• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (56 Viewers)

  • Chap-144

Chương 144 Nhân viên kỳ cựu




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********










“Em biết, chắc chắn Tiêu Tiêu không bằng lòng cho em quay lại.”



Tôi nói: “Tôi cũng không hy vọng cô quay về”






Sắc mặt Lâm Phương cực kỳ khó coi, cô ta cắn đôi môi trắng bệch và nhìn tôi với ánh mắt vô cùng tổn thương. “Tại sao anh nhất định phải nói như thế? Chẳng lẽ tình yêu trước kia anh dành cho em đều là giả dối sao?”



Tôi thấy phiền chết đi được. Tôi nghĩ ngờ cô gái này không hiểu tiếng người, tôi đã nói đi nói lại mấy lời như vậy với cô ta suốt mấy trăm lần.






Chẳng lẽ ngày trước tôi từng yêu cô ta, thì cả đời sẽ yêu cô ta sao? Cho dù cô ta đùa giỡn, lợi dụng tôi, tôi cũng phải tiếp tục đối xử tốt với cô ta? Tôi không làm được.



Ngày thường tôi vẫn có thể khách sáo với cô ta một chút, nhưng hôm nay tôi thật sự không làm được, chuyện của Sở Tiêu Tiêu khiến đầu tôi đau quặn từng cơn, trong lòng vô cùng muộn phiền.






Tôi không muốn nghe cô ta nói tiếp nữa, liền xoay người rời đi.



Lúc này Lâm Phương đã sốt ruột lắm rồi, bèn chạy ra đuổi theo và kéo tôi lại giữa văn phòng làm việc. Tất cả mọi người trong văn phòng đều tò mò nhìn chúng tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác, vì không muốn làm trò cười cho thiên hạ nên đành phải đứng lại hạ giọng nói: “Có chuyện gì từ từ nói.” “Em không nói nhảm nữa, xin anh hãy cho em quay về. Em bây giờ không có công việc gì, em biết các đồng nghiệp rất không hài lòng với em, nhưng em thật sự rất thiếu tiền. Sau này em nhất định sẽ làm việc thật tốt, bù đắp lại sai lầm ngày trước đã phạm phải.”






Mọi người xì xào bàn tán, tôi nhìn lướt qua liền thấy vẻ mặt của họ vô cùng chán ghét, xem ra hầu hết mọi người đều không muốn để cô ta quay lại.



Cũng khó trách họ được, ngày trước tôi không biết, từ trên xuống dưới công ty đều không ưa gì Lâm Phương. Cô ta luôn luôn không hoàn thành công việc kịp tiến độ, muốn người khác tăng ca giúp mình hoàn thành, nhưng tiền thưởng hạng mục cô ta cũng không nhả ra nửa đồng, mọi người đối với cô ta đều giận mà không dám nói.






Tôi đã từng ở trong quân đội, hiểu rất rõ đây là loại chuyện kiêng kị nhất trong tập thể, luôn bênh vực một kẻ vô dụng, thậm chí còn nhân cơ hội hủy diệt cả công ty.



Nề mặt tôi, mọi người tuy bài xích Lâm Phương nhưng cũng không có ai trực tiếp đứng ra phản đối. “Nhân sự không thuộc quyền quản lý của tôi, cô đi tìm Giám đốc Nhân sự hỏi thử xem.” Tôi đáp.






Cũng không phải tôi tuyệt tình, tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng từ nay về sau Lâm Phương chỉ là một người bình thường, cho dù cô ta có trở về, tôi cũng không cho cô ta bất kỳ đặc quyền nào cả.



Nhưng Lâm Phương hoàn toàn không hiểu ý của tôi, vừa nghe tôi bảo cô ta đi tìm phòng nhân sự, cô ta liền nổi nóng, giữ lấy cánh tay không cho tôi đi. “Xin anh, hãy để em quay lại đây đi. Cho dù anh đã yêu người khác, cũng không thể tuyệt tình với em như vậy. Trương Siêu, anh không thể vứt bỏ em...”






Mẹ nó, cô ta nói như thể tôi là kẻ đồi bại bội tình bạc nghĩa?



Tôi thấy tất cả mọi người đều rất hoang mang, trưng bộ mặt hóng hớt ra thì biết hôm nay nếu không nói rõ ràng chuyện này, từ trên xuống dưới công ty chắc chắn sẽ lan truyền rất nhiều lời đồn. “Cô có chuyện gì từ từ nói, thành phố Thông ngoại trừ Lục Thông chúng tôi cũng còn rất nhiều công ty quảng cáo. Cho dù cô không tìm được công ty quảng cáo khác, Cự Ân cũng có rất nhiều vị trí phù hợp với cô. Tên Trần Ngọc Châu kia chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng sự thích thú của anh ta với cô chúng tôi đều nhìn thấy, anh ta sẽ không bỏ mặc cô.”






Đây cũng là nguyên nhân khác khiến tôi không dám thu nhận Lâm Phương.



Trần Ngọc Châu đối xử tốt với cô ta như vậy, làm sao có thể để cô ta lưu lạc tới mức không có việc làm? Tôi thật sự không biết Lâm Phương trở lại Lục Thông có mục đích gì không, ngộ nhỡ cô ta lại lừa tôi nữa thì sao?






Lục Thông nói: “Đúng vậy, Lâm Phương, cô ở lại làm việc cho chúng tôi, không bằng tới Cự Ân làm việc. Chúng tôi đây chỉ là một công ty nhỏ, tiền lương đối lúc còn không thể phát đúng lúc. Cự Ân không như vậy, đó là công ty của tập đoàn lớn, tất cả phúc lợi hay đãi ngộ đều tốt hơn chúng tôi nhiều.”





Nói tới đây, Lâm Phương xúc động tới nỗi hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nước mắt lập tức rơi xuống. “Sếp Lục, tôi biết các anh chắc chắn sẽ chế cười tôi, nhưng dáng vẻ bây giờ của tôi đã thế này, các anh nhìn còn không hiểu sao?"






Lâm Phương lại cởi bỏ nút cổ áo. Ban nãy tôi đã cảm thấy kỳ lạ, thời tiết bây giờ không phải là lạnh, cô ta lại mặc áo sơ mi cao cổ, trước kia hình như cô ta không yêu thích gì loại trang phục này.



Sau khi cô ta cởi bỏ nút áo, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên đến ngày người. Trên cổ Lâm Phương có một vết thương rất nặng, nhìn giống như bị người ta dùng lực bóp lấy, giờ đã tím bầm lại. Rất nhiều người vừa nhìn liền sờ lên cổ theo bản năng, ríu ra ríu rít bàn tán.






Tuy Lâm Phương vốn nghèo khó, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng bị ai đánh. Mấy hôm trước cô ta nói Trần Như Hải bắt cô ta cắt đứt quan hệ với Trần Ngọc Châu, không cho cô ta làm việc, lúc đó tôi đã tưởng là cô ta nói dối, nhưng lẽ nào lại là sự thật?



Tôi thốt lên: “Ai làm?”






Lâm Phương xoa cổ, khuôn mặt đầy nước mắt đáp: “Em vốn không muốn nói cho anh biết, sợ sẽ mang thêm phiền phức cho anh. Là Trần Như Hải cho người đánh em, ông ta cảm thấy vì em mà Trần Ngọc Châu mới đối đầu với anh, mạo phạm Tuấn Nhiên, liền bất mãn với em. Cũng chính ông ta không cho em tới Cự Ân làm việc, ông ta không muốn để em ở bên Trần Ngọc Châu, còn nói bất kỳ công ty nào ở thành phố Thông này cũng sẽ không nhận em. Ông ta muốn trừng phạt em để lấy lòng Tuấn Nhiên các anh.”



Tôi thật sự muốn nói cho Lâm Phương biết, bố con nhà họ Trần không hề muốn lấy lòng tôi, mấy hôm trước bọn họ còn thuê sát thủ ở Thái về giết tôi nữa.






