Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-251
Chương 251 Coi người này là anh em!
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Tôi tức giận nói: "Các người đừng làm ồn nữa! Tất cả tự hỏi lòng mình xern, tại sao hôm nay lại rơi vào cảnh này? Không phải vì ôm ý đồ xấu, tham lam vị trí minh chủ nên mới dẫn đến chuyện này sao? Tâm gia tộc lớn sao giờ chỉ còn có sáu chứ? Chẳng phải vì sáu gia tộc các người tham lam nhất sao."
Trương Siêu, anh có biết mình đáng nói l gì không hả? Liễu Như Thị và Quan Lãng sợ anh nhưng chúng tôi thì không, nếu anh lại sỉ nhục chúng tôi “Thế nào, sỉ nhục anh, anh sẽ giết tôi à? Anh đến cùng Khương Minh, họ Khương đúng không, anh đừng tự đề cao bản thân quá. Tôi cảnh cáo anh, thứ nhất, cho dù là đang ở trên vùng biển quốc tế thì giết người cũng là phạm pháp. Thứ hai, tôi là quân nhân xuất ngũ, anh động vào tôi là khiêu chiến với toàn quân Bảo Tuyết, anh em của tôi sẽ san bang cả mộ tổ nhà anh Thứ ba, Tập đoàn Tuấn
Nhiên của tôi không hề ăn chay, anh cũng có gia đình có miệng ăn, có con tral con gái, làm việc gì cũng cần lo nghĩ cho bọn họ, đừng có mang tại bay vạ gió về. Nước có phép nước, nhà có lệ nhà, giết người thì đền mạng. Đất nước có pháp luật có cảnh sát, không tới lượt các người ở đây dùng hình phạt riêng. Tôi mặc kệ giữa đồng minh các người đã giao ước cái gì, từ giờ trở đi, trên thuyền có bất kỳ ai bị chết hay bị thương tổn, trừ khi chúng ta không còn ai sống sót trở về, còn nếu không đều phải trả giả trước pháp luật Cất cái điệu bộ giang hồ của các anh đi cho tôi!"
Giọng nói của tôi được rèn luyện ở trong quân đội, rất nhiều binh lính không trung thực, kiêu ngạo đều bị tôi uốn nàn thành dễ bảo. Tôi vừa hét lên, cả đám người đều im lặng, có lẽ không phải thật sự nể phục tôi nhưng ít nhất tôi cũng có thể trấn áp họ tạm thời.
Mặc dù như vậy, đảm người đó vẫn ở đó không đi, Quan Lãng và Liễu Như Thị ngoài miệng nói là giúp tôi, nhưng lúc này lại ngược lại.
Tôi biết, Quan Lăng nghe theo Nguyệt Mãn Cung, Liễu Như Thị nghe theo Khương Minh, hầu hết người vây quanh tôi đều là người của Khương Minh
Khương Minh từ đầu tới giờ không hề lên tiếng, ông ta vẫn núp ở phía sau hóng chuyện.
Tôi không để ý tới những người khác, nói tháng: "Khương Minh, bảo người của ông rút xuống. Tôi cũng không ngại thừa nhận, Núi Vô Tưởng quả thực năm trong tay tôi." “Cái gì?"
Mọi người hít vào một hơi, Quan Lãng và Liễu Như Thị kinh ngạc nhìn tôi, Nguyệt
Mãn Cung lập tức túm lấy bả vai tôi, ánh mat Khương Minh lại cùng sáng quán,
Tôi nói. "Đúng vậy, Núi Võ Tưởng quả thực ở chỗ tôi, nhưng không phải ở trên người tôi. Khương Minh ông nói rất đúng, tôi đã cho người mang Núi Võ Tưởng đi trốn. Nếu như ông giết tôi, kẻ đó và Núi Vô Tưởng sẽ hoàn toàn biến mat."
Sắc mặt Quan Lãng và Liễu Như Thị hoàn toàn thay đổi, Liễu Như Thị liên tục nháy mắt ra hiệu với Khương Minh, ý bảo ông ta cho người lùi lại đang sau. “Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu. Khương Minh hừ một tiếng. Cho dù cậu có Núi Vô Tưởng hay không thì tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ
Tôi cười đáp: "Dựa vào việc tôi có thể hủy nó.
Tất cả mọi người, trong đó có Nguyệt Mặn Cung đều nhìn tôi như đang nhìn mot ke dien.
Tôi nói: “Núi Võ Tưởng bị hủy, minh chủ của các người cũng chỉ có thể do tôi nói là ai thì là người đó, hoặc các người có thể nghe Hạ Trị Thiên bịa đặt ra?"
Thực ra tôi còn chưa kịp nhìn bức tranh đã cuộn nó lại rồi, chứ đừng nói gì đến cái dị thư.
Tôi nói: “Núi Vô Tưởng còn thì dị ngôn của ông Cát vẫn còn ở đó. Núi Vô Tưởng mất đi, Hạ Trị Thiên và tôi chính là Núi Vô Tưởng. Khương Minh, đây hàn là chuyện ông không muốn thấy
Khương Minh tức giận nói: "Đó là tác phẩm mẹ cậu để lại “Nếu mẹ tôi còn sống chắc chắn cũng sẽ làm như vậy. Tôi dùng một môi lửa đốt trụi nó, mình chủ của giang hồ các người là ai cử từ từ mà tranh giành đi
Khương Minh do dự một lúc lâu, nghiến răng kèn kẹt. Chứng kiến đáng vẻ này của ông ta, trong lòng tôi lại nảy sinh một cảm giác biến thái như tự hào.
Tôi có thể ép kẻ biến thái như Khương Minh tới nước này, tôi cũng quả là trâu bò đi chứ. “Cậu giỏi lầm, bắt đầu có chút giống mẹ cậu rồi." Khương Minh cười khẩy, bằng nhiên xốc cái áo đang phủ trên cánh tay lên và nói: "Cậu thật không biết xấu hổ. “Học tập từ ông thôi." Tôi đáp.
Khương Minh nhìn chăm chăm vào tôi hồi lâu bằng ánh mắt lạnh như băng, ông ta xác định tôi sẽ không nhượng bộ mà bản thân cũng không thể uy hiếp lại tôi, đành cho người rút xuống.
Trước khi bỏ đi, ông ta chỉ vào phần cảnh tay được che bang áo của mình và nói: "Đây là mối thủ đầu tiên của chúng ta, lần này là mối thủ thứ hai."
Tôi hiểu rõ, cho dù Khương Vân Thanh không muốn tôi và Khương Minh đối địch nhưng mối thù giữa chúng tôi đã kết, chỉ cần hai chúng tôi có cơ hội sẽ không do dự mà giết chết đối phương!
Liễu Như Thị rất muốn lấy lòng tôi, Tiền Tiểu Thiến còn đang xem chừng, nhưng Nguyệt Mãn Cung và Quan Lãng đã đứng nghiêm bên phía tôi. Thốc Tử đương nhiên không cần nhạc tới, anh ta do Triệu Tử Thậm cử tới, không rõ Triệu Tử Thâm có quan hệ thế nào với nhà họ Triệu trong giang hồ nữa.
Điều kỳ lạ là lúc này Nguyệt Mãn Cung lại không cần Núi Vô Tưởng nữa.
Tôi hỏi cậu ta có ý gì, Nguyệt Mãn Cung đáp: "Chỉ cần không rơi vào tay Khương Minh là được, tôi cũng không cần thứ do."
Thật chang hiểu kiểu gì, ban này chính cậu ta tranh giành muốn chết đi sống lại, bây giờ lại ra vẻ điềm nhiên như không là sao.
Trong lúc thuyền chúng tôi quay về, tôi bắt đầu tìm tới Lâm Khang. Trước khi lên bờ, tôi phải hỏi rõ hạn chuyện cái xác, Trần Như Hải sẽ không bỏ qua cho hãn, lát nữa lên bờ chắc chắn sẽ thuế người đuổi giết
Nhưng nói thế nào Lâm Khang cũng không chịu mở miệng, hân vẫn tinh moi của Trần Như Hải một khoản
Tôi thật sự khâm phục hàn, mạng sắp chẳng còn mà vẫn không quên đòi tiền.
Chuyện này thật phiền phức, trước khi lên thuyền tôi còn chẳng thèm để Trần Như Hải vào mát, nhưng bây giờ không thể như thế, nếu tôi xuống thuyền không thể xử sạch nhà họ Trần một lẻo chỉ e là sẽ có phiên phức lớn.
Tôi vốn tưởng rằng Trần Như Hải chỉ là một ông giả bình thường, nhưng Hạ Tri Thiên gọi ông ta là sư huynh, chứng tỏ ông ta không biết chừng lại là chi thứ của nhà họ Doãn
Người nhà họ Doãn là sát thủ nhà nghề, thảm án diệt món bốn mươi năm trước không thể diệt sạch chi thử, e là có không ít người sống mai danh ẩn tích giống như Hạ Trị Thiên.
Năng lực và quan hệ của Trần Như Hải, e là vượt xa cả tưởng tượng của tôi. Giờ ông ta đã biết tôi cứu Lâm Khang, nhất định sẽ đoán được tôi muốn làm gì, sau khi rời khỏi thuyền chắc chắn sẽ thuê sát thủ chuyên nghiệp giết Lâm Khang bịt miệng.
Bay giờ tôi và Trần Như Hải đang giành giật từng giây, chỉ tiếc là Lâm Khang văn ngây ngô không biết rõ tình hình.
Nhưng cho dù tôi tìm được cái xác khiến Trần Ngọc Châu phải chịu chế tài của pháp luật thi e là ông giả thương con như mạng Trần Như Hải kia cũng sẽ oán hận tôi, bất chấp hậu quả mà trả thù.
Tôi thở dài một hơi, xem ra bất luận thế nào, những ngày tiếp theo cũng sẽ không yên bình nữa, sẽ là một trận chiến ác liệt cùng với Trần Như Hải.
Thuyền chúng tôi không chạy nhanh, lúc cập bờ thì trời đã tối.
Chúng tôi nhìn thấy bến cảng đèn đuốc sáng trưng ở phía xa xa, tất cả mọi người đều phấn khích nhảy nhót hát ca trên boong tàu, người nào chưa từng trải qua chac chan không hiểu được cảm giác phấn khởi này, đó chính niệm vui lấy lại được một mạng.
Ra đa của chúng tôi đã bắt được kênh của cảng biển, hóa ra cảng đã cử thuyền cứu viện đi nhưng không tìm được chúng tôi. không biết Thốc Tử đã nấp ở đâu, tôi vốn định tim anh ta hỏi thăm chút tình hình của Triệu Tử Thâm, giờ thành phố Thông đang nghiêm trị xã hội đen, không biết Triệu Tử Thầm thế nào rồi.
Còn lại Nguyệt Mãn Cung đứng trên boong tàu nhìn bờ bên kia, vẻ mặt trầm lang.
Tôi bước tới võ vai cậu ta. Xuống thuyền rồi sóng gió cũng chưa hết
Nguyệt Mẫn Cung híp mất nói: "Sông gió có ngừng không đều do anh cả "Đánh giá cao tôi vậy à?" Tôi cười nói. “Núi Vô Tưởng không xuất hiện cũng không bị hủy, giang hồ này vĩnh viễn không có chủ, mọi người kìm hãm lần nhau thì có thể mãi mãi bình yên vô sự.
Tôi không ngờ cậu ta còn nhỏ tuổi mà lại có thể nhìn thấu như vậy, không thể không khâm phục. Nhưng Nguyệt Mẫn Cung lại lắc đầu nói. "Đó không phải lời của tôi, là sự bá nói." "Bố tôi ư?" Điều này thật sự ngoài dự kiến của tôi. "Đúng vậy, lúc còn sống sự bá đã nói những lời này với sư phụ, vậy nên sự phụ mới sai tôi tới đây. Nếu như tôi lấy được Núi Võ Tưởng cũng sẽ làm như anh. Trương Siêu, anh tuyệt đối không thể chết, nếu anh chết sẽ là gió tanh
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Tôi tức giận nói: "Các người đừng làm ồn nữa! Tất cả tự hỏi lòng mình xern, tại sao hôm nay lại rơi vào cảnh này? Không phải vì ôm ý đồ xấu, tham lam vị trí minh chủ nên mới dẫn đến chuyện này sao? Tâm gia tộc lớn sao giờ chỉ còn có sáu chứ? Chẳng phải vì sáu gia tộc các người tham lam nhất sao."
Trương Siêu, anh có biết mình đáng nói l gì không hả? Liễu Như Thị và Quan Lãng sợ anh nhưng chúng tôi thì không, nếu anh lại sỉ nhục chúng tôi “Thế nào, sỉ nhục anh, anh sẽ giết tôi à? Anh đến cùng Khương Minh, họ Khương đúng không, anh đừng tự đề cao bản thân quá. Tôi cảnh cáo anh, thứ nhất, cho dù là đang ở trên vùng biển quốc tế thì giết người cũng là phạm pháp. Thứ hai, tôi là quân nhân xuất ngũ, anh động vào tôi là khiêu chiến với toàn quân Bảo Tuyết, anh em của tôi sẽ san bang cả mộ tổ nhà anh Thứ ba, Tập đoàn Tuấn
Nhiên của tôi không hề ăn chay, anh cũng có gia đình có miệng ăn, có con tral con gái, làm việc gì cũng cần lo nghĩ cho bọn họ, đừng có mang tại bay vạ gió về. Nước có phép nước, nhà có lệ nhà, giết người thì đền mạng. Đất nước có pháp luật có cảnh sát, không tới lượt các người ở đây dùng hình phạt riêng. Tôi mặc kệ giữa đồng minh các người đã giao ước cái gì, từ giờ trở đi, trên thuyền có bất kỳ ai bị chết hay bị thương tổn, trừ khi chúng ta không còn ai sống sót trở về, còn nếu không đều phải trả giả trước pháp luật Cất cái điệu bộ giang hồ của các anh đi cho tôi!"
Giọng nói của tôi được rèn luyện ở trong quân đội, rất nhiều binh lính không trung thực, kiêu ngạo đều bị tôi uốn nàn thành dễ bảo. Tôi vừa hét lên, cả đám người đều im lặng, có lẽ không phải thật sự nể phục tôi nhưng ít nhất tôi cũng có thể trấn áp họ tạm thời.
Mặc dù như vậy, đảm người đó vẫn ở đó không đi, Quan Lãng và Liễu Như Thị ngoài miệng nói là giúp tôi, nhưng lúc này lại ngược lại.
Tôi biết, Quan Lăng nghe theo Nguyệt Mãn Cung, Liễu Như Thị nghe theo Khương Minh, hầu hết người vây quanh tôi đều là người của Khương Minh
Khương Minh từ đầu tới giờ không hề lên tiếng, ông ta vẫn núp ở phía sau hóng chuyện.
Tôi không để ý tới những người khác, nói tháng: "Khương Minh, bảo người của ông rút xuống. Tôi cũng không ngại thừa nhận, Núi Vô Tưởng quả thực năm trong tay tôi." “Cái gì?"
Mọi người hít vào một hơi, Quan Lãng và Liễu Như Thị kinh ngạc nhìn tôi, Nguyệt
Mãn Cung lập tức túm lấy bả vai tôi, ánh mat Khương Minh lại cùng sáng quán,
Tôi nói. "Đúng vậy, Núi Võ Tưởng quả thực ở chỗ tôi, nhưng không phải ở trên người tôi. Khương Minh ông nói rất đúng, tôi đã cho người mang Núi Võ Tưởng đi trốn. Nếu như ông giết tôi, kẻ đó và Núi Vô Tưởng sẽ hoàn toàn biến mat."
Sắc mặt Quan Lãng và Liễu Như Thị hoàn toàn thay đổi, Liễu Như Thị liên tục nháy mắt ra hiệu với Khương Minh, ý bảo ông ta cho người lùi lại đang sau. “Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu. Khương Minh hừ một tiếng. Cho dù cậu có Núi Vô Tưởng hay không thì tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ
Tôi cười đáp: "Dựa vào việc tôi có thể hủy nó.
Tất cả mọi người, trong đó có Nguyệt Mặn Cung đều nhìn tôi như đang nhìn mot ke dien.
Tôi nói: “Núi Võ Tưởng bị hủy, minh chủ của các người cũng chỉ có thể do tôi nói là ai thì là người đó, hoặc các người có thể nghe Hạ Trị Thiên bịa đặt ra?"
Thực ra tôi còn chưa kịp nhìn bức tranh đã cuộn nó lại rồi, chứ đừng nói gì đến cái dị thư.
Tôi nói: “Núi Vô Tưởng còn thì dị ngôn của ông Cát vẫn còn ở đó. Núi Vô Tưởng mất đi, Hạ Trị Thiên và tôi chính là Núi Vô Tưởng. Khương Minh, đây hàn là chuyện ông không muốn thấy
Khương Minh tức giận nói: "Đó là tác phẩm mẹ cậu để lại “Nếu mẹ tôi còn sống chắc chắn cũng sẽ làm như vậy. Tôi dùng một môi lửa đốt trụi nó, mình chủ của giang hồ các người là ai cử từ từ mà tranh giành đi
Khương Minh do dự một lúc lâu, nghiến răng kèn kẹt. Chứng kiến đáng vẻ này của ông ta, trong lòng tôi lại nảy sinh một cảm giác biến thái như tự hào.
Tôi có thể ép kẻ biến thái như Khương Minh tới nước này, tôi cũng quả là trâu bò đi chứ. “Cậu giỏi lầm, bắt đầu có chút giống mẹ cậu rồi." Khương Minh cười khẩy, bằng nhiên xốc cái áo đang phủ trên cánh tay lên và nói: "Cậu thật không biết xấu hổ. “Học tập từ ông thôi." Tôi đáp.
Khương Minh nhìn chăm chăm vào tôi hồi lâu bằng ánh mắt lạnh như băng, ông ta xác định tôi sẽ không nhượng bộ mà bản thân cũng không thể uy hiếp lại tôi, đành cho người rút xuống.
Trước khi bỏ đi, ông ta chỉ vào phần cảnh tay được che bang áo của mình và nói: "Đây là mối thủ đầu tiên của chúng ta, lần này là mối thủ thứ hai."
Tôi hiểu rõ, cho dù Khương Vân Thanh không muốn tôi và Khương Minh đối địch nhưng mối thù giữa chúng tôi đã kết, chỉ cần hai chúng tôi có cơ hội sẽ không do dự mà giết chết đối phương!
Liễu Như Thị rất muốn lấy lòng tôi, Tiền Tiểu Thiến còn đang xem chừng, nhưng Nguyệt Mãn Cung và Quan Lãng đã đứng nghiêm bên phía tôi. Thốc Tử đương nhiên không cần nhạc tới, anh ta do Triệu Tử Thậm cử tới, không rõ Triệu Tử Thâm có quan hệ thế nào với nhà họ Triệu trong giang hồ nữa.
Điều kỳ lạ là lúc này Nguyệt Mãn Cung lại không cần Núi Vô Tưởng nữa.
Tôi hỏi cậu ta có ý gì, Nguyệt Mãn Cung đáp: "Chỉ cần không rơi vào tay Khương Minh là được, tôi cũng không cần thứ do."
Thật chang hiểu kiểu gì, ban này chính cậu ta tranh giành muốn chết đi sống lại, bây giờ lại ra vẻ điềm nhiên như không là sao.
Trong lúc thuyền chúng tôi quay về, tôi bắt đầu tìm tới Lâm Khang. Trước khi lên bờ, tôi phải hỏi rõ hạn chuyện cái xác, Trần Như Hải sẽ không bỏ qua cho hãn, lát nữa lên bờ chắc chắn sẽ thuế người đuổi giết
Nhưng nói thế nào Lâm Khang cũng không chịu mở miệng, hân vẫn tinh moi của Trần Như Hải một khoản
Tôi thật sự khâm phục hàn, mạng sắp chẳng còn mà vẫn không quên đòi tiền.
Chuyện này thật phiền phức, trước khi lên thuyền tôi còn chẳng thèm để Trần Như Hải vào mát, nhưng bây giờ không thể như thế, nếu tôi xuống thuyền không thể xử sạch nhà họ Trần một lẻo chỉ e là sẽ có phiên phức lớn.
Tôi vốn tưởng rằng Trần Như Hải chỉ là một ông giả bình thường, nhưng Hạ Tri Thiên gọi ông ta là sư huynh, chứng tỏ ông ta không biết chừng lại là chi thứ của nhà họ Doãn
Người nhà họ Doãn là sát thủ nhà nghề, thảm án diệt món bốn mươi năm trước không thể diệt sạch chi thử, e là có không ít người sống mai danh ẩn tích giống như Hạ Trị Thiên.
Năng lực và quan hệ của Trần Như Hải, e là vượt xa cả tưởng tượng của tôi. Giờ ông ta đã biết tôi cứu Lâm Khang, nhất định sẽ đoán được tôi muốn làm gì, sau khi rời khỏi thuyền chắc chắn sẽ thuê sát thủ chuyên nghiệp giết Lâm Khang bịt miệng.
Bay giờ tôi và Trần Như Hải đang giành giật từng giây, chỉ tiếc là Lâm Khang văn ngây ngô không biết rõ tình hình.
Nhưng cho dù tôi tìm được cái xác khiến Trần Ngọc Châu phải chịu chế tài của pháp luật thi e là ông giả thương con như mạng Trần Như Hải kia cũng sẽ oán hận tôi, bất chấp hậu quả mà trả thù.
Tôi thở dài một hơi, xem ra bất luận thế nào, những ngày tiếp theo cũng sẽ không yên bình nữa, sẽ là một trận chiến ác liệt cùng với Trần Như Hải.
Thuyền chúng tôi không chạy nhanh, lúc cập bờ thì trời đã tối.
Chúng tôi nhìn thấy bến cảng đèn đuốc sáng trưng ở phía xa xa, tất cả mọi người đều phấn khích nhảy nhót hát ca trên boong tàu, người nào chưa từng trải qua chac chan không hiểu được cảm giác phấn khởi này, đó chính niệm vui lấy lại được một mạng.
Ra đa của chúng tôi đã bắt được kênh của cảng biển, hóa ra cảng đã cử thuyền cứu viện đi nhưng không tìm được chúng tôi. không biết Thốc Tử đã nấp ở đâu, tôi vốn định tim anh ta hỏi thăm chút tình hình của Triệu Tử Thâm, giờ thành phố Thông đang nghiêm trị xã hội đen, không biết Triệu Tử Thầm thế nào rồi.
Còn lại Nguyệt Mãn Cung đứng trên boong tàu nhìn bờ bên kia, vẻ mặt trầm lang.
Tôi bước tới võ vai cậu ta. Xuống thuyền rồi sóng gió cũng chưa hết
Nguyệt Mẫn Cung híp mất nói: "Sông gió có ngừng không đều do anh cả "Đánh giá cao tôi vậy à?" Tôi cười nói. “Núi Vô Tưởng không xuất hiện cũng không bị hủy, giang hồ này vĩnh viễn không có chủ, mọi người kìm hãm lần nhau thì có thể mãi mãi bình yên vô sự.
Tôi không ngờ cậu ta còn nhỏ tuổi mà lại có thể nhìn thấu như vậy, không thể không khâm phục. Nhưng Nguyệt Mẫn Cung lại lắc đầu nói. "Đó không phải lời của tôi, là sự bá nói." "Bố tôi ư?" Điều này thật sự ngoài dự kiến của tôi. "Đúng vậy, lúc còn sống sự bá đã nói những lời này với sư phụ, vậy nên sự phụ mới sai tôi tới đây. Nếu như tôi lấy được Núi Võ Tưởng cũng sẽ làm như anh. Trương Siêu, anh tuyệt đối không thể chết, nếu anh chết sẽ là gió tanh