Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 45: Gặp nạn.
Trời bắt đầu mưa to sấm chấp đùng đùng, dưới đất đọng lại một vũng nước to. Bánh xe chiếc Meserdes của Trần Như Hải lao ngang qua vũng nước làm tôi ướt như chuột lột.
Tôi vuốt hết nước bẩn ở trên mặt và cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
" Không có chỗ ở nữa hả? Trời mưa to như thế này, Trương Siêu à mày thành chó không nhà rồi. Tao sẽ chụp bộ dạng ướt như chuột lột của mày lại rồi gửi cho Lâm Phương, không biết Lâm Phương còn thèm để ý đến mày nữa không.”
Nói xong hắn cầm điện thoại lên chụp ảnh sau đó còn diễu võ giương oai lắc lắc điện thoại trước mặt tôi.
“ Trần Ngọc Châu, mày không cảm thấy mày rất ấu trĩ sao. Mày đã đến tuổi này rồi mà sao còn như thời cấp ba thế, không thể đổi cách khác để bôi nhọ người khác à?"
Trần Ngọc Châu rướn khuôn mặt sưng vù ra rồi cười nhạo tôi: “ Tao lại không cảm thấy như thế vì còn có việc gì khiến tao vui hơn việc thấy mày xui xẻo chứ?”
Tôi cắn răng thật mạnh rồi hỏi: “ Mày tưởng mà làm thế Lâm Phương sẽ thích mày sao? Mày ngây thơ quá, suýt chút mày cưỡng hiếp bạn thân của cô ấy còn lấy tính mạng của bố cô ấy ra để uy hiếp. Bất kỳ một người bình thường nào cũng tuyệt đối sẽ không thích mày.”
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy cũng là của tao, đến lúc đó tao sẽ cho mày thấy có một số thứ loại người như mày cả đời này cũng không có tư cách để có được nó.”
Trần Ngọc Châu cắn răng rồi căm phẫn nhìn tôi, ánh mắt của hai chúng tôi xuyên qua màn mưa như có thể tạo ra tia lửa điện.
Coi như tôi đã biết tại sao Trần Ngọc Châu lại hận tôi và luôn làm khó tôi như thế, vì hắn luôn cho rằng tôi không đủ tư cách để cạnh tranh với hắn. Như bây giờ không những tranh giành tình yêu với hắn mà hơn nữa tôi là người thắng cuộc.
Tôi không phải là muốn nghĩ thế, nhưng hắn có tư cách gì mà yêu Lâm Phương chứ?
Trần Như Hải nói: “ Tiểu Trương, cậu cũng đừng bực tức quá mà làm càn. Ngọc Châu và Tiểu Phương yêu nhau sao cậu không thành toàn cho chúng nó chứ, cũng xem như là giải thoát cho bản thân. Cậu nhìn xem bây giờ trời mưa to như thế tối nay cậu ở đâu được, cả thành phố Thông này có khách sạn nào dám cho cậu vào ở chứ? Tôi nghe nói cậu xuất thân từ gia đình nghèo khó, cần gì phải làm khó bản thân như thế chứ. Cậu không cha không mẹ, lỡ xảy ra chuyện gì cũng không ai cứu cậu đâu. Khó khăn lắm mới được như bây giờ hà tất phải làm hại bản thân mình như thế chứ.”
Trần Như Hải giả vờ giả vịt nói một tràng xém chút làm tôi buồn nôn. Nhìn thì có vẻ như ông ta đến để cứu tôi để khuyên tôi nhưng thật ra thật ra ông ta đang khoe khoang thủ đoạn và năng lực của Hội thi chính mình. Chỉ cần tôi không chịu ngoan ngoãn làm theo lời ông ta nói thì ông ta có thể khiến tôi không còn chốn dung thân ở thành phố Thông này.
Tôi cầm lấy cặp đựng máy tính rồi xoay người đi.
Trần Như Hải lái xe đuổi theo còn Trần Ngọc Châu thì la hét om sòm: " Bố, lái xe đuổi theo hắn đi! Con phải quay video lại tình cảnh thảm thương của hắn. Chúng ta xem hắn có thể đi đâu được, lát nữa xem chiếc taxi nào dám chở hắn.”
Hắn đang nói thì tôi liền kéo cửa xe ra rồi nhảy lên chiếc Porsche của tôi.
Trần Ngọc Châu đang cầm điện thoại để quay, lúc này mặt hắn lập tức cứng đơ lại còn khóe miệng Trần Như Hải cũng giật giật một cái.
Tôi bấm mạnh còi xe, Trần Như Hải đang chắn đường trước xe tôi mà hẳn mãi không chịu lùi lại, không biết có phải đang ngây người ra hay không. Nên tôi chỉ đành gạt cần số đâm thẳng vào xe hắn.
Cuối cùng Trần Như Hải không nỡ để chiếc Mersedes của mình bị đâm vào nên liền nhường đường cho tôi.
Tôi không lái xe đi mà lái xe đến bên cạnh Trần Ngọc Châu sau đó kéo cửa kính xuống nhìn khuôn mặt tức tối của Trần Ngọc Châu rồi cười nói: “ Trần Ngọc Châu, là bạn học cấp ba với nhau nên mày quan tâm tao nhỉ nhưng tao không cần bắt taxi đâu. Còn nữa Lâm Phương mãi mãi không thuộc về mày đầu bởi vì cô ấy đã là của tao rồi."
Điện thoại của Trần Ngọc Châu rớt xuống, chắc là hắn đang mơ hồ lắm. Tôi không còn hứng thú để nhìn khuôn mặt xúi quẩy của hắn nữa nên liền đạp chân ga lái xe đi thẳng để lại chiếc Mersedes của Trần Như Hải hít bụi ở phía sau.
Thật ra vốn dĩ tôi không muốn lái xe vì chiếc Porsche này nhất định sẽ khiến Trần Như Hải cảnh giác. Người làm việc thận trọng như Trần Như Hải không khéo hắn sẽ điều tra ra chút gì đó. Nhưng có điều hai bố con họ nói cũng không phải là không đúng, e là tối nay tôi sẽ không tìm được nhà nghỉ nào chứa chấp mình và cũng không bắt được chiếc taxi nào.
Tuy doanh thu của công ty Cự Ân cũng không tệ nhưng chắc chắn không thể so với tập đoàn Tuấn Nhiên. Cực Ân chỉ được xem là một công ty nổi tiếng ở thành phố Thông còn Tuấn Nhiên là nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. So về tài lực nếu Cự Ấn được xem là người vạm vỡ thì Tuấn Nhiên là một người khổng lồ cao hai mươi mét và chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi Tuấn Nhiên cũng có thể đè bẹp Cự Ân.
Nhưng Trần Như Hải sao có thể hống hách hiên ngang ở thành phố Thông như thể? Khiến cả thành phố Thông đều nghe lời hắn như thế.
Tôi biết tin đồn trên mạng đã khiến danh tiếng của tôi trở nên xấu đi nhưng cũng không đến nỗi không có ai để ý đến từng bước đi của tôi.
Không thể không nói lão cáo già Trần Như Hải này thật lắm thủ đoạn.
Bây giờ tôi chỉ biết phó cục trưởng Hứa là em vợ của Trần Như hải, trong bệnh viện thì có Trần Mộng Vân, ở mọi mặt đều có người nhà họ Trần..
Chỉ thiếu một cái đó là xã hội đen.
Tôi nhìn vào kính chiếu hậu thấy chiếc Mercedes đang đi theo tôi. Chắc Trần Như Hải rất muốn biết một kẻ giấu được một chiếc Porsche như tôi rốt cuộc sẽ lái xe đi đâu. Điều này cũng sẽ giúp ông ta quyết định tiếp theo sẽ làm thế nào để đối phó tôi.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, cần gạt mưa không thể gạt hết nước mưa trên cửa kính nữa nên trong tầm mắt của tôi rất mờ ảo.
Tôi đành lái xe lên đường cao tốc, Trần Như Hải không chịu từ bỏ vẫn tiếp tục đi theo tôi, dường như hắn không để ý xem có bị tôi phát hiện hay không.
Lúc này điện thoại tôi đổ chuông, tôi liếc nhìn số điện thoại thì thấy hiển thị cuộc gọi đến từ bệnh viện thành phố Thông.
" Alo, ai thế?” Lúc đầu tôi tưởng là Lâm Phương tìm tôi nhưng không ngờ đối phương vừa mở miệng tôi mới biết là Triệu Công Minh.
Đức Hải " Tiểu Trương, bây giờ cháu rảnh không?”
Tôi liếc nhìn kính chiếu hậu một cái rất muốn từ chối khéo, tuy không biết Triệu Cung Minh bảo tôi làm gì nhưng tôi cũng không thể đưa theo hai kẻ bám đuôi này theo được.
Nhưng Triệu Cung Minh liền nói: " Tử Thâm xảy ra chuyện rồi! Hôm nay nó làm phẫu thuật xong nói là muốn cùng đồng nghiệp đi xả stress một lúc nên bác cũng không quản. Nhưng hồi nãy bác nghe nói quán bar nó đi có vụ đánh nhau, bác gọi cho nó nhưng không liên lạc được. Bác sắp phải làm phẫu thuật nên không đi được, cháu có thể giúp bác đến đó xem sao không?"
Tôi rất muốn nói tôi không phải bảo mẫu, con trai ông ấy chắc chỉ uống say rồi chơi gái thôi chứ có gì mà xem chứ.
Nhưng Triệu Công Minh lại nói: " Tiểu Trương à xem như là bác Triệu cầu xin cháu đó, không những không liên lạc được với nó mà đồng nghiệp của nó cũng không liên lạc được. Cháu không biết đấy thôi dạo gần đây trong bệnh viện đấu tranh gay gắt lắm nên bác rất sợ có người gây phiền phức cho nó!”
Ông ấy khổ sở cầu xin như vậy nên tôi cũng không đành từ chối, hơn nữa tôi đã từng đồng ý với Triệu Cung Minh là sẽ làm vệ sĩ cho Triệu Tử Thâm nên tôi không thể nuốt lời được.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “ Được ạ, Bác Triệu gửi địa chỉ cho cháu đi, bây giờ cháu đến đó ngay.”
Cúp máy xong tôi tôi giảm tốc độ lại, Trần Như Hải cũng nhìn ra là tôi đang đợi ông ta nên chủ động đuổi theo đi Dức Hải ngang hàng với tôi.
Tôi hạ cửa kính xuống hét với Trần Như Hải qua màn mưa: “ Chú à chú còn muốn đi theo tôi bao lâu nữa? Mưa to đường trơn lắm, mà chú lớn tuổi vậy rồi đừng đi theo tôi nữa, ngộ nhỡ không cẩn thận lật xe chết người thì không hay lắm đâu. Chú thương con trai chú như thế mà, cho dù không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con trai chú chứ.”
Tôi cố ý học cách nói chuyện của ông ta, nghĩ đến mà ghê tởm. Quả nhiên sắc mặt Trần Như Hải tối sầm lại, Trần Ngọc Châu ở phía sau ngóc đầu lên chỉ tay vào mặt tôi rồi hét: “ Mẹ mày mày nói gì thế hả?”
Trời bắt đầu mưa to sấm chấp đùng đùng, dưới đất đọng lại một vũng nước to. Bánh xe chiếc Meserdes của Trần Như Hải lao ngang qua vũng nước làm tôi ướt như chuột lột.
Tôi vuốt hết nước bẩn ở trên mặt và cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
" Không có chỗ ở nữa hả? Trời mưa to như thế này, Trương Siêu à mày thành chó không nhà rồi. Tao sẽ chụp bộ dạng ướt như chuột lột của mày lại rồi gửi cho Lâm Phương, không biết Lâm Phương còn thèm để ý đến mày nữa không.”
Nói xong hắn cầm điện thoại lên chụp ảnh sau đó còn diễu võ giương oai lắc lắc điện thoại trước mặt tôi.
“ Trần Ngọc Châu, mày không cảm thấy mày rất ấu trĩ sao. Mày đã đến tuổi này rồi mà sao còn như thời cấp ba thế, không thể đổi cách khác để bôi nhọ người khác à?"
Trần Ngọc Châu rướn khuôn mặt sưng vù ra rồi cười nhạo tôi: “ Tao lại không cảm thấy như thế vì còn có việc gì khiến tao vui hơn việc thấy mày xui xẻo chứ?”
Tôi cắn răng thật mạnh rồi hỏi: “ Mày tưởng mà làm thế Lâm Phương sẽ thích mày sao? Mày ngây thơ quá, suýt chút mày cưỡng hiếp bạn thân của cô ấy còn lấy tính mạng của bố cô ấy ra để uy hiếp. Bất kỳ một người bình thường nào cũng tuyệt đối sẽ không thích mày.”
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy cũng là của tao, đến lúc đó tao sẽ cho mày thấy có một số thứ loại người như mày cả đời này cũng không có tư cách để có được nó.”
Trần Ngọc Châu cắn răng rồi căm phẫn nhìn tôi, ánh mắt của hai chúng tôi xuyên qua màn mưa như có thể tạo ra tia lửa điện.
Coi như tôi đã biết tại sao Trần Ngọc Châu lại hận tôi và luôn làm khó tôi như thế, vì hắn luôn cho rằng tôi không đủ tư cách để cạnh tranh với hắn. Như bây giờ không những tranh giành tình yêu với hắn mà hơn nữa tôi là người thắng cuộc.
Tôi không phải là muốn nghĩ thế, nhưng hắn có tư cách gì mà yêu Lâm Phương chứ?
Trần Như Hải nói: “ Tiểu Trương, cậu cũng đừng bực tức quá mà làm càn. Ngọc Châu và Tiểu Phương yêu nhau sao cậu không thành toàn cho chúng nó chứ, cũng xem như là giải thoát cho bản thân. Cậu nhìn xem bây giờ trời mưa to như thế tối nay cậu ở đâu được, cả thành phố Thông này có khách sạn nào dám cho cậu vào ở chứ? Tôi nghe nói cậu xuất thân từ gia đình nghèo khó, cần gì phải làm khó bản thân như thế chứ. Cậu không cha không mẹ, lỡ xảy ra chuyện gì cũng không ai cứu cậu đâu. Khó khăn lắm mới được như bây giờ hà tất phải làm hại bản thân mình như thế chứ.”
Trần Như Hải giả vờ giả vịt nói một tràng xém chút làm tôi buồn nôn. Nhìn thì có vẻ như ông ta đến để cứu tôi để khuyên tôi nhưng thật ra thật ra ông ta đang khoe khoang thủ đoạn và năng lực của Hội thi chính mình. Chỉ cần tôi không chịu ngoan ngoãn làm theo lời ông ta nói thì ông ta có thể khiến tôi không còn chốn dung thân ở thành phố Thông này.
Tôi cầm lấy cặp đựng máy tính rồi xoay người đi.
Trần Như Hải lái xe đuổi theo còn Trần Ngọc Châu thì la hét om sòm: " Bố, lái xe đuổi theo hắn đi! Con phải quay video lại tình cảnh thảm thương của hắn. Chúng ta xem hắn có thể đi đâu được, lát nữa xem chiếc taxi nào dám chở hắn.”
Hắn đang nói thì tôi liền kéo cửa xe ra rồi nhảy lên chiếc Porsche của tôi.
Trần Ngọc Châu đang cầm điện thoại để quay, lúc này mặt hắn lập tức cứng đơ lại còn khóe miệng Trần Như Hải cũng giật giật một cái.
Tôi bấm mạnh còi xe, Trần Như Hải đang chắn đường trước xe tôi mà hẳn mãi không chịu lùi lại, không biết có phải đang ngây người ra hay không. Nên tôi chỉ đành gạt cần số đâm thẳng vào xe hắn.
Cuối cùng Trần Như Hải không nỡ để chiếc Mersedes của mình bị đâm vào nên liền nhường đường cho tôi.
Tôi không lái xe đi mà lái xe đến bên cạnh Trần Ngọc Châu sau đó kéo cửa kính xuống nhìn khuôn mặt tức tối của Trần Ngọc Châu rồi cười nói: “ Trần Ngọc Châu, là bạn học cấp ba với nhau nên mày quan tâm tao nhỉ nhưng tao không cần bắt taxi đâu. Còn nữa Lâm Phương mãi mãi không thuộc về mày đầu bởi vì cô ấy đã là của tao rồi."
Điện thoại của Trần Ngọc Châu rớt xuống, chắc là hắn đang mơ hồ lắm. Tôi không còn hứng thú để nhìn khuôn mặt xúi quẩy của hắn nữa nên liền đạp chân ga lái xe đi thẳng để lại chiếc Mersedes của Trần Như Hải hít bụi ở phía sau.
Thật ra vốn dĩ tôi không muốn lái xe vì chiếc Porsche này nhất định sẽ khiến Trần Như Hải cảnh giác. Người làm việc thận trọng như Trần Như Hải không khéo hắn sẽ điều tra ra chút gì đó. Nhưng có điều hai bố con họ nói cũng không phải là không đúng, e là tối nay tôi sẽ không tìm được nhà nghỉ nào chứa chấp mình và cũng không bắt được chiếc taxi nào.
Tuy doanh thu của công ty Cự Ân cũng không tệ nhưng chắc chắn không thể so với tập đoàn Tuấn Nhiên. Cực Ân chỉ được xem là một công ty nổi tiếng ở thành phố Thông còn Tuấn Nhiên là nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. So về tài lực nếu Cự Ấn được xem là người vạm vỡ thì Tuấn Nhiên là một người khổng lồ cao hai mươi mét và chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi Tuấn Nhiên cũng có thể đè bẹp Cự Ân.
Nhưng Trần Như Hải sao có thể hống hách hiên ngang ở thành phố Thông như thể? Khiến cả thành phố Thông đều nghe lời hắn như thế.
Tôi biết tin đồn trên mạng đã khiến danh tiếng của tôi trở nên xấu đi nhưng cũng không đến nỗi không có ai để ý đến từng bước đi của tôi.
Không thể không nói lão cáo già Trần Như Hải này thật lắm thủ đoạn.
Bây giờ tôi chỉ biết phó cục trưởng Hứa là em vợ của Trần Như hải, trong bệnh viện thì có Trần Mộng Vân, ở mọi mặt đều có người nhà họ Trần..
Chỉ thiếu một cái đó là xã hội đen.
Tôi nhìn vào kính chiếu hậu thấy chiếc Mercedes đang đi theo tôi. Chắc Trần Như Hải rất muốn biết một kẻ giấu được một chiếc Porsche như tôi rốt cuộc sẽ lái xe đi đâu. Điều này cũng sẽ giúp ông ta quyết định tiếp theo sẽ làm thế nào để đối phó tôi.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, cần gạt mưa không thể gạt hết nước mưa trên cửa kính nữa nên trong tầm mắt của tôi rất mờ ảo.
Tôi đành lái xe lên đường cao tốc, Trần Như Hải không chịu từ bỏ vẫn tiếp tục đi theo tôi, dường như hắn không để ý xem có bị tôi phát hiện hay không.
Lúc này điện thoại tôi đổ chuông, tôi liếc nhìn số điện thoại thì thấy hiển thị cuộc gọi đến từ bệnh viện thành phố Thông.
" Alo, ai thế?” Lúc đầu tôi tưởng là Lâm Phương tìm tôi nhưng không ngờ đối phương vừa mở miệng tôi mới biết là Triệu Công Minh.
Đức Hải " Tiểu Trương, bây giờ cháu rảnh không?”
Tôi liếc nhìn kính chiếu hậu một cái rất muốn từ chối khéo, tuy không biết Triệu Cung Minh bảo tôi làm gì nhưng tôi cũng không thể đưa theo hai kẻ bám đuôi này theo được.
Nhưng Triệu Cung Minh liền nói: " Tử Thâm xảy ra chuyện rồi! Hôm nay nó làm phẫu thuật xong nói là muốn cùng đồng nghiệp đi xả stress một lúc nên bác cũng không quản. Nhưng hồi nãy bác nghe nói quán bar nó đi có vụ đánh nhau, bác gọi cho nó nhưng không liên lạc được. Bác sắp phải làm phẫu thuật nên không đi được, cháu có thể giúp bác đến đó xem sao không?"
Tôi rất muốn nói tôi không phải bảo mẫu, con trai ông ấy chắc chỉ uống say rồi chơi gái thôi chứ có gì mà xem chứ.
Nhưng Triệu Công Minh lại nói: " Tiểu Trương à xem như là bác Triệu cầu xin cháu đó, không những không liên lạc được với nó mà đồng nghiệp của nó cũng không liên lạc được. Cháu không biết đấy thôi dạo gần đây trong bệnh viện đấu tranh gay gắt lắm nên bác rất sợ có người gây phiền phức cho nó!”
Ông ấy khổ sở cầu xin như vậy nên tôi cũng không đành từ chối, hơn nữa tôi đã từng đồng ý với Triệu Cung Minh là sẽ làm vệ sĩ cho Triệu Tử Thâm nên tôi không thể nuốt lời được.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “ Được ạ, Bác Triệu gửi địa chỉ cho cháu đi, bây giờ cháu đến đó ngay.”
Cúp máy xong tôi tôi giảm tốc độ lại, Trần Như Hải cũng nhìn ra là tôi đang đợi ông ta nên chủ động đuổi theo đi Dức Hải ngang hàng với tôi.
Tôi hạ cửa kính xuống hét với Trần Như Hải qua màn mưa: “ Chú à chú còn muốn đi theo tôi bao lâu nữa? Mưa to đường trơn lắm, mà chú lớn tuổi vậy rồi đừng đi theo tôi nữa, ngộ nhỡ không cẩn thận lật xe chết người thì không hay lắm đâu. Chú thương con trai chú như thế mà, cho dù không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con trai chú chứ.”
Tôi cố ý học cách nói chuyện của ông ta, nghĩ đến mà ghê tởm. Quả nhiên sắc mặt Trần Như Hải tối sầm lại, Trần Ngọc Châu ở phía sau ngóc đầu lên chỉ tay vào mặt tôi rồi hét: “ Mẹ mày mày nói gì thế hả?”