Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-260
Chương 260 Mềm nắn rắn buông
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Vậy cậu còn chờ gì nữa? Chứng có đã đầy đủ rồi, nhân chứng vật chứng xác chết đều đã tìm thấy, còn chở cái gì mà không bắt người "Chờ mọi hết tất cả những kẻ đứng sau lưng Trần Ngọc Châu ra. Không nên hành động hấp tấp, gia cảnh nhà họ Trần vượt xa tưởng tượng của chúng ta nhiều."
Trước kia tôi đã cảm thấy nhà họ Trần rất kỳ lạ, chỉ là có chút qua lại với bang Thanh Long làm sao có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Thông, chấp cả hai giới hác bạch chứ. Cho tới tận mấy hôm trước ở trên du thuyền tôi mới hiểu được SO SO.
Trần Như Hải chẳng những giỏi kinh doanh mà bản thân nhà họ Trần của ông ta cũng từng là danh gia vọng tộc trên giang hồ là một nhánh của nhà họ Doàn. Sau khi nhà họ Doãn bị tiêu diệt phần còn lại phân tán khắp nơi trong giang hồ, bí mật liên hệ với nhau, còn đoàn kết hơn cả ngày trước.
Nay Trần Như Hải đã chết, nhà họ Doãn vốn có thù tất bảo nhất định sẽ gấp rút bảo thủ cho ông ta, nếu tôi không thể nhổ tận gốc nhà họ Trần và những người có liên hệ với họ, chac chan sẽ có vô vàn tai họa về sau.
Tôi cười nói: "Buổi tối tới Tụ Viên, yến sao hay bảo ngư cử gọi thoải mái, tỉnh tiền vào phần tôi."
Đám cảnh sát vốn đang cúi đầu thu thập chứng cứ, vừa nghe thấy tôi nói như vậy liền ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ảnh mát vô cùng kinh ngạc.
Hạ Cát Hoài huých vai tôi một cái, cười nói: “Mẹ nó chứ, đúng là đồ có tiền chó đẻ Các anh em hôm nay cứ ăn thỏa thích đi, anh ta mời, ăn sập luôn
Cậu cảnh sát gọi Hạ Cát Hoài là sếp giờ đã đối xử với tôi bằng một vẻ mặt hoàn toàn khác. "Anh Trương, lần này tôi thực sự phục anh sát đất luôn, ban nãy tôi quá ngu ngốc, không biết anh đính đến vậy, đích thực là thám tử đại tài mà!"
Hạ Cát Hoài ôm lấy cổ, dùng nam đấm ký một cái lên đỉnh đầu cậu ta. Trương Siêu hồi đi học là học sinh ưu tú, sau này nhập ngũ cũng vào quân đội đặc chủng. Bộ đội đặc chủng cử cỡ nào chứ, phá một vụ án nhỏ này của chúng ta chỉ như ăn bữa sáng thôi. Tề Tiểu Vỹ, nhóc con cậu sau này bởt nhìn người khác bang cặp mắt chó đi
Tề Tiểu Vỹ nịnh nọt, tự đánh nhẹ hai cái lên mặt “Anh Trương, lần này tôi đúng là bị vả mặt rồi. Anh đã cho tôi được mở rộng tầm mắt, sau này nếu chúng tôi gặp phải vụ án khó xử, còn phải mời anh tới làm cố vấn.
Tôi cười nói: "Hạ Cát Hoài, kỹ năng nịnh nọt của người dưới trướng hoàn toàn được kế thừa từ cậu, trò giỏi hơn thầy “Anh Trương, tôi nói thật lòng mà, anh Trương, xin anh hãy nhận tôi làm học trò di."
Hạ Cát Hoài đạp một cái vào mông khi cậu ta đang đuổi theo tôi, Tề Tiểu Vỹ loạng choạng ngã nhào, buồn cười muốn chết, chọc những người khác cười nạc nẻ.
Tôi vốn định quay về Lục Thông đòn Sở Tiêu Tiêu tan làm, không ngờ cô ấy đã gọi điện thoại tới. “Trương Siêu, anh có thể tới đón em được không?" Giọng của Sở Tiêu Tiêu nghe có vẻ không ổn làm. “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tôi rất căng thẳng, lo có người tìm cô ấy trả thù.
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại nói: “Haizz, đừng nói nữa, là Lý Cát, anh mau tới đây di."
Tên này còn chưa hết hi vọng sao?
Lý Cát? Là kẻ theo đuổi Sở Tiêu Tiêu hồi trung học à, anh ta còn chưa từ bỏ sao?" Hạ Cát Hoài nghe điện thoại ở bên cạnh hỏi. “Mẹ nó chứ, thằng nhóc này hẹn Sở Tiêu Tiêu qua Sở Hoài n, Tiêu Tiêu không thể lay chuyển được bố cô ấy nên đành phải đi, giờ tôi phải đi đón cô ấy. "Đệch, để tiện ngoài sức tưởng tượng, cậu có cần mượn mấy người bạn không?" Hạ Cát Hoài hỏi.
Cậu ta vừa hỏi, những người khác lập tức hùa theo: "Đúng vậy, chúng tôi đi theo anh, dạy do tháng nhóc kia một chút." "Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng Lý Cát là con trai của Thị trưởng Lý Nhân phẩm tên này chả ra gì, nhưng cũng không thể chọc vào, Yên tâm đi, tôi tự đi là được, không có việc gì đâu.
Tôi từ chối lòng tốt của bọn họ và gọi điện thoại cho Thanh Thanh, bảo cô ấy đưa tôi tới nhà hàng mà Sở Tiêu Tiêu nói.
Thanh Thanh cho rằng tôi và Sở Tiêu Tiêu hẹn hò liền trêu chọc tôi, nói tôi rắc cẩu lượng còn bắt cô ấy tới xem, thật là thiếu đạo đức. Tôi không thể làm gì khác hơn là nói cho cô ấy biết tình hình thực sự và những gì đã xảy ra hôm nay. “Cái gì? Giờ này mà Lý Cát vẫn đeo bám
Tổng giám đốc Sở sao? Thật không biết xấu hổ, chuyện này không thể cử để yên như vậy, chúng ta nhất định phải dạy dỗ anh ta một chút." "Được rồi, cô đừng kích động, cứ ở trong xe chờ đi. Tôi đón Sở Tiêu Tiêu xong sẽ quay lại.”
Trong nhà hàng Van Trung.
Khi tôi còn học cấp ba, đây là một điểm sống ảo nổi tiếng của thành phố Thông, các chàng trai luôn hứa với bạn gái khi có tiền sẽ dẫn cô ấy tới đầy ăn bữa tối, chỉ cần từng được mời tới nơi này cũng đủ để các cô gái khoe khoang suốt mấy năm.
Đây là một nhà hàng xoay năm trên tầng cao nhất của tòa nhà Kim Đỉnh, có thể quan sát toàn cảnh thành phố Thông, cực kỳ đạt đó. Tôi chẳng biết đồ ăn ở đây có ngon hay không, dù sao tôi cũng chưa từng tới đây. "Chào ngài, thật ngại quá, ngài không thể vào được ạ
Tôi đang định bước vào trong thì bị nữ nhân viên phục vụ ngăn lại, cô ta chỉ vào tấm biển ở ngoài cửa, cười như không cười nói với tôi: "Nhà hàng chúng tôi yêu cầu phải ăn mặc trang trọng, trang phục không chỉnh tế không thể vào được."
Tôi nhìn qua áo quần của mình: "Có quần có áo có giày tây, không cởi truồng, vậy mà là không chỉnh tề sao?”
Cô ta vẫn giữ dáng vẻ cười như không cười. "Ngại quá, cần phải trang trọng a
Dáng vẻ cô ta nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng thực ra tôi đã quá chặn cái điệu cười xem thường này rồi, không biết cái màn "khinh thường kẻ nghèo hèn này còn diễn ra với tôi đến bao giờ nữa.
Tôi liếc mắt một cái đã thấy một người lớn tuổi vẻ mặt cao quý đi dép lẽ ở bên trong, người như vậy cũng có thể vào mà tôi lại không thể, xem ra Thanh Thanh bảo hiện giờ mọi người ở thành phổ Thông đều biết tôi là anh hùng chỉ là lừa bịp tôi thôi. “Trang phục trang trọng phải không? Trang trọng cỡ nào hả?" “Đồ tây, ngài mặc một bộ đồ tây cao cấp tới là được. Mặc như ngài hiện tại chắc chắn không được, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng cao cấp. Cô ta vẫn mim cười "thủy mị" như cũ.
Tôi thật sự không còn gì để nói làm một nhân viên phục vụ chắc chắn cũng không phải người giàu có gì, nhưng bạn họ đứng ở của nhà hàng xa hoa lại bằng nhiên sinh ra ảo giác, bắt đầu khinh thường người nghèo
Tôi không còn gì để nói, đành phải gọi điện cho Thanh Thanh, nhờ cô ấy mua giúp tôi một bộ đồ tây ở dưới mang lên đây.
Tôi thay đồ tây ngay trước mặt nhân viên phục vụ kia, hỏi cô ta có thể bước vào được chưa “À, bộ đồ tây của ngài nhìn có hơi nhăn.
Thanh Thanh tức giận nói: "Cửa hàng Armani vừa là xong mang tới, cô đừng có soi mói nhé, gọi quản lý của cô ra đây. “Tôi, tôi, mời vào bên trong."
Thanh Thanh liếc mắt: "Gan lớn bằng con gà cũng học đòi người khác bắt nạt kẻ yếu luôn cúi kẻ mạnh. Ông chủ, anh cũng tốt tính quá đấy, sau này phải hung dữ với người khác một chút, đừng để bạn họ bắt nạt
Tôi nói: "Nữ hiệp, sau này những việc thế này tôi sẽ gọi cho cô
Thực ra không phải tôi sợ mà là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ nên nếu không phải là tình huống quá quất, tôi sẽ không so đo với những nhân viên phục vụ này.
Tôi vừa bước vào cửa đã thấy Sở Tiêu Tiêu và Lý Cát ngồi ở một góc khuất nhất, Lý Cát quay lưng về phía tôi, đang say sưa nói chuyện gì đó với Sở Tiêu Tiêu.
Tôi dùng mắt ý bảo Sở Tiêu Tiêu đừng làm ầm lên, sau đó bảo lễ tân không cần theo tôi rồi lén lút bước tới.
Lý Cát đang cầm ly vang đỏ lắc lắc, lim dim mắt với vẻ cực kỳ hưởng thụ: Tiêu Tiêu, em nếm thử rượu vang đỏ năm tám mươi này đi. Lúc anh tốt nghiệp ngành du lịch ở nước Pháp, mỗi lần nếm
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Vậy cậu còn chờ gì nữa? Chứng có đã đầy đủ rồi, nhân chứng vật chứng xác chết đều đã tìm thấy, còn chở cái gì mà không bắt người "Chờ mọi hết tất cả những kẻ đứng sau lưng Trần Ngọc Châu ra. Không nên hành động hấp tấp, gia cảnh nhà họ Trần vượt xa tưởng tượng của chúng ta nhiều."
Trước kia tôi đã cảm thấy nhà họ Trần rất kỳ lạ, chỉ là có chút qua lại với bang Thanh Long làm sao có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Thông, chấp cả hai giới hác bạch chứ. Cho tới tận mấy hôm trước ở trên du thuyền tôi mới hiểu được SO SO.
Trần Như Hải chẳng những giỏi kinh doanh mà bản thân nhà họ Trần của ông ta cũng từng là danh gia vọng tộc trên giang hồ là một nhánh của nhà họ Doàn. Sau khi nhà họ Doãn bị tiêu diệt phần còn lại phân tán khắp nơi trong giang hồ, bí mật liên hệ với nhau, còn đoàn kết hơn cả ngày trước.
Nay Trần Như Hải đã chết, nhà họ Doãn vốn có thù tất bảo nhất định sẽ gấp rút bảo thủ cho ông ta, nếu tôi không thể nhổ tận gốc nhà họ Trần và những người có liên hệ với họ, chac chan sẽ có vô vàn tai họa về sau.
Tôi cười nói: "Buổi tối tới Tụ Viên, yến sao hay bảo ngư cử gọi thoải mái, tỉnh tiền vào phần tôi."
Đám cảnh sát vốn đang cúi đầu thu thập chứng cứ, vừa nghe thấy tôi nói như vậy liền ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ảnh mát vô cùng kinh ngạc.
Hạ Cát Hoài huých vai tôi một cái, cười nói: “Mẹ nó chứ, đúng là đồ có tiền chó đẻ Các anh em hôm nay cứ ăn thỏa thích đi, anh ta mời, ăn sập luôn
Cậu cảnh sát gọi Hạ Cát Hoài là sếp giờ đã đối xử với tôi bằng một vẻ mặt hoàn toàn khác. "Anh Trương, lần này tôi thực sự phục anh sát đất luôn, ban nãy tôi quá ngu ngốc, không biết anh đính đến vậy, đích thực là thám tử đại tài mà!"
Hạ Cát Hoài ôm lấy cổ, dùng nam đấm ký một cái lên đỉnh đầu cậu ta. Trương Siêu hồi đi học là học sinh ưu tú, sau này nhập ngũ cũng vào quân đội đặc chủng. Bộ đội đặc chủng cử cỡ nào chứ, phá một vụ án nhỏ này của chúng ta chỉ như ăn bữa sáng thôi. Tề Tiểu Vỹ, nhóc con cậu sau này bởt nhìn người khác bang cặp mắt chó đi
Tề Tiểu Vỹ nịnh nọt, tự đánh nhẹ hai cái lên mặt “Anh Trương, lần này tôi đúng là bị vả mặt rồi. Anh đã cho tôi được mở rộng tầm mắt, sau này nếu chúng tôi gặp phải vụ án khó xử, còn phải mời anh tới làm cố vấn.
Tôi cười nói: "Hạ Cát Hoài, kỹ năng nịnh nọt của người dưới trướng hoàn toàn được kế thừa từ cậu, trò giỏi hơn thầy “Anh Trương, tôi nói thật lòng mà, anh Trương, xin anh hãy nhận tôi làm học trò di."
Hạ Cát Hoài đạp một cái vào mông khi cậu ta đang đuổi theo tôi, Tề Tiểu Vỹ loạng choạng ngã nhào, buồn cười muốn chết, chọc những người khác cười nạc nẻ.
Tôi vốn định quay về Lục Thông đòn Sở Tiêu Tiêu tan làm, không ngờ cô ấy đã gọi điện thoại tới. “Trương Siêu, anh có thể tới đón em được không?" Giọng của Sở Tiêu Tiêu nghe có vẻ không ổn làm. “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tôi rất căng thẳng, lo có người tìm cô ấy trả thù.
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại nói: “Haizz, đừng nói nữa, là Lý Cát, anh mau tới đây di."
Tên này còn chưa hết hi vọng sao?
Lý Cát? Là kẻ theo đuổi Sở Tiêu Tiêu hồi trung học à, anh ta còn chưa từ bỏ sao?" Hạ Cát Hoài nghe điện thoại ở bên cạnh hỏi. “Mẹ nó chứ, thằng nhóc này hẹn Sở Tiêu Tiêu qua Sở Hoài n, Tiêu Tiêu không thể lay chuyển được bố cô ấy nên đành phải đi, giờ tôi phải đi đón cô ấy. "Đệch, để tiện ngoài sức tưởng tượng, cậu có cần mượn mấy người bạn không?" Hạ Cát Hoài hỏi.
Cậu ta vừa hỏi, những người khác lập tức hùa theo: "Đúng vậy, chúng tôi đi theo anh, dạy do tháng nhóc kia một chút." "Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng Lý Cát là con trai của Thị trưởng Lý Nhân phẩm tên này chả ra gì, nhưng cũng không thể chọc vào, Yên tâm đi, tôi tự đi là được, không có việc gì đâu.
Tôi từ chối lòng tốt của bọn họ và gọi điện thoại cho Thanh Thanh, bảo cô ấy đưa tôi tới nhà hàng mà Sở Tiêu Tiêu nói.
Thanh Thanh cho rằng tôi và Sở Tiêu Tiêu hẹn hò liền trêu chọc tôi, nói tôi rắc cẩu lượng còn bắt cô ấy tới xem, thật là thiếu đạo đức. Tôi không thể làm gì khác hơn là nói cho cô ấy biết tình hình thực sự và những gì đã xảy ra hôm nay. “Cái gì? Giờ này mà Lý Cát vẫn đeo bám
Tổng giám đốc Sở sao? Thật không biết xấu hổ, chuyện này không thể cử để yên như vậy, chúng ta nhất định phải dạy dỗ anh ta một chút." "Được rồi, cô đừng kích động, cứ ở trong xe chờ đi. Tôi đón Sở Tiêu Tiêu xong sẽ quay lại.”
Trong nhà hàng Van Trung.
Khi tôi còn học cấp ba, đây là một điểm sống ảo nổi tiếng của thành phố Thông, các chàng trai luôn hứa với bạn gái khi có tiền sẽ dẫn cô ấy tới đầy ăn bữa tối, chỉ cần từng được mời tới nơi này cũng đủ để các cô gái khoe khoang suốt mấy năm.
Đây là một nhà hàng xoay năm trên tầng cao nhất của tòa nhà Kim Đỉnh, có thể quan sát toàn cảnh thành phố Thông, cực kỳ đạt đó. Tôi chẳng biết đồ ăn ở đây có ngon hay không, dù sao tôi cũng chưa từng tới đây. "Chào ngài, thật ngại quá, ngài không thể vào được ạ
Tôi đang định bước vào trong thì bị nữ nhân viên phục vụ ngăn lại, cô ta chỉ vào tấm biển ở ngoài cửa, cười như không cười nói với tôi: "Nhà hàng chúng tôi yêu cầu phải ăn mặc trang trọng, trang phục không chỉnh tế không thể vào được."
Tôi nhìn qua áo quần của mình: "Có quần có áo có giày tây, không cởi truồng, vậy mà là không chỉnh tề sao?”
Cô ta vẫn giữ dáng vẻ cười như không cười. "Ngại quá, cần phải trang trọng a
Dáng vẻ cô ta nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng thực ra tôi đã quá chặn cái điệu cười xem thường này rồi, không biết cái màn "khinh thường kẻ nghèo hèn này còn diễn ra với tôi đến bao giờ nữa.
Tôi liếc mắt một cái đã thấy một người lớn tuổi vẻ mặt cao quý đi dép lẽ ở bên trong, người như vậy cũng có thể vào mà tôi lại không thể, xem ra Thanh Thanh bảo hiện giờ mọi người ở thành phổ Thông đều biết tôi là anh hùng chỉ là lừa bịp tôi thôi. “Trang phục trang trọng phải không? Trang trọng cỡ nào hả?" “Đồ tây, ngài mặc một bộ đồ tây cao cấp tới là được. Mặc như ngài hiện tại chắc chắn không được, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng cao cấp. Cô ta vẫn mim cười "thủy mị" như cũ.
Tôi thật sự không còn gì để nói làm một nhân viên phục vụ chắc chắn cũng không phải người giàu có gì, nhưng bạn họ đứng ở của nhà hàng xa hoa lại bằng nhiên sinh ra ảo giác, bắt đầu khinh thường người nghèo
Tôi không còn gì để nói, đành phải gọi điện cho Thanh Thanh, nhờ cô ấy mua giúp tôi một bộ đồ tây ở dưới mang lên đây.
Tôi thay đồ tây ngay trước mặt nhân viên phục vụ kia, hỏi cô ta có thể bước vào được chưa “À, bộ đồ tây của ngài nhìn có hơi nhăn.
Thanh Thanh tức giận nói: "Cửa hàng Armani vừa là xong mang tới, cô đừng có soi mói nhé, gọi quản lý của cô ra đây. “Tôi, tôi, mời vào bên trong."
Thanh Thanh liếc mắt: "Gan lớn bằng con gà cũng học đòi người khác bắt nạt kẻ yếu luôn cúi kẻ mạnh. Ông chủ, anh cũng tốt tính quá đấy, sau này phải hung dữ với người khác một chút, đừng để bạn họ bắt nạt
Tôi nói: "Nữ hiệp, sau này những việc thế này tôi sẽ gọi cho cô
Thực ra không phải tôi sợ mà là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ nên nếu không phải là tình huống quá quất, tôi sẽ không so đo với những nhân viên phục vụ này.
Tôi vừa bước vào cửa đã thấy Sở Tiêu Tiêu và Lý Cát ngồi ở một góc khuất nhất, Lý Cát quay lưng về phía tôi, đang say sưa nói chuyện gì đó với Sở Tiêu Tiêu.
Tôi dùng mắt ý bảo Sở Tiêu Tiêu đừng làm ầm lên, sau đó bảo lễ tân không cần theo tôi rồi lén lút bước tới.
Lý Cát đang cầm ly vang đỏ lắc lắc, lim dim mắt với vẻ cực kỳ hưởng thụ: Tiêu Tiêu, em nếm thử rượu vang đỏ năm tám mươi này đi. Lúc anh tốt nghiệp ngành du lịch ở nước Pháp, mỗi lần nếm