Lâm Phương thấy tôi lúc này không từ chối mình liền sốt ruột nói: “Bây giờ cũng chỉ có Lục Thông và Tuấn Nhiên còn thuê em được. Em xin anh, nếu Lục Thông không cần em, hãy để em tới Tuấn Nhiên làm việc được không? Cho dù chỉ làm lễ tân, làm một nhân viên nhỏ cũng được mà. Nếu không em sẽ chết đói, anh biết em trai em còn nợ rất nhiều tiền mà



Tôi thầm nghĩ, cô còn thiếu tôi ba trăm ngàn nữa đó, nhưng tôi cũng không ném đá xuống giếng, bây giờ mà đòi






Lam Phương ba trăm ngân cũng chẳng khác gì giản có ta



Tai mới: Tuấn Nhiên có quy chế về nhân sư lục Thông cũng không phải của một mình tới. Cho dù cô muốn làm việc ở đâu cũng đều phải theo quy trình tiêu chuẩn ."






Lâm Phương khóc nói. “Như vậy sẽ không ai nhận em, hơn nữa em không thể đợi được thông báo tuyển dụng theo quy trình.



Tôi cau mày nói: “Vậy cô muốn tôi làm thế nào? Đi cửa sau mời cô vào làm sao? Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi tôi đã có bạn gái, sau này tôi không thể quan tâm đặc biệt tới cô được tài không muốn khiến người khác hiểu làm cô đi theo quy trình thông thường đi, chỉ cần cô có năng lực, Tuân Nhiền cũng được CưÂn cũng được, họ nhất định sẽ nhân cô






Tôi không đành lòng nơi tiếp nữa cù sao cũng là người con gai tôi từng yêu thấy cô ta trở thành thế này, tôi vẫn thấy thai đầu lòng. “Trương Siêu, anh không thể cứ mặc kệ em như vậy, nếu Tiêu Tiêu mà biết cũng sẽ giúp em, cô ấy tuyệt đối không nhìn em lưu lạc đầu đường.



Nhắc tới Sở Tiêu Tiêu là tôi không thể nhẫn tâm được nữa, Sở Tiêu Tiêu ngoài miệng nói hận Lâm Phương, nhưng cô ấy lương thiện như thế, chắc chắn không thể mặc kệ nhìn Lâm Phương chịu khổ






Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói: “Trước hết cô thử việc một tháng đi, sau một tháng có thể chuyển sang chính thức hay không phải xem ý kiến của phòng nhân sự. Nếu cô còn không đồng ý thì đi đi.”



Hiển nhiên Lâm Phương không hài lòng lắm, nhưng cô ta thấy tôi quyết đoán tuyệt tình rời đi, hoàn toàn không muốn bàn bạc tiếp cũng đành phải thôi.






Một tháng sau, tôi nhất định sẽ cứu Sở Tiêu Tiêu từ tay Sở Hoài Ân ra. Tôi không thể chờ đợi lâu hơn, sau một tháng, cho dù Sở Tiêu Tiêu muốn chia tay tôi, tôi cũng sẽ tới tìm cô ấy.



Sở Tiêu Tiêu là nhà thiết kế có thực lực nhất công ty Lục Thông, cô ấy không tới, nhiều hạng mục sẽ mất đi người quan trọng, mấy cái này đều là hạng mục mà Sở Tiêu Tiêu và Lục Thông đã đi tìm về từ mấy hôm trước. Công ty đang rất rối ren, cực kỳ thiếu nhân lực, mọi người cũng chỉ có thể tạm gác lại mâu thuẫn với Lâm Phương, cùng nhau khẩn trương làm việc. Lục Thông nói với tôi, Lâm Phương bây giờ dường như đã hoàn toàn sửa chữa hết mọi sai lầm trước kia rồi, làm việc thật sự rất nhiệt tình, cô ta là nhân viên lâu năm, có đóng góp rất lớn cho công ty.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom