc Cường Ba nhìn tờ giấy màu đỏ có phép trong tay mình, thầm nhủ: "Thì ra nó chính là cái tâm điểm vô hình kia, nhưng tại sao giờ minh lại nhìn thấy nó rồi?"
Đi qua hành lang vừa dài vừa hẹp lại tối tăm, liền tới một sàn nhảy lớn có thể chứa hai ba trăm người cùng khiêu vũ. Tiếng nhạc ầm ầm nghe điếc cả màng nhĩ, ánh đèn mê loạn nhấp nháy liên hồi, ở sâu trong sàn nhảy, có một bục nhỏ kê cao hẳn lên, bên trên là mấy cô giá gầy guộc ăn mặc thiếu vải đến đáng thương đang ra sức nhảy nhót, ban nhạc rock phía sau đánh phèng đánh la váng cả óc. Xung quanh sàn nhảy là một vòng lan can, đó là khu kê bàn ghế ngồi nghỉ, chia làm hai tầng trên dưới, đủ các loại thức uống có cồn, đang được nhanh chóng tiêu thụ. Trác Mộc Cường Ba đến trước quầy bar, chọn một góc đã từng thân thuộc ngồi xuống, rồi lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của gã.
Không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, không nhớ được mình từng là ai, đây chính là hiệu quả mà Trác Mộc Cường Ba muốn. Lãng quên thời gian, quên cả khái niệm đúng sai, đây có lẽ chính là sự "hưởng thụ cuộc sống" mà vị bác sĩ kia nói rồi.
"Ê! Xem kìa, đại ca, hình như lại là thằng đó, anh còn nhớ hắn không? Chính là cái lần mà tôi đánh sướng tay nhất đó."
Sao mà quên được chứ? Chính là thằng ma men hai năm trước, con bà nó, tao nhớ rõ lắm. Ha ha, lần này hình như hắn lại bị đòn gì còn nặng hơn lần trước thì phải, khục khục khục, thật đúng là, vừa nhìn thấy hắn là tay tôi thấy ngứa ngáy rồi."
Hơn hai chục người vừa bước vào quán rượu là một nhóm thế lực gần như là xã hội đen, các quán rượu ở khu vực này đều do chúng bảo kê, có ai muốn sinh sự thì phải hỏi chúng trước, thế nhưng, nếu chúng muốn kiếm ai gây phiền phức, vậy thì… kẻ đó coi như đen đủi rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://Vietwriter.com
Kẻ cầm đầu bọn này tên là Dương Điền, mặt đen nhẻm, lông mày cháy xém, mũi sư tử, miệng rộng như miệng cá sấu, cao chừng mét tám lăm, nặng khoảng một trăm linh tám cân, từng đánh kích bốc chui ở Quảng Châu, về sau phạm tội nên phải lưu lạc khắp nơi, đến khi sóng lặng gió êm, hắn mới dám trở về Thượng Hải, từ đó đã bớt phóng túng đi nhiều. Hai năm trước, hắn vừa trông thấy Trác Mộc Cường Ba là đã thấy bực mình, con người hắn khó chịu nhất chính là những kẻ gây áp lực với mình. Lúc Trác Mộc Cường Ba thất ý, hắn liền ra mặt gây hấn. Hai người một lời không hợp, liền lao vào đánh nhau tối tăm mặt mũi, kết quả cuối cùng là Trác Mộc Cường Ba bị người ta khiêng vào bệnh viện. Lần đó, Dương Điền nghe nói người bị hắn đánh không chết, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hắn không ngờ được, thoắt cái đã hai năm trôi qua, kẻ kia vẫn còn dám trở lại đây lần nữa, hắn thầm nhủ: "Hay đấy, thực là rất hay đấy."
Dương Điền dẫn theo đám tay chân tới phía sau quầy bar, vỗ vỗ lên đầu Trác Mộc Cường Ba, nói: "Này, anh bạn, còn nhớ tao không?"
Trác Mộc Cường Ba mở mắt hờ hờ, liếc nhìn Dương Điền một cái rồi cười cười giơ ly rượu lên: "Nào… cạn ly…" Dứt lời, lại đặt mạnh ly rượu xuống quầy bar, rượu tràn hết cả ra ngoài, đầu gã cũng gục xuống trở lại.
Dương Điền nhún vai cười cười, nắm tóc Trác Mộc Cường Ba nhấc lên châm chọc: "Hả, không nhận ra hả? Nhưng mà tao còn nhớ mày đó, hừ…" Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt mông lung của Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu, rồi tát bốp một cái rõ mạnh vào mặt gã.
Đầu óc Trác Mộc Cường Ba đang ở trong trạng thái mất cân bằng, đến cả bản thân là ai gã còn chẳng nhận ra huống hồ người khác. Chỉ thấy gã mơ màng nhìn gương mặt xấu xí kia, dường như là có quen biết, ai vậy nhỉ?"
Dương Điền gật đầu nói tiếp: "Nhận ra tao rồi hả? Sao, lần này không dám đánh trả nữa hả? Nhìn tao đây này, tránh cái gì mà tránh! Nhìn thử bộ dạng trông như con gấu của mày xem, thật khiến người ta muốn mửa." Nói đoạn, hắn lại tỏ vẻ thương hại, "Sao mày còn dám đến đây nữa, không sợ bọn tao dần chết hả? Hay là… mày coi thường Dương lão ngũ tao đây! Hừ…" Hắn nhổ một bãi nước bọt vào ly rượu của Trác Mộc Cường Ba, giơ cao quá đầu gã, rồi nói: "Uống đi, uống rồi tao thả cho mà đi." Những người xung quanh đều cười ồ lên, bình thường cả đám này cũng hay sinh sự đánh nhau, rất thích lấy việc bắt nạt những kẻ ngốc nghếch làm trò vui.
Trác Mộc Cường Ba dường như đã hiểu Dương Điền nói gì, liền giơ ly rượu lên, gõ gõ xuống mặt bàn, nói: "Cạn ly!" Kế đó, gã ngửa đầu ra, tựa như muốn uống ly rượu có nước bọt ây. Dương Điền hài lòng nhìn cảnh tượng đó, hắn thích thấy người khác khuất phục, đặc biệt là những kẻ trông cao lớn hơn hắn khuất phục trước hắn. Không ngờ, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên vung tay, cả rượu lẫn dãi dớt đều hắt cả lên mặt Dương Điền, rồi phá lên cười ha hả, liên tục gõ ly rượu không xuống quầy bar.
Dương Điền giận tím mặt, đưa tay áo lên lau rượu đi, gằn giọng nói: "Mày muốn chết!" Một nắm tay mang theo sức mạnh đến hai trăm tám chục cân nhằm thẳng sống mũi Trác Mộc Cường Ba đấm tới.
Có lẽ tư thế Dương Điền không được chuẩn lắm, hoặc khoảng cách giữa hắn và Trác Mộc Cường Ba quá gần, hoặc cũng có thể là hắn ra tay quá chậm, tóm lại, Trác Mộc Cường Ba đã nhẹ nhàng tránh khỏi cú đấm thẳng ấy của hắn, tựa hồ như một hành vi bản năng vô ý thức, kế đó, gã xoay người đánh ra một cùi chỏ, đập mạnh đầu Dương Điền xuống quầy bar, rồi lại bật tưng lên như quả bóng bàn, nước bọt bắn tung tóe, trông thực thảm hại vô cùng.
