Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-139
Chương 139 Thân bại danh liệt
**********
Quần chúng vây xem tức giận cùng cực đã không chịu nổi hai kẻ bịp bợm này nữa, họ la hét yêu cầu hai người cút ra khỏi khách sạn.
Gã râu quai nón và người phụ nữ bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, đành phải đi ra ngoài cửa. Không phải là họ muốn đi, mà là họ không thể không đi, bằng không lát nữa thời tiết tốt hơn, cảnh sát sẽ tới. “Hai kẻ vô sỉ, nếu hôm nay không có chàng trai này, chúng tạo đã bị mày lừa “Đúng đấy, bố tin mày mới lạ, rõ là một cái bẫy, may mà anh chàng đẹp trai này tinh mắt.”
Lúc không biết rõ tình hình thì đảm người này mắng ba chúng tôi CMN xối xả, bây giờ lại nịnh nọt ngược lại chúng tôi.
Tôi sẽ không mềm lòng với loại lừa đảo này, bởi vì chúng cũng chưa từng mềm lòng khi lừa gạt người khác.
Nhưng khi hai người nọ chuẩn bị rời đi, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn trong hai thiếu niên bỗng lên tiếng cầu xin chúng tôi bỏ qua cho họ.
Tôi không kìm được: "Mẹ kiếp, cậu CMN có vấn đề về não à, họ vừa mới lừa sạch tiền trong người các cậu đấy.”
Thằng nhóc này trông như mới tròn mười bốn tuổi, cậu ta ngại ngùng gãi đầu: “Bây giờ họ đã trả tiền, nếu vẫn bắt họ rời khỏi nơi này, họ sẽ chết.”
Lúc đầu tôi không muốn đồng ý, kết quả thằng nhóc này quấn lấy cầu xin tôi, thấy không có tác dụng thì đi cầu xin người khác, trông cực kỳ đáng ghét, làm tôi tức giận đến mức suýt đánh cậu ta.
Cuối cùng tôi bực quá, bèn vẫy tay nói: “Rồi rồi, ở lại, nhưng không được lừa gạt người khác nữa. Hai người để lại số thẻ căn cước cho tôi, nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo cảnh sát."
Ngoài trời đang là lúc gió lớn, mưa như súng máy bắn vào kính, lớp kính như bị vô số dùi trống nện cùng một lúc, cả khách sạn tưởng như đang run rẩy, có ai dám đi trong trời gió như thế này?
Gã râu quai nón đỏ mắt, trầm giọng nói: “Nếu có cơ hội, hai anh em chúng tôi chắc chắn sẽ trả ơn ngày hôm nay! Ban nãy lừa tiền các cậu là do tôi không đứng đắn, Cừu Thất tôi nói lời xin lỗi với cậu ngay tại đây, cả em gái Tiểu Muội Nhi của tôi nữa, tôi cũng nói lời xin lỗi thay con bé!”
Dứt lời, Cừu Thất lùi lại một bước và quỳ xuống dập đầu hai cái với tôi. Chúng tôi không phản ứng kịp nên không thể ngăn cản được.
Tôi cũng không ngờ hai người này sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, vì vậy không biết nên ứng phó thế nào. Thấy hai người này khả là thẳng thắn, mọi người cũng miễn cưỡng đồng ý cho họ ở lại.
Đột nhiên, Thốc Tử lên tiếng: “Anh họ Cừu à, anh có quan hệ gì với Cừu Lão Tứ vậy?"
Hai mắt Cừu Thất sáng lên: “Cậu biết anh Tư của tôi ư?
Tôi vô đầu mình một cái, sự thật rõ ràng vậy mà sao tôi không nhìn ra nhì Gà râu quai nón này trông rất giống Cừu Lão Tứ. Cậu ta tên Cừu Thất, đó chẳng phải là cậu bảy của nhà họ Cừu à? Nhà họ Cừu đặt tên tiện lợi thật đấy.
Thốc Tử và Cừu Lão Tử không hợp nhau, cậu ta “hừ một tiếng rồi khoanh tay đi về phòng mình, khiến cho râu quai nón bối rồi.
Đừng để ý cậu ta, tôi tên Trương Siêu, có quen biết anh Tư của cậu. Anh ấy gọi tôi là cậu Hai, cậu tinh vai về xem cậu nên gọi tôi là gì? “Tôi, việc này, anh... Cậu ta lập tức ngở ra, dáng vẻ ngây ngốc khiến mọi người bật cười ha ha.
Lần này, bầu không khi đã hòa thuận trở lại. Tôi kể với Cừu Thất về mối quan hệ giữa tôi và Cừu Lão Tử, cậu ta không hề nghi ngờ gì, một lát sau cũng theo gọi anh Hai, Tiêu Muội Nhi thì lạnh lùng với chúng tôi, cô ấy ngồi một mình ở bên cạnh.
Cừu Thất không khác gì anh trai cậu ta, chưa được bao lâu đã sáp lại cùng nhau với đám người vừa mới coi cậu ta như kẻ thù. Cậu ta còn nói cho những người khác đôi chút về cách chơi gian, làm thế nào để đề phòng trò lừa bịp và gian lận. “Bình thường chơi gian lận đều phải tìm người làm mối nối. Giữa tôi và Tiêu Muội Nhi, em ấy là kẻ gian lận, còn tôi là mối nối.” “Nói vậy là cậu không giỏi bằng em gái cậu à?” Có người đùa cợt.
Gã râu quai nón hậm hực kêu gào: “Mối nối cũng rất quan trọng! Chơi gian chỉ gồm ba loại chắn, đổi, dời, hoặc dùng thủ thuật che mắt hoặc đổi bài, hoặc là dời thứ tự chia bài. Nhưng người anh em Trương Siêu này, tôi thực sự không nhìn ra ban nãy anh đã gian lận bằng cách nào” “Đúng đó, cậu đã làm thế nào vậy?” “Ừ nhỉ, tôi không hề thấy tay cậu di chuyển lần nào, tôi đã nhìn chằm chằm vào tay cậu mà
Ngay cả ông Cam cũng tò mò hỏi tôi đã làm thế nào.
Tôi xòe tay phải ra và lắc lắc năm ngón tay với họ: “Muốn biết hả?"
Cả đám nhìn chăm chăm vào tay tôi và nín thở gật đầu liên hồi.
Tôi nói: “Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không thể phá. Thứ tôi dựa vào là tốc độ tay của hai mươi ba năm độc thân.” “Đậu!”
Nhân lúc họ ồn ào, tôi kéo ông Cam rời khỏi đại sảnh, ông Cam đã lớn tuổi, cần nghỉ ngơi.
Sau khi ông Cam về phòng, tôi gõ cửa phòng Thốc Tử, cậu ta không mở cửa mà rầu rĩ nói từ bên trong: “Ngủ rồi.”
Tôi nói qua cách cửa: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, tại sao cậu không bắt Tiêu
Muội Nhi chơi gian lận tại chỗ?”
Thốc Tử không đáp, tôi thực sự không hiểu, tại sao chứ? Đầu óc cậu ta có vấn de à?
Sắc trời đã không còn sớm, tôi quay lại phòng của mình rồi nằm xuống ngủ. Tối nay tôi rất muốn gọi điện cho Sở Tiêu Tiêu. Trong đêm mưa to gió lớn, tôi rất muốn ôm cô ấy. Chỉ cần mưa tạnh, tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay lập tức.
Sáng sớm hôm sau, mưa bên ngoài vẫn không nhỏ đi chút nào, bầu trời âm u, không đỡ hơn buổi tối là bao.
Tôi trở mình xuống giường và chuẩn bị tới đại sảnh lấy chút đồ ăn. Khi mở cửa ra thì thấy hai thiếu niên kia đang đứng trước cửa phòng chúng tôi và chuẩn bị gõ cửa. “Hai cậu muốn làm gì?”
Hai cậu ta liếc nhìn nhau, trông rất nghiêm túc, anh chàng cao hơn, trưởng thành hơn lấy hết can đảm hỏi tôi: “Anh Trương Siêu, anh có quen một người tên
Trần Ngọc Châu đúng không? Người thưa kiện Trần Ngọc Châu mấy ngày trước là anh phải không?” “Cậu hỏi việc này làm gì, cậu biết Trần Ngọc Châu à?” Tôi cảnh giác.
Thấy phản ứng của tôi, hai thằng nhóc này lập tức nghiến răng, một trong hai cậu ta đột nhiên đỏ mắt và siết chặt quả đấm: “Anh Trương Siêu, em muốn bắt tay với anh để trả thù Trần Ngọc Châu!” “Hai cậu có thể có thù gì với anh ta?” Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ Trần Ngọc Châu đánh Vương Giả Vinh Diệu (1) với hai thằng nhóc này, mà đánh hơi quá đáng nên bị học sinh trung học người ta đuổi theo trả thù à?” (1) Vương Giả Vinh Diệu: một tựa game của Trung Quốc. “Bọn em muốn trả thù thay cô giáo Lâm. Cô giáo Lâm chẳng những bị anh ta cưỡng hiếp, còn bị anh ta hại chết! Anh Trương Siêu, bọn em biết bí mật của Trần Ngọc Châu, đây là thứ mà cô giáo Lâm đã gửi về nhà trước khi cô ấy xảy ra chuyện. Bí mật này có thể khiến Trần Ngọc Châu thân bại danh liệt!”
**********
Quần chúng vây xem tức giận cùng cực đã không chịu nổi hai kẻ bịp bợm này nữa, họ la hét yêu cầu hai người cút ra khỏi khách sạn.
Gã râu quai nón và người phụ nữ bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, đành phải đi ra ngoài cửa. Không phải là họ muốn đi, mà là họ không thể không đi, bằng không lát nữa thời tiết tốt hơn, cảnh sát sẽ tới. “Hai kẻ vô sỉ, nếu hôm nay không có chàng trai này, chúng tạo đã bị mày lừa “Đúng đấy, bố tin mày mới lạ, rõ là một cái bẫy, may mà anh chàng đẹp trai này tinh mắt.”
Lúc không biết rõ tình hình thì đảm người này mắng ba chúng tôi CMN xối xả, bây giờ lại nịnh nọt ngược lại chúng tôi.
Tôi sẽ không mềm lòng với loại lừa đảo này, bởi vì chúng cũng chưa từng mềm lòng khi lừa gạt người khác.
Nhưng khi hai người nọ chuẩn bị rời đi, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn trong hai thiếu niên bỗng lên tiếng cầu xin chúng tôi bỏ qua cho họ.
Tôi không kìm được: "Mẹ kiếp, cậu CMN có vấn đề về não à, họ vừa mới lừa sạch tiền trong người các cậu đấy.”
Thằng nhóc này trông như mới tròn mười bốn tuổi, cậu ta ngại ngùng gãi đầu: “Bây giờ họ đã trả tiền, nếu vẫn bắt họ rời khỏi nơi này, họ sẽ chết.”
Lúc đầu tôi không muốn đồng ý, kết quả thằng nhóc này quấn lấy cầu xin tôi, thấy không có tác dụng thì đi cầu xin người khác, trông cực kỳ đáng ghét, làm tôi tức giận đến mức suýt đánh cậu ta.
Cuối cùng tôi bực quá, bèn vẫy tay nói: “Rồi rồi, ở lại, nhưng không được lừa gạt người khác nữa. Hai người để lại số thẻ căn cước cho tôi, nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo cảnh sát."
Ngoài trời đang là lúc gió lớn, mưa như súng máy bắn vào kính, lớp kính như bị vô số dùi trống nện cùng một lúc, cả khách sạn tưởng như đang run rẩy, có ai dám đi trong trời gió như thế này?
Gã râu quai nón đỏ mắt, trầm giọng nói: “Nếu có cơ hội, hai anh em chúng tôi chắc chắn sẽ trả ơn ngày hôm nay! Ban nãy lừa tiền các cậu là do tôi không đứng đắn, Cừu Thất tôi nói lời xin lỗi với cậu ngay tại đây, cả em gái Tiểu Muội Nhi của tôi nữa, tôi cũng nói lời xin lỗi thay con bé!”
Dứt lời, Cừu Thất lùi lại một bước và quỳ xuống dập đầu hai cái với tôi. Chúng tôi không phản ứng kịp nên không thể ngăn cản được.
Tôi cũng không ngờ hai người này sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, vì vậy không biết nên ứng phó thế nào. Thấy hai người này khả là thẳng thắn, mọi người cũng miễn cưỡng đồng ý cho họ ở lại.
Đột nhiên, Thốc Tử lên tiếng: “Anh họ Cừu à, anh có quan hệ gì với Cừu Lão Tứ vậy?"
Hai mắt Cừu Thất sáng lên: “Cậu biết anh Tư của tôi ư?
Tôi vô đầu mình một cái, sự thật rõ ràng vậy mà sao tôi không nhìn ra nhì Gà râu quai nón này trông rất giống Cừu Lão Tứ. Cậu ta tên Cừu Thất, đó chẳng phải là cậu bảy của nhà họ Cừu à? Nhà họ Cừu đặt tên tiện lợi thật đấy.
Thốc Tử và Cừu Lão Tử không hợp nhau, cậu ta “hừ một tiếng rồi khoanh tay đi về phòng mình, khiến cho râu quai nón bối rồi.
Đừng để ý cậu ta, tôi tên Trương Siêu, có quen biết anh Tư của cậu. Anh ấy gọi tôi là cậu Hai, cậu tinh vai về xem cậu nên gọi tôi là gì? “Tôi, việc này, anh... Cậu ta lập tức ngở ra, dáng vẻ ngây ngốc khiến mọi người bật cười ha ha.
Lần này, bầu không khi đã hòa thuận trở lại. Tôi kể với Cừu Thất về mối quan hệ giữa tôi và Cừu Lão Tử, cậu ta không hề nghi ngờ gì, một lát sau cũng theo gọi anh Hai, Tiêu Muội Nhi thì lạnh lùng với chúng tôi, cô ấy ngồi một mình ở bên cạnh.
Cừu Thất không khác gì anh trai cậu ta, chưa được bao lâu đã sáp lại cùng nhau với đám người vừa mới coi cậu ta như kẻ thù. Cậu ta còn nói cho những người khác đôi chút về cách chơi gian, làm thế nào để đề phòng trò lừa bịp và gian lận. “Bình thường chơi gian lận đều phải tìm người làm mối nối. Giữa tôi và Tiêu Muội Nhi, em ấy là kẻ gian lận, còn tôi là mối nối.” “Nói vậy là cậu không giỏi bằng em gái cậu à?” Có người đùa cợt.
Gã râu quai nón hậm hực kêu gào: “Mối nối cũng rất quan trọng! Chơi gian chỉ gồm ba loại chắn, đổi, dời, hoặc dùng thủ thuật che mắt hoặc đổi bài, hoặc là dời thứ tự chia bài. Nhưng người anh em Trương Siêu này, tôi thực sự không nhìn ra ban nãy anh đã gian lận bằng cách nào” “Đúng đó, cậu đã làm thế nào vậy?” “Ừ nhỉ, tôi không hề thấy tay cậu di chuyển lần nào, tôi đã nhìn chằm chằm vào tay cậu mà
Ngay cả ông Cam cũng tò mò hỏi tôi đã làm thế nào.
Tôi xòe tay phải ra và lắc lắc năm ngón tay với họ: “Muốn biết hả?"
Cả đám nhìn chăm chăm vào tay tôi và nín thở gật đầu liên hồi.
Tôi nói: “Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không thể phá. Thứ tôi dựa vào là tốc độ tay của hai mươi ba năm độc thân.” “Đậu!”
Nhân lúc họ ồn ào, tôi kéo ông Cam rời khỏi đại sảnh, ông Cam đã lớn tuổi, cần nghỉ ngơi.
Sau khi ông Cam về phòng, tôi gõ cửa phòng Thốc Tử, cậu ta không mở cửa mà rầu rĩ nói từ bên trong: “Ngủ rồi.”
Tôi nói qua cách cửa: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, tại sao cậu không bắt Tiêu
Muội Nhi chơi gian lận tại chỗ?”
Thốc Tử không đáp, tôi thực sự không hiểu, tại sao chứ? Đầu óc cậu ta có vấn de à?
Sắc trời đã không còn sớm, tôi quay lại phòng của mình rồi nằm xuống ngủ. Tối nay tôi rất muốn gọi điện cho Sở Tiêu Tiêu. Trong đêm mưa to gió lớn, tôi rất muốn ôm cô ấy. Chỉ cần mưa tạnh, tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay lập tức.
Sáng sớm hôm sau, mưa bên ngoài vẫn không nhỏ đi chút nào, bầu trời âm u, không đỡ hơn buổi tối là bao.
Tôi trở mình xuống giường và chuẩn bị tới đại sảnh lấy chút đồ ăn. Khi mở cửa ra thì thấy hai thiếu niên kia đang đứng trước cửa phòng chúng tôi và chuẩn bị gõ cửa. “Hai cậu muốn làm gì?”
Hai cậu ta liếc nhìn nhau, trông rất nghiêm túc, anh chàng cao hơn, trưởng thành hơn lấy hết can đảm hỏi tôi: “Anh Trương Siêu, anh có quen một người tên
Trần Ngọc Châu đúng không? Người thưa kiện Trần Ngọc Châu mấy ngày trước là anh phải không?” “Cậu hỏi việc này làm gì, cậu biết Trần Ngọc Châu à?” Tôi cảnh giác.
Thấy phản ứng của tôi, hai thằng nhóc này lập tức nghiến răng, một trong hai cậu ta đột nhiên đỏ mắt và siết chặt quả đấm: “Anh Trương Siêu, em muốn bắt tay với anh để trả thù Trần Ngọc Châu!” “Hai cậu có thể có thù gì với anh ta?” Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ Trần Ngọc Châu đánh Vương Giả Vinh Diệu (1) với hai thằng nhóc này, mà đánh hơi quá đáng nên bị học sinh trung học người ta đuổi theo trả thù à?” (1) Vương Giả Vinh Diệu: một tựa game của Trung Quốc. “Bọn em muốn trả thù thay cô giáo Lâm. Cô giáo Lâm chẳng những bị anh ta cưỡng hiếp, còn bị anh ta hại chết! Anh Trương Siêu, bọn em biết bí mật của Trần Ngọc Châu, đây là thứ mà cô giáo Lâm đã gửi về nhà trước khi cô ấy xảy ra chuyện. Bí mật này có thể khiến Trần Ngọc Châu thân bại danh liệt!”