Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân vừa trẻ vừa đẹp chính là niềm tự hào của họ.
Tương tự đối với nữ nhân mà nói, một người chồng yêu thương mình chính là có được tất cả mọi thứ.
Mấy nữ nhân tụ tập một chỗ, bầu không khí khá hòa hợp, kỳ thật là đang so bì với nhau.
Tưởng Tiêm Tiêm chưa kết hôn, không có bạn trai, thỉnh thoảng sẽ tỏ vẻ mơ ước xen vào vài câu, lời nói ra ngọt như mật: "Chị Tôn, chồng chị đối xử với chị thật tốt nha!", "Chị Dương, đôi giày cao gót đẹp quá.", "Dì Hạ, dì mặc bộ đồ này trẻ ra rất nhiều đó!"
Chỉ có Tần Chỉ Ái nhàn nhạt cười, từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Hành động của Tần Chỉ Ái là do, người đàn ông mà cô yêu nhiều năm, lúc này không chỉ lấy người phụ nữ khác làm vợ mà còn quên cô là ai, cô có cái gì để khoe khoang chứ.
Đóng giả làm Lương Đậu Khấu, cứng ngắc gả cho người ta, người ta hận cô thấu xương, chưa bao giờ coi cô là vợ, đừng nói là quà, ngay cả mặt hắn cũng mãi mãi không muốn nhìn thấy.
Khởi đầu vẫn còn tốt, dần dần không nói xen vào được câu nào, Tần Chỉ Ái hơi lúng túng, cô nhìn xung quanh, muốn kiếm cớ rời đi, kết quả cũng không nhúc nhích, Tưởng Tiêm Tiêm kéo cánh tay cô cười tươi rói, bỗng nhiên nghiêng đầu lẳng lặng nói thầm bên tai cô: "Chị Khấu, ngày hôm nay trên đường đến dự sinh nhật của Cố lão gia em đã nhìn thấy chị."
Thân thể Tần Chỉ Ái cứng đờ, dự cảm không tốt xuất hiện.
"Từ lúc ba giờ em đã từ nhà chạy đến đây rồi, em ngồi trong xe, nhìn chị rất lâu đó..." Tưởng Tiêm Tiêm nói tới đây, cười duyên hai tiếng: "Chị Khấu, trời nóng như vậy, chị nói xem sao anh Sinh lại nhẫn tâm để cho chị đứng trong căn hẻm nhỏ cũ nát chờ lâu như vậy chứ?"
Cô có linh cảm dường như bộ dạng chật vật như thế nào đều bị cô ấy nhìn thấy... Thì ra Tưởng Tiêm Tiêm lần này nắm chặt nhược điểm này của Lương Đậu Khấu rồi, bị Cố Dư Sinh lạnh nhạt ghét bỏ...
Ngón tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, trên mặt như là không xảy ra chuyện gì, vẫn là bộ dạng hững hờ.
"Hơn nữa, chị Khấu, em còn nhìn thấy, sau khi chị lên xe của anh Sinh, anh ấy cũng không nói chuyện với chị, hơn nữa khi đến nhà, lúc anh Sinh xuống xe, cũng không chờ chị..."
Tưởng Tiêm Tiêm vừa mới nói được một nửa, người phụ nữ hơi mập khoe khoang chiếc túi limited bỗng nhiên mở miệng: "Tiêm Tiêm, các người đang thì thầm cái gì vậy?"
"Không, tụi em có nói thầm đâu?" Tiêm Tiêm lập tức quay đầu, nhìn những người phụ nữ xung quanh mình và Tần Chỉ Ái, cười khanh khách mở miệng nói: "Không phải mọi người đều có quà sao? Em đang len lén hỏi xem anh Sinh đã tặng quà gì cho chị Khấu."
Những người này đã đến dự sinh nhật của Cố lão gia, tất nhiên đều muốn tạo mối quan hệ với Cố Gia, Tưởng Tiêm Tiêm chỉ hờ hững hỏi một câu như vậy, nguyên một vòng tròn những người đang khoe khoang đều đem mọi sự chú ý đặt lên người Tần Chỉ Ái.
Tương tự đối với nữ nhân mà nói, một người chồng yêu thương mình chính là có được tất cả mọi thứ.
Mấy nữ nhân tụ tập một chỗ, bầu không khí khá hòa hợp, kỳ thật là đang so bì với nhau.
Tưởng Tiêm Tiêm chưa kết hôn, không có bạn trai, thỉnh thoảng sẽ tỏ vẻ mơ ước xen vào vài câu, lời nói ra ngọt như mật: "Chị Tôn, chồng chị đối xử với chị thật tốt nha!", "Chị Dương, đôi giày cao gót đẹp quá.", "Dì Hạ, dì mặc bộ đồ này trẻ ra rất nhiều đó!"
Chỉ có Tần Chỉ Ái nhàn nhạt cười, từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Hành động của Tần Chỉ Ái là do, người đàn ông mà cô yêu nhiều năm, lúc này không chỉ lấy người phụ nữ khác làm vợ mà còn quên cô là ai, cô có cái gì để khoe khoang chứ.
Đóng giả làm Lương Đậu Khấu, cứng ngắc gả cho người ta, người ta hận cô thấu xương, chưa bao giờ coi cô là vợ, đừng nói là quà, ngay cả mặt hắn cũng mãi mãi không muốn nhìn thấy.
Khởi đầu vẫn còn tốt, dần dần không nói xen vào được câu nào, Tần Chỉ Ái hơi lúng túng, cô nhìn xung quanh, muốn kiếm cớ rời đi, kết quả cũng không nhúc nhích, Tưởng Tiêm Tiêm kéo cánh tay cô cười tươi rói, bỗng nhiên nghiêng đầu lẳng lặng nói thầm bên tai cô: "Chị Khấu, ngày hôm nay trên đường đến dự sinh nhật của Cố lão gia em đã nhìn thấy chị."
Thân thể Tần Chỉ Ái cứng đờ, dự cảm không tốt xuất hiện.
"Từ lúc ba giờ em đã từ nhà chạy đến đây rồi, em ngồi trong xe, nhìn chị rất lâu đó..." Tưởng Tiêm Tiêm nói tới đây, cười duyên hai tiếng: "Chị Khấu, trời nóng như vậy, chị nói xem sao anh Sinh lại nhẫn tâm để cho chị đứng trong căn hẻm nhỏ cũ nát chờ lâu như vậy chứ?"
Cô có linh cảm dường như bộ dạng chật vật như thế nào đều bị cô ấy nhìn thấy... Thì ra Tưởng Tiêm Tiêm lần này nắm chặt nhược điểm này của Lương Đậu Khấu rồi, bị Cố Dư Sinh lạnh nhạt ghét bỏ...
Ngón tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, trên mặt như là không xảy ra chuyện gì, vẫn là bộ dạng hững hờ.
"Hơn nữa, chị Khấu, em còn nhìn thấy, sau khi chị lên xe của anh Sinh, anh ấy cũng không nói chuyện với chị, hơn nữa khi đến nhà, lúc anh Sinh xuống xe, cũng không chờ chị..."
Tưởng Tiêm Tiêm vừa mới nói được một nửa, người phụ nữ hơi mập khoe khoang chiếc túi limited bỗng nhiên mở miệng: "Tiêm Tiêm, các người đang thì thầm cái gì vậy?"
"Không, tụi em có nói thầm đâu?" Tiêm Tiêm lập tức quay đầu, nhìn những người phụ nữ xung quanh mình và Tần Chỉ Ái, cười khanh khách mở miệng nói: "Không phải mọi người đều có quà sao? Em đang len lén hỏi xem anh Sinh đã tặng quà gì cho chị Khấu."
Những người này đã đến dự sinh nhật của Cố lão gia, tất nhiên đều muốn tạo mối quan hệ với Cố Gia, Tưởng Tiêm Tiêm chỉ hờ hững hỏi một câu như vậy, nguyên một vòng tròn những người đang khoe khoang đều đem mọi sự chú ý đặt lên người Tần Chỉ Ái.