Dương Điền tỉnh táo lại, lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn gã say đứng trước mặt mình. Nhanh quá, ra tay nhanh quá, so với hai năm trước tựa hồ như là hai con người hoàn toàn khác vậy, hắn thầm lưỡng lự: "Thằng khốn kiếp, rốt cuộc là say thật hay đang giả say? Hắn đến báo mối thù hai năm về trước ư?"
Một tên lâu la đi theo Dương Điền thấy đại ca chịu thiệt, liền tiện tay nhặt một chai bia lên, đập thẳng xuống đầu Trác Mộc Cường Ba. Cú đánh ấy khiến gã phần nào tỉnh táo, vừa nãy là cảm giác gì vậy? Đau à? Lẽ nào trời đã lại sáng rồi? Sao mình vẫn ở trong quán rượu thế nhỉ? Lần này không bị người ta quẳng ra à? Ừm? Tay vẫn còn cầm ly này? Xem ra uống nhiều quá rồi, sao đến cả tửu lượng cũng càng lúc càng kém thế này chứ? "Rượu đâu!" Trác Mộc Cường Ba rống lên, hoàn toàn không để mắt đến cả đám người đang vây xung quanh.
Dương Điền giật mình kinh hãi, đầu thằng khốn này làm bằng sắt chắc? Cả cái chai đập vào đầu mà vẫn không hề hấn gì là sao. Trác Mộc Cường Ba lại hướng về phía Dương Điền, đập tay xuống quầy bar quát lên: "Rượu, rượu đâu!"
Dương Điền thấy cảnh đó, dường như không phải đối phương đang làm bộ, liền nghĩ cú đánh vừa nãy chắc chắn chỉ là trùng hợp. Con bà nó, ông mày thật đen đủi, không ngờ lại bị hắn vô ý đánh trúng một cùi chỏ! Hắn lại xông tới, nhấc Trác Mộc Cường Ba lên, hằn học quát: "Con mẹ nhà mày là cái thá gì chứ mà dám mượn rượu làm càn ở địa bàn của tao hả!"
Lần này thì Trác Mộc Cường Ba đã nhận ra hắn, hai mắt gã sáng bừng lên, lật tay nắm lấy cổ áo Dương Điền, trong giọng cơ hồ pha lẫn cả niềm hoan hỉ: "Tôi… tôi nhận ra anh rồi… anh là người lần trước đã đánh tôi… cú đấm mạnh lắm, nào, đánh tôi đi, cho anh đánh tôi đấy, đánh chết tôi đi."
Dương Điền ngẩn người ra, yêu cầu này chẳng phải rất hợp tâm ý hắn hay sao, thằng này muốn chết thật chắc? Ngay sau đó, hắn lại nghe Trác Mộc Cường Ba uy hiếp: "Anh không đánh chết tôi, thì tôi đánh chết anh đấy!"
Dương Điền lúc này vẫn chưa ý thức được câu nói đó có nghĩa như thế nào với mình, chỉ thầm nhủ: "Thằng điên này." Đồng thời, hắn nhấn giọng nói: "Tự mày muốn đấy nhé… a!" Lại một cú đấm toàn lực nữa, kế đó, tay trái hắn ôm chặt lấy cổ tay phải kêu rống lên. Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Trác Mộc Cường Ba đã xách một cái ghế sắt chắn ngang trước ngực, một đấm của Dương Điền vừa hay trúng vào ống sắt chân ghế, suýt chút nữa là gãy xương ngón tay.
Hai mắt Trác Mộc Cường Ba lờ đờ vì say rượu, nói: "Đừng… đừng đánh lên người, chỗ đó… không… không có cảm giác, đánh… chỗ này… này…" Gã chỉ lên đầu mình, nói tiếp: "Đánh chỗ này này…"
Dương Điền vẫn đang ôm cổ tay giậm chân nhảy tưng tưng, ngoác miệng ra chửi: "Con bà con mẹ nhà nó, đánh cho tao, đánh chết cha nó đi cho tao!" Hai ba chục tên lâu la liền nhất loạt xông lên, lập tức vây kín Trác Mộc Cường Ba vào giữa.
Cổ tay Dương Điền cuối cùng cũng bớt đau một chút, hắn muốn xem thử kẻ bị vây đánh kia rốt cuộc đã chết hay chưa, liền kéo mấy tên đệ tử đang sững sờ ngơ ngẩn bên cạnh mình ra: "Cút xéo, để tao tự tay làm thịt nó!" Lời vừa mới dứt, mấy thằng du côn ở trước mặt hắn liền bay vèo ra ngoài như bị nổ bom, vòng vây liền hở ra một chỗ khuyết. Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba đang đứng giữa cả đám người, hai mắt vằn lên những tia máu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, nhìn bộ dạng như thể đứng còn chẳng vững. Thế nhưng, mười mấy người đang nằm dưới chân gã ôm những bộ phận khác nhau trên cơ thể mà rống gào đau đớn kia là thế nào? Thật đúng là gặp ma rồi!
Mấy tên thanh niên du đãng còn lại đều nhìn gã say ở giữa kia với ánh mắt kính nể và sợ hãi, tên nào tên nấy đều nắm chặt bàn tay đến nỗi run lên bần bật. Trác Mộc Cường Ba loạng choạng bước về phía trước, chúng liền vội vàng lùi lại nhường ra một con đường. Gã cứ bước thấp bước cao đi về phía Dương Điền, bước chân đung đưa lảo đảo như ngọn nến trước gió, nhưng khắp người lại toát lên sát khí đằng đằng, khiến Dương Điền bất giác thấy căng thẳng tột cùng, trong lòng cứ trăn đi trở lại: "Chuyện gì thế này? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
Dương Điền không dám chậm chễ, vội vung tay trái đấm ra một đấm trước, nhưng đòn này lại chỉ là hư chiêu, cú móc câu tay phải sau đó mới là đòn sát thủ, lực đạo mạnh mẽ khôn cùng. Trên võ đài, cú móc câu này của hắn đã hạ không biết bao nhiêu đối thủ, có điều, lần này tuyệt chiêu của hắn lại đấm vào khoảng không. Chẳng rõ như thế nào, gã cao lớn kia cứ loạng choạng liêu xiêu bước tới, nghiêng bên trái, rồi lắc bên phải, cả hai cú đấm của hắn đều không trúng mục tiêu. Dương Điền đang định rụt tay về tấn công tiếp, đã thấy vùng bụng đau nhói lên… nắm đấm của Trác Mộc Cường Ba đã mạnh mẽ lún sâu vào bụng hắn. Ăn một cú đấm này, Dương Điền mới biết thế nào gọi là nắm đấm thép, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng đều như muốn trào ra đằng mồm vậy.
"Tôi bả anh đánh tôi! Đó là vì tôi coi trọng anh!" Lại một đấm nữa, cảm giác đau đớn từ má trái Dương Điền lan truyền đi, kèm theo đó là tiếng xương gãy vụn và mấy chiếc răng rơi xuống. Cái đau giống như những gợn sóng trên mặt nước, từ má hắn lan đi khắp nửa người bên trái, Dương Điền chỉ thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, nhất thời mặt mũi nhòe nhoẹt những nước bọt, máu tươi phọt ra theo tiếng kêu kinh hoàng…
"Anh lại bảo lũ nào đến đánh tôi thế…" Lần này, trung tâm cảm giác đau đớn chuyển sang má bên phải, trước mắt chỉ thấy sao rụng lả tả, đầu lưỡi lệch sang một bên, não bộ và cơ thể gần như mất liên hệ, chính bản thân Dương Điền cũng không biết mình xoay sang hướng nào nữa…
"Lẽ nào cái thân tôi đây… tùy tiện người nào cũng đánh cũng chửi được chắc?" Sống mũi Dương Điền bị đập cho nở toét ra, cả những ngôi sao đang bay lượn trước mắt kia cũng không thấy đâu nữa, cảm giác ấy, sao mà nóng bừng bừng, cay sè…
"Có phải tùy tiện ai cũng đánh được tôi đâu?" Thân thể hắn bay lên không trung, rồi rơi rầm xuống đất, mình mẩy tứ chi, cơ hồ cùng lúc cảm thấy đau đớn đến không sao chịu đựng nổi, đồng thời, sâu thẳm trong lòng Dương Điền dâng lên một ý nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn chết là cái chắc.
"Lẽ nào trời sinh ra tôi đã khốn nạn rồi!" Một xung lực mạnh mẽ từ sống lưng lan tỏa đi khắp cơ thể, gãy rồi, chắc chắn là gãy rồi, xem ra nửa đời sau của mình phải bán thân bất toại rồi…
Trác Mộc Cường Ba nói xong, liền cắp tên du côn Dương Điền đang sùi bọt mép, tay chân rũ rượi dưới nách, nắm tóc hắn giơ lên bắt nhìn thẳng vào mình, phẫn nộ gằn giọng: "Nói đi… tôi có làm gì có lỗi với anh không?"
Có lẽ là bởi bản năng sau cùng của con người, Dương Điền đột nhiên tỉnh lại, khóc òa lên nức nở: "Không có!"
Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: "Anh nói xem! Tôi có tốt với anh không?"
Dương Điền ngần ngừ nói: "Cũng… cũng tốt."
Trác Mộc Cường Ba hơi vận sức vào cánh tay, Dương Điền lập tức rống lên như lợn bị chọc tiết, vội gật đầu lia lịa: "Tốt, tốt…"
Trác Mộc Cường Ba lại kích động hét lên: "Vậy tôi hỏi anh, tại sao anh lại phản bội tôi… Tại sao lại phải giày vò tôi?"
Vấn đề này không dễ trả lời chút nào, trả lời sai ắt sẽ nguy đến tính mạng. Nhất thời Dương Điền cũng đờ người ra, hiềm nỗi cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người ta, tình hình hết sức nguy ngập, biết trả lời thế nào bây giờ? Hay là miệng sùi bọt mép, tứ chi quẫy loạn lên cho qua đi vậy.
Trác Mộc Cường Ba lại nhấc đầu hắn lên, để đối phương nhìn mình, nghiến răng rít lên: "Nói đi, nói! Anh đã biết lỗi hay chưa?"
Dương Điền nhăn nhó vì đau đớn, hai hàng nước mắt rỉ ra, ai oán kêu lên: "Đại ca, tôi sai rồi…"
Trác Mộc Cường Ba như thể người đang hấp hối được nghe câu mà mình muốn nghe nhất trước khi nhắm mắt, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khó tả, nhẹ nhàng đặt Dương Điền xuống đất, ánh mắt mơ hồ như đã tỉnh táo hơn phần nào, rồi cũng cất giọng ai oán chẳng kém, nói: "Anh đã biết sai rồi, vậy tại sao tôi bảo anh đánh tôi, anh lại không ra tay? Chẳng lẽ anh quên tôi đã bảo rằng, anh không đánh chết tôi, tôi sẽ đánh chết anh à?"
Nghe câu nói này, Dương Điền lại càng thêm đau nhói trong lòng: "Đại ca à, tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng thực sự là tôi không đánh chết được anh đâu! Cứ đánh tiếp thế này, cả tôi và đám đàn em kia sợ là chết trước cả anh ấy chứ! Ôi…"
Hắn khóc òa lên. Biết sai rồi hả? Trác Mộc Cường Ba lảo đảo đứng dậy, nhìn Dương Điền nằm thẳng cẳng dưới đất, chắp tay sau lưng nói: "Đến đi, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, lần này tôi không đánh trả đâu, dù anh đánh chết tôi cũng không đánh trả đâu." Dứt lời, gã thậm chí còn nhắm cả mắt lại.
Cơ hội! Dương Điền thấy cơ hội hiếm gặp, liền dùng cả tay lẫn chân, vừa bò vừa trườn lao ra ngoài cửa. Được một quãng xa, hắn mới đứng lên, khập khiễng dẫn mấy tên đàn em vẫn còn nhúc nhích được bỏ chạy thục mạng, đồng thời lại sợ Trác Mộc Cường Ba đuổi theo, còn không quên an ủi gã mấy câu: "Đại ca, hôm nay tôi không đánh chết được anh, hôm khác, hôm khác, đợi tôi gọi đủ anh em, mang đủ đồ đến… ôi cha!" Hắn chập choạng ngã bổ nhào ra đất, rồi lại cuống cuồng bò dậy chạy thêm mấy bước nữa…
"Con mẹ nó, thằng khốn ấy sao thế nhỉ? So với hai năm trước thực đúng là một trời một vực! Quái đản đếch chịu được!" Một tên đàn em đang ôm cánh tay đứng bên trái hắn nói. Dương Điền "hừ" mạnh một tiếng.
Tên lâu la đang bịt mũi đứng bên phải lên tiếng: "Đúng là xúi quẩy, thằng khốn ấy hai năm nay rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng lẽ là lên Thiếu Lâm tự?" Dương Điền lại "hừ" mạnh hai tiếng.
Một tên ôm ngực phía sau, oằn người xuống nói: "Đại ca, lẽ nào… lẽ nào chúng ta cho qua chuyện này ư?"
Một tên mắt sưng húp lên như gấu mèo, mặt mày xanh đỏ tím vàng như bôi phẩm màu càu nhàu: "Thì còn làm gì được nữa? Hai mấy thằng còn bị người ta đánh cho bổ nghiêng bổ ngửa…"
"Ai bảo tao cho qua chứ?" Dương Điền gầm lên, "Con bà đứa nào dám nói bỏ qua lần nữa, tao cắt con bà nó đi cho chó ăn bây giờ! Đi! Gọi hết tất cả lại đây cho tao! Có "đồ" gì cũng cầm hết đến! Lần này không đánh chết thằng chó ấy, tao không thèm mang họ Điền nữa!"
Phía sau có người thầm nghi hoặc: "Hình như, đại ca có phải họ Điền đâu nhỉ?"
Cả đám vội vội vàng vàng đi tìm thêm đồng bọn, không ai để ý phía sau ngọn đèn đường có hai người đeo chiếc ba lô to sù sụ đang nhìn chằm chằm vào chúng. Đêm đã khuya thế này, là ai được nhỉ?
Chỉ nghe thấy người hơi lùn hơn đứng bên trái nói: "Có lầm không vậy, hai mươi mấy người mà đánh không lại một người, cái bọn này kém quá đi mất."
Người cao dong dỏng đứng bên phải nói: "Cậu nói xem, người mà chúng nói tới đó liệu có thể nào là Cường Ba thiếu gia không?"
Người lùn kia nói: "Ừm? Không biết nữa, có điều, hình như địa chỉ mà giáo sư Phương Tân cho chúng ta, quán rượu Hẹn Hò cũng gần ngay đây thôi. Chà, có điều những kiến trúc xung quanh thay đổi nhiều quá, giáo sư lại không đến đây cả mấy năm nay rồi, với thủ đoạn điều tra của tôi mà giờ cũng không tìm được đường đâu nữa, hay là chúng ta cứ lần theo đường đi ra của bọn kia tìm thử xem sao nhỉ."
Người cao nói: "À, tôi bảo này, nếu Cường Ba thiếu gia uống say thật rồi, hai người chúng ta chỉ sợ không thể chế phục được anh ấy đâu, hay là cứ liên hệ với giáo quan và những người khác trước đã."
Người lùn hơn gật đầu nói: "Phải đấy, giáo quan đi hướng Nam, nếu tìm được thì đã gọi điện cho chúng ta rồi. Ừm, chúng ta tìm được chỗ ấy rồi sẽ gọi luôn cho giáo quan vậy."
° ° °
Say rồi, thật sự say rồi sao? Thật sự say rồi, còn biết được mình đã say hay sao? Trác Mộc Cường Ba ngồi một mình trước quầy bar trống trơ, người bên trong đã chạy mất tiệt từ lúc trận ẩu đả bắt đầu, giờ thì đúng là tịch không một bóng người. Một tên bảo kê định quay lại thu dọn tàn cục, vừa thấy gã hung thần vẫn còn ngồi thù lù ở đó, sợ đến nỗi vãi cả rắm ra, chạy liền một mạch. Trác Mộc Cường Ba thỏa sức chọn rượu trên quầy, mặc xác là rượu vàng hay trắng hay đỏ, gã cứ uống hết chai này đến chai khác. Cảm giác mấy thứ này vào bụng khoái thật, cổ họng như có than hồng đang cháy, lồng ngực như có ngọn lửa đang thiêu, não bộ và cơ thể như đã tách lìa ra làm hai ngả, phiêu hốt giữa tầng không, mỗi một bước chân đều như giẫm lên mây lên gió.
Mỗi lần nốc vào một ngụm, gã lại tiện tay đập luôn chai đi, Trác Mộc Cường Ba cứ thế thỏa sức phá hoại trong quầy rượu và sàn nhảy không một bóng người, đá gãy lan can, lật bàn lật ghế. Gã cảm thấy sâu bên trong cơ thể mình có một xung động, xung động muốn phá tung tất thảy mọi ước thúc. Trận ẩu đả vừa rồi như một ngòi nổ, làm sức mạnh ẩn tàng bên trong cơ thể gã bùng lên, Trác Mộc Cường Ba lập tức cảm thấy xung quanh có một sức mạnh vô hình đang áp chế mình, gã muốn hất tung nó lên, hất tung hết thảy lên! Đấm đá đã mệt nhoài, gã lại ngồi xuống quầy bar, há miệng tu rượu ừng ực… tu xong lại đập chai, đập chai xong rồi lại tu…
Trong ly, từng đợt sóng rượu dập dềnh lan đi, còn trong mắt Trác Mộc Cường Ba, lại xuất hiện một gương mặt thân quen, Anh phải không? Không, đó là con gái gã, nó cười trông thật vui vẻ xiết bao, hẳn là nó phải hạnh phúc lắm, sao… sao lại trở nên lùn tịt một mẩu thế kia? Đa Cát? Sao Đa Cát vẫn chưa về làng, sao lại mọc cả râu nữa kìa. Ồ, thì ra là Cương Nhật Phổ Bạc, anh và Cương Lạp vẫn khỏe chứ? Người ở bên cạnh Cương Lạp sao hung dữ thế, đội trưởng Hồ Dương, sao đột nhiên lại thấy đội trưởng Hồ Dương thế này? Anh ấy đang mắng chửi mình à? Trương Lập, Ba Tang, Nhạc Dương, sao lại là họ? Họ đến tìm mình về đội sao? Ha ha, không đúng, đã bị giải tán rồi kia mà! Cái đội ngũ này của chúng ta vốn không thể dài lâu mà. Vừa nghĩ đến nhóm huấn luyện đặc biệt, trong ly rượu lại lập tức xuất hiện hình bóng của Lữ Cánh Nam và Lạt ma Á La, Lữ Cánh Nam đang cười, Lạt ma Á La trông rất từ bi. Tạm biệt, không biết đời này có còn cơ hội gặp lại hai người không nữa… Rượu trong ly lại dập dềnh gợn sóng, lần này thì gương mặt Đường Mẫn hiện lên rõ mồn một, gương mặt trông như búp bê bằng sứ ấy, miệng cười tươi như hoa. Mẫn Mẫn à? Mẫn Mẫn, rốt cuộc em đi đâu rồi? Hồi trước em không muốn liên lạc với anh, còn giờ đây, thì anh không dám liên lạc với em nữa rồi, thôi bỏ đi, cắt đứt đi, giải tán đi… vậy là tốt nhất, em nên quên anh đi… xin lỗi, đã nói là sẽ đưa em đi xem Tử kỳ lân, nhưng anh không làm được. Làn sóng lại dập dềnh, cái bóng oai vệ uy phong lẫm lẫm giữa chốn sơn lâm kia, không phải Tử kỳ lân thì là gì? Tử kỳ lân, a, Tử kỳ lân, mày đừng đi, đợi tao với… đợi tao với… Trong tiềm thức của Trác Mộc Cường Ba, gã càng lúc càng đến gần Tử kỳ lân hơn, nhưng sao Tử kỳ lân lại càng lúc càng không giống như trong tưởng tượng vậy, sao lông mày lại màu xám, sao mũi mày nhọn thế? Ánh mắt tang thương, cao viễn ấy, a, là vua sói mà, tao còn nhớ, mày đã rời khỏi bầy sói, một mình lên ngọn núi cô lẻ ấy, hướng đầu về phía bộ lạc trong đêm trăng, đó mới là nơi thuộc về mày mà. Thật ngưỡng mộ, không cần nghĩ ngợi gì, từ đầu mày đã biết mình thuộc về nơi đâu, còn tao thì sao, tao thuộc về nơi nào? Mày đi đâu thế? Đợi tao với, người bên cạnh mày là ai thế? Cô bé áo trắng kia là ai thế? Vua sói, mày đi với cô bé ấy à?
Mười mấy năm trước, chính ở trong quán rượu nhỏ này, gã đã hẹn Anh lần đầu tiên; hai năm trước, cũng chính trong quán rượu này, gã dùng chất cồn để cáo biệt cuộc sống vợ chồng với cô, lần đó, gã cũng thất ý đến cùng cực, uống rượu xong liền nổi điên lên, bị một đám người đánh cho phải nằm viện cả tháng. Mười mấy năm rồi, các kiến trúc xung quanh đều đã thay đổi, còn nó thì vẫn nhấp nháy những ngọn đèn neon nhỏ xíu kia, không hề thay đổi chút nào. Hôm nay, gã lại vô tình đi đến nơi này, đây chẳng phải là số mệnh thì là gì? Hóa ra, số mệnh của con người, chính là đi vòng quanh một tâm điểm vô hình, hết vòng này rồi lại đến vòng khác, con người ta cứ tưởng rằng mình đã thoát khỏi vòng tròn ấy, kỳ thực, họ vẫn cứ đang chuyển động xung quanh vòng tròn vận mệnh của mình đấy thôi.
Trác Mộc Cường Ba lê đôi chân nặng như đổ chì, từng bước từng bước tiến về phía cánh cửa vận mệnh kia. Một tên bảo kê mặt mũi trông như hung thần ác sát xông tới, nhưng lại lập tức khom lưng cúi đầu cười toét miệng trước một tờ giấy đỏ. "Ông chủ, mời đi lối này." Một gã cao lớn râu ria xồm xoàm, lại cứ muốn giả giọng đàn bà con gái, thực chẳng ra sao. Trác Mộc Cường Ba nhìn tờ giấy màu đỏ có phép trong tay mình, thầm nhủ: "Thì ra nó chính là cái tâm điểm vô hình kia, nhưng tại sao giờ minh lại nhìn thấy nó rồi?"
Đi qua hành lang vừa dài vừa hẹp lại tối tăm, liền tới một sàn nhảy lớn có thể chứa hai ba trăm người cùng khiêu vũ. Tiếng nhạc ầm ầm nghe điếc cả màng nhĩ, ánh đèn mê loạn nhấp nháy liên hồi, ở sâu trong sàn nhảy, có một bục nhỏ kê cao hẳn lên, bên trên là mấy cô giá gầy guộc ăn mặc thiếu vải đến đáng thương đang ra sức nhảy nhót, ban nhạc rock phía sau đánh phèng đánh la váng cả óc. Xung quanh sàn nhảy là một vòng lan can, đó là khu kê bàn ghế ngồi nghỉ, chia làm hai tầng trên dưới, đủ các loại thức uống có cồn, đang được nhanh chóng tiêu thụ. Trác Mộc Cường Ba đến trước quầy bar, chọn một góc đã từng thân thuộc ngồi xuống, rồi lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của gã.
Không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, không nhớ được mình từng là ai, đây chính là hiệu quả mà Trác Mộc Cường Ba muốn. Lãng quên thời gian, quên cả khái niệm đúng sai, đây có lẽ chính là sự "hưởng thụ cuộc sống" mà vị bác sĩ kia nói rồi.
"Ê! Xem kìa, đại ca, hình như lại là thằng đó, anh còn nhớ hắn không? Chính là cái lần mà tôi đánh sướng tay nhất đó."
Sao mà quên được chứ? Chính là thằng ma men hai năm trước, con bà nó, tao nhớ rõ lắm. Ha ha, lần này hình như hắn lại bị đòn gì còn nặng hơn lần trước thì phải, khục khục khục, thật đúng là, vừa nhìn thấy hắn là tay tôi thấy ngứa ngáy rồi."
Hơn hai chục người vừa bước vào quán rượu là một nhóm thế lực gần như là xã hội đen, các quán rượu ở khu vực này đều do chúng bảo kê, có ai muốn sinh sự thì phải hỏi chúng trước, thế nhưng, nếu chúng muốn kiếm ai gây phiền phức, vậy thì… kẻ đó coi như đen đủi rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://Vietwriter.com
Kẻ cầm đầu bọn này tên là Dương Điền, mặt đen nhẻm, lông mày cháy xém, mũi sư tử, miệng rộng như miệng cá sấu, cao chừng mét tám lăm, nặng khoảng một trăm linh tám cân, từng đánh kích bốc chui ở Quảng Châu, về sau phạm tội nên phải lưu lạc khắp nơi, đến khi sóng lặng gió êm, hắn mới dám trở về Thượng Hải, từ đó đã bớt phóng túng đi nhiều. Hai năm trước, hắn vừa trông thấy Trác Mộc Cường Ba là đã thấy bực mình, con người hắn khó chịu nhất chính là những kẻ gây áp lực với mình. Lúc Trác Mộc Cường Ba thất ý, hắn liền ra mặt gây hấn. Hai người một lời không hợp, liền lao vào đánh nhau tối tăm mặt mũi, kết quả cuối cùng là Trác Mộc Cường Ba bị người ta khiêng vào bệnh viện. Lần đó, Dương Điền nghe nói người bị hắn đánh không chết, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hắn không ngờ được, thoắt cái đã hai năm trôi qua, kẻ kia vẫn còn dám trở lại đây lần nữa, hắn thầm nhủ: "Hay đấy, thực là rất hay đấy."
Dương Điền dẫn theo đám tay chân tới phía sau quầy bar, vỗ vỗ lên đầu Trác Mộc Cường Ba, nói: "Này, anh bạn, còn nhớ tao không?"
Trác Mộc Cường Ba mở mắt hờ hờ, liếc nhìn Dương Điền một cái rồi cười cười giơ ly rượu lên: "Nào… cạn ly…" Dứt lời, lại đặt mạnh ly rượu xuống quầy bar, rượu tràn hết cả ra ngoài, đầu gã cũng gục xuống trở lại.
Dương Điền nhún vai cười cười, nắm tóc Trác Mộc Cường Ba nhấc lên châm chọc: "Hả, không nhận ra hả? Nhưng mà tao còn nhớ mày đó, hừ…" Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt mông lung của Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu, rồi tát bốp một cái rõ mạnh vào mặt gã.
Đầu óc Trác Mộc Cường Ba đang ở trong trạng thái mất cân bằng, đến cả bản thân là ai gã còn chẳng nhận ra huống hồ người khác. Chỉ thấy gã mơ màng nhìn gương mặt xấu xí kia, dường như là có quen biết, ai vậy nhỉ?"
Dương Điền gật đầu nói tiếp: "Nhận ra tao rồi hả? Sao, lần này không dám đánh trả nữa hả? Nhìn tao đây này, tránh cái gì mà tránh! Nhìn thử bộ dạng trông như con gấu của mày xem, thật khiến người ta muốn mửa." Nói đoạn, hắn lại tỏ vẻ thương hại, "Sao mày còn dám đến đây nữa, không sợ bọn tao dần chết hả? Hay là… mày coi thường Dương lão ngũ tao đây! Hừ…" Hắn nhổ một bãi nước bọt vào ly rượu của Trác Mộc Cường Ba, giơ cao quá đầu gã, rồi nói: "Uống đi, uống rồi tao thả cho mà đi." Những người xung quanh đều cười ồ lên, bình thường cả đám này cũng hay sinh sự đánh nhau, rất thích lấy việc bắt nạt những kẻ ngốc nghếch làm trò vui.
Trác Mộc Cường Ba dường như đã hiểu Dương Điền nói gì, liền giơ ly rượu lên, gõ gõ xuống mặt bàn, nói: "Cạn ly!" Kế đó, gã ngửa đầu ra, tựa như muốn uống ly rượu có nước bọt ây. Dương Điền hài lòng nhìn cảnh tượng đó, hắn thích thấy người khác khuất phục, đặc biệt là những kẻ trông cao lớn hơn hắn khuất phục trước hắn. Không ngờ, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên vung tay, cả rượu lẫn dãi dớt đều hắt cả lên mặt Dương Điền, rồi phá lên cười ha hả, liên tục gõ ly rượu không xuống quầy bar.
Dương Điền giận tím mặt, đưa tay áo lên lau rượu đi, gằn giọng nói: "Mày muốn chết!" Một nắm tay mang theo sức mạnh đến hai trăm tám chục cân nhằm thẳng sống mũi Trác Mộc Cường Ba đấm tới.
Có lẽ tư thế Dương Điền không được chuẩn lắm, hoặc khoảng cách giữa hắn và Trác Mộc Cường Ba quá gần, hoặc cũng có thể là hắn ra tay quá chậm, tóm lại, Trác Mộc Cường Ba đã nhẹ nhàng tránh khỏi cú đấm thẳng ấy của hắn, tựa hồ như một hành vi bản năng vô ý thức, kế đó, gã xoay người đánh ra một cùi chỏ, đập mạnh đầu Dương Điền xuống quầy bar, rồi lại bật tưng lên như quả bóng bàn, nước bọt bắn tung tóe, trông thực thảm hại vô cùng.
Dương Điền tỉnh táo lại, lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn gã say đứng trước mặt mình. Nhanh quá, ra tay nhanh quá, so với hai năm trước tựa hồ như là hai con người hoàn toàn khác vậy, hắn thầm lưỡng lự: "Thằng khốn kiếp, rốt cuộc là say thật hay đang giả say? Hắn đến báo mối thù hai năm về trước ư?"
Một tên lâu la đi theo Dương Điền thấy đại ca chịu thiệt, liền tiện tay nhặt một chai bia lên, đập thẳng xuống đầu Trác Mộc Cường Ba. Cú đánh ấy khiến gã phần nào tỉnh táo, vừa nãy là cảm giác gì vậy? Đau à? Lẽ nào trời đã lại sáng rồi? Sao mình vẫn ở trong quán rượu thế nhỉ? Lần này không bị người ta quẳng ra à? Ừm? Tay vẫn còn cầm ly này? Xem ra uống nhiều quá rồi, sao đến cả tửu lượng cũng càng lúc càng kém thế này chứ? "Rượu đâu!" Trác Mộc Cường Ba rống lên, hoàn toàn không để mắt đến cả đám người đang vây xung quanh.
Dương Điền giật mình kinh hãi, đầu thằng khốn này làm bằng sắt chắc? Cả cái chai đập vào đầu mà vẫn không hề hấn gì là sao. Trác Mộc Cường Ba lại hướng về phía Dương Điền, đập tay xuống quầy bar quát lên: "Rượu, rượu đâu!"
Dương Điền thấy cảnh đó, dường như không phải đối phương đang làm bộ, liền nghĩ cú đánh vừa nãy chắc chắn chỉ là trùng hợp. Con bà nó, ông mày thật đen đủi, không ngờ lại bị hắn vô ý đánh trúng một cùi chỏ! Hắn lại xông tới, nhấc Trác Mộc Cường Ba lên, hằn học quát: "Con mẹ nhà mày là cái thá gì chứ mà dám mượn rượu làm càn ở địa bàn của tao hả!"
Lần này thì Trác Mộc Cường Ba đã nhận ra hắn, hai mắt gã sáng bừng lên, lật tay nắm lấy cổ áo Dương Điền, trong giọng cơ hồ pha lẫn cả niềm hoan hỉ: "Tôi… tôi nhận ra anh rồi… anh là người lần trước đã đánh tôi… cú đấm mạnh lắm, nào, đánh tôi đi, cho anh đánh tôi đấy, đánh chết tôi đi."
Dương Điền ngẩn người ra, yêu cầu này chẳng phải rất hợp tâm ý hắn hay sao, thằng này muốn chết thật chắc? Ngay sau đó, hắn lại nghe Trác Mộc Cường Ba uy hiếp: "Anh không đánh chết tôi, thì tôi đánh chết anh đấy!"
Dương Điền lúc này vẫn chưa ý thức được câu nói đó có nghĩa như thế nào với mình, chỉ thầm nhủ: "Thằng điên này." Đồng thời, hắn nhấn giọng nói: "Tự mày muốn đấy nhé… a!" Lại một cú đấm toàn lực nữa, kế đó, tay trái hắn ôm chặt lấy cổ tay phải kêu rống lên. Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Trác Mộc Cường Ba đã xách một cái ghế sắt chắn ngang trước ngực, một đấm của Dương Điền vừa hay trúng vào ống sắt chân ghế, suýt chút nữa là gãy xương ngón tay.
Hai mắt Trác Mộc Cường Ba lờ đờ vì say rượu, nói: "Đừng… đừng đánh lên người, chỗ đó… không… không có cảm giác, đánh… chỗ này… này…" Gã chỉ lên đầu mình, nói tiếp: "Đánh chỗ này này…"
Dương Điền vẫn đang ôm cổ tay giậm chân nhảy tưng tưng, ngoác miệng ra chửi: "Con bà con mẹ nhà nó, đánh cho tao, đánh chết cha nó đi cho tao!" Hai ba chục tên lâu la liền nhất loạt xông lên, lập tức vây kín Trác Mộc Cường Ba vào giữa.
Cổ tay Dương Điền cuối cùng cũng bớt đau một chút, hắn muốn xem thử kẻ bị vây đánh kia rốt cuộc đã chết hay chưa, liền kéo mấy tên đệ tử đang sững sờ ngơ ngẩn bên cạnh mình ra: "Cút xéo, để tao tự tay làm thịt nó!" Lời vừa mới dứt, mấy thằng du côn ở trước mặt hắn liền bay vèo ra ngoài như bị nổ bom, vòng vây liền hở ra một chỗ khuyết. Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba đang đứng giữa cả đám người, hai mắt vằn lên những tia máu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, nhìn bộ dạng như thể đứng còn chẳng vững. Thế nhưng, mười mấy người đang nằm dưới chân gã ôm những bộ phận khác nhau trên cơ thể mà rống gào đau đớn kia là thế nào? Thật đúng là gặp ma rồi!
Mấy tên thanh niên du đãng còn lại đều nhìn gã say ở giữa kia với ánh mắt kính nể và sợ hãi, tên nào tên nấy đều nắm chặt bàn tay đến nỗi run lên bần bật. Trác Mộc Cường Ba loạng choạng bước về phía trước, chúng liền vội vàng lùi lại nhường ra một con đường. Gã cứ bước thấp bước cao đi về phía Dương Điền, bước chân đung đưa lảo đảo như ngọn nến trước gió, nhưng khắp người lại toát lên sát khí đằng đằng, khiến Dương Điền bất giác thấy căng thẳng tột cùng, trong lòng cứ trăn đi trở lại: "Chuyện gì thế này? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
Dương Điền không dám chậm chễ, vội vung tay trái đấm ra một đấm trước, nhưng đòn này lại chỉ là hư chiêu, cú móc câu tay phải sau đó mới là đòn sát thủ, lực đạo mạnh mẽ khôn cùng. Trên võ đài, cú móc câu này của hắn đã hạ không biết bao nhiêu đối thủ, có điều, lần này tuyệt chiêu của hắn lại đấm vào khoảng không. Chẳng rõ như thế nào, gã cao lớn kia cứ loạng choạng liêu xiêu bước tới, nghiêng bên trái, rồi lắc bên phải, cả hai cú đấm của hắn đều không trúng mục tiêu. Dương Điền đang định rụt tay về tấn công tiếp, đã thấy vùng bụng đau nhói lên… nắm đấm của Trác Mộc Cường Ba đã mạnh mẽ lún sâu vào bụng hắn. Ăn một cú đấm này, Dương Điền mới biết thế nào gọi là nắm đấm thép, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng đều như muốn trào ra đằng mồm vậy.
"Tôi bả anh đánh tôi! Đó là vì tôi coi trọng anh!" Lại một đấm nữa, cảm giác đau đớn từ má trái Dương Điền lan truyền đi, kèm theo đó là tiếng xương gãy vụn và mấy chiếc răng rơi xuống. Cái đau giống như những gợn sóng trên mặt nước, từ má hắn lan đi khắp nửa người bên trái, Dương Điền chỉ thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, nhất thời mặt mũi nhòe nhoẹt những nước bọt, máu tươi phọt ra theo tiếng kêu kinh hoàng…
"Anh lại bảo lũ nào đến đánh tôi thế…" Lần này, trung tâm cảm giác đau đớn chuyển sang má bên phải, trước mắt chỉ thấy sao rụng lả tả, đầu lưỡi lệch sang một bên, não bộ và cơ thể gần như mất liên hệ, chính bản thân Dương Điền cũng không biết mình xoay sang hướng nào nữa…
"Lẽ nào cái thân tôi đây… tùy tiện người nào cũng đánh cũng chửi được chắc?" Sống mũi Dương Điền bị đập cho nở toét ra, cả những ngôi sao đang bay lượn trước mắt kia cũng không thấy đâu nữa, cảm giác ấy, sao mà nóng bừng bừng, cay sè…
"Có phải tùy tiện ai cũng đánh được tôi đâu?" Thân thể hắn bay lên không trung, rồi rơi rầm xuống đất, mình mẩy tứ chi, cơ hồ cùng lúc cảm thấy đau đớn đến không sao chịu đựng nổi, đồng thời, sâu thẳm trong lòng Dương Điền dâng lên một ý nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn chết là cái chắc.
"Lẽ nào trời sinh ra tôi đã khốn nạn rồi!" Một xung lực mạnh mẽ từ sống lưng lan tỏa đi khắp cơ thể, gãy rồi, chắc chắn là gãy rồi, xem ra nửa đời sau của mình phải bán thân bất toại rồi…
Trác Mộc Cường Ba nói xong, liền cắp tên du côn Dương Điền đang sùi bọt mép, tay chân rũ rượi dưới nách, nắm tóc hắn giơ lên bắt nhìn thẳng vào mình, phẫn nộ gằn giọng: "Nói đi… tôi có làm gì có lỗi với anh không?"
Có lẽ là bởi bản năng sau cùng của con người, Dương Điền đột nhiên tỉnh lại, khóc òa lên nức nở: "Không có!"
Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: "Anh nói xem! Tôi có tốt với anh không?"
Dương Điền ngần ngừ nói: "Cũng… cũng tốt."
Trác Mộc Cường Ba hơi vận sức vào cánh tay, Dương Điền lập tức rống lên như lợn bị chọc tiết, vội gật đầu lia lịa: "Tốt, tốt…"
Trác Mộc Cường Ba lại kích động hét lên: "Vậy tôi hỏi anh, tại sao anh lại phản bội tôi… Tại sao lại phải giày vò tôi?"
Vấn đề này không dễ trả lời chút nào, trả lời sai ắt sẽ nguy đến tính mạng. Nhất thời Dương Điền cũng đờ người ra, hiềm nỗi cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người ta, tình hình hết sức nguy ngập, biết trả lời thế nào bây giờ? Hay là miệng sùi bọt mép, tứ chi quẫy loạn lên cho qua đi vậy.
Trác Mộc Cường Ba lại nhấc đầu hắn lên, để đối phương nhìn mình, nghiến răng rít lên: "Nói đi, nói! Anh đã biết lỗi hay chưa?"
Dương Điền nhăn nhó vì đau đớn, hai hàng nước mắt rỉ ra, ai oán kêu lên: "Đại ca, tôi sai rồi…"
Trác Mộc Cường Ba như thể người đang hấp hối được nghe câu mà mình muốn nghe nhất trước khi nhắm mắt, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khó tả, nhẹ nhàng đặt Dương Điền xuống đất, ánh mắt mơ hồ như đã tỉnh táo hơn phần nào, rồi cũng cất giọng ai oán chẳng kém, nói: "Anh đã biết sai rồi, vậy tại sao tôi bảo anh đánh tôi, anh lại không ra tay? Chẳng lẽ anh quên tôi đã bảo rằng, anh không đánh chết tôi, tôi sẽ đánh chết anh à?"
Nghe câu nói này, Dương Điền lại càng thêm đau nhói trong lòng: "Đại ca à, tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng thực sự là tôi không đánh chết được anh đâu! Cứ đánh tiếp thế này, cả tôi và đám đàn em kia sợ là chết trước cả anh ấy chứ! Ôi…"
Hắn khóc òa lên. Biết sai rồi hả? Trác Mộc Cường Ba lảo đảo đứng dậy, nhìn Dương Điền nằm thẳng cẳng dưới đất, chắp tay sau lưng nói: "Đến đi, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, lần này tôi không đánh trả đâu, dù anh đánh chết tôi cũng không đánh trả đâu." Dứt lời, gã thậm chí còn nhắm cả mắt lại.
Cơ hội! Dương Điền thấy cơ hội hiếm gặp, liền dùng cả tay lẫn chân, vừa bò vừa trườn lao ra ngoài cửa. Được một quãng xa, hắn mới đứng lên, khập khiễng dẫn mấy tên đàn em vẫn còn nhúc nhích được bỏ chạy thục mạng, đồng thời lại sợ Trác Mộc Cường Ba đuổi theo, còn không quên an ủi gã mấy câu: "Đại ca, hôm nay tôi không đánh chết được anh, hôm khác, hôm khác, đợi tôi gọi đủ anh em, mang đủ đồ đến… ôi cha!" Hắn chập choạng ngã bổ nhào ra đất, rồi lại cuống cuồng bò dậy chạy thêm mấy bước nữa…
"Con mẹ nó, thằng khốn ấy sao thế nhỉ? So với hai năm trước thực đúng là một trời một vực! Quái đản đếch chịu được!" Một tên đàn em đang ôm cánh tay đứng bên trái hắn nói. Dương Điền "hừ" mạnh một tiếng.
Tên lâu la đang bịt mũi đứng bên phải lên tiếng: "Đúng là xúi quẩy, thằng khốn ấy hai năm nay rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng lẽ là lên Thiếu Lâm tự?" Dương Điền lại "hừ" mạnh hai tiếng.
Một tên ôm ngực phía sau, oằn người xuống nói: "Đại ca, lẽ nào… lẽ nào chúng ta cho qua chuyện này ư?"
Một tên mắt sưng húp lên như gấu mèo, mặt mày xanh đỏ tím vàng như bôi phẩm màu càu nhàu: "Thì còn làm gì được nữa? Hai mấy thằng còn bị người ta đánh cho bổ nghiêng bổ ngửa…"
"Ai bảo tao cho qua chứ?" Dương Điền gầm lên, "Con bà đứa nào dám nói bỏ qua lần nữa, tao cắt con bà nó đi cho chó ăn bây giờ! Đi! Gọi hết tất cả lại đây cho tao! Có "đồ" gì cũng cầm hết đến! Lần này không đánh chết thằng chó ấy, tao không thèm mang họ Điền nữa!"
Phía sau có người thầm nghi hoặc: "Hình như, đại ca có phải họ Điền đâu nhỉ?"
Cả đám vội vội vàng vàng đi tìm thêm đồng bọn, không ai để ý phía sau ngọn đèn đường có hai người đeo chiếc ba lô to sù sụ đang nhìn chằm chằm vào chúng. Đêm đã khuya thế này, là ai được nhỉ?
Chỉ nghe thấy người hơi lùn hơn đứng bên trái nói: "Có lầm không vậy, hai mươi mấy người mà đánh không lại một người, cái bọn này kém quá đi mất."
Người cao dong dỏng đứng bên phải nói: "Cậu nói xem, người mà chúng nói tới đó liệu có thể nào là Cường Ba thiếu gia không?"
Người lùn kia nói: "Ừm? Không biết nữa, có điều, hình như địa chỉ mà giáo sư Phương Tân cho chúng ta, quán rượu Hẹn Hò cũng gần ngay đây thôi. Chà, có điều những kiến trúc xung quanh thay đổi nhiều quá, giáo sư lại không đến đây cả mấy năm nay rồi, với thủ đoạn điều tra của tôi mà giờ cũng không tìm được đường đâu nữa, hay là chúng ta cứ lần theo đường đi ra của bọn kia tìm thử xem sao nhỉ."
Người cao nói: "À, tôi bảo này, nếu Cường Ba thiếu gia uống say thật rồi, hai người chúng ta chỉ sợ không thể chế phục được anh ấy đâu, hay là cứ liên hệ với giáo quan và những người khác trước đã."
Người lùn hơn gật đầu nói: "Phải đấy, giáo quan đi hướng Nam, nếu tìm được thì đã gọi điện cho chúng ta rồi. Ừm, chúng ta tìm được chỗ ấy rồi sẽ gọi luôn cho giáo quan vậy."
° ° °
Say rồi, thật sự say rồi sao? Thật sự say rồi, còn biết được mình đã say hay sao? Trác Mộc Cường Ba ngồi một mình trước quầy bar trống trơ, người bên trong đã chạy mất tiệt từ lúc trận ẩu đả bắt đầu, giờ thì đúng là tịch không một bóng người. Một tên bảo kê định quay lại thu dọn tàn cục, vừa thấy gã hung thần vẫn còn ngồi thù lù ở đó, sợ đến nỗi vãi cả rắm ra, chạy liền một mạch. Trác Mộc Cường Ba thỏa sức chọn rượu trên quầy, mặc xác là rượu vàng hay trắng hay đỏ, gã cứ uống hết chai này đến chai khác. Cảm giác mấy thứ này vào bụng khoái thật, cổ họng như có than hồng đang cháy, lồng ngực như có ngọn lửa đang thiêu, não bộ và cơ thể như đã tách lìa ra làm hai ngả, phiêu hốt giữa tầng không, mỗi một bước chân đều như giẫm lên mây lên gió.
Mỗi lần nốc vào một ngụm, gã lại tiện tay đập luôn chai đi, Trác Mộc Cường Ba cứ thế thỏa sức phá hoại trong quầy rượu và sàn nhảy không một bóng người, đá gãy lan can, lật bàn lật ghế. Gã cảm thấy sâu bên trong cơ thể mình có một xung động, xung động muốn phá tung tất thảy mọi ước thúc. Trận ẩu đả vừa rồi như một ngòi nổ, làm sức mạnh ẩn tàng bên trong cơ thể gã bùng lên, Trác Mộc Cường Ba lập tức cảm thấy xung quanh có một sức mạnh vô hình đang áp chế mình, gã muốn hất tung nó lên, hất tung hết thảy lên! Đấm đá đã mệt nhoài, gã lại ngồi xuống quầy bar, há miệng tu rượu ừng ực… tu xong lại đập chai, đập chai xong rồi lại tu…
Trong ly, từng đợt sóng rượu dập dềnh lan đi, còn trong mắt Trác Mộc Cường Ba, lại xuất hiện một gương mặt thân quen, Anh phải không? Không, đó là con gái gã, nó cười trông thật vui vẻ xiết bao, hẳn là nó phải hạnh phúc lắm, sao… sao lại trở nên lùn tịt một mẩu thế kia? Đa Cát? Sao Đa Cát vẫn chưa về làng, sao lại mọc cả râu nữa kìa. Ồ, thì ra là Cương Nhật Phổ Bạc, anh và Cương Lạp vẫn khỏe chứ? Người ở bên cạnh Cương Lạp sao hung dữ thế, đội trưởng Hồ Dương, sao đột nhiên lại thấy đội trưởng Hồ Dương thế này? Anh ấy đang mắng chửi mình à? Trương Lập, Ba Tang, Nhạc Dương, sao lại là họ? Họ đến tìm mình về đội sao? Ha ha, không đúng, đã bị giải tán rồi kia mà! Cái đội ngũ này của chúng ta vốn không thể dài lâu mà. Vừa nghĩ đến nhóm huấn luyện đặc biệt, trong ly rượu lại lập tức xuất hiện hình bóng của Lữ Cánh Nam và Lạt ma Á La, Lữ Cánh Nam đang cười, Lạt ma Á La trông rất từ bi. Tạm biệt, không biết đời này có còn cơ hội gặp lại hai người không nữa… Rượu trong ly lại dập dềnh gợn sóng, lần này thì gương mặt Đường Mẫn hiện lên rõ mồn một, gương mặt trông như búp bê bằng sứ ấy, miệng cười tươi như hoa. Mẫn Mẫn à? Mẫn Mẫn, rốt cuộc em đi đâu rồi? Hồi trước em không muốn liên lạc với anh, còn giờ đây, thì anh không dám liên lạc với em nữa rồi, thôi bỏ đi, cắt đứt đi, giải tán đi… vậy là tốt nhất, em nên quên anh đi… xin lỗi, đã nói là sẽ đưa em đi xem Tử kỳ lân, nhưng anh không làm được. Làn sóng lại dập dềnh, cái bóng oai vệ uy phong lẫm lẫm giữa chốn sơn lâm kia, không phải Tử kỳ lân thì là gì? Tử kỳ lân, a, Tử kỳ lân, mày đừng đi, đợi tao với… đợi tao với… Trong tiềm thức của Trác Mộc Cường Ba, gã càng lúc càng đến gần Tử kỳ lân hơn, nhưng sao Tử kỳ lân lại càng lúc càng không giống như trong tưởng tượng vậy, sao lông mày lại màu xám, sao mũi mày nhọn thế? Ánh mắt tang thương, cao viễn ấy, a, là vua sói mà, tao còn nhớ, mày đã rời khỏi bầy sói, một mình lên ngọn núi cô lẻ ấy, hướng đầu về phía bộ lạc trong đêm trăng, đó mới là nơi thuộc về mày mà. Thật ngưỡng mộ, không cần nghĩ ngợi gì, từ đầu mày đã biết mình thuộc về nơi đâu, còn tao thì sao, tao thuộc về nơi nào? Mày đi đâu thế? Đợi tao với, người bên cạnh mày là ai thế? Cô bé áo trắng kia là ai thế? Vua sói, mày đi với cô bé ấy à?