Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Dịch: Tiểu Thanh Đình
Chuyện này bắt đầu từ một ngày trước.
Thành phố này vốn chẳng yên bình gì, mỗi bang phái lại âm thầm phân cao thấp với nhau, không ngừng gây sự với nhau.
Khanh Kha vốn chỉ là một vị khách, không định đụng tới chúng, nhưng từ sau khi anh kết giao với James, địch cũ của James từ trước đó đã nhắm mũi tên vào anh. Trước khi Bạch Cập tìm đến, chúng cũng đã giở mấy trò vặt vãnh rồi, nhưng quy mô không lớn, nên Khanh Kha đều tránh được. Có lẽ do nhiều lần không thành như vậy khiến chúng ôm hận trong lòng, nên lúc Khanh Kha cùng James tới bến tàu, đột nhiên bị tập kích.
Khu vực đó có thể nói là địa bàn hắc ám, James còn đang tranh thủ song vẫn chưa hoàn toàn giành được, nên lúc đi đã có tính toán trước, cố ý sắp xếp thêm nhiều người đi cùng, nhưng vẫn không chống đỡ nổi đám người đó ở nơi đen tối như vậy bởi họ ở chỗ sáng, mất đi thế chủ động, mãi tới khi có tiếng súng nổ mới bắt đầu nhếch nhác trốn tránh.
Đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị kỹ lưỡng cho hành động lần này, số kẻ tập kích từ trong bóng tối hoàn toàn vượt qua số lượng người họ đem theo, đánh cho họ trước sau đều không đường trốn thoát.
Những người James đem theo đứng ở vòng ngoài, James và Khanh Kha vừa giải quyết xong mấy kẻ ở hướng Tây Nam, quay qua đã có hai kẻ xông tới trước mặt.
Rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông tóc vàng giương súng, tấm lưng bọn họ áp sát vào nhau, nụ cười lộ rõ vẻ lo lắng, nói:
“Thật không ngờ hôm nay có thể ở đây cùng anh… các anh vẫn gọi là gì nhỉ? Tuẫn tình?”
Khanh Kha bóp cò khiến một kẻ đứng bên container hét lên rồi ngã gục, anh mắt nhìn chằm chằm những sát thủ lão luyện trước mặt, cười cười: “Giờ vẫn chưa chắc được.”
“Hơn nữa…” – Anh thay băng đạn, ném băng đạn rỗng vào đầu mũi chân James, khiến kẻ sau lưng ấy thốt lên vì đau – “Thành ngữ không được dùng tuỳ tiện.”
James còn chưa kịp phản bác, liền thấy một toán người lao ra từ góc trái, thần thái nghiêm túc, giơ súng bắt đầu bắn.
Mục tiêu tiêu diệt tất cả bọn chúng khá khó khăn, sau khi phán đoán, hai người họ chia ra mỗi người giải quyết một phần, phân tán rút lui theo hai hướng trái ngược.
Bến cảng rốt cuộc vẫn là nơi vắng vẻ, mặc dù nhiều container che khuất, song nơi có thể ẩn nấp cũng không nhiều nhặn gì. Người của đối phương vừa đông đảo vừa trải qua huấn luyện cao độ nên đều rất tinh anh, càng khiến đối thủ thương vong nhiều hơn.
Lúc xông tới cửa Tây Nam, những người đi theo Khanh Kha đã bị thương tới một nửa, bản thân anh tuy không hề hấn gì, song trên mặt lại vương chút máu, quần áo cũng rách trong lúc chạy, máu me và bụi bẩn bắn khắp nửa người, nhìn vào có chút thảm hại. Nhưng có lẽ nhờ vào khí chất và tướng mạo ngời ngời, gương mặt đẫm máu đó lại càng thêm mê người.
Dựa vào thủ hạ bị trúng thêm đạn ở bên trái, anh suy đoán vị trí của hai kẻ bắn lén, mỗi tên một phát súng, anh đã giải quyết xong chúng, sau đó lùi về sau định lỉnh đi.
Nào ngờ biến cố xảy ra chỉ trong phút chốc, vừa giải quyết mấy tên đằng sau, lại xuất hiện thêm một kẻ, anh bước lên một bước, nào ngờ nòng súng đã sẵn sàng, đạn bay ra, tới khi Khanh Kha nhận ra thì đã muộn, một bóng người từ đâu lao tới, nhanh chóng nhào tới phía anh.
Khi tiếng súng vang ầm lên cũng là lúc viên đạn đi vào cơ thể, Khanh Kha mơ hồ nghe thấy kẻ nằm trên mình rên rỉ, sau đó liền vội vã đứng dậy, bắn vài phát giải quyết kẻ trước mắt.
“Khanh Khanh…” – Kẻ đó kéo lấy anh, lưng dựa vào công sự
(nôm na là cái sử dụng trong chiến đấu nhằm che chắn), cất tiếng hỏi han: “Anh không sao chứ?”
Khanh Kha ngẩng đầu, trước mắt anh là khuôn mặt mấy hôm trước còn bám riết lấy anh từ sáng tới tối – Bạch Cập.
Anh không hề bất ngờ với việc Bạch Cập xuất hiện ở đây, bởi lẽ, anh chẳng che đậy nhiều hành tung mấy ngày nay của mình, dường như anh đi tới đâu, Bạch Cập sẽ theo tới đó.
Anh lắc đầu: “Không sao?”
Thấy anh đáp lại, Bạch Cập nén đau mà nhoẻn cười, rồi đẩy anh ra sau, tiếp tục chiến.
“Nhát bắn vừa nãy?” – Khanh Kha thấp giọng hỏi.
Bạch Cập sững lại một lúc mới đáp: “Không có gì, chỉ là sượt qua cánh tay chút thôi.”
Hắn mặc bộ đồ màu đen, tình thế quá gấp gáp, Khanh Kha cũng không tiện quan sát kỹ, cảm thấy thần sắc vẫn ổn, vậy là chỉ hỏi han phiến phiến cho qua.
Người Bạch Cập đem tới đã giải quyết sạch trở ngại cho họ, phía James dường như cũng có viện quân tới, hai bên tả xung hữu đột, kẻ địch nhanh chóng bị quét sạch.
Bạch Cập đã dồn ngọn lửa vốn nhằm vào Khanh Kha lên người mình, một mực bảo vệ anh, lúc kết thúc hắn không gượng nổi nữa liền ngã vào lòng anh. Khoảnh khắc tay hắn chạm vào lưng anh, Khanh Kha thấy ươn ướt, giơ lên nhìn, là máu.
Trầy xước?
Mùi thuốc súng hoà cùng mùi máu tanh, Khanh Kha nhảy qua những thi thể, ném Bạch Cập đang sống dở chết dở vào trong xe, mặt mũi phờ phạc không sức sống, lên tiếng: “Bệnh viện.”
Chuyện này bắt đầu từ một ngày trước.
Thành phố này vốn chẳng yên bình gì, mỗi bang phái lại âm thầm phân cao thấp với nhau, không ngừng gây sự với nhau.
Khanh Kha vốn chỉ là một vị khách, không định đụng tới chúng, nhưng từ sau khi anh kết giao với James, địch cũ của James từ trước đó đã nhắm mũi tên vào anh. Trước khi Bạch Cập tìm đến, chúng cũng đã giở mấy trò vặt vãnh rồi, nhưng quy mô không lớn, nên Khanh Kha đều tránh được. Có lẽ do nhiều lần không thành như vậy khiến chúng ôm hận trong lòng, nên lúc Khanh Kha cùng James tới bến tàu, đột nhiên bị tập kích.
Khu vực đó có thể nói là địa bàn hắc ám, James còn đang tranh thủ song vẫn chưa hoàn toàn giành được, nên lúc đi đã có tính toán trước, cố ý sắp xếp thêm nhiều người đi cùng, nhưng vẫn không chống đỡ nổi đám người đó ở nơi đen tối như vậy bởi họ ở chỗ sáng, mất đi thế chủ động, mãi tới khi có tiếng súng nổ mới bắt đầu nhếch nhác trốn tránh.
Đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị kỹ lưỡng cho hành động lần này, số kẻ tập kích từ trong bóng tối hoàn toàn vượt qua số lượng người họ đem theo, đánh cho họ trước sau đều không đường trốn thoát.
Những người James đem theo đứng ở vòng ngoài, James và Khanh Kha vừa giải quyết xong mấy kẻ ở hướng Tây Nam, quay qua đã có hai kẻ xông tới trước mặt.
Rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông tóc vàng giương súng, tấm lưng bọn họ áp sát vào nhau, nụ cười lộ rõ vẻ lo lắng, nói:
“Thật không ngờ hôm nay có thể ở đây cùng anh… các anh vẫn gọi là gì nhỉ? Tuẫn tình?”
Khanh Kha bóp cò khiến một kẻ đứng bên container hét lên rồi ngã gục, anh mắt nhìn chằm chằm những sát thủ lão luyện trước mặt, cười cười: “Giờ vẫn chưa chắc được.”
“Hơn nữa…” – Anh thay băng đạn, ném băng đạn rỗng vào đầu mũi chân James, khiến kẻ sau lưng ấy thốt lên vì đau – “Thành ngữ không được dùng tuỳ tiện.”
James còn chưa kịp phản bác, liền thấy một toán người lao ra từ góc trái, thần thái nghiêm túc, giơ súng bắt đầu bắn.
Mục tiêu tiêu diệt tất cả bọn chúng khá khó khăn, sau khi phán đoán, hai người họ chia ra mỗi người giải quyết một phần, phân tán rút lui theo hai hướng trái ngược.
Bến cảng rốt cuộc vẫn là nơi vắng vẻ, mặc dù nhiều container che khuất, song nơi có thể ẩn nấp cũng không nhiều nhặn gì. Người của đối phương vừa đông đảo vừa trải qua huấn luyện cao độ nên đều rất tinh anh, càng khiến đối thủ thương vong nhiều hơn.
Lúc xông tới cửa Tây Nam, những người đi theo Khanh Kha đã bị thương tới một nửa, bản thân anh tuy không hề hấn gì, song trên mặt lại vương chút máu, quần áo cũng rách trong lúc chạy, máu me và bụi bẩn bắn khắp nửa người, nhìn vào có chút thảm hại. Nhưng có lẽ nhờ vào khí chất và tướng mạo ngời ngời, gương mặt đẫm máu đó lại càng thêm mê người.
Dựa vào thủ hạ bị trúng thêm đạn ở bên trái, anh suy đoán vị trí của hai kẻ bắn lén, mỗi tên một phát súng, anh đã giải quyết xong chúng, sau đó lùi về sau định lỉnh đi.
Nào ngờ biến cố xảy ra chỉ trong phút chốc, vừa giải quyết mấy tên đằng sau, lại xuất hiện thêm một kẻ, anh bước lên một bước, nào ngờ nòng súng đã sẵn sàng, đạn bay ra, tới khi Khanh Kha nhận ra thì đã muộn, một bóng người từ đâu lao tới, nhanh chóng nhào tới phía anh.
Khi tiếng súng vang ầm lên cũng là lúc viên đạn đi vào cơ thể, Khanh Kha mơ hồ nghe thấy kẻ nằm trên mình rên rỉ, sau đó liền vội vã đứng dậy, bắn vài phát giải quyết kẻ trước mắt.
“Khanh Khanh…” – Kẻ đó kéo lấy anh, lưng dựa vào công sự
(nôm na là cái sử dụng trong chiến đấu nhằm che chắn), cất tiếng hỏi han: “Anh không sao chứ?”
Khanh Kha ngẩng đầu, trước mắt anh là khuôn mặt mấy hôm trước còn bám riết lấy anh từ sáng tới tối – Bạch Cập.
Anh không hề bất ngờ với việc Bạch Cập xuất hiện ở đây, bởi lẽ, anh chẳng che đậy nhiều hành tung mấy ngày nay của mình, dường như anh đi tới đâu, Bạch Cập sẽ theo tới đó.
Anh lắc đầu: “Không sao?”
Thấy anh đáp lại, Bạch Cập nén đau mà nhoẻn cười, rồi đẩy anh ra sau, tiếp tục chiến.
“Nhát bắn vừa nãy?” – Khanh Kha thấp giọng hỏi.
Bạch Cập sững lại một lúc mới đáp: “Không có gì, chỉ là sượt qua cánh tay chút thôi.”
Hắn mặc bộ đồ màu đen, tình thế quá gấp gáp, Khanh Kha cũng không tiện quan sát kỹ, cảm thấy thần sắc vẫn ổn, vậy là chỉ hỏi han phiến phiến cho qua.
Người Bạch Cập đem tới đã giải quyết sạch trở ngại cho họ, phía James dường như cũng có viện quân tới, hai bên tả xung hữu đột, kẻ địch nhanh chóng bị quét sạch.
Bạch Cập đã dồn ngọn lửa vốn nhằm vào Khanh Kha lên người mình, một mực bảo vệ anh, lúc kết thúc hắn không gượng nổi nữa liền ngã vào lòng anh. Khoảnh khắc tay hắn chạm vào lưng anh, Khanh Kha thấy ươn ướt, giơ lên nhìn, là máu.
Trầy xước?
Mùi thuốc súng hoà cùng mùi máu tanh, Khanh Kha nhảy qua những thi thể, ném Bạch Cập đang sống dở chết dở vào trong xe, mặt mũi phờ phạc không sức sống, lên tiếng: “Bệnh viện.”