Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-208
Chương 208 Trả tiền
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Chẳng trách vừa rồi người phục vụ không cho tôi lên tầng mười ba, tình huống ở tầng mười ba thực sự quá nóng bỏng.
Tôi biết Dạ Lai Hương có dịch vụ bán sắc, nhưng không biết nó sẽ trắng trợn như vậy.
Mẹ nó, cái này còn nóng bỏng hơn rất nhiều so với trong phim.
Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh, thờ ơ nhìn thẳng tiến về phía trước. “Vào đi."
Ngay khi người phục vụ mở cửa, âm thanh chấn động điếc cả tại bên trong phòng kaorake lập tức dội ra ngoài, tôi lùi lại một bước, mất một lúc mới nhìn rõ bên trong có gì, kết quả suýt làm tôi thót cả tim.
Trong phòng bao, ba người đàn ông ngồi bệ vệ trên ghế sofa, Thái Tiểu Băng nói nói cười cười với một gã đầu trọc, gã đang ngậm một điều thuốc, khi nghe thấu tiếng mở cửa thì nhìn về phía tôimọi người ở đây đều nhìn qua theo tầm mắt của gã.
Mà sự chú ý của tôi hoàn toàn bị thu hút bởi hai người phụ nữ quỳ dưới đất. Hai người họ chỉ mặc bộ quần áo da đủ che khuất cơ thể, trên cổ buộc một sợi dây dắt chó và quỳ dưới đất như một chú chó, gã đầu trọc vắt chéo chân, mũi chân thỉnh thoảng cọ vào cái cằm của người phụ nữ như đang chơi đùa với chó.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này trước đây, cảm thấy kinh tởm vô cùng, nhưng cơ thể tôi lại tràn ngập sự khô nóng khó tả.
Gã đầu trọc nhiệt tình chào hỏi: “Chủ tịch Trương, tôi đã nghe tên cậu từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy. Lúc Tiểu Băng nói tôi không có tin, hóa ra là thật, rất vui được gặp cậu. Kẻ hèn họ Thạch, tên một chữ Thắng, nếu không ngại thì cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ cả gan gọi cậu một tiếng chú em.”
Thì ra người này là Thạch Đầu mà Thái Tiểu Băng đã nói với tôi.“Anh Thạch, ở trước mặt anh em vốn là em trai. Tiểu Thái đã nói gì với anh vậy? Cậu ta có láo xược trước mặt anh không, nếu có thì anh cứ nói với em, em sẽ tri cậu ta.”
Thái Tiểu Băng đã nhắc nhở tôi rằng thân phận của cậu ta có thể đã bị lộ, nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống như vậy.
Khuôn mặt tươi cười của Thạch Đầu không hề có chút sát khí, nếu đã bại lộ, chắc chắn hắn sẽ không có thái độ như thế này với tôi.
Tôi không nghĩ ra Thạch Đầu muốn làm gì, đành phải hùa theo hắn và nói vài câu xã giao trước. “Ấy, cậu Trương hiểu lầm rồi. Tôi đây rất muốn làm quen với cậu. Cậu không biết đâu, hai ngày nay tôi chỉ nghe tin về cậu, không có cơ hội gặp gỡ thiếu niên tài tuấn cậu đây, điều này khiến tôi rất sốt ruột. Vậy nên ban nãy có người nói với tôi là Tiểu Thái quen biết cậu, tôi lập tức bảo Tiểu Thái gọi cậu đến. Cậu đừng hiểu lầm, hôm nay kêu cậu đến chỉ đểvui chơi mà thôi, thế nào, nơi này cũng được nhