Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 505
"Không phải chứ, nhẹ nhàng như vậy liền giết chết nữ quỷ kia?" Tiểu Mã giật mình hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi tưởng bở à, đây chỉ là một sợi thần thức của cô ta mà thôi."
Thấy tiên nữ cùng cơn mưa sau bao ngày mong đợi đều biến mất, mọi người không biết đó là do Diệp Thiếu Dương làm, tất cả thôn dân một đám đều sợ hãi nhìn lên trời, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
"Oán Quỷ Lệ này có hậu quả như thế nào?".
Diệp Tiểu Manh hỏi.
"Sau khi người dầm mưa, oán khí sẽ quấn thân, mặc dù không tiến vào cơ thể nhưng cũng phát chứng phong hàn, mà đây chẳng qua chỉ là điều thứ nhất."
Sắc mặt Diệp Thiếu Dương ngưng trọng, nói: "Thứ hai, Oán Quỷ Lệ sẽ thấm xuống mặt đất, một khi tiếp xúc với thi thể sẽ khiến cho thi thể sống lại, biến thành Hành Thi..."
Tiểu Mã vừa định hỏi Hành Thi là gì, thì đột nhiên cảm thấy đất đá dưới chân đang rung động, cúi đầu nhìn thì thấy một cánh tay đang thọt lên, bắt lấy mắt cá chân mình, liền bị dọa sợ lập tức nhảy qua một bên.
Cái tay kia mò mò trên mặt đất mấy cái, sau đó đẩy đất đá ra tạo thành một khe nứt rồi từ từ chui lên.
Đây là một thi thể không hoàn chỉnh, chỉ có nửa thân người, phía trên còn một ít thịt thối rữa màu đỏ, nhìn qua mà giật mình, nó vừa chui lên mặt đất.
lập tức nhào đến chỗ đám người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Bá cùng đám người nhất thời bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch, liên tục lùi về phía sau.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một hạt đậu đồng bắn mạnh vào thân thể Hành Thi, xương cốt nó liền vỡ vụn, té xuống đất, thịt thối rữa cũng dần hóa thành nước mủ, chỉ còn phát ra một mùi rất kinh tởm.
"Đây là...
Hành Thi?" Diệp Bá thất kinh hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp: "Đây là Hành Thi cấp thấp nhất, rất dễ dàng giết chết, nhưng đối với người thường thì vẫn hơi nguy hiểm, sau khi người bị cắn sẽ trở thành cương thi."
Diệp Bá khiếp sợ hỏi: "Tại sao trước cửa nhà ta lại có hài cốt chứ?" "Rất đơn giản, chỗ này hơn ngàn năm trước đã có chôn người chết, qua mấy đời không ai thờ cúng mộ phần, cho nên từ từ trở thành đất bằng."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói với Diệp Bá: "Chuyện đã đến nước này, muốn giấu cũng không giấu được nữa.
Thúc lập tức tìm mấy thôn trưởng kế cận bảo họ phát thanh thông báo cho thôn dân đóng chặt cửa nhà lại, cứ ở yên trong nhà không được ra ngoài, nếu phát hiện Hành Thi thì gọi điện báo, chúng ta liền tới xử lý."
Diệp Bá gật đầu đáp ứng, được Diệp Tiểu Manh đỡ vào trong nhà, gọi điện thoại thông báo cho từng trưởng thôn.
Diệp Thiếu Dương cũng đi vào nhà, lấy ra hai thanh Đào Mộc Kiếm cùng một ít pháp khí, giao cho Diệp Tiểu Manh với Tiểu Mã, bảo họ chờ lát có người gọi đến thì đi giết Hành Thi.
Tiểu Mã nhớ tới dáng vẻ ghê tởm của Hành Thi, nói: "Tại sao ngươi không đi cùng?" Diệp Thiếu Dương lấy ra một xấp phù đặt lên bàn rồi dùng chu sa vừa vẽ, vừa giải thích: "Ta vẽ phù để những người dầm mưa uống, nếu không bọn họ phát phong hàn thì phiền toái."
Một bên vẽ phù, một bên bảo Diệp Bá tìm mấy người trẻ tuổi chạy nhanh trong thôn đem những lá phù được vẽ xong phân phát cho từng nhà.
Diệp Bá nghe vậy lập tức gọi điện bảo mấy người tới, vừa làm xong liền nhận được một cuộc gọi báo rằng có một nơi xuất hiện Hành Thi, thế là cùng Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh lên đường đi diệt thi...
Hai bên chia nhau bận rộn làm việc, dùng thời gian ngắn nhất đã phát xong nước phù cho mỗi nhà trên chợ, ngoài ra còn tiêu diệt được mười mấy con Hành Thi.
May mà Diệp Thiếu Dương phát hiện "Trời mưa" tương đối sớm, nước mưa còn chưa thấm nhiều vào đất, không thấm quá sâu, cho nên Hành Thi xuất hiện cũng khá ít, hơn nửa ngày sau, không còn nghe tin xuất hiện Hành Thi nữa, Diệp Thiếu Dương mới yên lòng.
Bất quá, bởi vì lý do an toàn cho nên hắn bảo Diệp Bá kêu thêm một ít người trẻ tuổi, chặt xuống mấy nhánh cây đào dựng thành phòng tuyến vây quanh Diệp gia thôn, tránh cho Hành Thi lẻn vào.
Sau đó thì mấy thôn còn lại cũng bắt chước theo rất nhanh.
Tuy tai nạn này còn chưa quá nguy hiểm, nhưng chuyện cương thi hoành hành đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khiến cho lòng người bàng hoàng, không ít người còn tới nhà Diệp Bá hỏi thăm tình huống, Diệp Bá không thể làm gì khác đành bảo Diệp Thiếu Dương đi ra giải thích, mới khiến những người này an tâm rời đi.
Dẫu sao Diệp Thiếu Dương chính là Thiên sư, thủ đoạn đối phó với Hạn Bạt thì mọi người cũng đã thấy qua, còn có hắn thì mọi người mới có thể bớt lo một phần.
Sau khi bọn họ rời đi, đám người Diệp Thiếu Dương liền thảo luận nguyên nhân tại sao Tuyết Kỳ cùng "Oán Quỷ Lệ" kia lại xuất hiện, Diệp Tiểu Manh cho rằng đây chính là thủ đoạn trả thù cho việc gây náo loạn ở Quỷ Tiên Thôn tối qua.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy chưa chắc như thế, nhưng cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân khác, chỉ đáp: "Ta cảm giác, có thể là đám người Quỷ Mẫu kia đã bắt đầu hành động, chúng ta nhất định phải tăng tốc độ lên mới được."
Trầm ngâm chốc lát, hắn đứng dậy nói với Tiểu Mã: "Trước mắt, Ngươi dẫn ta đến chỗ ctam thúc để tìm hiểu chút chuyện."
Ở nông thôn có một số nhà sẽ xây nhà xí ở bên ngoài, như vậy khi người qua đường đi cầu sẽ tích lũy thêm một ít phân, sau đó dùng để làm phân bón, mà nơi Tiểu Mã tìm chính là một nhà xí như thế.
Mới vừa bước tới gần, Diệp Thiếu Dương đã ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên không chịu nổi, thế là hắn dừng lại, vẽ một tấm phù đưa cho Tiểu Mã, bảo hắn vào đó dán lên trán tam thúc, hút hắn vào tấm phù rồi mang ra ngoài.
Tiểu Mã nhận lấy tấm phù, khó chịu hỏi: "Tại sao ngươi lại không tự đi?" "Ta còn có chuyện quan trọng khác, không có thời gian làm được, ngươi đi nhanh một chút."
Tiểu Mã vẻ không tình nguyện, bực bội cầm lá phù đi vào nhà xí.
Diệp Thiếu Dương lui đến ven đường, ngồi xổm trên đất chờ đợi, Diệp Tiểu Manh cũng đi qua, hỏi: "Huynh có chuyện quan trọng gì thế?" "Ta đang suy tính một số việc."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày làm bộ làm tịch, thế nhưng âm thầm trợn mắt lên, nhà xí thúi như vậy, còn phải đến gần cái hố mới bắt tam thúc ra được, lão tử còn lâu mới đi.
Rất nhanh, Tiểu Mã đã mang tấm phù trở lại,sau đó cùng hai người trở về nhà Diệp Tiểu Manh, tới nơi, Diệp Thiếu Dương liền thả tam thúc ra.
Hắn vô lực ngồi dưới đất, há mồm ra thở dốc, lắc đầu không ngừng, nói: "Không được không được, ngộp chết ta rồi."
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Hít tinh khí ngũ cốc rồi thì có cảm giác gì? Nét mặt tam thúc lập tức lộ vẻ hối hận cùng thống khổ, than thở nói: "Tinh khí vào cơ thể rồi thì ta mới biết, mình vẫn còn là quỷ...
Cũng không phải thoát khỏi lục đạo, trở thành Quỷ tiên, mà....
Hết thảy đều là âm mưu mà thôi."
Diệp Thiếu Dương gật đầu hài lòng, cái hắn muốn chính là như vậy, Tam thúc quay đầu nhìn Diệp Bá, hốc mắt đã hơi ướt, nói: "Đại ca, là ta sai rồi."
Diệp Bá thở dài: "Lão tam, ngươi cũng chịu khổ.
Thiếu Dương nó hỏi cái gì thì ngươi cứ nói hết ra đi."
Chú ba gật đầu một cái, nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cảm ơn cháu trai đã cứu ta, nhưng còn tam thẩm của con, còn có nhiều thân nhân tại đây đều ở trong quỷ thôn, Thiếu Dương, con phải cứu bọn họ ra!" Diệp Thiếu Dương đáp: "Đương nhiên sẽ cứu, nhưng trước mắt người phải nói cho con biết, rốt cuộc Quỷ Tiên Thôn này đã xảy ra chuyện gì, như vậy mới có thể tìm cách cứu bọn họ ra được."