Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-122
Chương 122 Đau lòng
**********
Lâm Phương thở hổn hển như thể kìm nên điều gì đó, đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhưng không hề có giọt nước mắt nào chảy xuống. Có lẽ là cô ấy khóc quá nhiều rồi nên không còn nước mắt nữa. “Trương Siêu, em cầu xin anh hãy để em quay lại Lục Thông đi.”
Tôi cau mày: “Sáng nay chính cô là người đòi đi mà.”
Tôi phải phân trần rõ ràng nếu không Sở Tiêu Tiêu sẽ hiểu nhầm là tôi đuổi Lâm Phương đi, tôi không muốn Sở Tiêu Tiêu nghĩ tôi là người đàn ông vô tình vô nghĩa.
Hai bàn tay của Lâm Phương nắm chặt vào nhau đến nỗi đốt ngón tay xanh tím lên: “Em hối hận rồi. Em rời khỏi đây thì không còn nơi nào để đi.” “Làm sao có thể thế chứ, ít nhất cô vẫn có thể đến Tập đoàn Cự Ân làm việc mà."
Lâm Phương đột nhiên run rẩy rồi sau đó mới khó khăn nói: “Bố, bố của Trần
Ngọc Châu nói không có quan hệ gì với em nên không cho em ở đó làm việc.” “Tại sao Trần Ngọc Châu không nói giúp cô?” Sở Tiêu Tiêu không nhịn được nói xen vào.
Lâm Phương nói: "Anh ta không dám làm trái ý bố mình.”
Cảm xúc trong lòng tôi rất phức tạp, mặc dù sớm đã biết Trần Ngọc Châu là người như vậy rồi nhưng thấy Lâm Phương khốn đốn như thế, tôi vẫn cảm thấy rất thổn thức. Nhưng tất cả mọi điều đều là sự lựa chọn của Lâm Phương.
Sở Tiêu Tiêu thở dài một hơi nhưng cô ấy không nói gì mà nhìn về phía tôi.
Ban đầu tôi lo lắng rằng Sở Tiêu Tiêu sẽ khó xử, ai ngờ Lâm Phương bỏ qua cả Sở Tiêu Tiêu mà trực tiếp đến cầu xin tôi. “Tiêu Tiêu, tôi có thể nói chuyện riêng với Trương Siêu vài câu không?”
Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt đầy sự tuyệt vọng và hồi cai Sở Tiêu Tiêu mủi lòng trước bộ dạng này của cô ấy và không biết làm thế nào để từ chối đột nhiền rơi vào do dự.
Không cần đầu nếu có cơ có lời muốn nói thì cứ nói trước mặt Tiêu Tiêu đi
Sở Tiêu Tiêu và Làm Phương đều không ngờ rằng tôi sẽ nói thẳng thừng như vậy.
Làm Phương lào tức lào cào như thể cô ấy không tìm những gì tôi đang ng nhưng thấy tôi không có ý định để sở Tiêu Tiêu rồi đi thì cô ấy mà biết rằng tôi không nói đùa với cô ấy.
Làm Phương gật đầu Tiêu Tiêu ở đầy cũng tối dù sao ba chúng ta cũng nên nổi rõ ràng và nhau. Trước mặt Tiêu Tiêu, em muốn nói xin lỗi anh. Em biết mặc dù em có nồi khổ riêng nhưng tôi qua em không nên phần bài anh như thế Em biết anh đang giận em là em không tốt. Nhưng Trương Siêu à anh có thể cho em thêm một cơ hội không anh nổi anh thích em mà cho em một cơ hội được không, lần sau em sẽ không bao giờ phản bội anh nữa.”
Tôi không trả lời Lâm Phương mà liếc sang nhìn Sở Tiêu Tiêu. Sở Tiêu Tiêu tức giận tròn mắt nhìn chằm chằm tôi. Mà tôi cũng đúng là đều thật, thấy bộ dạng ghen tuông không vui của cô ấy thì trong lòng lại vô cùng vui vẻ. “Xin lỗi Phương Phương, tôi, e là không the..."
Lâm Phương mở to mắt và nhìn tôi không dám tin: “Tại sao? Em biết anh thực sự thích em. Trước đây em vẫn không tin chắc nhưng bây giờ em chắc chắn rằng anh là người duy nhất yêu em trong số tất cả mọi người. Trần Ngọc Châu chỉ thích cơ thể của em, chỉ có anh thực lòng tốt với em thôi. Trương Siêu, trước đây em đã không hiểu sự chân thành của anh, là lỗi của em, sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với anh...” “Đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời cô ấy, rồi nắm lấy tay của Sở Tiêu Tiêu và nghiêm túc hôn lên.
