• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (46 Viewers)

  • Chap-220

Chương 220 Bí thảm






**********












Sau khi bàn bạc với Thái Tiểu Băng, hai chúng tôi châm lửa vài quyển tạp chí rồi thổi tắt, cố gắng tạo ra nhiều khói nhất có thể. Chưa đầy một lát cả căn phòng đã tràn ngập khỏi, máy báo khói lập tức hủ lên đỉnh tai, vòi nước trên đỉnh đầu cũng bắt đầu phun. “Móa, thế này không ổn nha, để tôi châm thêm ít lửa để nó kêu to hơn.” Thái Tiểu Băng nói thầm. “Đừng.” Tôi nói. “Không làm vậy làm sao đục nước béo có được?"






Tôi đi tới bên cạnh máy báo cháy, đấm thẳng một phát đập vỡ vỏ nhựa bên ngoài của nó, tiếng báo động chói tại lập tức vang khắp tầng. Sau đó tôi há họng gào ra bên ngoài: “Cháy rồi, mau chạy thôi!”



Thái Tiểu Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi: “Đội trưởng đỉnh quá!






Nếu nói ban nãy tầng mười ba hỗn loạn thì giờ nó đã giống như một cái nồiChương 220 Bí thảm



Sau khi bàn bạc với Thái Tiểu Băng, hai chúng tôi châm lửa vài quyển tạp chí rồi thổi tắt, cố gắng tạo ra nhiều khói nhất có thể. Chưa đầy một lát cả căn phòng đã tràn ngập khỏi, máy báo khói lập tức hủ lên đỉnh tai, vòi nước trên đỉnh đầu cũng bắt đầu phun. “Móa, thế này không ổn nha, để tôi châm thêm ít lửa để nó kêu to hơn.” Thái Tiểu Băng nói thầm. “Đừng.” Tôi nói. “Không làm vậy làm sao đục nước béo có được?"






Tôi đi tới bên cạnh máy báo cháy, đấm thẳng một phát đập vỡ vỏ nhựa bên ngoài của nó, tiếng báo động chói tại lập tức vang khắp tầng. Sau đó tôi há họng gào ra bên ngoài: “Cháy rồi, mau chạy thôi!”



Thái Tiểu Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi: “Đội trưởng đỉnh quá!






Nếu nói ban nãy tầng mười ba hỗn loạn thì giờ nó đã giống như một cái nồiquan trọng hơn!”



Chúng tôi không nhóm lửa lên nhưng khói thật sự không ít, phối hợp với tiếng còi báo động, thật sự là có cảm giác như tận thế vậy.






Khắp hành lang đều là khỏi, người đi bên cạnh cũng không nhìn rõ nhau. Tôi bế Tôn Xảo Xảo, cúi đầu phi nước đại từ trên cầu thang xuống tầng.



Nếu không phải sợ người ta chú ý, tốc độ xuống tầng của tôi còn có thể nhanh hơn nữa.






Lăn lộn hơn một giờ, tôi mới an toàn đưa Tôn Xảo Xảo ra ngoài quảng trường.



Chúng tôi không dám chần chừ, trực tiếp gọi taxi đi thẳng tới bệnh viện.






Trên đường đi, Tôn Xảo Xảo đã rơi vào trạng thái hôn mê, đại khái là do sốt quá cao. Cả người cô bé đều là mùi tanh tưởi hôi thối của chất thải khiến cho tài xế rất khó chịu, suốt dọc đường cứ nói chúng tôi phải trả thêm phí, chuyến đinày không khéo ông ta sẽ bị lỗ.



Cơn sốt cao khiến Tôn Xảo Xảo rất khó chịu, cả người co quắp lại, lúc tỉnh lúc mê. Lúc tỉnh lại, cô bé nhìn tôi và Thái Tiểu Băng, khó nhọc hỏi: “Chú bộ đội, cháu đã chết rồi sao?”






Tôi cực kỳ đau lòng, đỡ cơ thể của cô bé lên, cố gắng cho cô ấy nhìn ra phía ngoài: “Em xem, bọn anh đã cứu em ra ngoài rồi, cố gắng thêm chút nữa sẽ tới bệnh viện ngay thôi.”



Tài xế nhìn lướt qua gương chiếu hậu: “Con mẹ nó, sao lại thành bộ dạng này hả? Con bé chết tiệt này, ngồi yên đó, sắp tới bệnh viện rồi, các người không cần trả thêm tiền xe đâu.”






Tôi có thể thấy được, Tôn Xảo Xảo đang cố gắng chịu đựng, cô bé thở ra nhiều, hít vào ít, bàn tay cầm lấy cổ tay tôi đã dần dần không còn lực.



Tôi đã từng cứu biết bao con tin như thế, nhưng chưa có lần nào đau khổ như lần này, lồng ngực giống như bị búa nện mạnh một cái, vừa đau vừa khó chịu.“Anh, an nhất định sẽ sống sót, một lát nữa sẽ tới bệnh viện ngay, em ngủ chút được không anhện






Khi thì cô bé gọi chúng tôi là chú, rồi lại đổi thành anh, đầu óc đã không còn tỉnh tác. Tôi đã từng thấy quá nhiều người chết, tôi hiểu rất rõ tình trạng này của cô ấy là như thế nào.





Thái Tiểu Băng nắm lấy tay cô bé: "Em nhất định phải sống sót nghe không? Anh và đội trưởng đã mạo hiểm đến thế vì cứu em rồi. Sẽ tới bệnh viện ngay thôi, bác tài à, béc lái nhanh một chứt đi.” “Còn năm phút nữa sẽ tới!”






Tôi nói: "Còn có năm phút nữa là tới rồi, em có nghe thấy không? Chịu khó một chút." “Được. Em còn rất nhiều chuyện chưa làm "Đúng, nghĩ về ước mơ của em đi, đợi cơ thể khỏe rồi sẽ thực hiện hết.” "Cháu còn chưa từng yêu đương, saunày cháu muốn yêu một người là bộ đội giống như chú vậy. Mà ai có thể yêu cháu cơ chứ... Chú, cháu hận bọn họ, cháu muốn báo thù, chủ hãy thay cháu báo thù”



Tôi khổ sở nói không ra lời, chỉ có thể nghẹn ngào thốt ra một chữ “được”. “Tên Thạch Thắng cưỡng bức cháu nói ngày hai tám tháng mười hắn có hẹn xuất kho cho kẻ nào đó. Chú bộ đội, hắn ta không phải người tốt, chuyện hắn làm cũng không phải chuyện tốt, vụ xuất hàng này chắc chắn cũng không phải chuyện tốt, chú hãy bắt hắn lại giúp cháu, báo thù cho cháu.”






Nói xong câu đó, Tôn Xảo Xảo thở dốc mấy cái, cả gương mặt vì sốt cao mà đau đớn vặn vẹo.



Tôi thấy sắp tới bệnh viện liền gọi điện cho Triệu Tử Thâm, nói qua loa tình hình để cậu ta đưa vài bác sĩ đáng tin cậy xuống “Cô bé à, cháu nhất định phải cố lên, ai bảo thù cho cháu cũng không bằng tựcháu ra tay báo thù!” Người tài xế cũng khích lệ cô bé.






Nhưng Tôn Xảo Xảo chỉ ngọ nguậy vài cái, vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, cô bé muốn nói chuyện nhưng tất cả đều chỉ còn tiếng thở thều thào.



Lúc tới cửa bệnh viện, Triệu Tử Thâm đã dẫn người xuống chuẩn bị sẵn, tôi đặt Tôn Xảo Xảo lên giường, lúc này cô bé đã bất tỉnh nhân sự, thở thoi thóp.






Tôi và Thái Tiểu Băng ôm đầu chờ ở cửa phòng cấp cứu, đèn đỏ trên cửa lóe lên. Hai chúng tôi không nói được gì, chỉ vứt đầy đầu lọc thuốc xuống đất. Chúng tôi không nghiện thuốc lá, nhưng bây giờ không hút không được, không hút sẽ rất đau đầu.



Không phải tôi và Thái Tiểu Băng chưa từng chứng kiến người chết, những gì chúng tôi thấy trên chiến trường còn tàn nhẫn hơn vô số lần.






Nhưng đây không phải chiến trường, ở đây không có mưa b bão đạn, chỉ là một thành phố bình thường.Nhưng chính vì nơi này chỉ là một thành phố bình thường nên bên ngoài nhìn yên ổn yên bình, nhưng đằng sau lại có những chuyện tàn nhẫn trong bóng tối như vậy.



Tôi không ngừng nghĩ về đủ loại người ở Dạ Lai Hương, đó là kẻ có tiền, khách làng chơi, ông chủ Dạ Lai Hương, thậm chỉ là đảm chó săn nhận tiền lương cố định trong đó, bọn họ hoàn toàn không để cho những cô gái kia được làm người!






Ở nơi đó, một sinh mạng lại có thể rẻ rúng đến thế này, lòng tự trọng của một con người cũng có thể bị làm nhục đến thế.



Đây là thành phố Thông tôi sinh ra và lớn lên sao? Nơi này có khác chiến trường ở chỗ nào chứ? “Đội trưởng, lúc chúng ta chạy ra khỏi tòa nhà có bị ai nhìn thấy không vậy?” “Nhìn thấy thì thấy. Tốt nhất là nhìn thấy, để bọn họ trực tiếp tới tìm tôi! Tất cả những món nợ trên người Tôn Xảo Xảo,tôi sẽ tính toán rõ ràng một lượt với bọn họ." “Nhưng manh mối chỗ Thạch Thắng sẽ bị đứt.” Thái Tiểu Băng tiếc hận nói: “Ông già sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian như vậy, nếu manh mối chỗ Thạch Thắng bị ngắt, tôi sẽ phải bắt đầu điều tra lại từ đầu, rất dễ lỡ việc.






Tôi kiểm soát cảm xúc của mình, sau khi tỉnh táo lại liền nói: “Đúng, đó là một tổn thất rất lớn. Nhưng đừng lo, chúng ta còn có manh mối khác. Tôn Xảo Xảo vừa nói ngày hai mươi tám tháng mười Thạch Thắng sẽ giao hàng, không biết là thứ gì, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn không phải là giao dụng cụ kim khí.” “Mà chính là đống súng kia.” “Nếu không phải, nó cũng sẽ cho cậu thêm vài manh mối. Ngày mai cậu tới Côn Luân, đi nhanh về nhanh, nhất định phải về trước ngày hai mươi tám tháng mười. Một mình tôi không thể làm được.” Tôi nói.



Trong lúc chúng tôi nói chuyện, bỗngnhiên liếc thấy ánh đèn đỏ trên phòng phẫu thuật chợt tắt.






Tôi và Thái Tiểu Băng lo lắng, đứng lên chờ bác sĩ bước ra. Một lát sau, Triệu Tử Thâm bỏ khẩu trang, vẻ mặt chán nản đi ra.



Tôi có linh cảm xấu khi thấy vẻ mặt này của cậu ta. “Cô bé mất rồi, không cứu được, các anh xin hãy nén bị thương.”






Mặc dù đã dự đoán được nhưng lòng tôi vẫn giống như bị đánh mạnh một cái, lồng ngực cứ như bị một hòn đá tảng đè lên. “Nếu cô bé sống sót, làm thế nào sống tiếp đây? Bố cô bé đã bán đứng cô ấy, bản thân cô bé lại không kiểm soát được bài tiết, rất có thể phải điều trị cả đời, đó còn chưa phải là thảm nhất, đáng sợ nhất là bây giờ cô ấy cũng không có tiền chữa trị. Hai anh hãy nén bị thương, có lẽ đây đã là kết cục tốt nhất, sang thế giới bên kia, có lẽ cô bé sẽ được hạnh phúc hơn.” Triệu Tử Thâman ủi tôi. “Giờ phút cuối cùng cô bé có nói gì không?” Tôi hỏi.



Triệu Tử Thâm thở dài một hơi: “Có, giờ phút cuối cùng cô bé liên tục lặp lại hai chữ, báo thù.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom