Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1497
Xem lại một chút ảnh chụp trên tư liệu, không khỏi hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Quả thật có chút giống, nhưng tướng mạo chênh lệch cũng quá... Ài, năm tháng là thanh đao giết heo mà.”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô cảm khái, hỏi Lưu Minh: “Đây là một người sống sót duy nhất trước đó ông nói?”
“Đúng rồi, không ngờ, bà ấy vẫn khó thoát một kiếp.” Lưu Minh thở dài: “Là vì nhìn thấy bà ấy chết thảm, mới làm tôi xác định, chuyện này thật là sự kiện tòa nhà số năm tro tàn lại cháy. Hơn ba mươi năm rồi, dì Ngô vẫn không thể tránh được một kiếp...”
Diệp Thiếu Dương một lần nữa lật xem mấy phần tư liệu, cảm giác không có nhiều tin tức hơn nữa, liền hỏi: “Được rồi, nên xem cũng xem rồi, tôi hiện tại là đầy bụng nghi vấn, về mấy người này, ông có cái gì muốn nói?”
“Thật ra tôi biết cũng không nhiều, dù sao sự kiện năm đó, cũng không phải là bản thân tôi trải qua, đều là cha tôi nói.”
Lưu Minh đem tư liệu từ trong tay hắn cầm tới, đặt lên bàn, chỉ vào chương thứ nhất Hạng Tiểu Vũ nói: “Hạng Tiểu Vũ, cùng Ngô Tang là cùng nhau từ Hongkong chiêu sinh tới, về sau chúng tôi mới biết được, hai người bọn họ đều là pháp sư, sự tình là như xảy ra thế nào, chúng tôi đến nay chưa làm rõ.
Nhưng sau khi sự tình xảy ra, phía nhà trường ở trong những học sinh trở lại trường điều tra, biết được một số tình huống: Hạng Tiểu Vũ cùng Vương Mạn Tư, là một đôi tình lữ, nhưng nghe nói một đoạn thời gian trước khi tai nạn xảy ra, hai người cãi nhau, tựa như ai không để ý tới ai nữa. Về phần nguyên nhân hai người cãi nhau, là vì Hạng Tiểu Vũ thay đổi tình cảm, thích Đặng Tuệ.”
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Móa. Chuyện lớn như vậy, chung quy không có khả năng là vì tình tay ba dẫn tới chứ, nếu là thật, tôi cũng thực không biết nói gì.” Diệp Thiếu Dương nói.
Lưu Minh nói: “Đây là manh mối sưu tập được biểu hiện, về phần chân tướng, cũng chỉ có mấy đương sự biết, đáng tiếc đều đã chết.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ngô Tang không phải vẫn còn sống sao, bà ấy cho dù không phải đương sự, hẳn là cũng biết không ít tin tức nhỉ, hơn nữa bà ấy cũng là pháp sư.”
Lưu Minh gật đầu nói: “Ngô Tang và Hạng Tiểu Vũ quan hệ phi thường thân mật, ở Hongkong chính là bạn học, hơn nữa đều là pháp sư. Ngô Tang cùng Vương Mạn Tư, là bạn học cùng bạn cùng phòng, theo bạn học nhớ lại, hai người này quan hệ phi thường tốt, một đôi tỷ muội như hình với bóng.”
“Sẽ không là tình tay tư chứ!” Trương Tiểu Nhị kêu lên.
“Không biết, dù sao theo điều tra, Hạng Tiểu Vũ ở trường học rất được hoan nghênh, dù sao cũng là đến từ Hongkong, lại đẹp trai, con người cũng rất tài hoa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng nói thứ vô dụng, tôi có cái vấn đề, Ngô Tang đã còn sống, bà ấy lại ở trường học bọn ông, các người vì sao không trực tiếp hỏi bà ấy chân tướng sự kiện?”
Lưu Minh nói: “Đương nhiên là từng hỏi, nhưng bà ấy không nói. Sau khi sự kiện xảy ra, bà ấy cũng mất tích, phía nhà trường còn tưởng rằng bà ấy cũng chết ở trong trận tai nạn đó, thậm chí xếp vào danh sách tử vong. Sự kiện qua đi đại khái hai năm, bà ấy mới xuất hiện, lúc ấy tổ điều tra của chính phủ đã đi rồi, sự kiện cũng xử lý kết thúc, bà ấy đột nhiên trở về, nói muốn làm nhân viên trường học.
Đối mặt bất cứ sự dò hỏi nào, bà ấy đều nói mình ở trước khi sự kiện xảy ra đã rời khỏi, hoàn toàn không biết gì cả. Bà ấy nói như vậy, nhà trường cũng không thể làm khó bà ấy, huống chi sự tình đã kết thúc, phía nhà trường cũng không muốn nổi sóng gió nữa, liền không hỏi thêm.”
Tạ Vũ Tình nghe tới đây, nhịn không được chen vào một câu: “Các ông không thông báo chính phủ tin tức bà ấy trở về?”
“Không có, một cái là vừa nói, nhà trường lúc ấy cực lực muốn giảm đi ảnh hưởng của sự kiện, khôi phục trật tự, cũng không muốn chính phủ điều tra tiếp, thứ hai cho dù là chính phủ cũng không thể làm gì bà ấy, chỉ một điểm: bà ấy là người Hongkong.”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu tỏ vẻ tán thành. Hongkong lúc ấy còn chưa trở về, người Hongkong không khác gì nhân viên nước ngoài, cho dù là chính phủ, ở dưới tình huống người ta không phạm pháp, cũng tuyệt không thể làm gì với một người Hongkong.
“Vậy các ông có biết, bà ấy vì sao phải về, vì sao phải làm nhân viên trường học hay không?”
Lưu Minh buông tay: “Bà ấy chỉ nói bà ấy thích trường học này, muốn lưu lại công tác. Chúng tôi mời bà ấy làm giáo sư tiếng Anh, bà ấy cũng không làm, chỉ muốn làm nhân viên trường học, chúng tôi đành phải đồng ý, ba mươi năm qua, bà ấy vẫn không có tiếng tăm gì, buổi tối mỗi ngày kiểm tra đi ngủ so với ai khác cũng nghiêm túc hơn, cũng chính là hai năm qua, tuổi bà ấy cao chút, mới làm chủ quản của bộ phận quản lý ký túc xá.
Bà ấy cả đời không lập gia đình, chỉ ở trong ký túc xá trường học phân phối, làm người rất thu mình, trừ tôi cùng mấy giáo viên, không có ai biết lai lịch bà ấy.”
Nghe xong đoạn lời này, Diệp Thiếu Dương trở nên trầm ngâm, trong lòng có một số phán đoán, lại cầm lấy nhật kí Hạng Tiểu Vũ viết, vừa đọc, vừa nói: “Trong này nhắc tới rõ ràng, sự kiện lần đó, là hành vi báo thù của Vương Mạn Tư, Vương Mạn Tư này, các người đã điều tra chưa?”
Lưu Minh nói: “Đương nhiên đã điều tra, cha mẹ đều là nông dân bình thường, trong nhà còn có một người anh trai, chính phủ hầu như điều tra tất cả nhân mạch quan hệ trong nhà cô ấy, không có bất cứ vấn đề nào, dùng lời lúc đó, chính là một gia đình bần nông, bình thường không thể bình thường hơn. Tình huống cá nhân trưởng thành của cô ấy cũng cực kỳ bình thường, không có một tia đáng ngờ.”
“Điều đó không có khả năng, tôi tuy không biết nguyên nhân sự kiện lúc ấy, nhưng có thể khiến nhiều học sinh như vậy biến thành cương thi, hơn nữa Hạng Tiểu Vũ còn là pháp sư, lại không đối phó được, nói cái gì là kiếp nạn của toàn bộ giới pháp thuật, như vậy Vương Mạn Tư này tuyệt đối không tầm thường.”
Lưu Minh chưa trả lời, Diệp Thiếu Dương cũng không trông cậy vào hắn có thể trả lời cái gì, phen lời này là nói cho chính mình nghe, tiếp tục hỏi: “Ba người khác thì sao?”
“Hạng Tiểu Vũ và Ngô Tang, là người Hongkong, chính phủ từng thử điều tra, nhưng không có manh mối, thu hoạch duy nhất chính là: Hạng Tiểu Vũ còn có được quốc tịch nước Mỹ, sau khi trưởng thành mới về Hongkong, vào đại học một năm, sau đó tới chỗ chúng tôi...”
“Người Hoa quốc tịch Mỹ!!” Ba người bọn Diệp Thiếu Dương chấn động.
Tạ Vũ Tình lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt: “Một người Hoa quốc tịch Mỹ, đến Hongkong học có thể lý giải, nhưng ở niên đại đó, vì sao phải tới đại lục?”
Lưu Minh tỏ vẻ không biết.
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, xác định một manh mối: Hạng Tiểu Vũ này lựa chọn về nước làm một học sinh bình thường, tuyệt đối không phải vì cá nhân phát triển, mà là có nguyên nhân nào đó ở tầng sâu hơn, thậm chí Ngô Tang cũng vậy.
Lưu Minh nói: “Manh mối tôi có thể cung cấp chỉ nhiều như vậy, Diệp tiên sinh, hiện tại cậu có thể mở ra hộp đồng, bên trong có thứ chứng minh thân phận Vương Mạn Tư, bởi vì thiền sư dặn, người thường mở ra, sẽ có hậu quả không thể đoán trước, bởi vậy tuy cha tôi cùng các giáo viên năm đó mọi cách tò mò, vẫn một mực khắc chế ham muốn. Thật ra, tôi cũng rất muốn nhìn một chút, đựng trong đây rốt cuộc là cái gì.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Sau khi mở ra sẽ có nguy hiểm? Không lẽ bên trong còn có yêu ma quỷ quái cái gì hay sao, Thiếu Dương, cậu cẩn thận một chút.”
“Chỉ cần không phải ngòi nổ thuốc nổ là được.”
Diệp Thiếu Dương đem hộp đồng đặt ở trên giường, một tay đè lại bản vẽ bắc đẩu thất tinh của chính diện, vận dụng cương khí, dựa theo trình tự lần lượt kích hoạt.