Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 717
Diệp Thiếu Dương vỗ nhè nhẹ vào bả vai Chu Tĩnh Như, nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, bần đạo chưa có chết đâu!”
Lời vừa ra khỏi miệng, thì tất cả mọi người đều ngừng khóc, quay đầu lại nhìn hắn, một đám giống như bị hoá đá.
“Diệp Thiếu Dương tỉnh lại rồi …...”
Ngô Từ Quân bước nhanh đến bên cạnh Vu sư Thái Lan, kinh ngạc nói.
“Dĩ nhiên…… có thể trở về! Hôm nay dừng lại thôi, không phải thời cơ quyết đấu!”
Vu sư Thái Lan từ xa nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài, miệng niệm một đạo chú ngữ, sau đó cùng Ngô Từ Quân xoay người đi vào trong bụi cây, Cửu Âm Đông Nhân cũng đang chiến đấu với Lâm Du bị chú ngữ tác động, lập tức rời khỏi cuộc chiến, chạy về phía Vu sư biến mất.
Đám người Lão Quách đều hoàn toàn tập trung chú ý tới việc Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, không rảnh chú ý bên đó.
“Ngươi…..
là người hay quỷ.”
Chu Tĩnh Như còn đang ngơ ngẩn hỏi.
Diệp Thiếu Dương còn chưa lên tiếng, Lão Quách đã sờ lấy cổ tay hắn, kiểm tra mạch đập một chút, cả kinh nói: “Là người, là người, Thiếu Dương sống rồi!”
Chu Tĩnh Như nghe vậy, không thể khống chế được cảm xúc nữa, hai tay gắt gao ôm cổ Diệp Thiếu Dương, rồi đầu vùi vào người hắn, khóc lớn lên, “Ta biết mà …… Ngươi sẽ không chết, Ngươi sẽ không bỏ lại ta……”
Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng cảm động không thôi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ôn nhu an ủi.
“Không được…… lại rời bỏ ta.”
Chu Tĩnh Như ghé vào tai hắn mà thì thầm.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hít một hơi thật sâu.
Qua một lúc, cảm xúc của cô mới hòa hoãn lại, buông Diệp Thiếu Dương ra.
“Thiếu Dương, trên mặt ngươi sao lại có……”
Lão Quách biểu tình quái dị nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Thiếu Dương.
Chu Tĩnh Như mới vừa mới hết khóc, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một chút, đột nhiên không nhịn được cười, từ trong túi lấy ra một cái gương trang điểm, đưa tới trước mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn vào gương thì thấy, trên mặt mình trong gương, bị vẽ một con rùa đen, lập tức sửng sốt, đưa tay lau lau đi, phát hiện không phải được vẽ ở trên mặt, bỗng nhiên hiểu được, cương khí trong cơ thể vận chuyển, đồ án con rùa đen cũng chậm rãi tan đi.
Quả nhiên là vẽ lên hồn phách của mình, cũng không biết là dùng pháp thuật gì, mà có thể hiện ra trên thân thể.
Nhìn con rùa đen kia dần dần mờ đi, trên lưng rùa dĩ nhiên lại có Bát Quái dịch số, Diệp Thiếu Dương toàn thân run lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng vận dụng cương khí, chạm theo dấu vết nét bút, nhớ kỹ trong đầu, cẩn thận tham tường, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, không cách nào tập trung tinh thần.
Mình thân là Thiên sư, thế mà lại không thể tham tường quẻ tượng, Diệp Thiếu Dương trong lòng kích động tới cực điểm.
Lúc này Tứ Bảo cũng đã sớm tỉnh lại, cũng đi lên, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương xoay người tìm Dương Cung Tử, muốn hỏi cho rõ ràng, thì phát hiện không thấy bóng dáng nàng đâu cả.
Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt tay Lão Quách, kích động nói: “Đạo Phong tới đây, là Đạo Phong cứu ta!”
Lão Quách cả kinh mà há hốc miệng.
“Khi ta còn nhỏ, lúc ở trên núi thường xuyên chờ lúc hắn ngủ, dùng bút chu sa vẽ rùa đen trên mặt hắn, cho nên hắn cũng vẽ rùa đen để nhắc nhở ta, là hắn tới!, cái tên đáng chém ngàn đao này quả nhiên không có chết!”
Ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng lại hưng phấn không thôi, Đạo Phong không chết! Ngừng lại một chút nói: “Hắn vẽ rùa đen mục đích không chỉ dừng ở đây, hắn còn vẽ một loại quẻ tượng Bát Quái dịch số trên lưng rùa, lợi dụng quẻ tượng thôi diễn, sinh ra linh lực trị khỏi cho ta.”
Lão Quách ngơ ngẩn nói: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến con rùa?”
“Trên lưng rùa có quẻ tượng, làm huynh nghĩ đến cái gì?”
Lão Quách đã lâu rồi không có dùng đạo thuật, nhưng vừa được hắn nhắc nhở như vậy, lập tức hiểu ra, cả người run lên, “Quy Bối Lạc Thư!”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, dù có là điển tịch Đạo gia hay là truyền thuyết dân gian, đều có cùng một câu chuyện xa xưa: Năm đó Đại Vũ trị thủy, khi đi đến vùng Lạc Dương, có một con rùa lớn từ dưới nước nổi lên, trên mai rùa có khắc Lạc Thư, dừng lại chừng mười lăm phút, Đại Vũ học được chi lý quẻ tượng trên Lạc Thư, phối hợp với “Hà Đồ”
, thôi diễn ra Bát Quái, trở thành “Chu Dịch“ “Lạc Thư……”
Lão Quách biểu tình còn kích động hơn cả Diệp Thiếu Dương, “Nghe nói Hà Đồ Lạc Thư, là dùng để thôi diễn mười sáu quẻ Tiên Thiên, sau khi Tiên Thiên Bát Quái bị tiêu hủy, Hà Đồ Lạc Thư cũng không biết tung tích, này, tiểu sư đệ đã học xong Tiên Thiên Bát Quái, nếu đây thực sự là Lạc Thư, sau khi ngươi học được thì…… Ta thật không thể tưởng tượng được, đây là thiên đại tạo hóa!”
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, nghĩ đến việc làm của Đạo Phong, tên này thực là tâm tư kín đáo, một con rùa đen, đã chỉ ra thân phận của hắn, lại đồng thời để lại quẻ tượng Lạc Thư trên mặt của mình…… Bất quá điều khiến người khó hiểu chính là, như thế nào hắn lại có Lạc Thư? từ đâu mà có được, sao lại muốn truyền cho mình? Còn có, nếu hắn đã tới, vì sao lại không chịu gặp mình một lần? Diệp Thiếu Dương nghĩ để sau này tìm Dương Cung Tử, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Độn Giáp Thiên Thư, Tiên Thiên Bát Quái, Lạc Thư, ngươi đều học được, chỉ còn thiếu mỗi Hà Đồ! Chỉ thiếu Hà Đồ!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, trong lòng không thể tin được mà nghĩ, chẳng lẽ mình thực sự có đại tạo hoá như vậy sao? Nếu gom đủ mấy thứ này, hơn nữa lại còn học được, thì sẽ thế nào? “Thiếu Dương ca, ngươi ra rồi sao!”
Dương Tư Linh nhẹ nhàng lướt tới, tâm trạng cũng rất kích động.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười, trải qua mấy ngày cùng mọi người chiến đấu, hai người đã sớm trở thành bạn tốt.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá linh phù, nói: ”
Cô trước tiên vào trong này, trở về rồi nói tiếp.”
Dương Tư Linh nghe lời bay vào trong linh phù.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới ở Ác linh không gian thấy được phòng học 408 trong đó, quay đầu nói với Lão Quách: “Chúng ta bị lừa rồi, Lâm Du không thể thả!”
Mấy người sắc mặt lập tức trầm xuống, Lão Quách ngập ngừng nói: “Đã thả rồi……”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, “Là sao?”
Mấy người Lão Quách quay đầu nhìn về phía lối vào U linh lộ, phát hiện sư đồ Ngô Từ Quân, Lâm Du cùng con Cửu Âm Đông Nhân kìa đều không thấy ở đó nữa.
“Vừa mới còn ở đây, sao lại biến mất rồi?”
Lão Quách gãi gãi đầu.
Nghe Lão Quách đại khái kể lại sự tình, Diệp Thiếu Dương nghi ngờ Lâm Du vẫn còn ở quanh đây, nói: “Mọi người xuống núi trước đi, tìm chỗ nào mà đợi, chờ ta tìm kiếm xem, nơi này rất nguy hiểm.”
“Không được, ta không muốn ngươi lại mạo hiểm nữa đâu!”
Chu Tĩnh Như đi tới, giữ chặt tay Diệp Thiếu Dương.
“Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.”
Khuyên nhủ mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được nàng, Lão Quách cùng Tứ Bảo xuống núi.
“Thiếu Dương ca, cám ơn huynh!”
Vương Bình đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nói.
Từ trong ánh mắt tràn ngập cảm kích của nàng, Diệp Thiếu Dương còn nhìn ra một tia hổ thẹn.
Khiến nàng không có để ý là mình đã phát hiện ra, Diệp Thiếu Dương ôn hòa cười cười, nói: “Chuyện nhỏ thôi, cô không có việc gì thì tốt rồi.”
Tiểu Mã lúc này mới tìm được cơ hội nói chuyện với Diệp Thiếu Dương, tiến tới dùng nắm tay đấm đấm vào vai hắn, “Huynh đệ cũng không có gì nói, đi xuống rồi chuẩn bị sẵn rượu thịt chờ ngươi.”
“Ta muốn hai cân mũi heo!”
“Nửa nạc nửa mỡ!”
Tiểu Mã cười cười, ôm Vương Bình rời đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ đi xa, hít một hơi thật sâu, cảm giác hồn về thân thể đúng là thật tốt.