Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Rắn mào gà: Tương truyền là một loài rắn rất thiêng sống ở vùng núi.
Dưới núi có một trấn nhỏ, trong trấn có rất nhiều lầu trúc, đó là nơi ở có vẻ ngoài độc đáo.
Trên đường đi, chỗ nào cũng là nam nữ trong trang phục dân tộc Miêu.
“Đây đều là người Miêu, các anh tuyệt đối đừng nói lung tung nhé!”. Đàm Tiểu Tuệ thầm nhắc nhở mọi người.
“Tôi hiểu mà, hiểu mà!”. Tiểu Mã gật đầu liên tục, cậu cười nói: “Nhưng mà nói thật nhé, mấy cô gái người Miêu này cũng quá ngon lành đi chứ, dáng người nhỏ nhắn thế kia…”
Thấy Diệp Thiếu Dương với Đàm Tiểu Tuệ liếc nhìn mình, Tiểu Mã liền im miệng.
Sắc trời đã tối, ba người cũng đi được nửa ngày, mọi người đều mệt rồi, nhưng Đàm Tiểu Tuệ lại không vội vã đưa mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, mà còn tìm kiếm mãi, cuối cùng đã chọn được một nhà nghỉ nho nhỏ. Nhà nghỉ này chỉ có hai căn lầu trúc, mỗi căn lầu có khoảng mười phòng, căn phòng rất đơn sơ, những vật dụng được bài trí trong phòng mang vẻ đặc sắc của dân tộc Miêu.
Đàm Tiểu Tuệ tìm ông chủ gọi mấy món đồ ăn, bảo ông ta mang tới phòng, thực đơn gồm có cá nấu canh chua, du trà (dầu sở - google để biết chi tiết), huyết heo, một bình rượu ngọt. Tất cả đều là những loại thực phẩm điển hình của người Miêu, hơn nữa đang ở trong núi, các món ăn đều mang hương vị chính hiệu, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vô cùng hài lòng, sau khi ăn xong, Đàm Tiểu Tuệ lại kêu ông chủ mang tới mấy ly trà sâu.
Trà sâu cũng giống như hồng trà, nhấp một ngụm có thể cảm nhận được vị thơm mát rất đặc biệt, nhưng so với những loại trà bình thường, sau khi uống có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
“Ngon thật, đây là trà gì vậy?”.Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
Đàm Tiểu Tuệ che mặt khẽ cười: “Đây là trà sâu, anh đoán xem nào?”
Diệp Thiếu Dương giật mình, vẻ mặt liền có chút mất tự nhiên “Không phải là… xác của loại côn trùng nào chứ?”.
“Sai rồi, không phải xác côn trùng, mà là… phân của côn trùng.”
Tiểu Mã vừa mới uống một ngụm to vào mồm, nghe thấy chữ phân liền phì một cái, phun thẳng lên mặt Diệp Thiếu Dương.
“Đừng lãng phí chứ!” Đàm Tiểu Tuệ trừng mắt lên “Cũng không khác mật ong là mấy đúng không, trà sâu bây giờ ở ngoài bán rất được, mọi người đều rất yêu thích”.
Tiểu Mã phất tay liên tục “Tôi không chơi được với nó, khẩu vị của tôi không có tởm như vậy!”.
Ban đêm, mưa nhỏ bên ngoài lặng lẽ rơi, giọt mưa rơi xuống phía trên lầu trúc, phát ra những tiếng kêu dễ nghe.
Diệp Thiếu Dương nằm trên giường trúc, nghĩ tới ngày hôm qua mình còn ở thành phố, mà hôm nay đã đang qua đêm ở một ngôi làng người Miêu ở nơi thâm sơn như này, hắn có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Đúng vào lúc này, hắn nghe thấy phía dưới giường trúc phát ra âm thanh, dường như có thứ gì đó đang bò trên sàn trúc, hắn cúi đầu nhìn liền ngẩn người.
Phía trên sàn nhà bằng trúc, có một cây trúc rất to, phía trên cây trúc có một lỗ to, một con rắn toàn thân đỏ thẫm, trên đầu mọc mào giống như mào gà đang thò nửa người ra khỏi ống trúc.
Trong miệng nó ngoạm một con chuột, sau khi nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, nó liền thụt vào trong cây trúc, Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng bò trườn vang lên rồi dần dần đi xa.
Đó là… rắn có mào? Diệp Thiếu Dương nghi ngờ mình có phải đã nhìn lầm rồi không.
Xảy ra chuyện như này, Diệp Thiếu Dương thân là Thiên sư cũng không dám lơ là, hắn dùng một sợi dây hồng quấn lên Chuông Kinh Hồn rồi quấn chặt bốn chân giường, sau đó mới yên tâm ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Diệp Thiếu Dương đang đánh răng rửa mặt thì Đàm Tiểu Tuệ tới gõ cửa, sau đó gọi cả Tiểu Mã dậy, ba người cùng ngồi trong một gian phòng, chờ đợi bữa sáng.
Diệp Thiếu Dương kể lại chuyện xảy ra tối đêm qua rồi hỏi han Đàm Tiểu Tuệ.
“Ông chủ nhà trọ này là một Vu sư!”
“Cái gì?”. Diệp Thiếu Dương giật mình, theo bản năng hắn liền nghĩ ngay tới cổ sư, hắn cũng từng nghe nói ở trong Miêu trại có cổ sư mở nhà trọ, chuyên môn hạ cổ hại người, thậm chí giết người cướp của.
Tiểu Mã cũng nghĩ tới điều này, liền chấn kinh hỏi: “Thế mà cô còn đưa bọn tôi tới nhà trọ như thế này, muốn hại bọn tôi sao!”. Tiểu Mã nâng bụng mình lên rồi nói: “Trời ơi, mấy thứ đem cho chúng ta ăn chắc chắn đã bị hạ cổ rồi, giờ tôi cảm thấy bụng mình không được thoải mái, ahh, bắt đầu đau rồi a…”
“Chắc anh đau đẻ rồi đấy!”. Đàm Tiểu Tuệ lườm cậu ta: “Không cần nghĩ linh tinh, ông chủ nhà trọ này là Bạch vu, không phải Hắc vu đâu, cho nên tôi mới dẫn mấy anh tới đây, rất là an toàn đó.”
Tiểu Mã nghe tới đây liền cảm thấy bụng không còn đau nữa, cậu hỏi: “Có gì an toàn?”
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Đêm qua anh thấy chính là rắn mào gà, là trạch linh (1) của nhà trọ này, bình thường nó sống ở khắp nơi trong căn lầu trúc, nếu như có nguy hiểm, nó sẽ bảo vệ mọi người ở bên trong lầu trúc, nhất là đối phó mấy thứ cổ trùng. Nó sẽ không hại người đâu, trừ phi anh không phải là người tốt”.
(1) Trạch linh: Nơi ở của ẩn sĩ hoặc người tu đạo, còn có nghĩa là linh sủng trấn trạch. Ở nông thôn, có vài loại động vật được cho là có linh tính, ví dụ như có câu chó thông linh, cắn người, cắn thần, từ từ cắn quỷ hồn, người ta bảo chó có khả năng nhìn thấy vật mà người không thấy. Mà theo phong thủy, ngũ đại linh sủng (rùa, gà trống, mèo, chó, cá chép) có khả năng tích phúc, tụ tài, vượng chủ, khắc âm, trừ tà…
Đang nói thì bà chủ đã đem bữa sáng tới, bà ta đặt đĩa dầu sở và chiếc bàn bằng trúc xuống sàn.
Bà chủ là một phụ nữ người Miêu, mắt to, cằm nhọn, nhất là làn da mọng nước, nhìn vào trông giống cô gái mới hai mươi mấy tuổi, tối qua lúc ăn cơm, hỏi ra mới biết bà chủ đã gần bốn mươi rồi.
Đàm Tiểu Tuệ nhìn bà ta, dùng tiếng Miêu nói gì đó, trên mặt cố ý thể hiện vẻ trách móc.
Bà chủ khẽ giật mình, liên mồm giải thích, áy náy cúi đầu với Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, sau đó bà ta liền ra ngoài.
“Em đã nói chuyện đêm qua rồi, bà ta nói con rắn mào gà đó bình thường đều sống trong ống trúc, dường như không hề ra ngoài, có lẽ do đêm qua trời mưa, chuột chạy vào trong phòng nên mới khiến cho nó đi ra bắt rắn…”
Diệp Thiếu Dương cười khổ, thầm nghĩ lúc đó thật may mắn, con rắn mào gà đó đã quay về trong ống trúc, nếu không chẳng may mình ra tay giết nó thì đúng là phiền phức lớn.
Cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, bà chủ lại bưng mâm tiến vào, cười áy náy với ba người, bà ta dùng tiếng phổ thông nói: “Chuyện đêm qua thật là ngại quá, tôi pha một ấm trà để nhận lỗi với ba vị!”
“Đâu có gì, đâu có gì!”. Tiểu Mã tự mình đứng dậy nâng chén trà lên, lúc này nụ cười trên mặt cậu ta chợt cứng lại, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Đàm Tiểu Tuệ: “Là trà sâu…”
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Đây là trà nhận lỗi của người ta, không thể không uống.”
Nói xong, cô tự nhấc lên một chén trà, một ngụm uống cạn.
Diệp Thiếu Dương liền ôm bụng chạy thẳng vào nhà nhà vệ sinh, đầu cũng chẳng quay lại đã hô lên: “Tôi đau bụng quá, đi vệ sinh một lát, chắc là phải đi nửa ngày đó. Tiểu Mã, cậu uống giùm ly của tôi nhé, lợi cho cậu quá còn gì!”
Tiểu Mã nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa cúc của hắn, sau đó lại nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi đang nhìn mình kia của bà chủ, cảm thấy đau khổ, chầm chậm nâng hai chén trà sâu lên, uhm… phân côn trùng pha với trà…
***
Rời khỏi trấn nhỏ, ba người tiếp tục lên đường, vẫn do Đàm Tiểu Tuệ dẫn đường.
Đàm Tiểu Tuệ vừa đi vừa giải thích, vốn bọn họ định ngồi xe đến một thành thị, sau đó mới chạy tới Tử Nhân Câu, mà chẳng biết làm sao bây giờ lại đi bộ, cho nên cứ trực tiếp đến Tử Nhân Câu là tốt nhất.
Đi bộ nửa ngày thì cũng đã đến giữa trưa, ba người đi tới một nơi rừng núi nguyên sinh hoang vắng, đến người miền núi cũng không dám sinh sống, nơi đây núi non trùng trùng, căn bản không thể nào phân biệt được lối đi.
"Tử Nhân Câu chắc chắn là nằm gần đây!". Đàm Tiểu Tuệ nhìn dãy núi bốn phía, nói rằng: "Em cũng chưa từng tới đây, chúng ta chỉ còn cách đi tìm thôi!"
Diệp Thiếu Dương ngắm nhìn bốn phía, sau đó nhìn lên trời thì thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà bọn họ còn chưa tìm ra phương hướng, vì vậy hỏi Đàm Tiểu Tuệ làm sao mà tìm được lối đi.
"Em có cách.". Đàm Tiểu Tuệ nói xong thì ngồi xổm xuống đất, lấy từ trong túi ra một cái vạc vuông phát sáng, sau đó lại lấy từ trong túi ra một nắm thóc bỏ vào vạc, đậy nắp lại, chọn lựa vài loại cây cỏ dưới mặt đất, nhổ lên, bóp nát, vắt một chút tinh chất cây cỏ vào trong vạc.
Cô cầm lấy hai tay cầm trên nắp vạc, nhắm mắt lại, lẩm bẩm gì đó, chỉ chốc lát sau, cô bỏ tay ra, lập tức kỳ tích xuất hiện:
Từ phía trên lỗ nhỏ của nắp vạc có một vật gì đó trắng xóa, to bằng đầu ngón ta bay ra, hướng thẳng về một phía.
Đàm Tiểu Tuệ vội vã thu vạc lại, nhìn phương hướng vật kia vừa bay đi, nói rằng: "Mau đi theo nó, nơi đó chính là Tử Nhân Câu!"