Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Ngã đau đớn
“Alo, Bạch gia. Hôm nay tôi có việc, cậu đừng đến trường tôi nhé.”
“Hả? Hà Tiểu Ly? Mày làm sao vậy? Từ hôm qua đến giờ trông mày lạ lắm…”
“Không có đâu, cậu hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi trực vệ sinh cho nên về trễ, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Dứt lời, Tiểu Ly không đợi Bạch gia nói gì mà cúp điện thoại. Cô bắt đầu lang thang trong vô định, không biết suy nghĩ gì.
Cậu ấy thật tốt…
Tốt đến mức khiến cho người khác nghĩ rằng lòng tốt đó chỉ dành riêng cho mình.
Tiểu Ly ngồi xuống một chiếc ghế đá, cô ngước lên nhìn bầu trời.
Bây giờ, đường phố đã lên đèn rồi nhỉ? Tiểu Thanh không biết đang làm gì nữa. Chắc là, chị đang ở nhà chăng?
Đứng một mình cũng cảm thấy buồn chán, nhất là cảnh đêm càng làm người khác muộn phiền hơn. Càng về đêm, tâm sự sẽ càng lúc càng chồng chất đến mức khó chịu.
Tiểu Ly cảm thấy cần một người để tâm sự, cô bèn gọi cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh đang trầm ngâm nghe câu chuyện của ông chú kia thì bất chợt điện thoại của Tiểu Ly gọi đến. Tiểu Thanh bèn cầm điện thoại lên, nói:
“Tôi có điện thoại, chú đợi một lát.”
Đường Vân gật đầu, nhìn bóng lưng Tiểu Thanh vội vàng lao vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại. Không biết, cô nhóc này có cuộc điện thoại quan trọng gì đây mà lại vội vã như thế. Có phải là bạn trai của cô nhóc không?
Hắn bè vứt suy nghĩ ra sau đầu, chắc là…không đâu.
Nhưng cũng có thể chứ? Về ngoại hình thì con bé này cũng gọi là xinh đi, với lại tính cách của cô nhóc ít nhiều cũng thu hút người khác. Một chút tinh ranh, một chút vô sỉ, và…một chút mặt dày. Nếu không xét độ tuổi cô bé này đáng tuổi cháu của hắn thì quả thật đây là mẫu người mà Đường Vân hắn thích.
Với lại, hắn cảm thấy nói chuyện với cô nhóc này cũng không tồi.
Ban nãy, khi hắn nói xong, cô nhóc đã trả lời như thế này:
“Thật ra, đôi khi câu ‘Dạo này ổn không?’ cũng không hoàn toàn mang ý nghĩa là hỏi thăm. Đôi lúc, sau lời nói đó có ý nghĩa là…”
Tiểu Thanh cắn một miếng bánh pizza, lại nói tiếp:
“Em vẫn còn yêu anh hoặc em đã từng yêu anh. Cũng có lúc nó mang nghĩa là hỏi thăm thật sự, nhưng tôi nghĩ trong trường hợp của quản lý Lục nó lại mang hàm ý khác. Tại sao lại cất lên câu đó? Không phải vì họ muốn hỏi chú, mà vì họ muốn nói rằng: Thật sự, không có anh, cuộc sống không dễ dàng. Em chưa từng ổn.
Và, anh có thể ôm em không?
Vậy chú nghĩ thế nào? Chú có hỏi lại quản lý Lục rằng ‘Dạo này em sống như thế nào không?’ Tôi tin chú chưa hỏi, nếu chú hỏi rồi thì chắc chắc câu trả lời sẽ là ‘Không’.”
Đường Vân nhớ lại câu trả lời của cô nhóc kia, đây có thật là suy nghĩ của Lục Nghiên không? Hắn đúng là chưa từng hỏi lại Lục Nghiên, không phải vì hắn không hỏi mà là vì không muốn biết. Hắn yêu Lục Nghiên và đến bây giờ trong trái tim hắn vẫn chất chứa hình bóng cô ấy. Nhưng Lục Nghiên đã từng làm tổn thương hắn một lần, có ai muốn nghe lời biện hộ của một người đã từng làm chúng ta tổn thương không? Mọi lý do đều vô nghĩa! Tổn thương chính là tổn thương, không có cách nào để làm lại từ đầu.
Hắn không muốn biết và cũng không muốn gặp lại cô ấy. Đây là kết cục tốt nhất cho bọn họ.
Có những thứ là để buông tay, có những người là để bỏ lỡ.
…
Tiểu Thanh ngồi trong toilet nữ, ấn phím nghe, sau đó cô trả lời:
“Tiểu Ly, có việc gì à?”
Tiểu Ly thở dài một tiếng.
Cũng không biết nên bắt đầu nói làm sao với Thanh Thanh nữa…
Nói là cô đã gặp Bạch gia hay nói là cô buồn vì biết được Bạch gia không phải tốt với mỗi mình cô mà tốt với người khác nữa? Nhất là khi cô vô tình nhìn thấy Bạch gia và cô gái kia…
Tâm tình Tiểu Ly rối như tơ vò. Tại sao Bạch gia lại không nói với cô về sự tồn tại của cô gái có mái tóc hoe hoe đỏ ấy? Trong khi họ đã biết nhau tầm 1 tháng rồi, Tiểu Ly nói với Bạch gia về bí mật của mình, còn hắn lại chưa từng nói gì với cô. Cô chỉ biết hắn tên Bạch Cẩn và gia thế hắn rất kinh khủng. Hắn nói hắn muốn giúp cô, nhưng…nhưng…
Tại sao lại tốt với cô như thế?
Hình như, trái tim cô rung động rồi…
Ở Bắc Kinh xa xôi ấy, đôi mắt Tiểu Ly ngân ngấn nước. Cô đúng là yếu đuối vì không thể bảo vệ được mình, cô đúng là ngốc nghếch khi phụ lại lòng tốt của Tiểu Thanh. Tiểu Thanh đã cho cô cơ hội để bắt đầu lại, đáng lẽ cô phải tự mạnh mẽ để bảo vệ mình. Thế mà, cô lại dựa dẫm vào một người khác. Một người mà chỉ mới gặp chưa bao lâu, một người mà chỉ thích trêu đùa cô, một người mà ngay cả việc hắn đã có cô gái mình thích cô cũng không biết. Để rồi, cô ngang nhiên dựa vào bờ vai đó. Khi biết bờ vai đó đã dành cho một cô gái khác, không biết tại sao cô lại hụt hẫng.
Từ đầu, đáng lẽ cô nên hiểu ra đạo lý này.
Phải tự giác đứng lên bằng đôi chân của mình, nếu không sẽ có ngày bị ngã đau đớn…
“Hả? Hà Tiểu Ly? Mày làm sao vậy? Từ hôm qua đến giờ trông mày lạ lắm…”
“Không có đâu, cậu hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi trực vệ sinh cho nên về trễ, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Dứt lời, Tiểu Ly không đợi Bạch gia nói gì mà cúp điện thoại. Cô bắt đầu lang thang trong vô định, không biết suy nghĩ gì.
Cậu ấy thật tốt…
Tốt đến mức khiến cho người khác nghĩ rằng lòng tốt đó chỉ dành riêng cho mình.
Tiểu Ly ngồi xuống một chiếc ghế đá, cô ngước lên nhìn bầu trời.
Bây giờ, đường phố đã lên đèn rồi nhỉ? Tiểu Thanh không biết đang làm gì nữa. Chắc là, chị đang ở nhà chăng?
Đứng một mình cũng cảm thấy buồn chán, nhất là cảnh đêm càng làm người khác muộn phiền hơn. Càng về đêm, tâm sự sẽ càng lúc càng chồng chất đến mức khó chịu.
Tiểu Ly cảm thấy cần một người để tâm sự, cô bèn gọi cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh đang trầm ngâm nghe câu chuyện của ông chú kia thì bất chợt điện thoại của Tiểu Ly gọi đến. Tiểu Thanh bèn cầm điện thoại lên, nói:
“Tôi có điện thoại, chú đợi một lát.”
Đường Vân gật đầu, nhìn bóng lưng Tiểu Thanh vội vàng lao vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại. Không biết, cô nhóc này có cuộc điện thoại quan trọng gì đây mà lại vội vã như thế. Có phải là bạn trai của cô nhóc không?
Hắn bè vứt suy nghĩ ra sau đầu, chắc là…không đâu.
Nhưng cũng có thể chứ? Về ngoại hình thì con bé này cũng gọi là xinh đi, với lại tính cách của cô nhóc ít nhiều cũng thu hút người khác. Một chút tinh ranh, một chút vô sỉ, và…một chút mặt dày. Nếu không xét độ tuổi cô bé này đáng tuổi cháu của hắn thì quả thật đây là mẫu người mà Đường Vân hắn thích.
Với lại, hắn cảm thấy nói chuyện với cô nhóc này cũng không tồi.
Ban nãy, khi hắn nói xong, cô nhóc đã trả lời như thế này:
“Thật ra, đôi khi câu ‘Dạo này ổn không?’ cũng không hoàn toàn mang ý nghĩa là hỏi thăm. Đôi lúc, sau lời nói đó có ý nghĩa là…”
Tiểu Thanh cắn một miếng bánh pizza, lại nói tiếp:
“Em vẫn còn yêu anh hoặc em đã từng yêu anh. Cũng có lúc nó mang nghĩa là hỏi thăm thật sự, nhưng tôi nghĩ trong trường hợp của quản lý Lục nó lại mang hàm ý khác. Tại sao lại cất lên câu đó? Không phải vì họ muốn hỏi chú, mà vì họ muốn nói rằng: Thật sự, không có anh, cuộc sống không dễ dàng. Em chưa từng ổn.
Và, anh có thể ôm em không?
Vậy chú nghĩ thế nào? Chú có hỏi lại quản lý Lục rằng ‘Dạo này em sống như thế nào không?’ Tôi tin chú chưa hỏi, nếu chú hỏi rồi thì chắc chắc câu trả lời sẽ là ‘Không’.”
Đường Vân nhớ lại câu trả lời của cô nhóc kia, đây có thật là suy nghĩ của Lục Nghiên không? Hắn đúng là chưa từng hỏi lại Lục Nghiên, không phải vì hắn không hỏi mà là vì không muốn biết. Hắn yêu Lục Nghiên và đến bây giờ trong trái tim hắn vẫn chất chứa hình bóng cô ấy. Nhưng Lục Nghiên đã từng làm tổn thương hắn một lần, có ai muốn nghe lời biện hộ của một người đã từng làm chúng ta tổn thương không? Mọi lý do đều vô nghĩa! Tổn thương chính là tổn thương, không có cách nào để làm lại từ đầu.
Hắn không muốn biết và cũng không muốn gặp lại cô ấy. Đây là kết cục tốt nhất cho bọn họ.
Có những thứ là để buông tay, có những người là để bỏ lỡ.
…
Tiểu Thanh ngồi trong toilet nữ, ấn phím nghe, sau đó cô trả lời:
“Tiểu Ly, có việc gì à?”
Tiểu Ly thở dài một tiếng.
Cũng không biết nên bắt đầu nói làm sao với Thanh Thanh nữa…
Nói là cô đã gặp Bạch gia hay nói là cô buồn vì biết được Bạch gia không phải tốt với mỗi mình cô mà tốt với người khác nữa? Nhất là khi cô vô tình nhìn thấy Bạch gia và cô gái kia…
Tâm tình Tiểu Ly rối như tơ vò. Tại sao Bạch gia lại không nói với cô về sự tồn tại của cô gái có mái tóc hoe hoe đỏ ấy? Trong khi họ đã biết nhau tầm 1 tháng rồi, Tiểu Ly nói với Bạch gia về bí mật của mình, còn hắn lại chưa từng nói gì với cô. Cô chỉ biết hắn tên Bạch Cẩn và gia thế hắn rất kinh khủng. Hắn nói hắn muốn giúp cô, nhưng…nhưng…
Tại sao lại tốt với cô như thế?
Hình như, trái tim cô rung động rồi…
Ở Bắc Kinh xa xôi ấy, đôi mắt Tiểu Ly ngân ngấn nước. Cô đúng là yếu đuối vì không thể bảo vệ được mình, cô đúng là ngốc nghếch khi phụ lại lòng tốt của Tiểu Thanh. Tiểu Thanh đã cho cô cơ hội để bắt đầu lại, đáng lẽ cô phải tự mạnh mẽ để bảo vệ mình. Thế mà, cô lại dựa dẫm vào một người khác. Một người mà chỉ mới gặp chưa bao lâu, một người mà chỉ thích trêu đùa cô, một người mà ngay cả việc hắn đã có cô gái mình thích cô cũng không biết. Để rồi, cô ngang nhiên dựa vào bờ vai đó. Khi biết bờ vai đó đã dành cho một cô gái khác, không biết tại sao cô lại hụt hẫng.
Từ đầu, đáng lẽ cô nên hiểu ra đạo lý này.
Phải tự giác đứng lên bằng đôi chân của mình, nếu không sẽ có ngày bị ngã đau đớn…