Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Năm đó lúc Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh, cô không thể tìm một từ để hình dung hắn, bây giờ trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn không thể từ ngữ có thể diễn tả bộ dạng của hắn.
Nếu không muốn Tần Chỉ Ái vắt óc ra tìm một từ, Tần Chỉ Ái chỉ có thể nói hai chữ: dụ hoặc.
Lông mày tuấn tú, mũi cao ngất, môi mỏng, đường nét tinh tế.
Khuôn mặt của Cố Dư Sinh như vậy, đúng là lôi kéo người khác phạm tội.
Tần Chỉ Ái không uống rượu, nhưng nhìn Cố Dư Sinh một chút, lại cảm thấy dường như mình cũng say rồi.
Bởi vì trong phòng nồng nặc mùi rượu, cô đã mở cửa sổ ra.
Gió lớn đến mức thổi lá cây bay vào trong phòng, vang lên âm thì xào xạc.
Gió thổi vào trong nhà, tóc dài của cô và tóc ngắn của hắn bay tứ tung.
Trong nháy mắt, Tần Chỉ Ái không biết làm sao, chợt nhớ về quá khứ.
-
Lần đầu tiên Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh là khi cô học lớp 10.
Lúc học trung học cơ sở, Tần Chỉ Ái nghe người ta nói trường cấp ba có một đại soái ca, bởi vì rất nổi tiếng, nhưng Tần Chỉ Ái chỉ nghe tên chưa bao giờ thấy mặt.
Một ngày lớp mười vừa mới nhập học, Tần Chỉ Ái xem thông báo ở sân trường xong, lúc kéo vali tìm phòng ký túc xá, phải đi qua một bậc thang dài, mà vali quá nặng, cô không xách nổi, bên cạnh có rất nhiều nam sinh đi qua đi lại nhưng chỉ có một mình hắn lúc đi qua cô là thuận tay giúp cô mang vali, sau đó đặt ở một chỗ trống trên bậc thang, còn chưa nhận lời "Cảm ơn" của cô, hắn đã cũng những nam sinh khác đi vào nhà vệ sinh nam cách đó không xa.
Ngày đó Tần Chỉ Ái không biết người giúp cô tên gì, chỉ biết nam sinh kia lớn lên khuôn mặt còn ưa nhìn hơn.
Lần thứ hai gặp Cố Dư Sinh là trong ngày cuối cùng tập luyện quốc phòng.
Tần Chỉ Ái mặc quân phục huấn luyện, mặt trời chói chang khiến mồ hôi chảy đầy mặt cô.
Hắn chạy xe thể thức một, dưới ánh nắng mặt trời chói chang từ xa tiến lại, sau đó lại chạy về phía lớp học, không thấy bóng dáng.
Lần thứ ba thấy Cố Dư Sinh là giờ nghỉ giải lao thứ hai của ngày thứ tư, hắn đứng bên cửa phòng ăn, nhận điện thoại.
Trong tay hắn là hộp nước vừa uống hết, lòng bàn tay hắn xoay hai lần, liền tiện tay nhẹ nhàng ném đi, liền rơi vào thùng rác cách hắn không xa một cách nhẹ nhàng.
Hắn cử động nhẹ nhàng như vậy, thu hút rất nhiều lời thì thầm tán thưởng của nữ sinh.
Sau đó Tần Chỉ Ái nghe từ tiếng xì xào bàn tán của bọn họ mới biết, hắn tên là Cố Dư Sinh.
Thì ra hắn tên là Cố Dư Sinh a... Là nam sinh đại soái ca mà cô nghe nói đã lâu.
Lần thứ tư gặp mặt là lúc cô đến Happy Network đối diện trường, cô ngồi cạnh một nhóm bạn của hắn, đang đánh CS, bạn của hắn kích động đập bàn, lại đập vào bàn phím, lại là một tiếng hét lớn, chỉ có hắn là im lặng, đầu ngón tay nhanh chóng bấm bàn phím, giết một người lại bắn một người khác.
Sau đó, lần thứ năm thứ sáu, thứ bảy,... mãi đến khi bạn cùng bàn của cô Hứa Ôn Noãn và bạn cùng phòng của hắn Ngô Hạo quen biết nhau, nên từ đó cô và hắn bắt đầu chính thức gặp nhau.
Nếu không muốn Tần Chỉ Ái vắt óc ra tìm một từ, Tần Chỉ Ái chỉ có thể nói hai chữ: dụ hoặc.
Lông mày tuấn tú, mũi cao ngất, môi mỏng, đường nét tinh tế.
Khuôn mặt của Cố Dư Sinh như vậy, đúng là lôi kéo người khác phạm tội.
Tần Chỉ Ái không uống rượu, nhưng nhìn Cố Dư Sinh một chút, lại cảm thấy dường như mình cũng say rồi.
Bởi vì trong phòng nồng nặc mùi rượu, cô đã mở cửa sổ ra.
Gió lớn đến mức thổi lá cây bay vào trong phòng, vang lên âm thì xào xạc.
Gió thổi vào trong nhà, tóc dài của cô và tóc ngắn của hắn bay tứ tung.
Trong nháy mắt, Tần Chỉ Ái không biết làm sao, chợt nhớ về quá khứ.
-
Lần đầu tiên Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh là khi cô học lớp 10.
Lúc học trung học cơ sở, Tần Chỉ Ái nghe người ta nói trường cấp ba có một đại soái ca, bởi vì rất nổi tiếng, nhưng Tần Chỉ Ái chỉ nghe tên chưa bao giờ thấy mặt.
Một ngày lớp mười vừa mới nhập học, Tần Chỉ Ái xem thông báo ở sân trường xong, lúc kéo vali tìm phòng ký túc xá, phải đi qua một bậc thang dài, mà vali quá nặng, cô không xách nổi, bên cạnh có rất nhiều nam sinh đi qua đi lại nhưng chỉ có một mình hắn lúc đi qua cô là thuận tay giúp cô mang vali, sau đó đặt ở một chỗ trống trên bậc thang, còn chưa nhận lời "Cảm ơn" của cô, hắn đã cũng những nam sinh khác đi vào nhà vệ sinh nam cách đó không xa.
Ngày đó Tần Chỉ Ái không biết người giúp cô tên gì, chỉ biết nam sinh kia lớn lên khuôn mặt còn ưa nhìn hơn.
Lần thứ hai gặp Cố Dư Sinh là trong ngày cuối cùng tập luyện quốc phòng.
Tần Chỉ Ái mặc quân phục huấn luyện, mặt trời chói chang khiến mồ hôi chảy đầy mặt cô.
Hắn chạy xe thể thức một, dưới ánh nắng mặt trời chói chang từ xa tiến lại, sau đó lại chạy về phía lớp học, không thấy bóng dáng.
Lần thứ ba thấy Cố Dư Sinh là giờ nghỉ giải lao thứ hai của ngày thứ tư, hắn đứng bên cửa phòng ăn, nhận điện thoại.
Trong tay hắn là hộp nước vừa uống hết, lòng bàn tay hắn xoay hai lần, liền tiện tay nhẹ nhàng ném đi, liền rơi vào thùng rác cách hắn không xa một cách nhẹ nhàng.
Hắn cử động nhẹ nhàng như vậy, thu hút rất nhiều lời thì thầm tán thưởng của nữ sinh.
Sau đó Tần Chỉ Ái nghe từ tiếng xì xào bàn tán của bọn họ mới biết, hắn tên là Cố Dư Sinh.
Thì ra hắn tên là Cố Dư Sinh a... Là nam sinh đại soái ca mà cô nghe nói đã lâu.
Lần thứ tư gặp mặt là lúc cô đến Happy Network đối diện trường, cô ngồi cạnh một nhóm bạn của hắn, đang đánh CS, bạn của hắn kích động đập bàn, lại đập vào bàn phím, lại là một tiếng hét lớn, chỉ có hắn là im lặng, đầu ngón tay nhanh chóng bấm bàn phím, giết một người lại bắn một người khác.
Sau đó, lần thứ năm thứ sáu, thứ bảy,... mãi đến khi bạn cùng bàn của cô Hứa Ôn Noãn và bạn cùng phòng của hắn Ngô Hạo quen biết nhau, nên từ đó cô và hắn bắt đầu chính thức gặp nhau.