Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-269
Chương 269 Gây trở ngại
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Mặt Lý Cát đỏ ngầu, ngay cả ý muốn giết tôi cũng có. "Đừng có CMN nói chuyện gia giáo với tôi, tôi không có gia giáo gì với anh cả! Cút ngay cho tôi, không thì tôi sẽ gọi cảnh sát.
Sở Tiêu Tiêu lên tiếng: “Anh kêu la cái gì, chính bố anh đã bảo chúng tôi vào ăn cơm. “Không thể nào!” Lý Cát mắng.
Tôi giữ cánh tay cậu ta lại để không cho cậu ta vung cây lau nhà nữa: “Cậu đi mà hỏi bác
Lý, người thì ở đây, chúng tôi nói dối cậu làm gì?”
Lúc này Lý Lương đã đỗ xe xong, ông ấy nhìn Lý Cát: "Con cầm cây lau nhà làm gì thế? Bỏ xuống ngay, sao lại lỗ mãng với khách như vậy? Đi du học mấy năm mà quên mất lễ nghi của Trung Quốc rồi ư?”
Dù Lý Cát có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu tại sao thái độ của bố mình lại thay đổi rõ rệt như vậy. “Bố đang nói giúp họ đấy sao?” “Mau bỏ cái đồ trong tay xuống. Trương Siêu và Sở Tiêu Tiêu đến nhà làm khách, con vào phòng bếp bảo họ làm thêm vài món ngay đi.”
Tôi cười nói: “Thị trưởng không cần khách sáo.
Lý Lương cười đáp: "Vậy sao được. Cậu là anh hùng của thành phố Thông chúng ta, tôi đã muốn mời cậu ăn cơm từ lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội.”
Tôi đoán là Lý Cát đang cảm thấy bàng hoàng lắm, cậu ta không thể tin vào những gì mình thấy bằng mắt và những gì mình nghe thấy bằng tại "Bố, đây là Trương Siêu đó, bố mời anh ta về ăn cơm ư? Bố quên anh ta đã làm gì với con, quên mất hôm qua bố đã nói nhất định phải khiến anh ta mất mặt à?”
Lý Cát lôi ống tay áo của Lý Lương không buông. Lúc này Lý Lương rất xấu hổ, ông ấy định là sẽ giả bộ trước mặt tôi, không ngờ lại bị Lý Cát vạch trần. “Xấc láo! Buông tay ra! Con nói chuyện với bố kiểu đó à ? Bố thấy con học bao nhiều đều chui hết vào bụng chó rồi! Con và Trương Siêu có thù riêng, nhưng bố là Thị trưởng của một thành phố, thù riêng giữa hai đứa thì tự mà giải quyết riêng. Bố là Thị trưởng, không thể lạm quyền giúp con trả những mối thù nhỏ nhặt ấy. Nếu con vẫn không nghĩ thông điểm này, vậy thì con không xứng làm con trai của Lý Lương nữa!”
Lý Lương trừng mắt nhìn Lý Cát, mắng cậu ta đến mức khiến cậu ta không ngẩng đầu lên nổi.
Khi chúng tôi đi theo Lý Lương vào nhà, Lý Cát túm lấy tay tôi: “Anh đã làm cái quái gì với bố tôi vậy?”
Tôi cười đáp: "Không làm gì cả, Thị trưởng Lý là một người Thị trưởng công chính thanh liêm, đi thôi, vào nhà ăn cơm. “Trương Siêu, anh quá đáng lắm rồi! Anh đừng tưởng mình đã được như ý, bố tôi chắc chắn sẽ không giúp anh, ông ấy là bố của tôi, ông ấy sẽ chỉ giúp tôi."
Nghe đến đây, tôi phải lắc đầu vì sợ ngây thơ của Lý Cát.
Có lẽ cậu ta được lớn lên trong nhà kính từ nhỏ nên cũng giống Sở Tiêu Tiêu, quan điểm của cậu ta về nhiều chuyện quá đơn giản, quá ngây thơ.
Nếu đặt kiểu tính cách này lên người con gái thì sẽ rất đáng yêu, nhưng nếu đặt trên người đàn ông, nó sẽ thành một loại không rành thế sự đó là ngu xuan.
Lý Cát không thể hiểu, bố cậu ta có thể ngồi vững ở vị trí Thị trưởng thành phố Thông, thì làm sao sẽ dựa vào cảm xúc để quyết định có giúp một người hay không chứ?
Tôi không muốn tranh cãi với cậu ta, tiếp tục nữa cũng không tốt gì cho tôi.
Thức ăn đã được bưng lên bàn, một người phụ nữ trung niên ăn mặc phú quý đang dọn đĩa. Khi thấy Lý Cát trong vẻ mặt đầy tức giận, bà ta vẫy tay gọi Lý Cát tới và nhỏ giọng hỏi Lý Cát đã xảy ra chuyện gì? Sau khi Lý Cát nói vài câu, bà ta nhìn ngay về phía tôi và Sở
Tiêu Tiêu. “Cậu là Trương Siêu?"
Nhìn vẻ mặt của bà ấy, tôi biết bà ta cũng không phải người hiền lành, do đó tôi chỉ gật đầu rồi nói với Lý Lương: "Thị trưởng, hay là chúng ta nói kỹ hơn về chuyện phỏng vấn trước đi.”
Lý Lương đáp: "Thức ăn đã xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói nào.” “Ai cho phép các cậu ngồi hả? Trương Siêu, tôi biết cậu là thiếu gia của Tập đoàn Tuấn Nhiên, nhưng cậu đừng có khinh người quá đáng. Ngày hôm qua cậu sỉ nhục con trai tôi, hôm nay còn muốn tới nhà tôi làm khách ư? Cậu nghĩ nhà họ Lý tôi dễ bắt nạt à?” Người phụ nữ trung niên kia đột nhiên to giọng làm tôi và Sở Tiêu Tiêu giật nảy mình.
Nhưng chưa đến lượt chúng tôi lên tiếng, Lý Lương đã tức giận nói: "Đây là khách tôi mời đến. Thế nào? Tôi không thể mời khách tới nhà sao?" “Ông? Tại sao chứ?" Dáng vẻ kinh ngac của bà ta cực kỳ giống Lý Cát, đúng là mẹ con “Tôi mặc kệ ông có lý do gì, từ đó đến giờ ông không quá quan tâm tôi và con trai, chúng tôi phải chịu nhiều khổ sở vì ông tôi còn chưa tính, nhưng bây giờ có người bắt nạt con chúng ta, ông còn mời người đó về nhà làm khách quý, tôi có thể nhịn được sao?”
Thấy bà ta không muốn nhường nửa bước, tôi chợt cảm thấy mình đến không quá đúng lúc.
Thật ra tôi chỉ muốn nhờ Lý
Lương chèn ép hành vi của cô tôi một chút mà thôi, cũng không phải muốn diễu võ giương oai trước mặt Lý Cát, thế nên khi thấy Lý Cát và mẹ cậu ta tỏ ra gay gắt như vậy, tôi muốn rời đi trước, lần sau rồi đến tìm Lý Lương.
Tôi gãi đầu nói: “Thị trưởng, nếu không thì chúng ta nói chuyện qua điện thoại vậy. Hôm nay tôi đưa Tiêu Tiêu về trước, nhà ông cứ từ từ ăn đi.”
Có lẽ Lý Lương hiểu lầm, tưởng rằng tôi tức giận, thế là lập tức sầm mặt lạnh lùng nói: “Trương Siêu, nếu cậu nế mặt tôi thì hãy ở lại ăn bữa cơm tối này. Nhà chúng tôi không có gia giáo, làm cậu chê cười rồi, tôi sẽ dạy dỗ con trai và vợ tôi sau.” Sau đó ông ấy trừng Lý Cát và mẹ Lý Cát đang vô cùng tức giận: "Hai người không muốn ăn thì ra ngoài đi dạo một lát đi.” “Ông, ông đuổi tôi và con trai ra ngoài vì Trương Siêu ư?” Mẹ Lý Cát không dám tin, che miệng nói. Nhớ *đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Sau khi Lý Cát và mẹ cậu ta tức giận đi ra ngoài, Lý Lương xấu hổ nói xin lỗi với chúng tôi. “Thật ngại quá, cậu Trương, do tôi dạy dỗ người nhà không nghiêm, để họ gây ra trò cười này. Bình thường con trai tôi quá ngang bướng, tôi thay thăng bé xin lỗi cậu.
Lý Lương hoàn toàn không quan tâm hai người đã đi ra ngoài, chỉ lo chào hỏi với tôi và Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu thừa lúc Lý Lương không chú ý là lưỡi với tôi. Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, chắc chắn cô ấy đang nghĩ rằng Lý Lương quá máu lạnh.
Tôi nói đôi ba lời khách sáo với Lý Lương rồi đi vào chủ đề chính, nhắc đến chuyện cô tôi tìm người chèn ép tôi. “Tôi đã nghe nói về chuyện này.” Lý Lương nói: “Chuyện này chắc chắn là không phù hợp với quy định. Chúng tôi là đầy tớ của dân, Cục Công thương phải vì doanh nhân phục vụ chứ không phải gây sức ép cho doanh nhân. Mặc dù theo các điều lệ và quy chế liên quan, việc họ làm không sai, nhưng họ nên tìm mọi cách để giải quyết vấn đề giúp các cậu và hoàn thiện những sơ hở của các cậu, thay vì sử dụng nó như một thứ vũ khí để gây trở ngại cho các cậu. Tôi sẽ nói với họ về chuyện này.”
Cao thủ là gì? Cao thủ là thế này đây, cùng là một chuyện nhưng ông ấy lật mặt trái hay giở mặt phải đều nói rất có lý và rõ ràng, đây là tố chất cần có của người làm quan. “Cậu Trương, vậy cậu thấy chuyện phỏng vấn.
Tôi giơ ly rượu lên, cười đáp: “Thị trưởng hãy sắp xếp đi, lúc nào cũng được cả.
Lý Lương vô cùng hài lòng với câu trả lời của tôi, miệng thì cười toe toét và không ngừng khen tôi tuổi trẻ tài cao.
Chúng tôi ăn xong thì đã đến nửa đêm, Lý Cát và mẹ cậu ta vẫn chưa về, không biết là đi đâu.
Vừa khéo nhà Sở Tiêu Tiêu cũng ở khu này, tôi không lái xe mà đi dạo chung quanh đây cùng Sở Tiêu Tiêu. Cảnh trong khu này rất đẹp, rất yên tĩnh, nhìn lên trời còn có thể thấy sao. “Haiz, em chưa bao giờ nghĩ rằng bác Lý là một người như vậy. Trong lòng em, ông ấy luôn là một người lớn rất công chính, không ngờ ông ấy còn có một mặt này." Sở Tiêu Tiêu ôm cánh tay tôi, nhìn sao trên trời nói. “Con người rất phức tạp, không ai là người xấu hoàn toàn hay người tốt hoàn toàn cả. Em thấy Thị trưởng Lý đấy, ông ấy nhìn như công chính
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Mặt Lý Cát đỏ ngầu, ngay cả ý muốn giết tôi cũng có. "Đừng có CMN nói chuyện gia giáo với tôi, tôi không có gia giáo gì với anh cả! Cút ngay cho tôi, không thì tôi sẽ gọi cảnh sát.
Sở Tiêu Tiêu lên tiếng: “Anh kêu la cái gì, chính bố anh đã bảo chúng tôi vào ăn cơm. “Không thể nào!” Lý Cát mắng.
Tôi giữ cánh tay cậu ta lại để không cho cậu ta vung cây lau nhà nữa: “Cậu đi mà hỏi bác
Lý, người thì ở đây, chúng tôi nói dối cậu làm gì?”
Lúc này Lý Lương đã đỗ xe xong, ông ấy nhìn Lý Cát: "Con cầm cây lau nhà làm gì thế? Bỏ xuống ngay, sao lại lỗ mãng với khách như vậy? Đi du học mấy năm mà quên mất lễ nghi của Trung Quốc rồi ư?”
Dù Lý Cát có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu tại sao thái độ của bố mình lại thay đổi rõ rệt như vậy. “Bố đang nói giúp họ đấy sao?” “Mau bỏ cái đồ trong tay xuống. Trương Siêu và Sở Tiêu Tiêu đến nhà làm khách, con vào phòng bếp bảo họ làm thêm vài món ngay đi.”
Tôi cười nói: “Thị trưởng không cần khách sáo.
Lý Lương cười đáp: "Vậy sao được. Cậu là anh hùng của thành phố Thông chúng ta, tôi đã muốn mời cậu ăn cơm từ lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội.”
Tôi đoán là Lý Cát đang cảm thấy bàng hoàng lắm, cậu ta không thể tin vào những gì mình thấy bằng mắt và những gì mình nghe thấy bằng tại "Bố, đây là Trương Siêu đó, bố mời anh ta về ăn cơm ư? Bố quên anh ta đã làm gì với con, quên mất hôm qua bố đã nói nhất định phải khiến anh ta mất mặt à?”
Lý Cát lôi ống tay áo của Lý Lương không buông. Lúc này Lý Lương rất xấu hổ, ông ấy định là sẽ giả bộ trước mặt tôi, không ngờ lại bị Lý Cát vạch trần. “Xấc láo! Buông tay ra! Con nói chuyện với bố kiểu đó à ? Bố thấy con học bao nhiều đều chui hết vào bụng chó rồi! Con và Trương Siêu có thù riêng, nhưng bố là Thị trưởng của một thành phố, thù riêng giữa hai đứa thì tự mà giải quyết riêng. Bố là Thị trưởng, không thể lạm quyền giúp con trả những mối thù nhỏ nhặt ấy. Nếu con vẫn không nghĩ thông điểm này, vậy thì con không xứng làm con trai của Lý Lương nữa!”
Lý Lương trừng mắt nhìn Lý Cát, mắng cậu ta đến mức khiến cậu ta không ngẩng đầu lên nổi.
Khi chúng tôi đi theo Lý Lương vào nhà, Lý Cát túm lấy tay tôi: “Anh đã làm cái quái gì với bố tôi vậy?”
Tôi cười đáp: "Không làm gì cả, Thị trưởng Lý là một người Thị trưởng công chính thanh liêm, đi thôi, vào nhà ăn cơm. “Trương Siêu, anh quá đáng lắm rồi! Anh đừng tưởng mình đã được như ý, bố tôi chắc chắn sẽ không giúp anh, ông ấy là bố của tôi, ông ấy sẽ chỉ giúp tôi."
Nghe đến đây, tôi phải lắc đầu vì sợ ngây thơ của Lý Cát.
Có lẽ cậu ta được lớn lên trong nhà kính từ nhỏ nên cũng giống Sở Tiêu Tiêu, quan điểm của cậu ta về nhiều chuyện quá đơn giản, quá ngây thơ.
Nếu đặt kiểu tính cách này lên người con gái thì sẽ rất đáng yêu, nhưng nếu đặt trên người đàn ông, nó sẽ thành một loại không rành thế sự đó là ngu xuan.
Lý Cát không thể hiểu, bố cậu ta có thể ngồi vững ở vị trí Thị trưởng thành phố Thông, thì làm sao sẽ dựa vào cảm xúc để quyết định có giúp một người hay không chứ?
Tôi không muốn tranh cãi với cậu ta, tiếp tục nữa cũng không tốt gì cho tôi.
Thức ăn đã được bưng lên bàn, một người phụ nữ trung niên ăn mặc phú quý đang dọn đĩa. Khi thấy Lý Cát trong vẻ mặt đầy tức giận, bà ta vẫy tay gọi Lý Cát tới và nhỏ giọng hỏi Lý Cát đã xảy ra chuyện gì? Sau khi Lý Cát nói vài câu, bà ta nhìn ngay về phía tôi và Sở
Tiêu Tiêu. “Cậu là Trương Siêu?"
Nhìn vẻ mặt của bà ấy, tôi biết bà ta cũng không phải người hiền lành, do đó tôi chỉ gật đầu rồi nói với Lý Lương: "Thị trưởng, hay là chúng ta nói kỹ hơn về chuyện phỏng vấn trước đi.”
Lý Lương đáp: "Thức ăn đã xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói nào.” “Ai cho phép các cậu ngồi hả? Trương Siêu, tôi biết cậu là thiếu gia của Tập đoàn Tuấn Nhiên, nhưng cậu đừng có khinh người quá đáng. Ngày hôm qua cậu sỉ nhục con trai tôi, hôm nay còn muốn tới nhà tôi làm khách ư? Cậu nghĩ nhà họ Lý tôi dễ bắt nạt à?” Người phụ nữ trung niên kia đột nhiên to giọng làm tôi và Sở Tiêu Tiêu giật nảy mình.
Nhưng chưa đến lượt chúng tôi lên tiếng, Lý Lương đã tức giận nói: "Đây là khách tôi mời đến. Thế nào? Tôi không thể mời khách tới nhà sao?" “Ông? Tại sao chứ?" Dáng vẻ kinh ngac của bà ta cực kỳ giống Lý Cát, đúng là mẹ con “Tôi mặc kệ ông có lý do gì, từ đó đến giờ ông không quá quan tâm tôi và con trai, chúng tôi phải chịu nhiều khổ sở vì ông tôi còn chưa tính, nhưng bây giờ có người bắt nạt con chúng ta, ông còn mời người đó về nhà làm khách quý, tôi có thể nhịn được sao?”
Thấy bà ta không muốn nhường nửa bước, tôi chợt cảm thấy mình đến không quá đúng lúc.
Thật ra tôi chỉ muốn nhờ Lý
Lương chèn ép hành vi của cô tôi một chút mà thôi, cũng không phải muốn diễu võ giương oai trước mặt Lý Cát, thế nên khi thấy Lý Cát và mẹ cậu ta tỏ ra gay gắt như vậy, tôi muốn rời đi trước, lần sau rồi đến tìm Lý Lương.
Tôi gãi đầu nói: “Thị trưởng, nếu không thì chúng ta nói chuyện qua điện thoại vậy. Hôm nay tôi đưa Tiêu Tiêu về trước, nhà ông cứ từ từ ăn đi.”
Có lẽ Lý Lương hiểu lầm, tưởng rằng tôi tức giận, thế là lập tức sầm mặt lạnh lùng nói: “Trương Siêu, nếu cậu nế mặt tôi thì hãy ở lại ăn bữa cơm tối này. Nhà chúng tôi không có gia giáo, làm cậu chê cười rồi, tôi sẽ dạy dỗ con trai và vợ tôi sau.” Sau đó ông ấy trừng Lý Cát và mẹ Lý Cát đang vô cùng tức giận: "Hai người không muốn ăn thì ra ngoài đi dạo một lát đi.” “Ông, ông đuổi tôi và con trai ra ngoài vì Trương Siêu ư?” Mẹ Lý Cát không dám tin, che miệng nói. Nhớ *đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Sau khi Lý Cát và mẹ cậu ta tức giận đi ra ngoài, Lý Lương xấu hổ nói xin lỗi với chúng tôi. “Thật ngại quá, cậu Trương, do tôi dạy dỗ người nhà không nghiêm, để họ gây ra trò cười này. Bình thường con trai tôi quá ngang bướng, tôi thay thăng bé xin lỗi cậu.
Lý Lương hoàn toàn không quan tâm hai người đã đi ra ngoài, chỉ lo chào hỏi với tôi và Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu thừa lúc Lý Lương không chú ý là lưỡi với tôi. Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, chắc chắn cô ấy đang nghĩ rằng Lý Lương quá máu lạnh.
Tôi nói đôi ba lời khách sáo với Lý Lương rồi đi vào chủ đề chính, nhắc đến chuyện cô tôi tìm người chèn ép tôi. “Tôi đã nghe nói về chuyện này.” Lý Lương nói: “Chuyện này chắc chắn là không phù hợp với quy định. Chúng tôi là đầy tớ của dân, Cục Công thương phải vì doanh nhân phục vụ chứ không phải gây sức ép cho doanh nhân. Mặc dù theo các điều lệ và quy chế liên quan, việc họ làm không sai, nhưng họ nên tìm mọi cách để giải quyết vấn đề giúp các cậu và hoàn thiện những sơ hở của các cậu, thay vì sử dụng nó như một thứ vũ khí để gây trở ngại cho các cậu. Tôi sẽ nói với họ về chuyện này.”
Cao thủ là gì? Cao thủ là thế này đây, cùng là một chuyện nhưng ông ấy lật mặt trái hay giở mặt phải đều nói rất có lý và rõ ràng, đây là tố chất cần có của người làm quan. “Cậu Trương, vậy cậu thấy chuyện phỏng vấn.
Tôi giơ ly rượu lên, cười đáp: “Thị trưởng hãy sắp xếp đi, lúc nào cũng được cả.
Lý Lương vô cùng hài lòng với câu trả lời của tôi, miệng thì cười toe toét và không ngừng khen tôi tuổi trẻ tài cao.
Chúng tôi ăn xong thì đã đến nửa đêm, Lý Cát và mẹ cậu ta vẫn chưa về, không biết là đi đâu.
Vừa khéo nhà Sở Tiêu Tiêu cũng ở khu này, tôi không lái xe mà đi dạo chung quanh đây cùng Sở Tiêu Tiêu. Cảnh trong khu này rất đẹp, rất yên tĩnh, nhìn lên trời còn có thể thấy sao. “Haiz, em chưa bao giờ nghĩ rằng bác Lý là một người như vậy. Trong lòng em, ông ấy luôn là một người lớn rất công chính, không ngờ ông ấy còn có một mặt này." Sở Tiêu Tiêu ôm cánh tay tôi, nhìn sao trên trời nói. “Con người rất phức tạp, không ai là người xấu hoàn toàn hay người tốt hoàn toàn cả. Em thấy Thị trưởng Lý đấy, ông ấy nhìn như công chính