• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (54 Viewers)

  • Chap-254

Chương 254 Bứt dây động rừng




*Chương có nội dung hình ảnh


**********










Tôi hít sâu một hơi, kéo ngăn kéo ra, quá nhiên Núi Vô Tưởng đang nằm yên trong đó.



Căn phòng của ông Mạc rất cổ kính, chính giữa căn phòng là một khung tranh lớn cao gần hai mét, rộng cũng gần hai mét, vừa vặn để đặt Núi Võ Tưởng vào đó.






Tôi đặt bức tranh cẩn thận rồi ngồi lên chiếc ghế đối diện, lắng lặng nhìn nó.



Tôi chẳng hiểu gì về sơn dầu mà cũng chẳng có hiểu biết gì về nghệ thuật, tranh này có đẹp hay không tôi thật sự chẳng nhìn ra.






Nhưng tôi nhìn thấy một rừng hoa anh đào trong Núi Vô Tưởng, có một bóng người phụ nữ dịu dàng uyển chuyển đang nắm tay một đứa bé ngắm phong cảnh.



Dáng vẻ người phụ nữ này cực kỳ giống mẹ tôi, đứa bé trai đó không ai khác, chính là tôi.






Mũi tôi cay cay, trong chớp mắt nhớ lại ngày tôi còn rất nhỏ, bố mẹ từng đưa tôi ra ngoài công tác một thời gian, khi ấy ở gần nơi chúng tôi ở có một ngọn núi, chạng vạng mẹ thường dẫn tôi ra ngoài đi bộ, có lẽ đó chính là Núi Vô Tưởng.



Tôi vô tư vỏ lo trong bức tranh kia chắc chán không thể tưởng tượng được, có một ngày bố mẹ tôi lại gặp tai nạn rời xa tôi, tôi lại thành trẻ mồ côi, còn Núi Vô Tưởng lại thành bia mộ để tôi tưởng nhớ ho.






Hạ Tri Thiên kêu oan, Liễu Như Thị cũng kêu oan, tôi thật sự không biết ai oan hơn tôi nữa.



Chỉ vì cái vị trí minh chủ hư vô kia mà tôi trở thành trẻ mồ côi, bị ngược đãi từ bảy tuổi đến mười bảy tuổi, suốt mười năm phải chịu tất cả tại bay vạ gió. “Ông Mạc, hán là ông cũng đã đích thân trải qua chuyện bốn mươi năm trước “Xem ra đã có người nói cho cậu biết tất cả chuyện này. Cát bụi lại trở về với cát vui, qua rồi thì là quá khứ thôi.” “Chuyện bốn mươi năm trước chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn báo thù cho bố mẹ. Tôi cũng không úp mở với ông nữa, tôi đã biết hết nguyên nhân vụ tai nạn xe cộ của bố mẹ tôi rồi. Trong giang hồ có người không muốn để gia tộc ông Cát chỉ định lên làm mình chủ, Núi Vô Tưởng được Hạ Trị Thiên cất giấu trong tủ bảo hiểm ở New York, chính bản ta cũng ẩn náu ở nước ngoài. Đám lòng dạ lang sói kia chỉ có thể bắt ép mẹ tôi làm giá di thư của ông Cát nên mới dùng vụ tai nạn xe để uy hiếp bà ấy. Nhưng vụ tai nạn lại vượt kiểm soát. Mối thủ giết bố giết mẹ không đội trời chung, tôi không còn cách nào khác. Tôi không cần tranh này, ông nói xem kẻ bày ra vụ tai nạn xe cộ lúc trước ngoài Khương Minh ra còn có ai nữa.






Tôi tặng bức tranh này cho ông theo đúng thỏa thuận của chúng ta."



Ông Mạc im lặng, chim đảm trong suy nghĩ.






Một lúc lâu sau ông ấy mới nói: "Chàng trai, lão phu nhắc nhở cậu, những gì tai nghe thấy chưa chắc đã là thật, mắt nhìn thấy cũng có thể là giả. Oan oan tương báo biết tới khi nào, chỉ bằng cử buông tay đi." “Tôi làm sao có thể buông tay được? Có người giết bố mẹ ông, ông có thể buông tay được sao?



Ông Mạc bình tĩnh ngồi ở đó, đôi mất đeo kinh dường như đang nhìn vào tôi.






Tôi cảm thấy khó chịu như bị một tảng đã lớn đè nặng trong lòng, dựa vào cái gì mà tôi phải quên đi tất cả khổ sở mình đã chịu, còn tất cả lỗi lầm của hung thủ lại được bỏ qua dễ dàng như thế? Thế giới này còn có công bằng không? "Bác Mạc, tôi tin bác nhất định từng quen biết bố mẹ tôi, bác là bậc bề trên trong giang hồ, bác thử hỏi lương tâm mình xem bố mẹ tôi có oan không? Cho dù tôi không báo thù, cũng cần phải trả lại công bang cho họ chứ?" Tôi nói tới đây, họng đã nghẹn lại: "Bọn họ không chỉ phá hủy gia đình tôi mà còn cả gia đình cơ tôi. Cô tối trước kia từng là chị em tốt với bố nhưng vì tai nạn lần đó dượng phải bỏ mạng mà cô ấy xé nát tất cả những tấm ảnh của bố tôi, ngay cả lúc ngủ cũng mang chửi mẹ tôi là súc vật. Bác có biết những người đó vì lợi ích riêng đã phá hủy cái gì không?"



Ông Mạc thở dài một hơi. "Được rồi, tôi có thể nói cho cậu biết. Nhưng điều kiện trước tiên là cầu phải trả lời tôi một câu hỏi, chỉ cần cậu có thể trả lời, tôi không cần Núi Vô Tưởng này và cũng có thể nói cho câu biết tất cả"






Ông Mạc ngừng lại một chút, ông ấy đứng dậy bước về phía Núi Vô Tưởng, khung tranh đứng sừng sững giữa căn phòng như một tấm bình phong khổng



Ông Mạc đi vòng quanh Núi Vô Tưởng vài vòng rồi bỗng nhiên dừng lại phía trước bức tranh sơn dầu hỏi tôi: "Cậu nói xem, di thư của ông Cát đang ở đâu?"






Tôi thầm lẩm bẩm, không hiểu ông ấy có ý gì, xem xét bức tranh từng ly từng tỷ một



Tôi ngẩn người sau khi xem xong "Không có






Đây là một bức tranh rất bình thường, hoàn toàn không có di thư gì cả.



Ông Mạc cười nói: "Giang hồ tham lam, một khi đã tham thì dễ dàng bị lừa. Mẹ cậu nổi tiếng quỷ kế đa đoan, làm sao có thể vẽ di thư lên vải được chứ." “Tại sao không?”






Tôi ngước nhìn bức tranh sơn dầu bang vải còn cao hơn cả mình ở trước mặt, cây hoa anh đào và mẹ đang nhìn xuống tôi.



Những bức tranh sơn dầu này dù trước hay sau đều không có bất cứ thứ gì có thể gọi là di thư. “Tại sao nhưng người khác cũng không phát hiện ra?"








Tôi không thể tin được, trên giang hồ có nhiều anh hùng hào kiệt như vậy, bao nhiều ảnh mát mà không ai phát hiện trên bức tranh này hoàn toàn không có di thư họ muốn hay sao



Hạ Trị Thiên thì sao? Người khác chưa xem bức tranh còn dễ giải thích, nhưng Hạ Trị Thiên không thể nào chưa từng xem qua bức tranh này, nhưng hận ta cũng nói di thư ở trong đó.






Tôi vốn cho rằng di thư ở mặt sau của bức tranh sơn dầu, nhưng đó chỉ là một mảng trắng, không có gì cả.



Tôi trợn tròn mắt, đây rốt cuộc là trò gì vay?






Ông Mạc nói: "Cậu không nhận ra, hay là không muốn nhận ra?" “ỷ ông là tất cả mọi người đang nói dối? Và bảo về một lời nói dối nực cười như vậy?"



Ông Mạc đáp "Người không phát hiện không thể nói, người phát hiện sẽ không nói, đây chính là sự thật trên giang hồ.






Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi tình huống này, giảng có nửa ngày hóa ra trên bức tranh vải này lại chẳng có gì cả.



Hạ Trị Thiên chắc chắn nhận thức được hân thật sự không thể nói ra sự thật trên bức tranh không có di thư, bởi một khi trên đó không có di thư sẽ chẳng có người nào bảo vệ tính mạng của hắn. Bức tranh này là bùa hộ mệnh của hàn, hàn chỉ có thể lựa chọn nói dối ngay từ đâu.






Tôi cười khổ nói. "Vậy bức tranh này chính là bộ quần áo mới của hoàng đế a? Bố mẹ tôi lại bị hại chết vì một cú lura?" "Cậu quả bị quan rồi, là cả giang hồ bị mẹ cậu đùa giỡn. Mẹ cầu dưới suối vàng có biết được, không biết sẽ vui đến mức nào.



Ông Mạc ấy thế mà lại nở nụ cười đắc ý.






Ông Mạc chạm vào bức tranh nói: "Cậu cảm thấy bức tranh này thế nào? Tôi cho rằng nó quả thực là tác phẩm có một không hai, tôi và mẹ cậu đều cảm thấy nó có giá trị không gì sánh được."



Tôi thật sự không biết nên nói gì, rời khỏi tiêm mi hoành thánh củi Lửa với tâm trạng cực kỳ sa sút.






Tôi để ông Mạc giữ giúp mình bức tranh kia, để ở chỗ ông ấy tạm thời là an toàn nhất.



Bức tranh này không thể bị hủy, mà nó còn phải thỉnh thoảng xuất hiện, để cho người trong giang hồ biết tới sự tồn tại của nó. Những kẻ có ý xấu trong võ lâm cũng không có ai dám công khai phản đối di thư của ông Cát






Mặc dù di thư này không hề tồn tại.



Sau này tôi không thể lại tới chỗ ông Mạc, không thể để người trong giang hồ biết tôi quen biết với ông Mạc.






Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bảo Thanh Thanh đón tôi ở bên canh Plaza Vạn Đạt, tôi còn chưa được cấp lại bằng lái xe, thuê xe riêng cũng qua huệnh hoang rồi.



Bởi vì chuyện du thuyền, giờ tôi đã thành người nổi tiếng ở thành phố Thông, tài xế ban nãy cũng đã nhận ra tôi.






Mấy ngày nay tôi quá bận rộn, nhiều chuyện cũng chẳng kịp làm, nơi nào cũng không tiên có mặt, có lẽ tôi cần một người trợ lý.



Thanh Thanh đón tôi ở bãi đỗ xe liên bắt đầu trêu chọc "Ôi, Chủ tịch Trương, giờ anh là anh hùng của dân chúng, là công dân vinh dự, lát nữa ký tên cho tôi nhé. “Bởi làm mồm đi, tôi ký tên trên thông bảo sa thải cô còn nghe được, lái xe tới Tuấn Nhiên." "Gì mà nóng vậy, ai chọc anh thế






Thanh Thanh thè lưỡi, liếc nhìn tôi qua kinh chiếu hậu, không dám nói gì nữa, khởi động xe đi về phía Tập đoàn Tuấn Nhiên bên bờ biển.



Chuyện giang hồ tôi không quản được, việc cấp bách bây giờ là vụ buôn lậu súng.






Trước khi Thái Tiểu Băng dẫn người về ra tay triệt để, tôi phải làm cho Phó Cục trưởng Hứa mất chức trước đã tuyệt đối không thể đánh rận động có để đảm




1855283121.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom