• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (58 Viewers)

  • Chap-234

chương 234 tin tưởng tuyệt đối




*Chương có nội dung hình ảnh


**********



Cập nhật nhanh *nhất trên Truyện88.vip






Trên boong tàu không an toàn, tôi lấy bằng vải ra khỏi túi cấp cứu và bằng bỏ cho cậu ta, sau đó vác cậu ta lên vai, vừa đi vào khoang tàu, vừa làm cậu ta nên nước ra.



Tôi đẩy bừa cửa một khoang tàu ra, Lâm Khang đã nên hết nước trong bụng ra ngoài. Tôi đặt cậu ta lên giường rồi kiểm tra hô hấp và nhịp tim của cậu ta, tất cả đều bình thường, xem ra không nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó tôi tát vào hai má cậu ta cùng một lúc, đúng như dự đoán, thăng oắt này từ từ tỉnh dậy.






"Á a a a a!"



Cậu ta vừa tỉnh lại là hét to lên, làm tôi sợ tới mức vội vàng che miệng cậu ta lại. Đến khi cậu ta tỉnh táo mới phát hiện người trước mặt là tôi.






“Trương Siêu, sao anh lại ở đây?”



Tôi trợn trắng mắt: “Nếu tôi không ở đây thì giờ cậu đã phải báo tin dưới chỗ Diêm Vương rồi. Cậu có còn nhớ ban nãy xảy ra chuyện gì không?”






Vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Khang kích động ngồi bật dậy: “Mẹ nó, đương nhiên là em nhớ. Lão già Trần Như Hải muốn giết em! Anh buông em ra, em đi tìm ông ta



Tôi phục rồi đó. Tôi thực sự rất muốn xem thử trong đầu thằng nhóc này có chứa phân hay không, nếu không thì sao có thể làm việc mà không suy nghĩ chứ?






"Cậu đi tìm ông ta làm gì? Tất cả những người trên thuyền này đều là người của ông ta, bây giờ thuyền đang trong vùng biển quốc tế, người ta muốn giết cậu cũng không cần chịu trách nhiệm, cậu tìm ông ta thì làm được gì? Dùng cái đầu chút đi!”



Bị tôi nói vậy, Lâm Khang trở nên uể oải, rụt cổ lại và không biết nên làm thế nào cho đúng.






"Em không thể bỏ qua chuyện này được." Lâm Khang ôm bụng, môi run rẩy: “Em phải liều mạng với ông ta, em muốn bảo thù. Mẹ nó, Trần Như Hải, tôi liều mạng với ông!”



Lâm Khang ngồi trên giường, người cậu ta toàn nước, hai mắt đỏ ngầu vì kích động, dù là ai đi chăng nữa thì vừa trở về từ cõi chết cũng không bình tĩnh được. Cậu ta cứ lẩm bẩm mấy câu đó nhưng không xông ra ngoài, có vẻ như thời cơ của tôi đã đến.






Tôi rót một ly nước ấm cho Lâm Khang: "Đây là khoảng tàu của tôi, cậu ở lại đây sẽ không có ai phát hiện cậu Khi nào thuyền vào bờ, cậu đội mũ đi theo tôi xuống thuyền. Vết thương trên bụng cậu không nặng, sau khi lên bờ thì đi nơi khác, đừng nghĩ đến chuyện trả thù, cậu không phải đối thủ của Trần Ngọc Châu và Trần Như Hải. Thành phố Thông là của họ, họ có thể một tay che trời.



"Không! Anh rể, anh không hiểu đâu, em có cách khiến cho Trần Như Hải cầu xin em. Nhưng lần này em không cho ông ta cơ hội nữa, em chỉ muốn làm ông ta chết, không, là khiến ông ta sống không bằng chết." Lâm Khang sáp lại gần tôi: “Anh rể, chuyện này em chưa nói với ai bao giờ, em tin anh là người đáng tin cậy. Anh có biết không? Trần Ngọc Châu đã từng giết người!”






Tất nhiên tôi biết Trần Ngọc Châu từng giết người, tôi đã xem cả video rồi, nhưng nếu chỉ bằng việc này, Trần Như Hải sẽ không cần phải sợ Lâm Khang đến vậy. Tôi cảm thấy Lâm Khang có bằng chứng khác trong tay.



Tôi hỏi: "Vậy vừa nãy Trần Như Hải bị cậu thao túng vì lý do này?”






