Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Lại bị bỏ rơi
“Cháu bị thương rồi…để cô đưa cháu đến bệnh viện nhé.”
Người phụ nữ lúc này mới để ý đến chân của Tiểu Ly, miệng vết thương vẫn liên tục chảy máu, một bên chân của cô bây giờ là màu đỏ chói mắt.
Tiểu Ly lắc đầu, cô lắp bắp nói:
“Làm ơn…giúp cháu gọi cảnh sát với…”
Dứt lời, Tiểu Ly ngồi gục xuống, tay cô vẫn nắm lấy tay áo của người phụ nữ sang trọng trước mặt. Cô lại nói tiếp:
“Cháu xin cô…làm ơn…”
Bỗng, gáy của cô đau nhói. Thì ra, hai gã kia đã đuổi kịp. Gã béo nắm lấy tóc cô, quát lên:
“Ai cho mày chạy hả?”
“Aaaa…”
Tiểu Ly theo phản xạ, đưa tay về phía sau cấu vào bàn tay mập mạp kia. Gã kéo cô ra khỏi bàn tay người phụ nữ như kéo một túi rác. Da đầu cô đau nhức, cảm giác ấy truyền khắp tứ chi, khiến cô không nhịn được mà kêu lên:
“Bỏ tôi ra…”
Xung quanh, đám đông vây lại nhìn. Gã gầy thấy tình hình không ổn, bèn xuýt xoa đám đông:
“Xin lỗi, đây là em gái của tôi, do nó bỏ học đi theo người khác nên chúng tôi phải bắt về.”
Tiểu Ly vẫn không từ bỏ hy vọng, cô nhìn đám đông đang ngày một đông hơn. Nhưng tất cả họ, họ chỉ đứng nhìn, chủ yếu để thõa mãn sự tò mò.
Tiểu Ly nhìn vào người phụ nữ trước mặt, một lần nữa cầu xin:
“Làm ơn…cứu cháu với…họ không quen biết gì cháu cả…cháu…cháu xin cô…làm ơn gọi cảnh sát giúp cháu…”
‘Bốp’
Má Tiểu Ly bị lệch hẳn sang một bên. Thì ra, gã gầy kia đã vung tay tát vào mặt cô. Gã bày ra bộ dạng hết sức giận dữ, sỉ vả cô:
“Mày đừng có mà giả vờ! Mày định bỏ trốn nữa à? Tiền của chúng ta để cho mày ăn học mà mày lại dùng nó để nuôi thằng người yêu của mày à? Bọn tao còng lưng nuôi mày ăn học, cuối cùng mày báo đáp như thế sao?”
“Không…tôi không biết các anh…làm ơn…làm ơn gọi cảnh sát giúp tôi…”
Gã béo ở phía sau lại giật mạnh tóc Tiểu Ly, gã cũng học theo điệu bộ giận dữ kia, phụ họa:
“Câm mồm! Tốt nhất là đi về nhà! Mày cảm thấy chưa đủ đẹp mặt à? Đồ vô ơn bội nghĩa!”
“Không…không…cứu…”
Cả đám người xì xào bàn tán, chỉ trỏ Tiểu Ly. Họ nghĩ đây là chuyện gia đình nên không ai muốn can thiệp, thậm chí có kẻ còn ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô, cho rằng cô là loại không ra gì.
Tiểu Ly đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả bọn họ đều chọn cách đứng ngoài cuộc. Hai anh em kia kẻ tung người hứng, thành công đánh lừa mọi người xung quanh. Chỉ có Tiểu Ly đáng thương vẫn luôn miệng cầu xin, nhưng họ…tất cả họ…không ai tin cô…
Tại sao lúc nào cũng là cô? Tại sao mọi chuyện luôn ập tới cô? Tại sao bất cứ ai cũng bỏ rơi cô vậy? Lúc cô cần sự quan tâm nhất thì thế giới chỉ có mỗi mình cô. Một mình cô gánh chịu, một mình cô chịu đầy đủ vết thương.
Cô đơn nhất không phải là chỉ có một mình, mà là khi xung quanh có rất nhiều người nhưng chúng ta không biết thể nói cho họ biết chúng ta đang nghĩ gì. Dù có nói, cũng không ai tin. Giống như, bản thân đã cố gắng mỉm cười đón lấy ánh mặt trời mà vẫn không thể chạy thoát khỏi màn đêm.
Người phụ nữ sang trọng kia nhìn Tiểu Ly, bà lắc đầu, nói:
“Cháu tốt nhất nên về nhà với hai anh của mình đi, đừng ở đây làm khó họ nữa.”
“Không, họ không phải là anh tôi…”
‘Bốp’
Gã gầy lại tát Tiểu Ly một cái, gã nhìn đám đông xung quanh, sau đó nói:
“Mọi người nhìn xem, có ai độc ác như em gái chúng tôi không? Nó vì một đứa con trai mà cả anh mình cũng không nhận…tôi…tôi phải làm sao đây? Mọi người nhìn này, nó còn đánh cả tôi nữa.”
Đám đông lao nhao lên, họ nhìn thấy quả nhiên thấy trên đầu 'anh trai' kia có một vết thương thật. Họ cảm thấy bất đồng! Cô gái này thật độc ác, anh mình cũng nỡ ra tay. Ban đầu, họ còn thấy xót thương cho cô 'em gái' kia, nhưng giờ đây họ chỉ cảm thấy đáng đời. Vậy là, một số người bắt đầu lấy điện thoại ra quay phim, suy nghĩ xem nên lấy tiêu đề gì thu hút tương tác. Trong đám đông, một người đàn ông quá bất bình, bèn đứng ra cất lời:
“Cô bé, cháu còn nhỏ, nông nỗi cũng có mức độ thôi! Cả anh mình cũng đánh, làm thế họ sẽ rất đau lòng đấy!”
“Phải đấy, đừng nên làm loạn nữa, về đi. Vì một đứa con trai mà quay lưng với gia đình, không đáng đâu cháu!”
“Nhìn xinh đẹp thế mà là hạng không ra gì…”
“Đúng vậy, dạy dỗ cô ta một chút cũng vừa.”
Tiểu Ly lại nhớ đến hình ảnh mình lúc bé, mọi người ai ai cũng chỉ trỏ cô. Họ nói bố cô chết là do cô hại, họ nói cô không đáng sống.
Có những người, không phải họ không muốn đứng lên, mà do không thể.
Có những tổn thương bắt đầu bằng lời nói, sau đó là sự quay lưng.
Tất cả bọn họ, đều ép cô đến đường cùng!
Mẹ ép cô từ bỏ quyền được phản kháng, Nhược Anh Anh ép cô từ bỏ ngôi trường mình yêu thích. Còn bọn họ ở đây, từng người đang dùng nước bọt phỉ báng cô. Họ tin vào cái trước mắt, và cái trước mặt bao giờ cũng được che đậy hoàn mỹ.
Lúc này, cô mệt lắm, cô không biết phải làm gì cả. Bây giờ, ngay cả sức cầu cứu cũng không có nói chi vùng chạy khỏi hai gã này? Vết thương trên đùi cô nãy giờ vẫn rỉ máu và không có dấu hiệu dừng lại. Cả cơ thể cô mệt lã, mắt cô liên tục díu lại, cảm thấy giọng nói xung quanh ngày một nhỏ dần.
Cuối cùng, từ cổ họng Tiểu Ly, chỉ yếu ớt nói ra vài từ:
“Mọi người…xin hãy tin cháu....Cháu không biết họ…họ muốn làm nhục cháu…làm ơn…cứu cháu…”
Đổi lại, chỉ có sự thờ ơ lẫn cái đau đớn từ phía sau mang lại. Gã béo lại nắm chặt tóc cô, rồi nói với gã gầy:
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
…
Ở trên máy bay, lồng ngực Tiểu Thanh bỗng nhói nhẹ một cái.
Tiểu Ly, phải chăng em lại có chuyện gì?
Người phụ nữ lúc này mới để ý đến chân của Tiểu Ly, miệng vết thương vẫn liên tục chảy máu, một bên chân của cô bây giờ là màu đỏ chói mắt.
Tiểu Ly lắc đầu, cô lắp bắp nói:
“Làm ơn…giúp cháu gọi cảnh sát với…”
Dứt lời, Tiểu Ly ngồi gục xuống, tay cô vẫn nắm lấy tay áo của người phụ nữ sang trọng trước mặt. Cô lại nói tiếp:
“Cháu xin cô…làm ơn…”
Bỗng, gáy của cô đau nhói. Thì ra, hai gã kia đã đuổi kịp. Gã béo nắm lấy tóc cô, quát lên:
“Ai cho mày chạy hả?”
“Aaaa…”
Tiểu Ly theo phản xạ, đưa tay về phía sau cấu vào bàn tay mập mạp kia. Gã kéo cô ra khỏi bàn tay người phụ nữ như kéo một túi rác. Da đầu cô đau nhức, cảm giác ấy truyền khắp tứ chi, khiến cô không nhịn được mà kêu lên:
“Bỏ tôi ra…”
Xung quanh, đám đông vây lại nhìn. Gã gầy thấy tình hình không ổn, bèn xuýt xoa đám đông:
“Xin lỗi, đây là em gái của tôi, do nó bỏ học đi theo người khác nên chúng tôi phải bắt về.”
Tiểu Ly vẫn không từ bỏ hy vọng, cô nhìn đám đông đang ngày một đông hơn. Nhưng tất cả họ, họ chỉ đứng nhìn, chủ yếu để thõa mãn sự tò mò.
Tiểu Ly nhìn vào người phụ nữ trước mặt, một lần nữa cầu xin:
“Làm ơn…cứu cháu với…họ không quen biết gì cháu cả…cháu…cháu xin cô…làm ơn gọi cảnh sát giúp cháu…”
‘Bốp’
Má Tiểu Ly bị lệch hẳn sang một bên. Thì ra, gã gầy kia đã vung tay tát vào mặt cô. Gã bày ra bộ dạng hết sức giận dữ, sỉ vả cô:
“Mày đừng có mà giả vờ! Mày định bỏ trốn nữa à? Tiền của chúng ta để cho mày ăn học mà mày lại dùng nó để nuôi thằng người yêu của mày à? Bọn tao còng lưng nuôi mày ăn học, cuối cùng mày báo đáp như thế sao?”
“Không…tôi không biết các anh…làm ơn…làm ơn gọi cảnh sát giúp tôi…”
Gã béo ở phía sau lại giật mạnh tóc Tiểu Ly, gã cũng học theo điệu bộ giận dữ kia, phụ họa:
“Câm mồm! Tốt nhất là đi về nhà! Mày cảm thấy chưa đủ đẹp mặt à? Đồ vô ơn bội nghĩa!”
“Không…không…cứu…”
Cả đám người xì xào bàn tán, chỉ trỏ Tiểu Ly. Họ nghĩ đây là chuyện gia đình nên không ai muốn can thiệp, thậm chí có kẻ còn ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô, cho rằng cô là loại không ra gì.
Tiểu Ly đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả bọn họ đều chọn cách đứng ngoài cuộc. Hai anh em kia kẻ tung người hứng, thành công đánh lừa mọi người xung quanh. Chỉ có Tiểu Ly đáng thương vẫn luôn miệng cầu xin, nhưng họ…tất cả họ…không ai tin cô…
Tại sao lúc nào cũng là cô? Tại sao mọi chuyện luôn ập tới cô? Tại sao bất cứ ai cũng bỏ rơi cô vậy? Lúc cô cần sự quan tâm nhất thì thế giới chỉ có mỗi mình cô. Một mình cô gánh chịu, một mình cô chịu đầy đủ vết thương.
Cô đơn nhất không phải là chỉ có một mình, mà là khi xung quanh có rất nhiều người nhưng chúng ta không biết thể nói cho họ biết chúng ta đang nghĩ gì. Dù có nói, cũng không ai tin. Giống như, bản thân đã cố gắng mỉm cười đón lấy ánh mặt trời mà vẫn không thể chạy thoát khỏi màn đêm.
Người phụ nữ sang trọng kia nhìn Tiểu Ly, bà lắc đầu, nói:
“Cháu tốt nhất nên về nhà với hai anh của mình đi, đừng ở đây làm khó họ nữa.”
“Không, họ không phải là anh tôi…”
‘Bốp’
Gã gầy lại tát Tiểu Ly một cái, gã nhìn đám đông xung quanh, sau đó nói:
“Mọi người nhìn xem, có ai độc ác như em gái chúng tôi không? Nó vì một đứa con trai mà cả anh mình cũng không nhận…tôi…tôi phải làm sao đây? Mọi người nhìn này, nó còn đánh cả tôi nữa.”
Đám đông lao nhao lên, họ nhìn thấy quả nhiên thấy trên đầu 'anh trai' kia có một vết thương thật. Họ cảm thấy bất đồng! Cô gái này thật độc ác, anh mình cũng nỡ ra tay. Ban đầu, họ còn thấy xót thương cho cô 'em gái' kia, nhưng giờ đây họ chỉ cảm thấy đáng đời. Vậy là, một số người bắt đầu lấy điện thoại ra quay phim, suy nghĩ xem nên lấy tiêu đề gì thu hút tương tác. Trong đám đông, một người đàn ông quá bất bình, bèn đứng ra cất lời:
“Cô bé, cháu còn nhỏ, nông nỗi cũng có mức độ thôi! Cả anh mình cũng đánh, làm thế họ sẽ rất đau lòng đấy!”
“Phải đấy, đừng nên làm loạn nữa, về đi. Vì một đứa con trai mà quay lưng với gia đình, không đáng đâu cháu!”
“Nhìn xinh đẹp thế mà là hạng không ra gì…”
“Đúng vậy, dạy dỗ cô ta một chút cũng vừa.”
Tiểu Ly lại nhớ đến hình ảnh mình lúc bé, mọi người ai ai cũng chỉ trỏ cô. Họ nói bố cô chết là do cô hại, họ nói cô không đáng sống.
Có những người, không phải họ không muốn đứng lên, mà do không thể.
Có những tổn thương bắt đầu bằng lời nói, sau đó là sự quay lưng.
Tất cả bọn họ, đều ép cô đến đường cùng!
Mẹ ép cô từ bỏ quyền được phản kháng, Nhược Anh Anh ép cô từ bỏ ngôi trường mình yêu thích. Còn bọn họ ở đây, từng người đang dùng nước bọt phỉ báng cô. Họ tin vào cái trước mắt, và cái trước mặt bao giờ cũng được che đậy hoàn mỹ.
Lúc này, cô mệt lắm, cô không biết phải làm gì cả. Bây giờ, ngay cả sức cầu cứu cũng không có nói chi vùng chạy khỏi hai gã này? Vết thương trên đùi cô nãy giờ vẫn rỉ máu và không có dấu hiệu dừng lại. Cả cơ thể cô mệt lã, mắt cô liên tục díu lại, cảm thấy giọng nói xung quanh ngày một nhỏ dần.
Cuối cùng, từ cổ họng Tiểu Ly, chỉ yếu ớt nói ra vài từ:
“Mọi người…xin hãy tin cháu....Cháu không biết họ…họ muốn làm nhục cháu…làm ơn…cứu cháu…”
Đổi lại, chỉ có sự thờ ơ lẫn cái đau đớn từ phía sau mang lại. Gã béo lại nắm chặt tóc cô, rồi nói với gã gầy:
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
…
Ở trên máy bay, lồng ngực Tiểu Thanh bỗng nhói nhẹ một cái.
Tiểu Ly, phải chăng em lại có chuyện gì?