Sở Tiêu Tiêu hồi nãy vẫn còn tức giận, nhưng giờ bị hành động này của tôi làm cho ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng không nói nên lời.
Lâm Phương thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Cô ấy thẫn thờ nhìn tôi nắm tay Sở Tiêu Tiêu và lắc đầu trong vô thức.
Tôi nói: “Nói không trách cô thì là giả dối, những gì cô đã làm tối qua e là cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được. Nhưng tôi cũng không phải là người thù dai, tôi không thể đồng ý với cô vì đến bây giờ tôi mới phát hiện ra người tôi thật sự yêu là ai.” “Không thể nào. ” Lâm Phương đờ đẫn lắc đầu, đôi mắt của cô sưng lên đỏ ửng không chớp mắt lấy một cái và thậm chí còn thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi nắm lấy tay Sở Tiêu Tiêu: “Rõ ràng anh từng nói anh thích em mà." “Tôi thực sự xin lỗi, trước đây tôi đã từng nghĩ rằng tôi thích cô nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng điều tôi thích trước đây có lẽ chỉ là vẻ đẹp và cơ thể của cô thôi. Tôi không khác gì những người đàn ông đó đâu. Người tôi thực sự yêu là Sở Tiêu Tiêu..
Lâm Phương vốn đã khóc cạn nước mắt. Khi nghe tôi nói câu này thì cô ấy bất ngờ lấy tay che ngực và nấc nghẹn. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được và rơi xuống trên gò má.
Dường như có thứ gì đó đang cần trái tim cô ấy, cô ấy nắm chặt miếng vải trước ngực, cắn chặt răng và các cơ trên mặt bắt đầu co giật.
Qua cơn khóc rấm rứt, như có thứ gì đó sụp đổ, Lâm Phương nghẹn ngào thốt ra một câu, tiếng nói như từ khoang ngực vọng lên: “Tại sao hai người lại đối xử với tôi như thế này hả?”
Bị cô ấy hỏi như thế thì trong lòng tôi rất khó chịu. Mặc dù Lâm Phương đã nói dối và phản bội tôi nhưng nỗi đau đớn tột cùng hiện lên trên khuôn mặt của con người là không thể giả vờ được. Tôi cảm thấy rằng tinh thần và cơ thể của Lâm Phương như bị bóp méo bởi nỗi đau không thể diễn tả được trong trái tim cô ấy và thủ phạm của tất cả những điều này chính là tôi.
Sở Tiêu Tiêu vẫn còn đau lòng cho Lâm Phương, giọng cô ấy nghẹn ngào: “Chúng tôi không muốn làm gì cô cả, cô đừng tự làm khó bản thân mình.” “Cô không muốn? Từ lâu tôi đã biết rằng cô thích Trương Siêu! Cô đừng không thừa nhận điều đó!” Lâm Phương đột nhiên như bị câu nói của Sở Tiêu Tiêu làm cho phát rồ và trực tiếp mắng Sở Tiêu Tiêu.
Tôi nói: “Lâm Phương, chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Tiêu.” “Đến lúc này rồi mà anh còn nói hộ cho cô ta sao? Cô ta đã thích anh từ lâu rồi, cô ta là bạn thân của em, sao có thể thích người đàn ông của em chứ? Cô trả Trương Siêu lại cho tôi đi!”
Lâm Phương bất ngờ lao tới Sở Tiêu Tiêu, hai tay duỗi thẳng về phía cổ Sở Tiêu Tiêu, Sở Tiêu Tiêu cũng không phải là người dễ động đến, từ nhỏ những chuyện cô ấy gây ra và đánh nhau nhiều hơn Lâm Phương nhiều. Cô ấy vô thức trở tay đẩy một cái, Lâm Phương ngã nhào xuống.
Bất kỳ cô gái bình thường nào cũng sẽ không đánh nhau được với Sở Tiêu Tiêu. Cái khác thì không nói, chỉ nói về khí thế thì Lâm Phương cũng không phải là đối thủ của Sở Tiêu Tiêu.
Nhưng lúc này Lâm Phương đã nổi cơn tam bành, sau khi loạng choạng té xuống đất, cô ấy cầm lấy viên gạch bên cạnh và định ném về phía mặt Sở Tiêu Tiêu.
Trông cơ thể của cô ấy gầy gò như thế, sức cũng không mạnh lắm nhưng khi con người vô cùng tức giận thì sẽ có một nguồn sức mạnh bùng lên. Sở Tiêu Tiêu cũng bị cô ấy dọa cho hết hồn và đột nhiên quên tránh đi.
Tôi siết chặt cổ tay Lâm Phương, Lâm Phương đau quá không chịu được nên viên gạch trong tay rơi xuống đất. Tôi kinh hoàng toát mồ hội cả người đẩy cô ấy ra.
Lâm Phương bóp cổ tay và khóc: “Trương Siêu, tại sao anh lại làm thế với em?"
Tôi nói: “Cô tự hỏi bản thân mình đi, trước đây tôi có đối xử tệ với cô không? Nhưng cô đã đối xử với tôi như thế nào?” “Em biết anh thích em, bởi vì trước đây em quá ngu ngốc. Nhưng bây giờ em thực sự yêu anh, anh nói thích em mà sao lại thay đổi nhanh như thế? Chỉ qua đêm mà anh đã ở bên người khác rồi. Anh lừa em có đúng không, hai người ở bên nhau chỉ để chọc tức em thôi đúng không? Em biết tối qua Tiêu Tiêu nói như thế chỉ là để giữ thể diện cho anh thôi. Anh yêu em nhiều thế cơ mà, cho em một cơ hội nữa có được không? Là Tiêu Tiêu nhân cơ hội quyến rũ anh, Trương Siêu, anh đã nói là anh yêu em
Tôi không dám tin đây là người phụ nữ tôi từng thích. Tôi nghĩ cô ấy tốt bụng trong sáng và cần tôi bảo vệ nhưng tôi thực sự không ngờ rằng cô ấy lại muốn làm tổn thương người bạn từng thân nhất của mình. Người phụ nữ này rất cuộc còn có trái tim hay không?
Tôi không dám nghĩ rằng nếu hồi nãy viên gạch đó đập trúng vào người Sở Tiêu Tiêu thì hậu quả sẽ thế nào, nghĩ đến điều này thì tôi cảm thấy giận đến run người. “Lâm Phương, bây giờ tôi có thể thẳng thần trả lời cô. Những gì cô đã làm tối qua thực sự rất quá đáng, nhưng tôi không hề trách cô mà thay vào đó tôi còn phải cảm ơn cô nhiều. Nếu tối qua cô không làm thế thì đến bây giờ tôi vẫn chưa thể phát hiện ra rằng tôi thích Sở Tiêu Tiêu.”
Sở Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt chợt sáng lên, cô ấy bụm miệng không dám tin lời tôi nói.
**********
Lâm Phương thở hổn hển như thể kìm nên điều gì đó, đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhưng không hề có giọt nước mắt nào chảy xuống. Có lẽ là cô ấy khóc quá nhiều rồi nên không còn nước mắt nữa. “Trương Siêu, em cầu xin anh hãy để em quay lại Lục Thông đi.”
Tôi cau mày: “Sáng nay chính cô là người đòi đi mà.”
Tôi phải phân trần rõ ràng nếu không Sở Tiêu Tiêu sẽ hiểu nhầm là tôi đuổi Lâm Phương đi, tôi không muốn Sở Tiêu Tiêu nghĩ tôi là người đàn ông vô tình vô nghĩa.
Hai bàn tay của Lâm Phương nắm chặt vào nhau đến nỗi đốt ngón tay xanh tím lên: “Em hối hận rồi. Em rời khỏi đây thì không còn nơi nào để đi.” “Làm sao có thể thế chứ, ít nhất cô vẫn có thể đến Tập đoàn Cự Ân làm việc mà."
Lâm Phương đột nhiên run rẩy rồi sau đó mới khó khăn nói: “Bố, bố của Trần
Ngọc Châu nói không có quan hệ gì với em nên không cho em ở đó làm việc.” “Tại sao Trần Ngọc Châu không nói giúp cô?” Sở Tiêu Tiêu không nhịn được nói xen vào.
Lâm Phương nói: "Anh ta không dám làm trái ý bố mình.”
Cảm xúc trong lòng tôi rất phức tạp, mặc dù sớm đã biết Trần Ngọc Châu là người như vậy rồi nhưng thấy Lâm Phương khốn đốn như thế, tôi vẫn cảm thấy rất thổn thức. Nhưng tất cả mọi điều đều là sự lựa chọn của Lâm Phương.
Sở Tiêu Tiêu thở dài một hơi nhưng cô ấy không nói gì mà nhìn về phía tôi.
Ban đầu tôi lo lắng rằng Sở Tiêu Tiêu sẽ khó xử, ai ngờ Lâm Phương bỏ qua cả Sở Tiêu Tiêu mà trực tiếp đến cầu xin tôi. “Tiêu Tiêu, tôi có thể nói chuyện riêng với Trương Siêu vài câu không?”
Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt đầy sự tuyệt vọng và hồi cai Sở Tiêu Tiêu mủi lòng trước bộ dạng này của cô ấy và không biết làm thế nào để từ chối đột nhiền rơi vào do dự.
Không cần đầu nếu có cơ có lời muốn nói thì cứ nói trước mặt Tiêu Tiêu đi
Sở Tiêu Tiêu và Làm Phương đều không ngờ rằng tôi sẽ nói thẳng thừng như vậy.
Làm Phương lào tức lào cào như thể cô ấy không tìm những gì tôi đang ng nhưng thấy tôi không có ý định để sở Tiêu Tiêu rồi đi thì cô ấy mà biết rằng tôi không nói đùa với cô ấy.
Làm Phương gật đầu Tiêu Tiêu ở đầy cũng tối dù sao ba chúng ta cũng nên nổi rõ ràng và nhau. Trước mặt Tiêu Tiêu, em muốn nói xin lỗi anh. Em biết mặc dù em có nồi khổ riêng nhưng tôi qua em không nên phần bài anh như thế Em biết anh đang giận em là em không tốt. Nhưng Trương Siêu à anh có thể cho em thêm một cơ hội không anh nổi anh thích em mà cho em một cơ hội được không, lần sau em sẽ không bao giờ phản bội anh nữa.”
Tôi không trả lời Lâm Phương mà liếc sang nhìn Sở Tiêu Tiêu. Sở Tiêu Tiêu tức giận tròn mắt nhìn chằm chằm tôi. Mà tôi cũng đúng là đều thật, thấy bộ dạng ghen tuông không vui của cô ấy thì trong lòng lại vô cùng vui vẻ. “Xin lỗi Phương Phương, tôi, e là không the..."
Lâm Phương mở to mắt và nhìn tôi không dám tin: “Tại sao? Em biết anh thực sự thích em. Trước đây em vẫn không tin chắc nhưng bây giờ em chắc chắn rằng anh là người duy nhất yêu em trong số tất cả mọi người. Trần Ngọc Châu chỉ thích cơ thể của em, chỉ có anh thực lòng tốt với em thôi. Trương Siêu, trước đây em đã không hiểu sự chân thành của anh, là lỗi của em, sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với anh...” “Đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời cô ấy, rồi nắm lấy tay của Sở Tiêu Tiêu và nghiêm túc hôn lên.
Sở Tiêu Tiêu hồi nãy vẫn còn tức giận, nhưng giờ bị hành động này của tôi làm cho ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng không nói nên lời.
Lâm Phương thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Cô ấy thẫn thờ nhìn tôi nắm tay Sở Tiêu Tiêu và lắc đầu trong vô thức.
Tôi nói: “Nói không trách cô thì là giả dối, những gì cô đã làm tối qua e là cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được. Nhưng tôi cũng không phải là người thù dai, tôi không thể đồng ý với cô vì đến bây giờ tôi mới phát hiện ra người tôi thật sự yêu là ai.” “Không thể nào. ” Lâm Phương đờ đẫn lắc đầu, đôi mắt của cô sưng lên đỏ ửng không chớp mắt lấy một cái và thậm chí còn thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi nắm lấy tay Sở Tiêu Tiêu: “Rõ ràng anh từng nói anh thích em mà." “Tôi thực sự xin lỗi, trước đây tôi đã từng nghĩ rằng tôi thích cô nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng điều tôi thích trước đây có lẽ chỉ là vẻ đẹp và cơ thể của cô thôi. Tôi không khác gì những người đàn ông đó đâu. Người tôi thực sự yêu là Sở Tiêu Tiêu..
Lâm Phương vốn đã khóc cạn nước mắt. Khi nghe tôi nói câu này thì cô ấy bất ngờ lấy tay che ngực và nấc nghẹn. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được và rơi xuống trên gò má.
Dường như có thứ gì đó đang cần trái tim cô ấy, cô ấy nắm chặt miếng vải trước ngực, cắn chặt răng và các cơ trên mặt bắt đầu co giật.
Qua cơn khóc rấm rứt, như có thứ gì đó sụp đổ, Lâm Phương nghẹn ngào thốt ra một câu, tiếng nói như từ khoang ngực vọng lên: “Tại sao hai người lại đối xử với tôi như thế này hả?”
Bị cô ấy hỏi như thế thì trong lòng tôi rất khó chịu. Mặc dù Lâm Phương đã nói dối và phản bội tôi nhưng nỗi đau đớn tột cùng hiện lên trên khuôn mặt của con người là không thể giả vờ được. Tôi cảm thấy rằng tinh thần và cơ thể của Lâm Phương như bị bóp méo bởi nỗi đau không thể diễn tả được trong trái tim cô ấy và thủ phạm của tất cả những điều này chính là tôi.
Sở Tiêu Tiêu vẫn còn đau lòng cho Lâm Phương, giọng cô ấy nghẹn ngào: “Chúng tôi không muốn làm gì cô cả, cô đừng tự làm khó bản thân mình.” “Cô không muốn? Từ lâu tôi đã biết rằng cô thích Trương Siêu! Cô đừng không thừa nhận điều đó!” Lâm Phương đột nhiên như bị câu nói của Sở Tiêu Tiêu làm cho phát rồ và trực tiếp mắng Sở Tiêu Tiêu.
Tôi nói: “Lâm Phương, chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Tiêu.” “Đến lúc này rồi mà anh còn nói hộ cho cô ta sao? Cô ta đã thích anh từ lâu rồi, cô ta là bạn thân của em, sao có thể thích người đàn ông của em chứ? Cô trả Trương Siêu lại cho tôi đi!”
Lâm Phương bất ngờ lao tới Sở Tiêu Tiêu, hai tay duỗi thẳng về phía cổ Sở Tiêu Tiêu, Sở Tiêu Tiêu cũng không phải là người dễ động đến, từ nhỏ những chuyện cô ấy gây ra và đánh nhau nhiều hơn Lâm Phương nhiều. Cô ấy vô thức trở tay đẩy một cái, Lâm Phương ngã nhào xuống.
Bất kỳ cô gái bình thường nào cũng sẽ không đánh nhau được với Sở Tiêu Tiêu. Cái khác thì không nói, chỉ nói về khí thế thì Lâm Phương cũng không phải là đối thủ của Sở Tiêu Tiêu.
Nhưng lúc này Lâm Phương đã nổi cơn tam bành, sau khi loạng choạng té xuống đất, cô ấy cầm lấy viên gạch bên cạnh và định ném về phía mặt Sở Tiêu Tiêu.
Trông cơ thể của cô ấy gầy gò như thế, sức cũng không mạnh lắm nhưng khi con người vô cùng tức giận thì sẽ có một nguồn sức mạnh bùng lên. Sở Tiêu Tiêu cũng bị cô ấy dọa cho hết hồn và đột nhiên quên tránh đi.
Tôi siết chặt cổ tay Lâm Phương, Lâm Phương đau quá không chịu được nên viên gạch trong tay rơi xuống đất. Tôi kinh hoàng toát mồ hội cả người đẩy cô ấy ra.
Lâm Phương bóp cổ tay và khóc: “Trương Siêu, tại sao anh lại làm thế với em?"
Tôi nói: “Cô tự hỏi bản thân mình đi, trước đây tôi có đối xử tệ với cô không? Nhưng cô đã đối xử với tôi như thế nào?” “Em biết anh thích em, bởi vì trước đây em quá ngu ngốc. Nhưng bây giờ em thực sự yêu anh, anh nói thích em mà sao lại thay đổi nhanh như thế? Chỉ qua đêm mà anh đã ở bên người khác rồi. Anh lừa em có đúng không, hai người ở bên nhau chỉ để chọc tức em thôi đúng không? Em biết tối qua Tiêu Tiêu nói như thế chỉ là để giữ thể diện cho anh thôi. Anh yêu em nhiều thế cơ mà, cho em một cơ hội nữa có được không? Là Tiêu Tiêu nhân cơ hội quyến rũ anh, Trương Siêu, anh đã nói là anh yêu em
Tôi không dám tin đây là người phụ nữ tôi từng thích. Tôi nghĩ cô ấy tốt bụng trong sáng và cần tôi bảo vệ nhưng tôi thực sự không ngờ rằng cô ấy lại muốn làm tổn thương người bạn từng thân nhất của mình. Người phụ nữ này rất cuộc còn có trái tim hay không?
Tôi không dám nghĩ rằng nếu hồi nãy viên gạch đó đập trúng vào người Sở Tiêu Tiêu thì hậu quả sẽ thế nào, nghĩ đến điều này thì tôi cảm thấy giận đến run người. “Lâm Phương, bây giờ tôi có thể thẳng thần trả lời cô. Những gì cô đã làm tối qua thực sự rất quá đáng, nhưng tôi không hề trách cô mà thay vào đó tôi còn phải cảm ơn cô nhiều. Nếu tối qua cô không làm thế thì đến bây giờ tôi vẫn chưa thể phát hiện ra rằng tôi thích Sở Tiêu Tiêu.”
Sở Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt chợt sáng lên, cô ấy bụm miệng không dám tin lời tôi nói.