“Đúng vậy!



Tôi nói: “Tôi khuyên cậu nên quên đi, dù cậu biết Trần Ngọc Châu từng giết người thì thế nào, cậu có chứng cứ há."






"Em đương nhiên có! Em biết thi thể ở đầu. Lúc Trần Ngọc Châu giết người, em đã giúp anh ta chôn xác.



Tôi đã nghĩ Lâm Khang sẽ nằm giữ bằng chứng gì mới có thể khiến Trần Ngọc Châu và Trần Như Hải sợ hãi như thế.






Không ngờ Lâm Khang lại là người đã giúp Trần Ngọc Châu chôn xác. Chỉ cần có thi thể, nhân chứng vật chứng cũng đủ, vậy thì sẽ có thể kết tội Trần Ngọc Châu, khó trách Trần Như Hải sẽ sợ như thế.





Nhưng tôi không biết chắc lời của Lâm Khang có mấy phần thật, mấy phần giả, không thể hoàn toàn tin tưởng kẻ nghiện cờ bạc.






Tôi nói: “Cậu dám chôn xác á? Tôi không tin. Hơn nữa cậu chưa bao giờ làm việc này, Trần Ngọc Châu sẽ giao cho cậu làm ư?



Việc chôn xác không hề đơn giản, thi thể bị chôn giấu nhiều năm rồi mà không bị phát hiện như thế này thì rất khó làm trong thực tế.






Mặc dù thành phố Thông gần biển gần núi, nhìn như rất dễ vút xác. Nhưng khi lên núi vứt xác thì không ai có thể vứt vào núi sâu rừng hoang, vì không ai có thể đến được đó, công một cải xác nặng như thế sẽ khó đến hơn. Quăng xác xuống biển thì càng khó hơn, dù có cột vào tảng đá, sóng biển cũng sẽ đẩy xác về bờ, khoảng một hai tháng là sẽ phát hiện ra, nhưng Trần Ngọc Châu giết người vứt xác đã lâu vậy rồi, không thể nào chưa phát hiện thi thể.



Lâm Khang đáp: “Em nào thông minh vậy đâu, tất nhiên, em cũng không ngu, có điều tất cả đều do chị em dạy






“Chị của cậu? Lâm Phương dạy cậu vứt xác?"



“Không khác gì mấy. Lúc đó Trần Ngọc Châu giết người, không biết phải làm gì nên đã nhờ chị của em, chị ấy và em cùng nhau xử lý thi thể "






“Cậu nói với Trần Như Hải là chỉ có một mình cậu biết bí mật này à?”



“Em lừa ông ta, em sợ ông ta không đưa tiền ấy mà"






Tôi không biết tin tức nào khiến tôi khiếp sợ hơn, rất cuộc là tin về vụ án giết người của Lâm Phương và Trần Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truy*ện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88*.vip để ủng hộ bên mình nhé ! Ủn*g hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip



Ngọc Châu, hay sự vô liêm sỉ của Lâm Khang khiến tôi càng sốc hơn.






"Cậu muốn dùng chuyện này để trả thù ông ta?” Tôi hỏi. Thay vì nói câu này là hỏi, không bằng nói là tôi đang



khuyến khích Lâm Khang làm như thế.






“Đúng vậy. Mẹ nó, em sẽ vạch trần chuyện này, tới lúc đó Trần Ngọc Châu bị bắn chết, em phải cho ông ta biết thế nào là sống không bằng chết."



Tôi nói: “Tôi ủng hộ cậu.






Lâm Khang rất vui vẻ khi tôi nói vậy, cậu ta còn ngửa đầu cười và nói cảm ơn với tôi.



Tôi đã không thể lấy lại tinh thần sau cú sốc đó một hồi lâu.






Rốt cuộc là Lâm Phương và Trần Ngọc Châu có quan hệ gi?



Nghe Lâm Phương nói, hình như là Trần Ngọc Châu đang theo đuổi cô ấy một cách rất dai dẳng, tôi đã chứng kiến tận mắt, không thể giả được.






Nhưng theo Trần Ngọc Châu nói thì anh ta vẫn luôn cho Lâm Phương tiêu tiền, Lâm Phương là một con người giả tạo lừa tiền người khác. Điều này cũng đã được vô số người xác nhận, thậm chí chính Lâm Phương cũng không phủ nhận, xem ra không phải bịa đặt.



Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
143361125.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom