Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-271
Chương 271 Không phải trùng hợp
**********
“Anh lại sao nữa vậy?” Sở Tiêu Tiêu lấy chăn che người hỏi, nhéo tại tôi một cách không hài lòng.
Tôi úp ngược một cái ly thủy tinh lên vách tường, chỉ chỉ bảo cô ấy nghe xem.
Cô ấy hỏi tôi ở bên kia là ai với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Tôi đáp: “Hàn Khôn
Sở Tiêu Tiêu hít vào một hơi, ngạc nhiên hỏi: “Không phải ông ấy gặp nạn ở Đan Mạch sao? Tại sao ông ấy không những chẳng chết, mà còn xuất hiện ở nhà em..."
Đến tôi cũng chẳng rõ rất cuộc chuyện gì đang xảy ra, chứ đừng nói là giải thích cho Sở Tiêu Tiêu.
Tôi chỉ chỉ Sở Tiêu Tiêu, bảo cô ấy tiếp tục nghe những chuyện khác lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy sau.
Giác quan của Sở Hoài Ân và Hàn Khôn ở phòng bên kia không nhạy bén bằng tôi, bọn họ không hề nhận ra sự khác thường ở phòng chúng tôi bên này mà vẫn tiếp tục cuộc đối thoại ban nãy. "Luật sư Hàn, anh cứ để mặc cậu ta làm xăng làm bậy như vậy sao?” “Yên tâm đi, cậu ta không gây ra được sóng to gió lớn gì đâu. Cậu ta muốn tiêu tiền, Tuấn Nhiên sẽ đưa phần tài sản được thừa kế từ Trương Tuấn cho. Cậu ta cần danh dự, Tuấn Nhiên cũng sẽ không để người nào trong thành phố Thông này dám giễu võ giương oai với cậu ta. Tuấn Nhiên từ lâu đã là mặt mũi của bọn họ, cho dù Liễu Vinh ghét bỏ Trương Siêu thì cũng thà tự tay giết chết Trương Siêu thì cũng không để kẻ khác đụng tới cậu ta. Nhưng Tuấn Nhiên đã hoạt động lâu năm, không giống những công ty tập đoàn khác, cồng kềnh phình to, mỗi người tự lo việc của mình. Trương Siêu có gây ồn ào chút cũng chẳng ảnh hưởng gì không thể đụng tới nền tảng căn cơ của Tuấn Nhiên, chẳng cần tối ra tay đã có một đồng người kiềm chế được cậu ta. Cho dù có một ngày tôi thật sự chết đi, Tuấn Nhiên cũng không thể mặc cậu ta muốn làm thế nào thì làm. "Vậy là tốt rồi, ý chí báo thù của thằng nhóc này rất mạnh, tôi nghe nhiều người nói thời gian gần đây nó vẫn luôn điều tra tai nạn xe của Trương Tuấn, hình như đã điều tra được không ít chuyện. Hóa ra tôi đã đánh giá thấp nó, còn tưởng rằng nó chỉ là loại cỏ cây hạ đồng thì chẳng có được bao nhiêu bản lĩnh. Không ngờ nó làm bộ đội đặc chủng nhiều năm, quả thực đã khác trước rất nhiều. Liệu nó có thể điều tra ra chân tướng tai nạn xe năm đó không?"
Nếu là ngày trước, chắc chắn tôi sẽ vì những lời này mà căng thẳng, nhưng bây giờ thì không, lúc ở trên thuyền tôi đã biết chuyện gì đã xảy ra, chính miệng ông Mạc cũng đã nói sự thật cho tôi biết.
Tuy Liễu Vinh từng nói bọn Hàn Khôn là nguyên nhân chính dẫn tới vụ tai nạn xe của bố mẹ tôi, nhưng lời nói của ông ta không có chứng cứ, hơn nữa lại không khớp với lời những người trên giang hồ nói.
Hàn Khôn nói: “Nếu thật sự điều tra được cũng là do duyên phận. Tình hình năm ấy quá cấp bách, chúng ta đều là bất đắc dĩ.
Sở Hoài Ân lấy lòng nói: “Tôi hiểu cách làm người của Luật sư Hàn. Không nói những thứ khác, chỉ bằng tấm lòng si tình của anh với Kỷ Yên Nhiên, chúng tôi cũng biết tai nạn xe đó anh rất bất đắc dĩ. Người trải qua chuyện năm ấy đều biết sự thật, chẳng qua có người có ý đồ đem chuyện này ra làm ầm ĩ. Hồ sơ vụ án hồi ấy đã bị Khương Minh mó tay vào, báo cáo khám nghiệm tử thi đã bị xé hoặc giấu đi rồi, đến bây giờ cũng không tìm thấy. Bất đắc dĩ anh mới phải để người ta mã hóa hồ sơ, niêm phong lại cất vào kho, chính là không muốn có kẻ nào động nào nó nữa. Anh không cho phép Trương Siêu đi điều tra Khương Minh, cũng là sợ sau khi Khương Minh biết rõ sẽ lợi dụng cơ hội này chia rẽ anh và Trương Siêu Chỉ tiếc là thằng nhóc đó không nghe lời, e rằng sẽ gây hoa lớn.
Trái tim tôi đập hụt một nhịp, những lời Sở Hoài Ân nói lại hoàn toàn khác với những gì ông Mạc nói.
Theo lời ông ta thì vụ tai nạn xe của bố mẹ tôi quả thực có liên quan tới Hàn Khôn. Ông ta không biết tôi đang nghe lén ở phòng bên cạnh, mà cũng không cần thiết và không thể nói dối trước mặt Hàn Khôn được.
Sở Tiêu Tiêu không biết đến sự tồn tại của Núi Vô Tưởng và ông Mạc, cô ấy nghe xong liền há hốc miệng, cực kỳ sững sở.
Thực sự cho tới giờ này, tôi đã nghe quá nhiều phiên bản sự thật liên quan tới vụ tai nạn xe của bố mẹ tôi, đã thấy hơi choáng váng đối với cái gọi là "sự thật” đó rồi.
Hơn nữa đây mới chỉ là lời nói một phía của Sở Hoài Ân, tôi còn phải nghe xem Hàn Khôn đáp lại thế nào.
Không ngờ rằng Hàn Khôn lại hoàn toàn không phản bác mà chỉ cười ha ha.
Đây là ý gì?
Chủ ta thừa nhận lời Sở Hoài
Ân nói là thật? Tai nạn của bố mẹ tôi thật sự có liên quan tới chú ta?
Không thể nào, tôi từng thấy người ta tranh công, nhưng đây là lần đầu tiên thấy tranh tội giết người. Hơn nữa người ngoài đều nói hai người này rất say đắm mẹ tôi, bị mẹ tôi làm cho ngây ngất, tại sao họ lại giết mẹ tôi?
Khương Minh làm thì tôi còn tin, ông ta từng bị mẹ tôi phanh ngực mổ bụng, suýt nữa thì chết. Nhưng tôi không tin Hàn Khôn lại làm chuyện này, chú ấy không biến thái như Khương Minh. “Không nhắc tới chuyện này nữa. Anh Sở, hôm nay tôi tới tìm anh là muốn cảnh báo anh một câu. Chuyện của chúng ta phải giữ bí mật, không được để Uỷ ban giám sát ngân hàng Trung Quốc (CBRC) chú ý tới.” “Tất nhiên rồi, việc này chỉ có mấy người biết. Lần này tôi đã dồn hết toàn bộ tài sản của mình vào, so với anh tôi càng không thể để thua được."
Hàn Khôn cười đáp: “Xem ra lần này tôi tới không uổng phí. Anh Sở vẫn chưa hay biết gì nhỉ, có người đang chú ý tới anh đó. Đứa con duy nhất của Thị trưởng Lý, Lý Cát tại sao lại quấn quýt lấy con gái rượu của anh chứ? Đừng cho rằng cậu ta si mê không dứt. Tất cả những người là đàn ông đều hiểu rõ, nếu không phải có mục đích khác thì làm gì có ai treo cổ mãi trên một cái cây?” Truyện88.vip trang web *cập nhật nhanh nhất
Tôi và Sở Tiêu Tiêu liếc nhau một cái, Lý Cát tiếp cận Sở Tiêu Tiêu hóa ra là có mục đích?
Sở Hoài Ân không hài lòng khi nghe nói thế. Lý Cát vốn là con rể quý ông ta chọn được, vụ náo loạn ở nhà hàng Vân Đỉnh lần trước đã khiến Sở Hoài Ân mất mặt rồi, giờ Hàn Khôn lại nói Lý Cát có mục đích, khiến cho Sở Hoài Ân lập tức không khống chế nổi biểu cảm.
Ông ta cười gượng gạo: "Con gái tôi rất xinh đẹp, bằng cấp cao, phẩm chất tốt, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục, làm sao Lý Cát không si mê được? Luật sư Hàn cũng không thể vì tự bao che khuyết điểm mà nói con gái tôi như vậy, ha ha.
Dịu dàng hiền thục, thật sự là đang nói Sở Tiêu Tiêu sao?
Hàn Khôn nói: “Anh Sở đừng giận, Lý Cát là người thế nào, anh cứ tới câu lạc bộ Dạ Lai Hương nghe ngóng sẽ biết. “Cái gì?” Nghe thấy vậy, Sở Hoài Ân nhảy bật dậy khỏi ghế, người của thành phố Thông ai ai cũng biết câu lạc bộ Dạ Lai Hương là thứ gì.
Hàn Khôn tiếp tục: “Lý Cát hiện tại là Quản lý Chăm sóc khách hàng của Công ty Chứng khoán Hồng Thông Người của tôi điều tra thấy Hồng Thông khá chú ý tới anh, còn phải người bí mật điều tra tình hình tài sản của anh, đây không phải sự trùng hợp. "Cậu ta, cậu ta làm sao có thể, tôi luôn rất khiêm tốn, dè dặt mà, không thể nào. “Anh Sở vẫn nên khiêm tốn, dè dặt hơn nữa. Ngộ ngỡ chuyện này bị bại lộ sẽ giống như mười bảy năm trước. Trương Tuấn là người nhẹ dạ cả tin, lúc ấy biết anh góp vốn phi pháp nhưng không vạch trần anh, nhưng giờ không còn ai dễ dãi như Trương Tuấn nữa rồi. Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước.
Sở Hoài Ân còn muốn giữ Hàn Khôn lại, nhưng Hàn Khôn nhất quyết muốn đi, ông ta đành phải tiễn Hàn Khôn.
Sở Tiêu Tiêu vội vàng tắt đèn, nằm trên giường hỏi: “Rất cuộc bố em đang làm gì vậy? Sao em càng nghe càng không hiểu gì cả.”
Lần trước tôi vô tình nghe lén được cuộc đối thoại giữa Hàn Khôn và Sở Hoài Ân, nhưng tôi cũng không rõ hai người này đang làm cái gì, chỉ biết Sở Hoài Ân không muốn cho người ngoài biết được.
Tôi lắc đầu: "Nghe qua không giống chuyện hợp pháp.
Sở Tiêu Tiêu sốt ruột: "Không phải bố em lại muốn đi đánh bạc chứ. Em phải đi khuyên ông ấy!” “Khoan đã. Bố em thực ra không hề đánh bạc, lần trước anh đã nói rồi, anh đã tra ghi chép xuất nhập cảnh của ông ấy, ông ấy chưa từng tới Macao, cũng không giống bị thua cược trên tàu của ông chủ Hạ. Số tiền kia của bố em đã được chuyển sang làm chuyện khác. Em đừng khuyên, em không nhận ra sao, ông ấy đâu có nghe lời khuyên của em. “Vậy làm sao bây giờ? Em không thể nhìn bố em gặp nạn được.”
**********
“Anh lại sao nữa vậy?” Sở Tiêu Tiêu lấy chăn che người hỏi, nhéo tại tôi một cách không hài lòng.
Tôi úp ngược một cái ly thủy tinh lên vách tường, chỉ chỉ bảo cô ấy nghe xem.
Cô ấy hỏi tôi ở bên kia là ai với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Tôi đáp: “Hàn Khôn
Sở Tiêu Tiêu hít vào một hơi, ngạc nhiên hỏi: “Không phải ông ấy gặp nạn ở Đan Mạch sao? Tại sao ông ấy không những chẳng chết, mà còn xuất hiện ở nhà em..."
Đến tôi cũng chẳng rõ rất cuộc chuyện gì đang xảy ra, chứ đừng nói là giải thích cho Sở Tiêu Tiêu.
Tôi chỉ chỉ Sở Tiêu Tiêu, bảo cô ấy tiếp tục nghe những chuyện khác lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy sau.
Giác quan của Sở Hoài Ân và Hàn Khôn ở phòng bên kia không nhạy bén bằng tôi, bọn họ không hề nhận ra sự khác thường ở phòng chúng tôi bên này mà vẫn tiếp tục cuộc đối thoại ban nãy. "Luật sư Hàn, anh cứ để mặc cậu ta làm xăng làm bậy như vậy sao?” “Yên tâm đi, cậu ta không gây ra được sóng to gió lớn gì đâu. Cậu ta muốn tiêu tiền, Tuấn Nhiên sẽ đưa phần tài sản được thừa kế từ Trương Tuấn cho. Cậu ta cần danh dự, Tuấn Nhiên cũng sẽ không để người nào trong thành phố Thông này dám giễu võ giương oai với cậu ta. Tuấn Nhiên từ lâu đã là mặt mũi của bọn họ, cho dù Liễu Vinh ghét bỏ Trương Siêu thì cũng thà tự tay giết chết Trương Siêu thì cũng không để kẻ khác đụng tới cậu ta. Nhưng Tuấn Nhiên đã hoạt động lâu năm, không giống những công ty tập đoàn khác, cồng kềnh phình to, mỗi người tự lo việc của mình. Trương Siêu có gây ồn ào chút cũng chẳng ảnh hưởng gì không thể đụng tới nền tảng căn cơ của Tuấn Nhiên, chẳng cần tối ra tay đã có một đồng người kiềm chế được cậu ta. Cho dù có một ngày tôi thật sự chết đi, Tuấn Nhiên cũng không thể mặc cậu ta muốn làm thế nào thì làm. "Vậy là tốt rồi, ý chí báo thù của thằng nhóc này rất mạnh, tôi nghe nhiều người nói thời gian gần đây nó vẫn luôn điều tra tai nạn xe của Trương Tuấn, hình như đã điều tra được không ít chuyện. Hóa ra tôi đã đánh giá thấp nó, còn tưởng rằng nó chỉ là loại cỏ cây hạ đồng thì chẳng có được bao nhiêu bản lĩnh. Không ngờ nó làm bộ đội đặc chủng nhiều năm, quả thực đã khác trước rất nhiều. Liệu nó có thể điều tra ra chân tướng tai nạn xe năm đó không?"
Nếu là ngày trước, chắc chắn tôi sẽ vì những lời này mà căng thẳng, nhưng bây giờ thì không, lúc ở trên thuyền tôi đã biết chuyện gì đã xảy ra, chính miệng ông Mạc cũng đã nói sự thật cho tôi biết.
Tuy Liễu Vinh từng nói bọn Hàn Khôn là nguyên nhân chính dẫn tới vụ tai nạn xe của bố mẹ tôi, nhưng lời nói của ông ta không có chứng cứ, hơn nữa lại không khớp với lời những người trên giang hồ nói.
Hàn Khôn nói: “Nếu thật sự điều tra được cũng là do duyên phận. Tình hình năm ấy quá cấp bách, chúng ta đều là bất đắc dĩ.
Sở Hoài Ân lấy lòng nói: “Tôi hiểu cách làm người của Luật sư Hàn. Không nói những thứ khác, chỉ bằng tấm lòng si tình của anh với Kỷ Yên Nhiên, chúng tôi cũng biết tai nạn xe đó anh rất bất đắc dĩ. Người trải qua chuyện năm ấy đều biết sự thật, chẳng qua có người có ý đồ đem chuyện này ra làm ầm ĩ. Hồ sơ vụ án hồi ấy đã bị Khương Minh mó tay vào, báo cáo khám nghiệm tử thi đã bị xé hoặc giấu đi rồi, đến bây giờ cũng không tìm thấy. Bất đắc dĩ anh mới phải để người ta mã hóa hồ sơ, niêm phong lại cất vào kho, chính là không muốn có kẻ nào động nào nó nữa. Anh không cho phép Trương Siêu đi điều tra Khương Minh, cũng là sợ sau khi Khương Minh biết rõ sẽ lợi dụng cơ hội này chia rẽ anh và Trương Siêu Chỉ tiếc là thằng nhóc đó không nghe lời, e rằng sẽ gây hoa lớn.
Trái tim tôi đập hụt một nhịp, những lời Sở Hoài Ân nói lại hoàn toàn khác với những gì ông Mạc nói.
Theo lời ông ta thì vụ tai nạn xe của bố mẹ tôi quả thực có liên quan tới Hàn Khôn. Ông ta không biết tôi đang nghe lén ở phòng bên cạnh, mà cũng không cần thiết và không thể nói dối trước mặt Hàn Khôn được.
Sở Tiêu Tiêu không biết đến sự tồn tại của Núi Vô Tưởng và ông Mạc, cô ấy nghe xong liền há hốc miệng, cực kỳ sững sở.
Thực sự cho tới giờ này, tôi đã nghe quá nhiều phiên bản sự thật liên quan tới vụ tai nạn xe của bố mẹ tôi, đã thấy hơi choáng váng đối với cái gọi là "sự thật” đó rồi.
Hơn nữa đây mới chỉ là lời nói một phía của Sở Hoài Ân, tôi còn phải nghe xem Hàn Khôn đáp lại thế nào.
Không ngờ rằng Hàn Khôn lại hoàn toàn không phản bác mà chỉ cười ha ha.
Đây là ý gì?
Chủ ta thừa nhận lời Sở Hoài
Ân nói là thật? Tai nạn của bố mẹ tôi thật sự có liên quan tới chú ta?
Không thể nào, tôi từng thấy người ta tranh công, nhưng đây là lần đầu tiên thấy tranh tội giết người. Hơn nữa người ngoài đều nói hai người này rất say đắm mẹ tôi, bị mẹ tôi làm cho ngây ngất, tại sao họ lại giết mẹ tôi?
Khương Minh làm thì tôi còn tin, ông ta từng bị mẹ tôi phanh ngực mổ bụng, suýt nữa thì chết. Nhưng tôi không tin Hàn Khôn lại làm chuyện này, chú ấy không biến thái như Khương Minh. “Không nhắc tới chuyện này nữa. Anh Sở, hôm nay tôi tới tìm anh là muốn cảnh báo anh một câu. Chuyện của chúng ta phải giữ bí mật, không được để Uỷ ban giám sát ngân hàng Trung Quốc (CBRC) chú ý tới.” “Tất nhiên rồi, việc này chỉ có mấy người biết. Lần này tôi đã dồn hết toàn bộ tài sản của mình vào, so với anh tôi càng không thể để thua được."
Hàn Khôn cười đáp: “Xem ra lần này tôi tới không uổng phí. Anh Sở vẫn chưa hay biết gì nhỉ, có người đang chú ý tới anh đó. Đứa con duy nhất của Thị trưởng Lý, Lý Cát tại sao lại quấn quýt lấy con gái rượu của anh chứ? Đừng cho rằng cậu ta si mê không dứt. Tất cả những người là đàn ông đều hiểu rõ, nếu không phải có mục đích khác thì làm gì có ai treo cổ mãi trên một cái cây?” Truyện88.vip trang web *cập nhật nhanh nhất
Tôi và Sở Tiêu Tiêu liếc nhau một cái, Lý Cát tiếp cận Sở Tiêu Tiêu hóa ra là có mục đích?
Sở Hoài Ân không hài lòng khi nghe nói thế. Lý Cát vốn là con rể quý ông ta chọn được, vụ náo loạn ở nhà hàng Vân Đỉnh lần trước đã khiến Sở Hoài Ân mất mặt rồi, giờ Hàn Khôn lại nói Lý Cát có mục đích, khiến cho Sở Hoài Ân lập tức không khống chế nổi biểu cảm.
Ông ta cười gượng gạo: "Con gái tôi rất xinh đẹp, bằng cấp cao, phẩm chất tốt, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục, làm sao Lý Cát không si mê được? Luật sư Hàn cũng không thể vì tự bao che khuyết điểm mà nói con gái tôi như vậy, ha ha.
Dịu dàng hiền thục, thật sự là đang nói Sở Tiêu Tiêu sao?
Hàn Khôn nói: “Anh Sở đừng giận, Lý Cát là người thế nào, anh cứ tới câu lạc bộ Dạ Lai Hương nghe ngóng sẽ biết. “Cái gì?” Nghe thấy vậy, Sở Hoài Ân nhảy bật dậy khỏi ghế, người của thành phố Thông ai ai cũng biết câu lạc bộ Dạ Lai Hương là thứ gì.
Hàn Khôn tiếp tục: “Lý Cát hiện tại là Quản lý Chăm sóc khách hàng của Công ty Chứng khoán Hồng Thông Người của tôi điều tra thấy Hồng Thông khá chú ý tới anh, còn phải người bí mật điều tra tình hình tài sản của anh, đây không phải sự trùng hợp. "Cậu ta, cậu ta làm sao có thể, tôi luôn rất khiêm tốn, dè dặt mà, không thể nào. “Anh Sở vẫn nên khiêm tốn, dè dặt hơn nữa. Ngộ ngỡ chuyện này bị bại lộ sẽ giống như mười bảy năm trước. Trương Tuấn là người nhẹ dạ cả tin, lúc ấy biết anh góp vốn phi pháp nhưng không vạch trần anh, nhưng giờ không còn ai dễ dãi như Trương Tuấn nữa rồi. Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước.
Sở Hoài Ân còn muốn giữ Hàn Khôn lại, nhưng Hàn Khôn nhất quyết muốn đi, ông ta đành phải tiễn Hàn Khôn.
Sở Tiêu Tiêu vội vàng tắt đèn, nằm trên giường hỏi: “Rất cuộc bố em đang làm gì vậy? Sao em càng nghe càng không hiểu gì cả.”
Lần trước tôi vô tình nghe lén được cuộc đối thoại giữa Hàn Khôn và Sở Hoài Ân, nhưng tôi cũng không rõ hai người này đang làm cái gì, chỉ biết Sở Hoài Ân không muốn cho người ngoài biết được.
Tôi lắc đầu: "Nghe qua không giống chuyện hợp pháp.
Sở Tiêu Tiêu sốt ruột: "Không phải bố em lại muốn đi đánh bạc chứ. Em phải đi khuyên ông ấy!” “Khoan đã. Bố em thực ra không hề đánh bạc, lần trước anh đã nói rồi, anh đã tra ghi chép xuất nhập cảnh của ông ấy, ông ấy chưa từng tới Macao, cũng không giống bị thua cược trên tàu của ông chủ Hạ. Số tiền kia của bố em đã được chuyển sang làm chuyện khác. Em đừng khuyên, em không nhận ra sao, ông ấy đâu có nghe lời khuyên của em. “Vậy làm sao bây giờ? Em không thể nhìn bố em gặp nạn được.”