Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133 Trung thành
**********
Trong mắt người ngoài, ba tháng đó rất bình thường, giống như tôi nghĩ rằng hai doanh nhân sẽ không làm được chuyện gì khác người, ai có thể ngờ rằng sau lưng họ đã từng tàn sát khốc liệt?
Lúc đầu tôi nghĩ Liễu Vinh đuổi giết tôi và ông Cam vào tối nay rất kỳ quặc, quá không thực tế. Nhưng giờ phút này nghe ông Cam nói vậy, lòng tôi bỗng chùng xuống, đột nhiên thấy được một mặt khác của thế giới yên bình, hóa ra nó hung tàn như thế
Tôi siết chặt nắm đấm: "Vậy thì lần này Liễu Vinh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” “Yên tâm đi, bác đã nói rồi, đến sáng mai, anh ta sẽ không thể dùng vũ lực với chúng ta, điều duy nhất cần lo lắng là hội đồng quản trị, sổ sách của bác không thể giao vào tay ai khác ngoài Luật sư Hàn.”
Gió đang gào thét bên ngoài, hàng cây thủy sam cao lớn bị cuốn chao qua đảo lại, cơn bão sẽ mạnh hơn ở ven biển, nước mưa đập vào cửa sổ như viên đạn, kính cường lực hai lớp bị đập đến run bần bật như có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Trái tim tôi như thắt lại đến tận cùng. Tuy cơn bão này trông hung tàn, nhưng nó lại tạm thời cản trở đám người truy đuổi của Liễu Vinh giúp chúng tôi, nếu không thì đêm nay chúng tôi sẽ không thể ngủ ngon. Sau khi cơn bão này dừng lại, mưa to gió lớn thực sự mới chính thức bắt đầu.
Tôi nghiêm túc nói: “Bác Cam, cháu thực sự có cách. Xin hãy tin cháu một lần.”
Ông Cam không tin. Trong mắt bác ấy, tôi chỉ có thể là một thằng nhóc con không hiểu gì cả. Bác ấy hỏi tôi định làm gì.
Tôi lắc đầu cười đáp: “Cháu chưa thể nói với bác. Nhưng bác cứ coi như để cháu thử một lần là được, dù sao cháu cũng là thiếu gia của Tuấn Nhiên.
Thấy không hỏi được từ miệng tôi, ông Cam cũng không thể làm gì khác. Tôi bảo bác ấy nói sơ về hệ thống tài chính, hệ thống hành chính, mối quan hệ giao tiếp và thành phần hội đồng quản trị của Tuấn Nhiên cho tôi.
Ông Cam nói về hệ thống tài chính trước, tôi nghe không hiểu gì, đành phải cố nhịn không ngủ. Sau đó, khi nói đến hệ thống hành chính, nó rất thú vị, Tuấn Nhiên không có chức Tổng Giám đốc, mà ban quản lí được tạo thành từ hệ các Phó Tổng Giám đốc.
Ông Cam và các Giám đốc của công ty con chịu sự quản lý của Phó Tổng Giám đốc, thuộc cấp quản lí. Có thể nói các Phó Tổng Giám đốc này là người phát ngôn của các cổ đông lớn, có điều họ vẫn nghe Hàn Khôn nhiều hơn.
Hàn Khôn là cố vấn pháp lý của công ty. Chú ấy không phải Phó Tổng Giám đốc, cũng không thuộc ban quản lí, và thậm chỉ chú ấy cũng không thuộc đội pháp lý của công ty.
Chú ấy bây giờ được coi như khoác trên mình chức vụ nhàn hạ ngoài công ty, nhưng không một ai dám đối xử với chú ấy như một người không phận sự. Mỗi khi công ty có những quyết sách vô cùng quan trọng, đều phải được Hàn Khôn gật đầu mới có thể vận hành. Hầu như tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đều trung thành tuyệt đối với Hàn Khôn.
Nghe lời giới thiệu của ông Cam, tôi cảm thấy nếu Hàn Khôn làm lính, chắc chắn chú ấy sẽ là một kì tài quân sự, tướng tài trời sinh.
Chú ấy nhìn như không có bất kỳ chức vị có ích nào trong công ty, nhưng nền tảng cấp cao và các giám đốc điều hành cấp cao thực sự của công ty đều nằm trong tay chú ấy. Tất cả các giám đốc điều hành cấp cao cũng chỉ là cấp quản lý không có nhân viên. Nếu họ dám đối nghịch với Hàn Khôn, lời họ nói sẽ lập tức không được ai chấp hành.
Số lần tôi và Hàn Khôn gặp nhau không nhiều, nhưng trong lòng tôi coi chú ấy là người thân quan trọng nhất, sức hấp dẫn từ tính cách của chú ấy thực sự quá mạnh mẽ!
Cuối cùng ông Cam nói với tôi về thành phần hội đồng quản trị. Tôi chiếm 40% cổ phần lớn nhất công ty, Liễu Vinh chiếm 20%, 35% còn lại nằm trong tay các cổ đông lớn, vừa và nhỏ, 5% kia nữa được phân phối cho nhân viên, phần lẻ khác nằm rải rác trong tay các cổ đông nhỏ.
Những cổ đông vừa và nhỏ đó có quan hệ khá tốt với Hàn Khôn, nhưng không đến mức trung thành. Bất cứ ai dẫn dắt đám người này làm giàu, họ sẽ theo chân người đó. Nếu Liễu Vinh muốn nổi loạn, ít nhất một nửa trong số họ sẽ làm cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
Các cuộc bổ nhiệm nhân sự quan trọng đòi hỏi sự chấp thuận của hơn 50% cổ phần và 70% trong số hai mươi thành viên hội đồng quản trị, vì vậy những cổ đông nhỏ này cũng không phải hoàn toàn không có tiếng nói.
Tôi cười nói: “Nếu cháu đã là cổ đông lớn nhất công ty, cháu chỉ cần kéo hơn mười ba cổ đông vừa và nhỏ trong số đó về phía mình, ông ta sẽ không thể tùy tiện sa thải bác."
Ông Cam lắc đầu cười khổ: “Sao bác có thể không nghĩ đến điều đó được? Nếu để cháu ra mặt, việc kéo hơn mười ba cổ đông nhỏ không hề khó. Nhưng chắc chắn Liễu Vinh sẽ đoạt trước khi cháu ra tay mượn sức người khác. Với uy tín của cháu và Liễu Vinh ở công ty, cháu nghĩ cổ đông bình thường sẽ đứng bên nào?”
Tôi nói: "Do đó chúng ta phải làm việc này một cách lặng lẽ. Bác giúp cháu báo tin cho các cổ đông nhỏ kia, tạm thời đừng tiết lộ thân phận của cháu. Cháu thấy Liễu Vinh chỉ biết Trương Siêu là cổ đông lớn, nhưng không biết cháu là Trương Siêu. Điều quan trọng nhất là giữ bí mật, không thể để Liễu Vinh biết cháu là ai trước khi đại hội cổ đông diễn ra.”
Ông Cam sững sờ, có lẽ là không ngờ vẫn có thể làm vậy.
Bác ấy thận trọng nghĩ ngợi: “Chắc là có thể. Liễu Vinh rất cao ngạo, không phải trường hợp bất đắc dĩ lắm, anh ta sẽ không đi mượn sức của những cổ đông vừa và nhỏ ấy, anh ta luôn coi thường những người này. Nếu cháu không ra mặt, những cổ đông vừa và nhỏ này sẽ nể mặt anh ta, cũng sẽ đứng về phía đó, nhưng cháu ra mặt thì sẽ khác ngay.
Tôi cười cười duỗi lưng: “Vậy phải vất vả cho bác Cam rồi. Liễu Vinh chơi khăm chúng ta một lần, chúng ta cũng chơi ông ta lại một lần, hòa nhau.”
Ông Cam đang mặt ủ mày ê, sau khi nghe tôi nói như thế, lập tức chuyển lo thành vui và cười ha hạ: “Bác rất muốn nhìn thấy dáng vẻ xui xẻo của Liễu Vinh.”
Chúng tôi bàn thêm vài chi tiết cụ thể hơn, thời gian trôi qua rất nhanh, ông Cam cứ ngáp không ngừng. Bác ấy đã lớn tuổi, không thể thức khuya, tôi bèn bảo bác ấy về ngủ, có chuyện gì để sáng hằng nói.
Chúng tôi tưởng rằng cơn bão này sẽ ngừng lại khi trời sáng, ai ngờ trời sáng rồi, bão lại càng to hơn nữa.
Gió giật mạnh cuốn cả thân cây uốn mình giữa không trung, cây trụ điện cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.
Tôi gọi cho Sở Tiêu Tiêu một lần nữa, tôi rất lo lắng, không biết cô ấy có sợ hãi khi ở một mình trong khách sạn hay không. “Em không sợ, em đang nằm phè phỡn ăn uống trong khách sạn đây. Hì hì, anh không biết đâu, Lệ Đô coi em như bà chủ, sắp cúng bái cả em luôn rồi.”
Nghe cô ấy nói vậy là tôi yên tâm rồi, bèn cười đùa với cô ấy vài câu. “Em đừng chỉ lo ăn uống chơi bời” “Thế phải làm gì? Đâu có ra ngoài được.”
Lòng tôi ngứa ngáy, tôi liếm lưỡi, không nhịn được mà nói: "Rảnh thì đi tắm đi, tắm sạch rồi chờ anh."
Sở Tiêu Tiêu thở dốc, rồi cười mắng tôi với giọng kìm nén đầy quyến rũ: “Anh càng ngày càng lưu manh rồi đó. Anh mau về đi, em rất nhớ anh, còn rất nhiều chuyện chưa làm xong đây này.”
**********
Trong mắt người ngoài, ba tháng đó rất bình thường, giống như tôi nghĩ rằng hai doanh nhân sẽ không làm được chuyện gì khác người, ai có thể ngờ rằng sau lưng họ đã từng tàn sát khốc liệt?
Lúc đầu tôi nghĩ Liễu Vinh đuổi giết tôi và ông Cam vào tối nay rất kỳ quặc, quá không thực tế. Nhưng giờ phút này nghe ông Cam nói vậy, lòng tôi bỗng chùng xuống, đột nhiên thấy được một mặt khác của thế giới yên bình, hóa ra nó hung tàn như thế
Tôi siết chặt nắm đấm: "Vậy thì lần này Liễu Vinh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” “Yên tâm đi, bác đã nói rồi, đến sáng mai, anh ta sẽ không thể dùng vũ lực với chúng ta, điều duy nhất cần lo lắng là hội đồng quản trị, sổ sách của bác không thể giao vào tay ai khác ngoài Luật sư Hàn.”
Gió đang gào thét bên ngoài, hàng cây thủy sam cao lớn bị cuốn chao qua đảo lại, cơn bão sẽ mạnh hơn ở ven biển, nước mưa đập vào cửa sổ như viên đạn, kính cường lực hai lớp bị đập đến run bần bật như có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Trái tim tôi như thắt lại đến tận cùng. Tuy cơn bão này trông hung tàn, nhưng nó lại tạm thời cản trở đám người truy đuổi của Liễu Vinh giúp chúng tôi, nếu không thì đêm nay chúng tôi sẽ không thể ngủ ngon. Sau khi cơn bão này dừng lại, mưa to gió lớn thực sự mới chính thức bắt đầu.
Tôi nghiêm túc nói: “Bác Cam, cháu thực sự có cách. Xin hãy tin cháu một lần.”
Ông Cam không tin. Trong mắt bác ấy, tôi chỉ có thể là một thằng nhóc con không hiểu gì cả. Bác ấy hỏi tôi định làm gì.
Tôi lắc đầu cười đáp: “Cháu chưa thể nói với bác. Nhưng bác cứ coi như để cháu thử một lần là được, dù sao cháu cũng là thiếu gia của Tuấn Nhiên.
Thấy không hỏi được từ miệng tôi, ông Cam cũng không thể làm gì khác. Tôi bảo bác ấy nói sơ về hệ thống tài chính, hệ thống hành chính, mối quan hệ giao tiếp và thành phần hội đồng quản trị của Tuấn Nhiên cho tôi.
Ông Cam nói về hệ thống tài chính trước, tôi nghe không hiểu gì, đành phải cố nhịn không ngủ. Sau đó, khi nói đến hệ thống hành chính, nó rất thú vị, Tuấn Nhiên không có chức Tổng Giám đốc, mà ban quản lí được tạo thành từ hệ các Phó Tổng Giám đốc.
Ông Cam và các Giám đốc của công ty con chịu sự quản lý của Phó Tổng Giám đốc, thuộc cấp quản lí. Có thể nói các Phó Tổng Giám đốc này là người phát ngôn của các cổ đông lớn, có điều họ vẫn nghe Hàn Khôn nhiều hơn.
Hàn Khôn là cố vấn pháp lý của công ty. Chú ấy không phải Phó Tổng Giám đốc, cũng không thuộc ban quản lí, và thậm chỉ chú ấy cũng không thuộc đội pháp lý của công ty.
Chú ấy bây giờ được coi như khoác trên mình chức vụ nhàn hạ ngoài công ty, nhưng không một ai dám đối xử với chú ấy như một người không phận sự. Mỗi khi công ty có những quyết sách vô cùng quan trọng, đều phải được Hàn Khôn gật đầu mới có thể vận hành. Hầu như tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đều trung thành tuyệt đối với Hàn Khôn.
Nghe lời giới thiệu của ông Cam, tôi cảm thấy nếu Hàn Khôn làm lính, chắc chắn chú ấy sẽ là một kì tài quân sự, tướng tài trời sinh.
Chú ấy nhìn như không có bất kỳ chức vị có ích nào trong công ty, nhưng nền tảng cấp cao và các giám đốc điều hành cấp cao thực sự của công ty đều nằm trong tay chú ấy. Tất cả các giám đốc điều hành cấp cao cũng chỉ là cấp quản lý không có nhân viên. Nếu họ dám đối nghịch với Hàn Khôn, lời họ nói sẽ lập tức không được ai chấp hành.
Số lần tôi và Hàn Khôn gặp nhau không nhiều, nhưng trong lòng tôi coi chú ấy là người thân quan trọng nhất, sức hấp dẫn từ tính cách của chú ấy thực sự quá mạnh mẽ!
Cuối cùng ông Cam nói với tôi về thành phần hội đồng quản trị. Tôi chiếm 40% cổ phần lớn nhất công ty, Liễu Vinh chiếm 20%, 35% còn lại nằm trong tay các cổ đông lớn, vừa và nhỏ, 5% kia nữa được phân phối cho nhân viên, phần lẻ khác nằm rải rác trong tay các cổ đông nhỏ.
Những cổ đông vừa và nhỏ đó có quan hệ khá tốt với Hàn Khôn, nhưng không đến mức trung thành. Bất cứ ai dẫn dắt đám người này làm giàu, họ sẽ theo chân người đó. Nếu Liễu Vinh muốn nổi loạn, ít nhất một nửa trong số họ sẽ làm cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
Các cuộc bổ nhiệm nhân sự quan trọng đòi hỏi sự chấp thuận của hơn 50% cổ phần và 70% trong số hai mươi thành viên hội đồng quản trị, vì vậy những cổ đông nhỏ này cũng không phải hoàn toàn không có tiếng nói.
Tôi cười nói: “Nếu cháu đã là cổ đông lớn nhất công ty, cháu chỉ cần kéo hơn mười ba cổ đông vừa và nhỏ trong số đó về phía mình, ông ta sẽ không thể tùy tiện sa thải bác."
Ông Cam lắc đầu cười khổ: “Sao bác có thể không nghĩ đến điều đó được? Nếu để cháu ra mặt, việc kéo hơn mười ba cổ đông nhỏ không hề khó. Nhưng chắc chắn Liễu Vinh sẽ đoạt trước khi cháu ra tay mượn sức người khác. Với uy tín của cháu và Liễu Vinh ở công ty, cháu nghĩ cổ đông bình thường sẽ đứng bên nào?”
Tôi nói: "Do đó chúng ta phải làm việc này một cách lặng lẽ. Bác giúp cháu báo tin cho các cổ đông nhỏ kia, tạm thời đừng tiết lộ thân phận của cháu. Cháu thấy Liễu Vinh chỉ biết Trương Siêu là cổ đông lớn, nhưng không biết cháu là Trương Siêu. Điều quan trọng nhất là giữ bí mật, không thể để Liễu Vinh biết cháu là ai trước khi đại hội cổ đông diễn ra.”
Ông Cam sững sờ, có lẽ là không ngờ vẫn có thể làm vậy.
Bác ấy thận trọng nghĩ ngợi: “Chắc là có thể. Liễu Vinh rất cao ngạo, không phải trường hợp bất đắc dĩ lắm, anh ta sẽ không đi mượn sức của những cổ đông vừa và nhỏ ấy, anh ta luôn coi thường những người này. Nếu cháu không ra mặt, những cổ đông vừa và nhỏ này sẽ nể mặt anh ta, cũng sẽ đứng về phía đó, nhưng cháu ra mặt thì sẽ khác ngay.
Tôi cười cười duỗi lưng: “Vậy phải vất vả cho bác Cam rồi. Liễu Vinh chơi khăm chúng ta một lần, chúng ta cũng chơi ông ta lại một lần, hòa nhau.”
Ông Cam đang mặt ủ mày ê, sau khi nghe tôi nói như thế, lập tức chuyển lo thành vui và cười ha hạ: “Bác rất muốn nhìn thấy dáng vẻ xui xẻo của Liễu Vinh.”
Chúng tôi bàn thêm vài chi tiết cụ thể hơn, thời gian trôi qua rất nhanh, ông Cam cứ ngáp không ngừng. Bác ấy đã lớn tuổi, không thể thức khuya, tôi bèn bảo bác ấy về ngủ, có chuyện gì để sáng hằng nói.
Chúng tôi tưởng rằng cơn bão này sẽ ngừng lại khi trời sáng, ai ngờ trời sáng rồi, bão lại càng to hơn nữa.
Gió giật mạnh cuốn cả thân cây uốn mình giữa không trung, cây trụ điện cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.
Tôi gọi cho Sở Tiêu Tiêu một lần nữa, tôi rất lo lắng, không biết cô ấy có sợ hãi khi ở một mình trong khách sạn hay không. “Em không sợ, em đang nằm phè phỡn ăn uống trong khách sạn đây. Hì hì, anh không biết đâu, Lệ Đô coi em như bà chủ, sắp cúng bái cả em luôn rồi.”
Nghe cô ấy nói vậy là tôi yên tâm rồi, bèn cười đùa với cô ấy vài câu. “Em đừng chỉ lo ăn uống chơi bời” “Thế phải làm gì? Đâu có ra ngoài được.”
Lòng tôi ngứa ngáy, tôi liếm lưỡi, không nhịn được mà nói: "Rảnh thì đi tắm đi, tắm sạch rồi chờ anh."
Sở Tiêu Tiêu thở dốc, rồi cười mắng tôi với giọng kìm nén đầy quyến rũ: “Anh càng ngày càng lưu manh rồi đó. Anh mau về đi, em rất nhớ anh, còn rất nhiều chuyện chưa làm xong đây này.”