-
Chương 7
Cô vì sao lấy chồng, Nam Vân từ trước đến giờ chưa từng hỏi qua, dù cho hắn có hỏi, dù cho hắn phát hiện cuộc hôn nhân buồn cười này của cô là do mẹ con Tiêu Tĩnh Đình, thực sự hắn còn chả muốn quan tâm đến...
Cô mở miệng muốn nói, thế nhưng lời đã đến miệng lại một tiếng cũng không phát ra được, giống như bị chặn bởi một mớ hỗn độn, thế nào cũng không tìm được đầu.
Bộ dáng này của cô, đối với Nam Vân mà nói chính là chột dạ.
Hắn hừ lạnh, một tiếng hừ rất nặng:
- Cút đi, nhìn thấy cô là tôi phát ngán lên, mau trở về nhà hầu hạ chồng cô thật tốt, bộ cô bị ngoạn hư thúi gì hay sao, lại dám không biết xấu hổ tìm đến Tĩnh Đình gây phiền phức.
Ánh mắt Nam Vân đầy gai nhọn, liếc mắt nhìn cô chòng chọc, giống như muốn đem cô ra xem xét cho thật rõ ràng, nhưng mà cuối cùng, trên mặt chỉ còn lại biểu tình thất vọng cùng ghét bỏ.
Tay Ý ý nắm chặt lại ngay sau đó buông lỏng, đôi môi cắn chặt từ từ nhả ra, hai vai hơi sụp xuống, chẳng biết tại sao, trong lòng cô bỗng nhiên lại sinh ra một cảm gíac thoải mái.
Nam Vân đối với cô hiểu lầm sâu như vậy, cô dĩ nhiên không muốn cãi lại nữa.
Cô nắm hai tay, cánh tay thẳng tắp, hít sâu một hơi, thanh tĩnh nói:
- Tôi đã biết, yên tâm đi, sau này tôi sẽ không dây dưa nữa.
Nói xong, cô dựa vào một tia lý trí chống đỡ cuối cùng, thật vất vả đi tới cửa.
Hai người họ ở phía sau vẫn có không dự định buông tha cho cô.
- Như vậy là hay nhất.
Cô bỗng nhiên muốn khóc, ra đến cửa cước bộ nhanh hơn rất nhiều, cúi đầu đi tới cuối hành lang, dừng lại một cái, khí lực cả người như bị lấy mất, ôm ngực từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Trong lòng cô nhớ nhung những hồi ức thời nhỏ tốt đẹp, tất cả đều bị người đàn ông này bóp nát hết.
Ở trong mắt của hắn, Tiêu Ý Ý cô, đã sớm là đồ vứt bỏ.
Dù cho cô có nói, cô chưa từng gặp qua chồng mình, càng không có đàn ông nào hết, hắn cũng...sẽ không tin tưởng sao?
Ngực đau đớn, trời đất như đảo lộn đánh vào đại não cảu cô, xé rách khiến cô sắp ngất, khụt khịt một cái, trong hốc mắt nổi lên tầng nước, mông lung, không nhìn rõ đường đi, bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải ai đó không thể tránh kịp.
Cuối hành lang khu hút thuốc, người đàn ông mặc áo thẳng thớm đang nghiêng người tựa vào tường, trên người, tay áo sơmi măng-sét kéo lên đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc, tay hắn để xuống, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, làn khói trắng mờ ảo theo ngón tay hắn bay lên.
Ý Ý vô tình xuất thần nhìn cái tay kia, cánh tay đẹp như vậy chính mình thấy cũng không nhiều.
Nhìn theo hắn giơ tay lên, đôi môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc lá, nhẹ hút một chút, làn khói bay lượn lờ trước khuôn mặt tuấn tú...
Sao lại là hắn!
Sáng sớm mới thấy qua...
Ý Ý lui về sau một bước, phía sau là thang máy, cô không chút suy nghĩ ấn nút xuống, khẽ run mắt nhịn không được liếc mắt lén nhìn chỗ hắn đứng.
Ngạc nhiên phát hiện, hắn đã nhìn thấy nàng.
Hắn đứng ở cửa sổ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mặt như ẩn như hiện trong bóng tối, cặp con ngươi đen thâm thúy sâu lắng, có hơi phần sắc bén, cứ như vậy không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Hình như là đang tức giận...
Ý Ý nhanh chóng chuyển mắt, thang máy vừa lên đến nơi, cô cấp tốc chui vào, sợ hắn cũng theo vào, run rẩy ấn nút liên tục, đến khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn mới vỗ vỗ ngực, nơi nào đó đang nhảy hết sức lợi hại.
Thực sự là kỳ quái, tại sao lại sợ hắn, nợ nần đều đã thanh toán hết, cũng đã nói sẽ không dây dưa gì rồi mà.
Cửa thang máy mở ra, Tống Khải Nhân chờ ở đằng kia, cầm điện thoại di động, đang muốn bắt, vừa đưa mắt thấy người đi ra, liền hai bước tiến lên bắt lấy tay cô:
- Đi đâu vậy, hôn lễ bắt đầu rồi.
Ý Ý che giấu bất thường trong người, miễn cưỡng kéo môi nở nụ cười:
- Không có việc gì, đi toilet một chút.
- Cậu đừng cười nữa, cậu cười còn khó coi hơn là khóc, đi thôi.
- Vị trí của chúng ta có chung một chỗ không?
- Cậu mơ à, cái người mẹ kế độc ác kia của cậu đem cậu an bài ở phia trước.
Người nhà mẹ đẻ, ngồi phía trước không có gì đáng trách, nhưng mấy năm nay ai mà chẳng biết, Tiêu Ý Ý cùng Vân Nam có quan hệ tình cảm từ nhỏ đến lớn, giờ để cho cô tận mắt chứng kiến bạn trai cũ và chị kế kết hôn, chuyện không nên xảy ra dưới mắt cô như vậy, rõ ràng như vậy, muốn xé nát cô khó biệt gì.
Ý Ý đứng thẳng người:
- Sợ cái gì, mình sẽ đi một đường qua sân khấu, không để cho người ta tới chú ý là được.
...
Nghi thức hôn lễ bắt đầu.
Đèn phòng khách quang chuyển thành màu vàng ấm áp, vải nhung sáng bao trùm đến từng góc phòng, Ý Ý lặng lẽ xê dịch ghế ra sau, cái bóng của người bên cạnh vừa vặn che đi nửa người cô.
Cô cầm đĩa hoa đặt trên đùi, chậm rãi bóc, lơ đãng nhìn hoa đầy màu sắc trên sân khấu, trải dài một đường kéo tới cổng vòm.
Tiêu Tĩnh Đình mặc bộ váy cưới màu trắng thướt tha, trên đầu đội khăn voan, kéo tay của ba, thẹn thùng đoan trang đi tới, ngay chính giữa sân khấu, có thân ảnh cao lớn... Đang chờ cô ta.
Ý Ý rất không thích cảm giác này, ngồi ở chỗ này mỗi một giây đều là dày vò.
Hôn lễ tiến hành được phân nửa, cô đã muốn đi.
Đang lúc đứng lên, toàn bộ đèn trong đại sảnh bỗng nhiên vụt tắt.
Đột như tắt đèn tối thui, khiến cho tân khách bên trong một trận gây rối, vài giây sau đó, màn hình lớn trên sân khấu được bật lên, đột nhiên phát ra một đoạn clip nặng khẩu vị.
Hai cỗ thân thể trần truồng, ở trên giường lớn đang mây mưa thất thường, nữ nhân vật chính bị đặt ở dưới thân, hai chân đeo bám trên lưng người đàn ông, cô ta rất hưởng thụ đến cong cả người, đúng lúc đem mặt lộ rõ trong hình.
Bộ mặt rất rõ ràng, chính là cô dâu sắp được trao nhẫn cưới, Tiêu Tĩnh Đình.
Mà người đàn ông kia, một đầu tóc dài màu nâu, vóc người so với Nam Vân còn lớn hơn...
Từng tiếng kêu rên dâm đãng từ trong màn ảnh truyền tới.
Hiện trường ồ lên.
Ý Ý cũng khiếp sợ không thôi, lúc hoàn hồn lại, con mắt nhanh chóng quay sang chỗ khác, mấy cái hình ảnh thẹn thùng như vậy, không hề có chừng mực, so với hình mấy cô vợ bé không có gì sai biệt hết.
Trên đài tân lang hắng giọng, mặc dù thân hình đứng nghiêm đứng thẳng, nhưng lại rõ ràng buộc chặt, phẫn nộ khiếp người đang lan tỏa khắp cả người hắn, hắn đối mặt với màn hình với một đôi mắt hung ác nham hiểm, cứ như vậy nhìn chằm chằm, chăm chú nhìn đến cắn răng nghiến lợi, mắt thấy tâm tình gần như sẽ bạo phát đến nơi.
Không quá một phút, trong đại sảnh quả thực nổ tung lên, thanh âm tranh luận ầm ĩ càng ngày càng cao, những người đàn ông trong này, thậm chí bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vóc người tân nương, nói những lời rất khó nghe.
Xí nghiệp Tiêu thị vốn là dân quê làm ăn mà giàu lên, miễn cưỡng lắm mới chen vào được xã hội thượng lưu ở Hải Thành, hôm nay tới không ít người, đều là giao tình với nhau trên thương trường cũng không có bao nhiêu hợp tác làm ăn giữa họ, có thể tới toàn bộ đều là do nể mặt mũi với Nam gia, nhưng đối với một công ty nhỏ không thể lên sàn như Tiêu thị, tự nhiên chính là nhìn không thuận mắt.
- Tắt, tắt! Lập tức tắt đi cho tôi!
Tiêu Tĩnh Đình gầm rú lên, nước mắt chảy đầy mặt, cô ta bắt lấy người gần đó, chỉ vào màn hình kêu loạn cả lên, sau đó lại chảy về phía Nam Vân, lôi kéo tay hắn, khóc lóc kể lể cố gắng biện minh cho mình.
Sắc mặt Nam Vân lúc này, ẩn trong ánh sáng đèn phòng, trên mặt bao phủ một tầng tức giận rõ ràng, hắn cười lạnh muốn hất Tiêu Tĩnh Đình ra.
Cô ta như người điên nắm chặt lấy tay hắn, con mắt quét xuống dưới đài nhìn Tiêu Ý Ý đứng đó.
Cô mở miệng muốn nói, thế nhưng lời đã đến miệng lại một tiếng cũng không phát ra được, giống như bị chặn bởi một mớ hỗn độn, thế nào cũng không tìm được đầu.
Bộ dáng này của cô, đối với Nam Vân mà nói chính là chột dạ.
Hắn hừ lạnh, một tiếng hừ rất nặng:
- Cút đi, nhìn thấy cô là tôi phát ngán lên, mau trở về nhà hầu hạ chồng cô thật tốt, bộ cô bị ngoạn hư thúi gì hay sao, lại dám không biết xấu hổ tìm đến Tĩnh Đình gây phiền phức.
Ánh mắt Nam Vân đầy gai nhọn, liếc mắt nhìn cô chòng chọc, giống như muốn đem cô ra xem xét cho thật rõ ràng, nhưng mà cuối cùng, trên mặt chỉ còn lại biểu tình thất vọng cùng ghét bỏ.
Tay Ý ý nắm chặt lại ngay sau đó buông lỏng, đôi môi cắn chặt từ từ nhả ra, hai vai hơi sụp xuống, chẳng biết tại sao, trong lòng cô bỗng nhiên lại sinh ra một cảm gíac thoải mái.
Nam Vân đối với cô hiểu lầm sâu như vậy, cô dĩ nhiên không muốn cãi lại nữa.
Cô nắm hai tay, cánh tay thẳng tắp, hít sâu một hơi, thanh tĩnh nói:
- Tôi đã biết, yên tâm đi, sau này tôi sẽ không dây dưa nữa.
Nói xong, cô dựa vào một tia lý trí chống đỡ cuối cùng, thật vất vả đi tới cửa.
Hai người họ ở phía sau vẫn có không dự định buông tha cho cô.
- Như vậy là hay nhất.
Cô bỗng nhiên muốn khóc, ra đến cửa cước bộ nhanh hơn rất nhiều, cúi đầu đi tới cuối hành lang, dừng lại một cái, khí lực cả người như bị lấy mất, ôm ngực từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Trong lòng cô nhớ nhung những hồi ức thời nhỏ tốt đẹp, tất cả đều bị người đàn ông này bóp nát hết.
Ở trong mắt của hắn, Tiêu Ý Ý cô, đã sớm là đồ vứt bỏ.
Dù cho cô có nói, cô chưa từng gặp qua chồng mình, càng không có đàn ông nào hết, hắn cũng...sẽ không tin tưởng sao?
Ngực đau đớn, trời đất như đảo lộn đánh vào đại não cảu cô, xé rách khiến cô sắp ngất, khụt khịt một cái, trong hốc mắt nổi lên tầng nước, mông lung, không nhìn rõ đường đi, bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải ai đó không thể tránh kịp.
Cuối hành lang khu hút thuốc, người đàn ông mặc áo thẳng thớm đang nghiêng người tựa vào tường, trên người, tay áo sơmi măng-sét kéo lên đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc, tay hắn để xuống, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, làn khói trắng mờ ảo theo ngón tay hắn bay lên.
Ý Ý vô tình xuất thần nhìn cái tay kia, cánh tay đẹp như vậy chính mình thấy cũng không nhiều.
Nhìn theo hắn giơ tay lên, đôi môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc lá, nhẹ hút một chút, làn khói bay lượn lờ trước khuôn mặt tuấn tú...
Sao lại là hắn!
Sáng sớm mới thấy qua...
Ý Ý lui về sau một bước, phía sau là thang máy, cô không chút suy nghĩ ấn nút xuống, khẽ run mắt nhịn không được liếc mắt lén nhìn chỗ hắn đứng.
Ngạc nhiên phát hiện, hắn đã nhìn thấy nàng.
Hắn đứng ở cửa sổ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mặt như ẩn như hiện trong bóng tối, cặp con ngươi đen thâm thúy sâu lắng, có hơi phần sắc bén, cứ như vậy không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Hình như là đang tức giận...
Ý Ý nhanh chóng chuyển mắt, thang máy vừa lên đến nơi, cô cấp tốc chui vào, sợ hắn cũng theo vào, run rẩy ấn nút liên tục, đến khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn mới vỗ vỗ ngực, nơi nào đó đang nhảy hết sức lợi hại.
Thực sự là kỳ quái, tại sao lại sợ hắn, nợ nần đều đã thanh toán hết, cũng đã nói sẽ không dây dưa gì rồi mà.
Cửa thang máy mở ra, Tống Khải Nhân chờ ở đằng kia, cầm điện thoại di động, đang muốn bắt, vừa đưa mắt thấy người đi ra, liền hai bước tiến lên bắt lấy tay cô:
- Đi đâu vậy, hôn lễ bắt đầu rồi.
Ý Ý che giấu bất thường trong người, miễn cưỡng kéo môi nở nụ cười:
- Không có việc gì, đi toilet một chút.
- Cậu đừng cười nữa, cậu cười còn khó coi hơn là khóc, đi thôi.
- Vị trí của chúng ta có chung một chỗ không?
- Cậu mơ à, cái người mẹ kế độc ác kia của cậu đem cậu an bài ở phia trước.
Người nhà mẹ đẻ, ngồi phía trước không có gì đáng trách, nhưng mấy năm nay ai mà chẳng biết, Tiêu Ý Ý cùng Vân Nam có quan hệ tình cảm từ nhỏ đến lớn, giờ để cho cô tận mắt chứng kiến bạn trai cũ và chị kế kết hôn, chuyện không nên xảy ra dưới mắt cô như vậy, rõ ràng như vậy, muốn xé nát cô khó biệt gì.
Ý Ý đứng thẳng người:
- Sợ cái gì, mình sẽ đi một đường qua sân khấu, không để cho người ta tới chú ý là được.
...
Nghi thức hôn lễ bắt đầu.
Đèn phòng khách quang chuyển thành màu vàng ấm áp, vải nhung sáng bao trùm đến từng góc phòng, Ý Ý lặng lẽ xê dịch ghế ra sau, cái bóng của người bên cạnh vừa vặn che đi nửa người cô.
Cô cầm đĩa hoa đặt trên đùi, chậm rãi bóc, lơ đãng nhìn hoa đầy màu sắc trên sân khấu, trải dài một đường kéo tới cổng vòm.
Tiêu Tĩnh Đình mặc bộ váy cưới màu trắng thướt tha, trên đầu đội khăn voan, kéo tay của ba, thẹn thùng đoan trang đi tới, ngay chính giữa sân khấu, có thân ảnh cao lớn... Đang chờ cô ta.
Ý Ý rất không thích cảm giác này, ngồi ở chỗ này mỗi một giây đều là dày vò.
Hôn lễ tiến hành được phân nửa, cô đã muốn đi.
Đang lúc đứng lên, toàn bộ đèn trong đại sảnh bỗng nhiên vụt tắt.
Đột như tắt đèn tối thui, khiến cho tân khách bên trong một trận gây rối, vài giây sau đó, màn hình lớn trên sân khấu được bật lên, đột nhiên phát ra một đoạn clip nặng khẩu vị.
Hai cỗ thân thể trần truồng, ở trên giường lớn đang mây mưa thất thường, nữ nhân vật chính bị đặt ở dưới thân, hai chân đeo bám trên lưng người đàn ông, cô ta rất hưởng thụ đến cong cả người, đúng lúc đem mặt lộ rõ trong hình.
Bộ mặt rất rõ ràng, chính là cô dâu sắp được trao nhẫn cưới, Tiêu Tĩnh Đình.
Mà người đàn ông kia, một đầu tóc dài màu nâu, vóc người so với Nam Vân còn lớn hơn...
Từng tiếng kêu rên dâm đãng từ trong màn ảnh truyền tới.
Hiện trường ồ lên.
Ý Ý cũng khiếp sợ không thôi, lúc hoàn hồn lại, con mắt nhanh chóng quay sang chỗ khác, mấy cái hình ảnh thẹn thùng như vậy, không hề có chừng mực, so với hình mấy cô vợ bé không có gì sai biệt hết.
Trên đài tân lang hắng giọng, mặc dù thân hình đứng nghiêm đứng thẳng, nhưng lại rõ ràng buộc chặt, phẫn nộ khiếp người đang lan tỏa khắp cả người hắn, hắn đối mặt với màn hình với một đôi mắt hung ác nham hiểm, cứ như vậy nhìn chằm chằm, chăm chú nhìn đến cắn răng nghiến lợi, mắt thấy tâm tình gần như sẽ bạo phát đến nơi.
Không quá một phút, trong đại sảnh quả thực nổ tung lên, thanh âm tranh luận ầm ĩ càng ngày càng cao, những người đàn ông trong này, thậm chí bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vóc người tân nương, nói những lời rất khó nghe.
Xí nghiệp Tiêu thị vốn là dân quê làm ăn mà giàu lên, miễn cưỡng lắm mới chen vào được xã hội thượng lưu ở Hải Thành, hôm nay tới không ít người, đều là giao tình với nhau trên thương trường cũng không có bao nhiêu hợp tác làm ăn giữa họ, có thể tới toàn bộ đều là do nể mặt mũi với Nam gia, nhưng đối với một công ty nhỏ không thể lên sàn như Tiêu thị, tự nhiên chính là nhìn không thuận mắt.
- Tắt, tắt! Lập tức tắt đi cho tôi!
Tiêu Tĩnh Đình gầm rú lên, nước mắt chảy đầy mặt, cô ta bắt lấy người gần đó, chỉ vào màn hình kêu loạn cả lên, sau đó lại chảy về phía Nam Vân, lôi kéo tay hắn, khóc lóc kể lể cố gắng biện minh cho mình.
Sắc mặt Nam Vân lúc này, ẩn trong ánh sáng đèn phòng, trên mặt bao phủ một tầng tức giận rõ ràng, hắn cười lạnh muốn hất Tiêu Tĩnh Đình ra.
Cô ta như người điên nắm chặt lấy tay hắn, con mắt quét xuống dưới đài nhìn Tiêu Ý Ý đứng đó.