Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
“Đừng chạm vào tôi…”
“Tôi ghét cậu…rất ghét cậu…”
Những câu nói này vang lên trong đầu Triệu Dương, những ngón tay hắn chơi vơi giữa không trung, chẳng dám chạm đến gương mặt ấy.
Tiểu Ly rươm rướm nước mắt nhìn Triệu Dương, khoảnh khắc này cô thầm cầu mong rằng hắn sẽ vì lời nói của cô mà tránh xa cô ra. Càng xa, càng tốt. Cô sợ lắm, cô sợ bị bắt nạt lắm. Bản thân cô không có gì trong tay, cô cũng không dám cầu gì hơn ngoài sự bình yên. Cô chỉ muốn học thôi mà? Tại sao lại khó khăn đến thế?
Hắn hơi nhíu mày, đứng trước gương mặt sợ hãi của Tiểu Ly mà trái tim hơi hẫng một nhịp. Hắn khàn khàn hỏi:
“Hai bên má của mày bị sao vậy?”
Khóe mắt cô cay nồng, những giọt lệ chực rơi xuống. Cô muốn nói cô vì hắn mà thành ra như thế...
“Tha cho tôi…làm ơn tha cho tôi…tôi xin cậu!” Cô thiếu điều muốn chắp tay cầu xin hắn. Nhược Anh Anh sẽ không tha cho cô mất. Cô cố gắng lắm mới vào được ngôi trường này, cô không muốn mất tất cả đâu. Mọi sự cố gắng từ trước đến giờ của mẹ đều dành hết cho cô. Dù bà ấy không nói ra, nhưng cô biết mẹ hi vọng vào mình rất nhiều.
Triệu Dương buông thõng tay, đôi mắt hắn cụp xuống, giọng hắn chua chát đến lạ:
“Được.”
Dứt lời, hắn quay đi, để lại Tiểu Ly nhìn theo bóng lưng của hắn. Đôi môi cô mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, nhỉ?
Tại sao lại buồn thế? Tại sao trái tim lại đau thế?
Sau này sẽ không còn ai trêu chọc, sẽ không còn ai véo mà mình, sẽ không còn ai bên cạnh để làm phiền mình, nhưng tại sao cô lại buồn thế?
Hai người họ, từ ban đầu đã là gì đâu. Nhỉ?
Đợi khi hắn quay lưng đi, cô chỉ dám cúi mặt xuống bàn, khóc thút thít.
Tạm biệt.
(…)
Nhược Anh Anh đứng nép bên ngoài cửa, nở một nụ cười châm biếm.
Con nhà quê thế mà ngoan nhỉ? Ván này Nhược Anh Anh không cần tốn công gì nhiều, như thế cũng khiến Tiểu Ly kia tự động rút lui.
Nhược Anh Anh son lại đôi môi, chỉnh lại mái tóc, cô ta đợi Triệu Dương ra thì chạy đến, ưỡn ẹo sáp vào hắn:
“Triệu Dương, cậu có muốn đi đâu với tôi không? Tôi cũng muốn trốn học ấy ~”
Tâm trạng hắn đang không tốt, dĩ nhiên đồng ý với cô ta.
Nhưng tất cả mọi người đều không chú ý, khóe môi Triệu Dương đang nhẹ nhàng nhếch lên.
(…)
Tiểu Ly sau khi tan học sẽ đi làm thêm ở nhà hàng, coi như để phụ giúp gia đình trang trải. Gia đình cô cũng không hẳn là khó khăn, nhưng bản thân cô vẫn muốn làm điều gì đó giúp gia đình mình.
Lúc cô đang loay hoay dọn dẹp thì bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc, cô nuốt ực một tiếng, nhưng vẫn như thói quen cúi chào hai người họ.
“Kính chào quý khách, ở bên này có bàn trống, mời hai vị đi theo tôi.”
Nhược Anh Anh nhìn thấy Tiểu Ly, bèn khó chịu níu lấy tay Triệu Dương, chất giọng nũng nịu đến nổi da gà kia cất lên:
“Triệu Dương, chúng ta đổi nhà hàng đi. Tôi biết có nhà hàng này ngon hơn và cách đây không xa đâu, cậu đợi một tí để tôi đặt chỗ.”
“Không cần phiền phức như thế, tôi thích món ăn ở đây.” Ánh mắt Triệu Dương dán vào Tiểu Ly, từ lúc đến nhà hàng đến giờ chưa một phút một giây nào rời đi.
Tiểu Ly cúi mặt, đưa hai người họ đến chỗ bàn trống. Cô lấy hai tấm thực đơn đưa cho Nhược Anh Anh một cái và Triệu Dương một cái. Tiếp theo, cô nhẹ nhàng hỏi:
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
Nhược Anh Anh nhận lấy thực đơn, bĩu môi một tiếng. Cô ta cứ chọn liên tục từ món này đến món kia, nhiều đến mức cô cảm thấy hai người chắc ăn không hết.
Sau khi Nhược Anh Anh chọn xong, Tiểu Ly thấy nãy giờ Triệu Dương cả thực đơn cũng không thèm đọc mà đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô. Tiểu Ly cảm thấy rất ngại, bèn cắt đứt sự ngượng ngùng bằng câu hỏi:
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
“Thực đơn này không rõ chữ, tôi muốn thực đơn khác.” Hắn đáp, sau đó đặt thực đơn qua một bên.
Nói cái gì mà không rõ chữ chứ? Rõ ràng là hắn đang muốn làm khó cô đây mà. Thực đơn còn chẳng xem qua, nói thế chẳng khác gì đang sỉ nhục bộ những người như cô, từng món ăn cho đến từng bông hoa đều được chăm chút kĩ càng thì làm sao có chuyện sơ suất được?
Nhưng vì châm ngôn ‘khách hàng là thượng đế’, cô vẫn chọn thực đơn khác mà đưa cho hắn.
“Xin lỗi quý khách vì sơ suất của chúng tôi, đây là thực đơn mới, mong quý khách xem qua.”
Nhân lúc Tiểu Ly đưa thực đơn cho Triệu Dương thì hắn nắm lấy tay cô, dưới con mắt của mọi người và Nhược Anh Anh, hắn buông lời trêu ghẹo:
“Tôi muốn ‘ăn’ cậu, được không?”
Tiểu Ly đỏ mặt toan rút tay ra, nhưng Triệu Dương chỉ cười cười, lực đạo càng mạnh hơn.
Còn Nhược Anh Anh, tay cô ta xiết chặt dưới bàn, đôi mắt lóe lên tia lửa hận đáng sợ phóng vào Tiểu Ly.
Con nhỏ đáng ghét! Cô ta nhất định sẽ không cho qua chuyện này!
“Tôi ghét cậu…rất ghét cậu…”
Những câu nói này vang lên trong đầu Triệu Dương, những ngón tay hắn chơi vơi giữa không trung, chẳng dám chạm đến gương mặt ấy.
Tiểu Ly rươm rướm nước mắt nhìn Triệu Dương, khoảnh khắc này cô thầm cầu mong rằng hắn sẽ vì lời nói của cô mà tránh xa cô ra. Càng xa, càng tốt. Cô sợ lắm, cô sợ bị bắt nạt lắm. Bản thân cô không có gì trong tay, cô cũng không dám cầu gì hơn ngoài sự bình yên. Cô chỉ muốn học thôi mà? Tại sao lại khó khăn đến thế?
Hắn hơi nhíu mày, đứng trước gương mặt sợ hãi của Tiểu Ly mà trái tim hơi hẫng một nhịp. Hắn khàn khàn hỏi:
“Hai bên má của mày bị sao vậy?”
Khóe mắt cô cay nồng, những giọt lệ chực rơi xuống. Cô muốn nói cô vì hắn mà thành ra như thế...
“Tha cho tôi…làm ơn tha cho tôi…tôi xin cậu!” Cô thiếu điều muốn chắp tay cầu xin hắn. Nhược Anh Anh sẽ không tha cho cô mất. Cô cố gắng lắm mới vào được ngôi trường này, cô không muốn mất tất cả đâu. Mọi sự cố gắng từ trước đến giờ của mẹ đều dành hết cho cô. Dù bà ấy không nói ra, nhưng cô biết mẹ hi vọng vào mình rất nhiều.
Triệu Dương buông thõng tay, đôi mắt hắn cụp xuống, giọng hắn chua chát đến lạ:
“Được.”
Dứt lời, hắn quay đi, để lại Tiểu Ly nhìn theo bóng lưng của hắn. Đôi môi cô mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, nhỉ?
Tại sao lại buồn thế? Tại sao trái tim lại đau thế?
Sau này sẽ không còn ai trêu chọc, sẽ không còn ai véo mà mình, sẽ không còn ai bên cạnh để làm phiền mình, nhưng tại sao cô lại buồn thế?
Hai người họ, từ ban đầu đã là gì đâu. Nhỉ?
Đợi khi hắn quay lưng đi, cô chỉ dám cúi mặt xuống bàn, khóc thút thít.
Tạm biệt.
(…)
Nhược Anh Anh đứng nép bên ngoài cửa, nở một nụ cười châm biếm.
Con nhà quê thế mà ngoan nhỉ? Ván này Nhược Anh Anh không cần tốn công gì nhiều, như thế cũng khiến Tiểu Ly kia tự động rút lui.
Nhược Anh Anh son lại đôi môi, chỉnh lại mái tóc, cô ta đợi Triệu Dương ra thì chạy đến, ưỡn ẹo sáp vào hắn:
“Triệu Dương, cậu có muốn đi đâu với tôi không? Tôi cũng muốn trốn học ấy ~”
Tâm trạng hắn đang không tốt, dĩ nhiên đồng ý với cô ta.
Nhưng tất cả mọi người đều không chú ý, khóe môi Triệu Dương đang nhẹ nhàng nhếch lên.
(…)
Tiểu Ly sau khi tan học sẽ đi làm thêm ở nhà hàng, coi như để phụ giúp gia đình trang trải. Gia đình cô cũng không hẳn là khó khăn, nhưng bản thân cô vẫn muốn làm điều gì đó giúp gia đình mình.
Lúc cô đang loay hoay dọn dẹp thì bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc, cô nuốt ực một tiếng, nhưng vẫn như thói quen cúi chào hai người họ.
“Kính chào quý khách, ở bên này có bàn trống, mời hai vị đi theo tôi.”
Nhược Anh Anh nhìn thấy Tiểu Ly, bèn khó chịu níu lấy tay Triệu Dương, chất giọng nũng nịu đến nổi da gà kia cất lên:
“Triệu Dương, chúng ta đổi nhà hàng đi. Tôi biết có nhà hàng này ngon hơn và cách đây không xa đâu, cậu đợi một tí để tôi đặt chỗ.”
“Không cần phiền phức như thế, tôi thích món ăn ở đây.” Ánh mắt Triệu Dương dán vào Tiểu Ly, từ lúc đến nhà hàng đến giờ chưa một phút một giây nào rời đi.
Tiểu Ly cúi mặt, đưa hai người họ đến chỗ bàn trống. Cô lấy hai tấm thực đơn đưa cho Nhược Anh Anh một cái và Triệu Dương một cái. Tiếp theo, cô nhẹ nhàng hỏi:
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
Nhược Anh Anh nhận lấy thực đơn, bĩu môi một tiếng. Cô ta cứ chọn liên tục từ món này đến món kia, nhiều đến mức cô cảm thấy hai người chắc ăn không hết.
Sau khi Nhược Anh Anh chọn xong, Tiểu Ly thấy nãy giờ Triệu Dương cả thực đơn cũng không thèm đọc mà đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô. Tiểu Ly cảm thấy rất ngại, bèn cắt đứt sự ngượng ngùng bằng câu hỏi:
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
“Thực đơn này không rõ chữ, tôi muốn thực đơn khác.” Hắn đáp, sau đó đặt thực đơn qua một bên.
Nói cái gì mà không rõ chữ chứ? Rõ ràng là hắn đang muốn làm khó cô đây mà. Thực đơn còn chẳng xem qua, nói thế chẳng khác gì đang sỉ nhục bộ những người như cô, từng món ăn cho đến từng bông hoa đều được chăm chút kĩ càng thì làm sao có chuyện sơ suất được?
Nhưng vì châm ngôn ‘khách hàng là thượng đế’, cô vẫn chọn thực đơn khác mà đưa cho hắn.
“Xin lỗi quý khách vì sơ suất của chúng tôi, đây là thực đơn mới, mong quý khách xem qua.”
Nhân lúc Tiểu Ly đưa thực đơn cho Triệu Dương thì hắn nắm lấy tay cô, dưới con mắt của mọi người và Nhược Anh Anh, hắn buông lời trêu ghẹo:
“Tôi muốn ‘ăn’ cậu, được không?”
Tiểu Ly đỏ mặt toan rút tay ra, nhưng Triệu Dương chỉ cười cười, lực đạo càng mạnh hơn.
Còn Nhược Anh Anh, tay cô ta xiết chặt dưới bàn, đôi mắt lóe lên tia lửa hận đáng sợ phóng vào Tiểu Ly.
Con nhỏ đáng ghét! Cô ta nhất định sẽ không cho qua chuyện này!