-
Chương 25
Nam Cảnh Thâm khóa cửa lại, bật đèn, hắn cơ hồ là một quyền đập tới, cái đèn trên đỉnh đột nhiên sáng choang, Ý Ý theo bản năng nhắm mắt lại, tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn.
Dù cho hắn có ném cô xuống, cô cũng không buông tay.
Trong lỗ mũi, tràn đầy hơi thở bá đạo của nam nhân này, nhàn nhạt mùi rượu, với mùi thuốc lá mát lạnh, xuống phía dưới, y phục của hắn lạnh lẽo.
Chờ thích ứng với ánh sáng, Ý Ý mở mắt, đập vào mắt là hầu kết đang chuyển động của hắn, trên đỉnh đầu hạ xuống giọng nói lạnh lẽo của hắn:
- Thật là to gan, tôi không cho em đi, em lại dám đi.
Mặc dù là gầm nhẹ, nhưng âm thanh hắn nói ra khỏi miệng mang theo khàn khàn ngột ngạt.
- Dựa vào cái gì không được......
Cô đáp trả bình tĩnh, nhưng thật ra không trấn định chút nào.
Hắn hừ cười, từ trên cao nhìn vào ánh mắt của cô sâu hơn chút, ngón tay dài ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bấm một cái.
- Chỉ bằng tôi là Tứ gia của em.
Ý Ý trong đầu thoáng chốc trống rỗng, ngón tay trắng bệch bám trên vai hắn, động tác rõ ràng chậm đi rất nhiều, trong đầu ong ong, không rõ lời hắn nói.
Rõ ràng sợ muốn chết, vẫn không sợ chết tranh luận:
- Anh còn muốn để tôi cầu xin anh sao, tôi đã cầu xin, anh không cứu, tôi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình tự cứu mình.
Gương mặt người đàn ông trong nháy mắt âm trầm.
Trong mắt hắn hiện ra tầng băng lạnh, bấm vào bên eo cô, cách da thịt, giống như là xoa bóp bộ xương.
- Em đang ghét thân thể mình quá sạch sẽ?
Ý Ý mờ mịt mở to mắt, tiếp theo chớp mắt, bỗng nhiên "ư ư" một tiếng khóc lên.
- Này tôi phải làm sao đây, tôi sợ hãi...... chẳng lẽ muốn tôi nhảy cửa sao, ô ô......
Khóc thất thanh, âm thanh nhu mềm, lại giống như bị nghẹn, giống âm thanh bú sữa.
Người đàn ông thoáng ngẩn ra, sau đó sắc mặt dễ nhìn chút, sinh ra chút thương tiếc, bắt đầu hối hận vừa nãy không nên làm đau cô.
Hắn có chút không đành lòng, thân thể phản ứng, muốn đem nước mắt của cô lau đi.
Còn chưa có đụng tới, Ý Ý dốc hết khí lực, dùng sức đẩy hắn ra, nhếch miệng khóc lớn tiếng hơn:
- Tôi sợ bị bắt nạt, nhưng tôi cũng sợ chết, bị bắt nạt dù sao cũng tốt hơn chết, dù sao vừa nhắm mắt lại, chịu đựng qua một buổi tối là tốt rồi.
Nam Cảnh Thâm mới vừa nâng tay lên, nghe cô nói thế, con ngươi tối đen nặng nề nhìn chằm chằm trán của cô, gân xanh trên trán nổi lên, tất nhiên là dáng vẻ nổi giận:
- Em lặp lại lần nữa cho lão tử.
Ý Ý bị rống đến sững sờ, cái cổ rụt lại, đặc biệt không cốt khí, đâu còn dám nói chuyện, cái miệng nhỏ chỉ để ý đến khóc.
Trên mặt người đàn ông che kín một tầng băng lạnh, bàn tay đưa xuống mông cô ấn về phía chính mình, giọng điệu thô bạo:
- Tôi thấy em thích ăn đòn, quả thực không biết trời cao đất rộng!
- Tứ, Tứ gia!
Ý Ý thấy tình thế cấp bách, đẩy hắn ra.
- Anh muốn làm gì.
- Hiện tại hỏi vấn đề này, em có phải có chút ngốc không.
Hắn không hề có cảm xúc, đầu ngón tay xảo diệu kéo ra cái cravat, trói chặt tay cô ra phía sau, một tay hằn phủ lên hai bàn tay nhỏ bị bắt chéo của cô, đột nhiên hướng về trên lưng cô chống đỡ một chút.
Thân trên của Ý Ý không thể khống chế được, trong lòng dán chặt lấy hắn, hai chân gác ở hai bên hông hắn, thân thể hiện ra một loại tư thế vặn vẹo.
- Đau, Tứ gia, đau......
- Mới bắt đầu đã kêu đau, chờ chút tôi xem em làm sao nhận được ngụ ở."
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng động tác trên tay rõ ràng nhẹ đi rất nhiều.
- Có cảm thấy gì không?
Ý Ý run lên:
- Cảm giác gì......
Nam nhân mặt lạnh, môi mỏng nhếch lên.
- Thân thể tôi biến hóa.
-......
Nguyên lai, đó là thân thể hắn nổi lên phản ứng tự nhiên.
Tiêu Ý Ý sao lại không hiểu điều này là gì, cô sợ đến sắp khóc, khuôn mặt nhỏ phấn tròn lúc trắng lúc xanh.
Hai chân cô run rẩy lợi hại, cô cắn chặt môi dưới, con mắt còn còn mông lung một tầng hơi nước do mới khóc, tròng mắt chuyển động, mở to nhìn đôi môi mỏng của hắn, người đàn ông có khuôn mặt sắc bén gần ngay trước mắt.
- Nói chuyện.
Hắn véo mạnh cổ tay cô.
Ý Ý run rẩy gật đầu, hoảng hốt vội nói:
- Tứ gia, van cầu ngài, bỏ qua cho tôi đi, tôi sợ......
Hiện tại mới biết sợ?
Nam Cảnh Thâm lạnh lùng híp mắt, không nhúc nhích chút, chợt đem người con gái từ trên bồn rửa mặt ôm xuống, hắn ngồi trên bồn cầu, kéo cô lại, tách hai chân cô ra, lấy tư thế ngượng ngùng ngồi ở giữa hai đùi hắn.
- Thả em làm cái gì, lúc thân thể còn sạch sẽ, tôi trước tiên dạy em làm thế nào, sau đó đi ra ngoài, em mới có chút kinh nghiệm.
Ý Ý hoảng sợ càng trừng mắt càng lớn.
Hắn không phải đang đùa giỡn.
Làm sao đây, làm sao bây giờ đây, cửa đã khóa rồi, phòng khách ngoài cửa, có hai người đàn ông là bạn tốt của hắn, hơn nữa cũng sẽ không giúp cô, lại tiếp một cánh cửa nữa phía ngoài, so với đầm rồng hang hổ còn đáng sợ hơn.
Cô tựa hồ đã bị bức ép đến tuyệt cảnh, không có một con đường nào có thể thuận tiện, trừ phi, ủy thân ở một nơi......
- Có phải... nếu tôi thỏa mãn anh, anh có thể giúp tôi đem mấy người ở ngoài kia đuổi đi?
Nam Cảnh Thâm nhướng lông mày, ánh mắt cổ quái nhìn cô nửa ngày.
Ý Ý không dám ngẩng đầu, tay nhỏ rụt rè nắn nắn tay áo hắn.
- Vậy tôi cho anh hôn một chút, anh hãy giúp tôi một chút, được không?
Cô thật sự không muốn ở đây tiêu hao khí lực, lại bị Lưu tổng chà đạp, chỉ cần vừa nghĩ tới Lưu tổng hói đầu bụng phệ, cô liền buồn nôn.
Nam Cảnh Thâm không giống vậy, chí ít hắn cao to đẹp đẽ, hôn một chút, cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào.
Cô cúi đầu, vùi suy nghĩ của mình vào trong, không chú ý tới, người đàn ông có gương mặt tinh xảo hoàn mỹ, đang ngày càng thâm trầm.
- Em đây là đang cùng tôi bàn điều kiện?
Mi mắt Ý Ý run rẩy, trái tim nhảy lên.
- Anh đồng ý sao?
Hắn nhẹ nhếch môi, lộ vẻ trào phúng.
Sắc mặt lại chìm lạnh, nhất thời khiến người ta nhìn không thấu, bàn tay hắn nâng đỡ sau gáy cô, ép hướng về hắn, nguy hiểm híp mắt.
- Tiêu Ý Ý, tôi thật đúng là coi thường bản lãnh của em a.
Làn da trên mặt cô trắng như sứ, gò má có nước mắt chảy qua, không giống như bị bệnh mà óng ánh hẳn lên, tuyệt đẹp như là đang chờ đợi hái đóa hoa nhỏ kiều diễm.
Vung lên cái cổ dài có đường cong đẹp, nhắm hai mắt, nhìn như hạ quyết tâm, nhưng lông mi khẽ run cùng xương quai xanh chập trùng, đã tiết lộ đáy lòng căng thẳng.
Nam Cảnh Thâm cứng đờ, quá mức kiên cường, cả người có chút căng chặt.
- Em nghĩ thông suốt rồi?
Hắn hỏi, trong cổ họng như hun khói lửa, cực kỳ khàn khàn.
Ý Ý không lên tiếng, cô cũng nói không ra.
Cô cái gì cũng không hiểu, liên tiếp hôn cũng sẽ căng thẳng, căng thẳng đến nghẹt thở, trên thân khí tức người đàn ông càng nặng, ép tới cô không thở nổi.
Cô càng sợ, càng muốn sớm một chút kết thúc cảm giác gấp gáp bị động này.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô đột nhiên nắm lấy hai khuy áo hắn, đem hắn kéo về hướng mình.....
Dù cho hắn có ném cô xuống, cô cũng không buông tay.
Trong lỗ mũi, tràn đầy hơi thở bá đạo của nam nhân này, nhàn nhạt mùi rượu, với mùi thuốc lá mát lạnh, xuống phía dưới, y phục của hắn lạnh lẽo.
Chờ thích ứng với ánh sáng, Ý Ý mở mắt, đập vào mắt là hầu kết đang chuyển động của hắn, trên đỉnh đầu hạ xuống giọng nói lạnh lẽo của hắn:
- Thật là to gan, tôi không cho em đi, em lại dám đi.
Mặc dù là gầm nhẹ, nhưng âm thanh hắn nói ra khỏi miệng mang theo khàn khàn ngột ngạt.
- Dựa vào cái gì không được......
Cô đáp trả bình tĩnh, nhưng thật ra không trấn định chút nào.
Hắn hừ cười, từ trên cao nhìn vào ánh mắt của cô sâu hơn chút, ngón tay dài ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bấm một cái.
- Chỉ bằng tôi là Tứ gia của em.
Ý Ý trong đầu thoáng chốc trống rỗng, ngón tay trắng bệch bám trên vai hắn, động tác rõ ràng chậm đi rất nhiều, trong đầu ong ong, không rõ lời hắn nói.
Rõ ràng sợ muốn chết, vẫn không sợ chết tranh luận:
- Anh còn muốn để tôi cầu xin anh sao, tôi đã cầu xin, anh không cứu, tôi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình tự cứu mình.
Gương mặt người đàn ông trong nháy mắt âm trầm.
Trong mắt hắn hiện ra tầng băng lạnh, bấm vào bên eo cô, cách da thịt, giống như là xoa bóp bộ xương.
- Em đang ghét thân thể mình quá sạch sẽ?
Ý Ý mờ mịt mở to mắt, tiếp theo chớp mắt, bỗng nhiên "ư ư" một tiếng khóc lên.
- Này tôi phải làm sao đây, tôi sợ hãi...... chẳng lẽ muốn tôi nhảy cửa sao, ô ô......
Khóc thất thanh, âm thanh nhu mềm, lại giống như bị nghẹn, giống âm thanh bú sữa.
Người đàn ông thoáng ngẩn ra, sau đó sắc mặt dễ nhìn chút, sinh ra chút thương tiếc, bắt đầu hối hận vừa nãy không nên làm đau cô.
Hắn có chút không đành lòng, thân thể phản ứng, muốn đem nước mắt của cô lau đi.
Còn chưa có đụng tới, Ý Ý dốc hết khí lực, dùng sức đẩy hắn ra, nhếch miệng khóc lớn tiếng hơn:
- Tôi sợ bị bắt nạt, nhưng tôi cũng sợ chết, bị bắt nạt dù sao cũng tốt hơn chết, dù sao vừa nhắm mắt lại, chịu đựng qua một buổi tối là tốt rồi.
Nam Cảnh Thâm mới vừa nâng tay lên, nghe cô nói thế, con ngươi tối đen nặng nề nhìn chằm chằm trán của cô, gân xanh trên trán nổi lên, tất nhiên là dáng vẻ nổi giận:
- Em lặp lại lần nữa cho lão tử.
Ý Ý bị rống đến sững sờ, cái cổ rụt lại, đặc biệt không cốt khí, đâu còn dám nói chuyện, cái miệng nhỏ chỉ để ý đến khóc.
Trên mặt người đàn ông che kín một tầng băng lạnh, bàn tay đưa xuống mông cô ấn về phía chính mình, giọng điệu thô bạo:
- Tôi thấy em thích ăn đòn, quả thực không biết trời cao đất rộng!
- Tứ, Tứ gia!
Ý Ý thấy tình thế cấp bách, đẩy hắn ra.
- Anh muốn làm gì.
- Hiện tại hỏi vấn đề này, em có phải có chút ngốc không.
Hắn không hề có cảm xúc, đầu ngón tay xảo diệu kéo ra cái cravat, trói chặt tay cô ra phía sau, một tay hằn phủ lên hai bàn tay nhỏ bị bắt chéo của cô, đột nhiên hướng về trên lưng cô chống đỡ một chút.
Thân trên của Ý Ý không thể khống chế được, trong lòng dán chặt lấy hắn, hai chân gác ở hai bên hông hắn, thân thể hiện ra một loại tư thế vặn vẹo.
- Đau, Tứ gia, đau......
- Mới bắt đầu đã kêu đau, chờ chút tôi xem em làm sao nhận được ngụ ở."
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng động tác trên tay rõ ràng nhẹ đi rất nhiều.
- Có cảm thấy gì không?
Ý Ý run lên:
- Cảm giác gì......
Nam nhân mặt lạnh, môi mỏng nhếch lên.
- Thân thể tôi biến hóa.
-......
Nguyên lai, đó là thân thể hắn nổi lên phản ứng tự nhiên.
Tiêu Ý Ý sao lại không hiểu điều này là gì, cô sợ đến sắp khóc, khuôn mặt nhỏ phấn tròn lúc trắng lúc xanh.
Hai chân cô run rẩy lợi hại, cô cắn chặt môi dưới, con mắt còn còn mông lung một tầng hơi nước do mới khóc, tròng mắt chuyển động, mở to nhìn đôi môi mỏng của hắn, người đàn ông có khuôn mặt sắc bén gần ngay trước mắt.
- Nói chuyện.
Hắn véo mạnh cổ tay cô.
Ý Ý run rẩy gật đầu, hoảng hốt vội nói:
- Tứ gia, van cầu ngài, bỏ qua cho tôi đi, tôi sợ......
Hiện tại mới biết sợ?
Nam Cảnh Thâm lạnh lùng híp mắt, không nhúc nhích chút, chợt đem người con gái từ trên bồn rửa mặt ôm xuống, hắn ngồi trên bồn cầu, kéo cô lại, tách hai chân cô ra, lấy tư thế ngượng ngùng ngồi ở giữa hai đùi hắn.
- Thả em làm cái gì, lúc thân thể còn sạch sẽ, tôi trước tiên dạy em làm thế nào, sau đó đi ra ngoài, em mới có chút kinh nghiệm.
Ý Ý hoảng sợ càng trừng mắt càng lớn.
Hắn không phải đang đùa giỡn.
Làm sao đây, làm sao bây giờ đây, cửa đã khóa rồi, phòng khách ngoài cửa, có hai người đàn ông là bạn tốt của hắn, hơn nữa cũng sẽ không giúp cô, lại tiếp một cánh cửa nữa phía ngoài, so với đầm rồng hang hổ còn đáng sợ hơn.
Cô tựa hồ đã bị bức ép đến tuyệt cảnh, không có một con đường nào có thể thuận tiện, trừ phi, ủy thân ở một nơi......
- Có phải... nếu tôi thỏa mãn anh, anh có thể giúp tôi đem mấy người ở ngoài kia đuổi đi?
Nam Cảnh Thâm nhướng lông mày, ánh mắt cổ quái nhìn cô nửa ngày.
Ý Ý không dám ngẩng đầu, tay nhỏ rụt rè nắn nắn tay áo hắn.
- Vậy tôi cho anh hôn một chút, anh hãy giúp tôi một chút, được không?
Cô thật sự không muốn ở đây tiêu hao khí lực, lại bị Lưu tổng chà đạp, chỉ cần vừa nghĩ tới Lưu tổng hói đầu bụng phệ, cô liền buồn nôn.
Nam Cảnh Thâm không giống vậy, chí ít hắn cao to đẹp đẽ, hôn một chút, cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào.
Cô cúi đầu, vùi suy nghĩ của mình vào trong, không chú ý tới, người đàn ông có gương mặt tinh xảo hoàn mỹ, đang ngày càng thâm trầm.
- Em đây là đang cùng tôi bàn điều kiện?
Mi mắt Ý Ý run rẩy, trái tim nhảy lên.
- Anh đồng ý sao?
Hắn nhẹ nhếch môi, lộ vẻ trào phúng.
Sắc mặt lại chìm lạnh, nhất thời khiến người ta nhìn không thấu, bàn tay hắn nâng đỡ sau gáy cô, ép hướng về hắn, nguy hiểm híp mắt.
- Tiêu Ý Ý, tôi thật đúng là coi thường bản lãnh của em a.
Làn da trên mặt cô trắng như sứ, gò má có nước mắt chảy qua, không giống như bị bệnh mà óng ánh hẳn lên, tuyệt đẹp như là đang chờ đợi hái đóa hoa nhỏ kiều diễm.
Vung lên cái cổ dài có đường cong đẹp, nhắm hai mắt, nhìn như hạ quyết tâm, nhưng lông mi khẽ run cùng xương quai xanh chập trùng, đã tiết lộ đáy lòng căng thẳng.
Nam Cảnh Thâm cứng đờ, quá mức kiên cường, cả người có chút căng chặt.
- Em nghĩ thông suốt rồi?
Hắn hỏi, trong cổ họng như hun khói lửa, cực kỳ khàn khàn.
Ý Ý không lên tiếng, cô cũng nói không ra.
Cô cái gì cũng không hiểu, liên tiếp hôn cũng sẽ căng thẳng, căng thẳng đến nghẹt thở, trên thân khí tức người đàn ông càng nặng, ép tới cô không thở nổi.
Cô càng sợ, càng muốn sớm một chút kết thúc cảm giác gấp gáp bị động này.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô đột nhiên nắm lấy hai khuy áo hắn, đem hắn kéo về hướng mình.....