• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (64 Viewers)

  • Chap-116

Chương 116 Nể mặt




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********










“Cô muốn làm gì? Đây là công ty, cô đừng gây rối.” Khi nghe Thanh Thanh nói thế thì tôi ngăn lại ngay lập tức.



Tôi đã chia tay với Lâm Phương nhưng tôi không phải là loại đàn ông đê hèn đến sau khi chia tay là đi phá đối phương.






Chia tay thì cũng đã chia tay rồi, tối qua cô ấy đã tuyệt tình như thế, cô ấy không hề nghĩ đến đường lùi. Tôi không phải là kẻ thua không phục rồi đi làm loạn, đã hết rồi thì cho hết sạch sẽ luôn vậy. “Cho dù tôi không xử lý cô ta thì người khác cũng sẽ làm điều đó. Sếp Trương à, lẽ nào đến bây giờ anh vẫn bảo vệ cô ta ư? Những người khác sẽ không cảm thấy anh rất đàn ông mà họ chỉ cảm thấy anh là tên bất tài vô dụng bị cô ta lợi dụng mà thôi.”



Tôi chợt nhớ đến thái độ của Thanh Thanh đối với tôi trước đây, ngoài việc coi thường tôi thì nhất định cũng cho rằng tôi là tên bất tài bị Lâm Phương lợi dụng.






Tôi nói: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì và cũng không muốn dây dưa với cô ấy. Hai chúng tôi đã chia tay rồi, sau này chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi. Cô ấy là nhân viên của công ty tôi, cô đừng làm to chuyện lên. Cứ thế đi.”



Thanh Thanh sững người một lúc rồi sau đó mở tròn mắt nhìn tôi: “Em hiểu rồi, sếp Trương yên tâm đi, nhất định sẽ không làm khó anh và sếp Sở đâu.”






Tôi chỉ có thể thở dài một hơi và nhấn mạnh lại: “Đừng làm quá đáng quá.”



Xem ra Thanh Thanh dường không nghe rõ lời tôi. Tôi phải tìm cơ hội mở cuộc họp rồi nói với mọi người trong công ty, không được nhân thời cơ này mà gây rối cho Lâm Phương.






Thanh Thanh đi theo tôi đến thang máy và cứ tiếp tục vâng dạ.



Khi ra khỏi thang máy thì chúng tôi nghe thấy âm thanh náo loạn trong công ty, hình như là có tiếng chửi mắng của đàn ông và tiếng khóc tấm tức của phụ nữ.






Hai ngày trước Trần Ngọc Châu đến gây rối nên người trong công ty rất nhạy cảm với mấy cuộc náo loạn. Khi nghe thấy tiếng ồn này thì Thanh Thanh vội vã chạy sang và tôi cũng đi theo.



Các nhân viên trong công ty đều ở đây, không thấy Lục Thông và Sở Tiêu Tiêu đâu cả. Tôi nhìn về phía văn phòng của Sở Tiêu Tiêu thì thấy túi xách của cô ấy để ở trên bàn nhưng không thấy người đâu cả. Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy trống rỗng. “Sếp Trương? Sếp Trương? Anh nhìn đi đâu thế?”






Thanh Thanh kéo áo tôi mấy lần thì tôi mới định thần lại, cô ấy liếc mắt ra hiệu cho tôi: “Anh xem kìa, em nói thế nào



Giữa đám đông, Lâm Phương và một người đàn ông cao lớn đang cãi nhau đỏ mặt tía tai, mặt Lâm Phương đẫm nước mắt và cứ cắn mỗi rồi khóc. Người đàn ông này tên là Trình Đại Bằng, là nhân viên Sales của công ty, Lục Thông đánh giá cậu ta rất cao. Anh chàng này bản lĩnh rất tốt và nguồn khách hàng trong tay cậu ta cũng rất tốt, do đó cậu ta có chút kiêu ngạo và mọi người trong công ty đều tôn trọng và sợ cậu ta.






May mà Trình Đại Bằng này tuy kiêu ngạo nhưng không phách lối. Cậu ấy cũng rất hòa đồng với các đồng nghiệp. Người làm nghề sales rất biết ăn nói, nên hầu như cậu ấy không đắc tội với ai. Không biết là có chuyện gì đã xảy ra mà cậu ấy và Lâm Phương lại gay gắt với nhau thế này.



Mọi người thấy tôi đến, ai nấy đều quay lại và nở nụ cười chào tôi rồi gọi tôi là “sếp Trương” rất thuận miệng. Hôm trước khi tôi đi làm thì tôi chỉ là Trương Siêu, nhân viên bảo vệ nhỏ bé, mà chỉ sau một đêm cũng không biết sao họ lại biết tin nhanh như vậy. “Sếp Trương đến rồi, sếp Trương đến phán xét đi.” Trình Đại Bằng nói: “Sếp Trương, tôi nhận đơn đặt hàng này về rồi chia cho Tiểu Thái, như thể hợp tình hợp lý chứ? Là một nhân viên Sales trực tiếp giao tiếp với khách hàng, tôi chắc chắn có thể phân phối công việc, dù sao tôi cũng là người hiểu rõ nhu cầu của khách hàng nhất. Nhưng có một số người cứ bám lấy đòi tôi đưa đơn đặt hàng cho cô ta, tôi không đưa thì cô ta liền gây rối, thể có quá đáng không chứ!”






Lâm Phương vội vàng giải thích: “Không phải như thế! Hôm qua đơn hàng này được giao cho tôi, sáng nay lại giao cho Tiểu Thái. Tôi đã làm tất cả các công tác chuẩn bị, sao có thể thay đổi đột ngột thế chứ? Hơn nữa anh đã đưa tất cả các đơn đặt hàng cho Tiểu Thái thì tôi làm gì chứ? Không có đơn hàng thì tháng này tôi chỉ có chút lương cơ bản, tôi, tôi sống thế nào chứ? Tôi còn phải nuôi gia đình...”





Người tên Tiểu Thái đó là nhà thiết kế của công ty và cùng vị trí với Lâm Phương.






Tiểu Thái nói: “Chị Phương Phương, sao chị có thể nói vậy chứ? Ai mà không phải nuôi gia đình chứ? Đơn hàng trong công ty vốn dĩ không phải giao cho ai thì nhất định là của người đó. Đơn hàng này cần gấp, tối quan anh Trình như con kiến nằm trên nồi lửa ấy nhưng anh ấy có tìm được chị đâu, chị lo đi huênh hoang là con dâu nhà họ Trần mà. Anh Trình không dám bắt chị làm nên chỉ đành tăng ca đến mười hai giờ cho kịp tiến độ đấy, vậy nên anh Trình mới giao đơn hàng này cho tôi, có thể trách tôi sao?"



Khi Tiểu Thái nói xong thì cả công ty đều nói là Tiểu Thái nói đúng. Tiểu Thái liếc nhìn Lâm Phương một cách đầy khiêu khích, Lâm Phương tuy tức giận nhưng không thể nói được gì và nước mắt rơi xuống như từng hạt trân châu, khóc đến nỗi khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên nhưng có thể làm gì chứ? Mọi điều đều là do cô ấy tự lựa chọn.






Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, tôi muốn bảo mọi người giải tán nhưng Thanh Thanh đã chặn tôi lại và đẩy tôi ra sau đám đông, cô ấy thì thầm trách tôi: “Sếp Trương, anh đừng có làm bừa. Công ty có quy tắc công ty, Tiểu Thái và anh Trình không hề làm trái quy định. Anh vì tư tình mà giúp đỡ Lâm Phương thì mọi người sẽ không phục đâu.”



Tôi nói: “Thôi đi, tôi và Lâm Phương có tư tình gì chứ? Mới sáng sớm không lo làm việc mà cãi nhau ở đây à.”






Thanh Thanh áp hai tay vào ngực tôi và không cho đi rồi trợn mắt: “Anh và sếp Sở có tư tình. Anh bảo vệ người yêu cũ như thế thì người khác sẽ nói thế nào chứ? Trong lòng sếp Sở thoải mái được sao?"



Câu nói này của cô ấy làm tôi nghệ ch mặt ra, đúng thế, lỡ Sở Tiêu Tiêu không vui thì cũng không hay lắm.






Tôi nói: “Vậy thì thả tôi ra, nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng sờ ngực tôi.”



Thanh Thanh thở phào, buông tôi ra rồi lẩm bẩm: “Đi lính nên body đẹp quá.” “Vậy bây giờ tôi nên làm gì đây? Tôi cũng không thể mặc kệ thế được.” Tôi bất lực nói, thực sự tôi không biết giải quyết chuyện của phụ nữ.






Thanh Thanh nói: “Hay là anh giao cho em giải quyết nhé? Em đảm bảo sẽ làm cho anh mát mày mát mặt.”



Tôi nhìn cô ấy, cô ấy làm được không thế? Trong ấn tượng của tôi thì cô ấy chỉ là một nhân viên lễ tân bưng trà rót nước cho khách. Mặc dù cô ấy rất xinh nhưng trong công ty cũng không là gì cả.






Nếu Lục Thông ở đây thì có thể giao việc này cho Lục Thông giải quyết. Nhưng Lục Thông và Sở Tiêu Tiêu không biết là chạy đi đâu rồi. Tôi có kinh nghiệm trong việc lãnh đạo binh lính nhưng không có kinh nghiệm trong việc quản lý công ty nên cứ để cho Thanh Thanh làm thử cũng được.



Được sự cho phép của tôi, Thanh Thanh liền chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực lên lấy khí thế. Cô ấy làm thế ngực đúng là cũng không nhỏ. “ồn ào gì thế? Đây là công ty hay là cái chợ thế? Nếu không muốn làm việc nữa thì đến phòng Nhân sự nhận ba tháng lương rồi nghỉ việc đi.”






Tôi suýt chút cười phá lên, cô gái này cứng rắn lên cũng có phong cách của quản lý cấp cao đấy. Mọi người thấy tôi đứng sau lưng cô ấy thì đột nhiên không xảo xào nữa.



Lâm Phương nhìn chằm chằm về phía tôi, sau đó nước mắt không kìm được rơi xuống. Nhìn bộ dạng này của cô ấy thì trái tim tôi như nghẹn lại. Tôi cứ cảm thấy mình là một thằng khốn vô liêm sỉ đang nổi giáo cho giặc, không trị được kẻ ác biểu dương người tốt.






Trình Đại Bằng lập tức không nói gì nữa, rất nể mặt Thanh Thanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom