*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn điểm tâm xong, hai người lau mồm, hài lòng leo lên xe chạy tới lục địa sơn trang. Tạ Vũ Tình trêu đùa: "Tên vô lại, tiểu thư tập đoàn Tinh Thành, bạn gái của ngươi đâu?"
"Đến đó sẽ gặp!"
"Còn dám khoác lác!". Tạ Vũ Tình cười nhạt.
Lục địa sơn trang chính là một khu vùng núi hoang vắng, cảnh vật chung quanh rất đẹp, thanh sơn lục thủy, lại cách thành thị khá xa, lái xe khoảng một giờ mới đến.
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: "Ra khỏi Thạch Thành luôn rồi, ai lại mua biệt thự ở đó chứ?"
Tạ Vũ Tình nói: "Tại ngươi không biết đấy thôi, biệt thự càng ở nơi hẻo lánh càng tốt, những người mua biệt thự vốn không ở lâu dài."
"Nhiều tiền như vậy đi mua nhà mà không ở lâu dài, vậy thì là vì cái gì, đốt tiền sao?"
Tạ Vũ Tình nhún vai: "Cho nên mới bảo ngươi nghèo quá, có nói cũng không hiểu."
Hai người chạy vào một con đường cao tốc mới xây nối thẳng đến công trường. Dự án khu biệt thự đang hình thành, trên công trường người đến người đi không dứt, khí thế ngất trời.
Hai người tùy tiện đỗ xe ở ven đường, đi vào cổng chính, bảo vệ công trường lập tức chặn lại.
"Cảnh sát phá án.". Tạ Vũ Tình lấy ra thẻ cảnh sát, nói với bảo vệ: "Gọi quản lý tới đây!". Nói xong nàng vô tư đi vào phòng bảo vệ, ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân. Diệp Thiếu Dương lắc đầu đi tới bên cạnh nàng.
Lão bảo vệ không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, hai người nam trung niên mặc đồ Tây đi tới, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn một người trong số họ, khẽ nhíu mày.
Người này bắt tay Tạ Vũ Tình, nói rằng: "Tôi là quản lý ở đây, họ Trương, các người có chuyện gì?"
Tạ Vũ Tình lấy ra thẻ cảnh sát, hỏi: "Điều tra vụ án một chút, gần công trường các ngươi có tòa miếu nào hay không?"
Trương quản lý nhíu mày: "Có, thì sao?"
Tạ Vũ Tình đứng lên nói: "Dẫn bọn ta đi xem."
"Nhưng... Nhưng rất bất tiện!". Trương quản lý khổ sở lắc đầu: "Tòa miếu... là chỗ tư nhân, người bình thường không thể đi vào!"
Tạ Vũ Tình vừa nghe xong liền nổi giận, lạnh lùng nói: "Bọn ta nghi ngờ đó là hiện trường vụ án giết người, phải tiến hành điều tra!"
Trương quản lý ngẩn ra, lập tức cười cười: "Có lệnh lục soát không?"
"Ta có thể tố cáo ngươi tội cản trở người thi hành công vụ.". Tạ Vũ Tình không khách khí nói.
Trương quản lý nhún vai: "Cứ tự nhiên, nếu mấy người có lệnh lục soát thì đương nhiên tôi sẽ phối hợp, còn nếu không, vậy xin lỗi, pháp luật không quy định các người được phép tự tiện xông vào nhà dân, như thế là vi phạm pháp luật.". Trương quản lí cười cười: "Cảnh sát cô nên biết khu lục địa này là của ai, kể cả người làm Nhà nước cũng không có quyền tùy tiện xông vào."
Tạ Vũ Tình thật sự phát cáu, nhìn bộ dáng cáo mượn oai hùm của gã, hận không thể đạp gã một cước.
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn cản, tiến lên bá vai Trương quản lý, nói rằng: "Huynh đệ, tôi không phải là người ngoài, tôi là bạn tốt của con gái chủ tịch, hôm nay tới đây thăm cô ấy. Anh giúp tôi một chút đi!"
Trương quản lý quan sát trên dưới Diệp Thiếu Dương, ánh mắt rơi vào chiếc áo sơ mi "A-đi-đắc" của hắn, khinh thường hừ một tiếng, mỉa mai nói: "Tôi không tin Chu tiểu thư lại đi quen biết mấy tên nhà quê như cậu, cậu đừng có ý nghĩ đục nước béo cò, tôi thấy con người cậu cũng chẳng khác gì y phục đâu!?"
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười, tên này đúng là mắt chó nhìn người. Không còn cách nào khác, hắn đành gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, hỏi: "Bao giờ em tới?"
"Em tới ngay đây, anh tới chưa? Em đang nghỉ ngơi trong công ty, em tới tìm anh nhé!".
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Anh cũng muốn em nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà người của em không cho anh vào, anh đang đứng trước cổng công trường này!"
"Không thể nào!". Chu Tĩnh Như cả kinh: "Ai dám làm vậy, Lý An Sinh sao?"
"Không biết, hình như họ Trương."
"Ừm, anh chờ em, em gọi điện thoại cho Lý An Sinh!". Cô suy nghĩ rồi nói: "À mà thôi, em sẽ tới ngay đây, anh chờ em một chút!"
Vừa cúp điện thoại, Tạ Vũ Tình đã buồn bực hỏi: "Ngươi nói chuyện với ai thế?"
"Bạn của tôi, con gái chủ tịch bọn họ."
Tạ Vũ Tình giật mình nhìn hắn, lúc này mới ý thức được Diệp Thiếu Dương không phải đang nói đùa.
Mấy phút sau, Chu Tĩnh Như đã đến trước cổng, hôm nay cô mặc trang phục quần dài màu tím, mang kính mát, trông vô cùng cao quý trang nhã, làm lộ ra thần thái xinh đẹp thông minh.
"Tiểu Như, ở đây!". Diệp Thiếu Dương ngoắc ngoắc cô.
Chu Tĩnh Như đi vào phòng bảo vệ, ánh mắt rơi vào người Tạ Vũ Tình, lẳng lặng đánh giá.
"Giới thiệu một chút, vị này chính là Chu Tĩnh Như, bạn của tôi, tiểu thư tập đoàn Tinh Thành; vị này chính là Tạ Vũ Tình, cũng là bạn của tôi, đội phó đội hình cảnh."
"Chào cô!". Chu Tĩnh Như mỉm cười chào Tạ Vũ Tình, vươn tay ra.
Tạ Vũ Tình cũng vui vẻ bắt tay cô, cả hai người đều mang thái độ lạnh nhạt. Tạ Vũ Tình thầm thở dài trong lòng, hóa ra Diệp Thiếu Dương không nói xạo, hắn thật sự quen biết con gái chủ tịch tập đoàn Tinh Thành, hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy.
Chợt một ông mập từ đằng xa chạy tới, nhìn quần áo trang phục có vẻ là một quản lý cấp cao, vừa vào cửa, ông đã gật đầu cúi chào Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như cau mày hỏi: "Vì sao không cho bạn tôi vào?"
"Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, chắc chắn là đã hiểu lầm.". Lý tổng đen mặt nhìn Trương quản lý, lạnh lùng nói: "Tiểu Trương, cậu giải thích cho tôi nghe xem!"
"Tôi...". Trương quản lí nghệt mặt nhìn Diệp Thiếu Dương, không kiếm đâu ra lời giải thích, đành phải cúi đầu nhận lỗi.
Chu Tĩnh Như khoát tay: "Bỏ đi, Lý tổng, ông bận rộn như vậy, để Trương quản lí dắt chúng tôi đi là được rồi!"
Lý tổng rời khỏi, Trương quản lí vội dẫn bọn họ vòng qua công trường, hướng về phía miếu thờ.
Trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi gã: "Miếu thờ đó tên gì?"
"Không rõ lắm!". Trương quản lí gãi đầu nói: "À, hình như là miếu 'Thất bà bà’."
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn Tạ Vũ Tình. Thì ra miếu này đúng là của Thất bà bà!
Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: "Trong miếu thờ ai?"
"Chỉ thờ một người nữ, không rõ là ai!”.
Diệp Thiếu Dương không hỏi lại, nó là cái gì, đi vào rồi sẽ biết.
Đoàn người đi vòng qua công trường, không bao lâu sau đã đến một khu nhà dân, bên ngoài không có cửa sổ, bên trong tối om.
Trương quản lí giải thích, những nhà dân này trước đây đều có người ở, sau khi quy hoạch thì cấp cho bọn họ một khoản tiền đền bù giải tỏa và chi phí dời đi nơi khác, vì vậy tất cả thôn dân đều đã dời đi, không còn ai ở lại. Những khu nhà dân tạm thời không bị phá hủy do chưa được sử dụng cho nên vẫn còn tồn tại.
Trương quản lí chỉ vào một tòa nhà vừa phá bỏ, nói rằng: "Đây là miếu Thất bà bà."
Mọi người ngẩng đầu quan sát, phía trước có ba gian nhà ngói, một tiểu viện, tường viện chỉ còn là những mảnh gạch ngói đổ nát. Từ cổng viện đi vào, trên nền đất chất đầy các loại sắt thép xây dựng. Diệp Thiếu Dương hỏi Trương quản lí: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"À, nơi này có tường bao bọc, tôi không thể dời hết vật dụng kim loại đến đây cho nên đã trưng dụng làm nhà kho, có người trông giữ."
Nói xong gã bỗng nhiên nhìn căn phòng bên trái, hô lớn: "Lão Phùng, lão Phùng có ở nhà không?"
Một ông cụ gầy trơ xương từ bên trong đi ra ngoài, ánh mắt đục ngầu, vẻ mặt thập phần ngây dại. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy lão thì khóe miệng giật giật, bàn tay tiến đến đai lưng chuẩn bị rút ra vật dụng, quan sát đánh giá bốn phía.
Sân bên trái đã biến thành một khu vườn cỏ mọc um tùm, bên phải lại có một cái giá gỗ, phía trên treo một chiếc đồng hồ rất cũ kỹ, phía dưới còn có một cái giếng.
Tạ Vũ Tình chỉ vào miệng giếng, nói rằng: "Đừng nói bạn trai của nữ nhân kia ngã xuống giếng chết nhé?"
Diệp Thiếu Dương đi tới nhìn thoáng qua mặt giếng, bên trong có nước, một mùi yêu khí nồng đậm từ phía dưới trào lên.
"Yêu khí nồng nặc!". Diệp Thiếu Dương vội bóp mũi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook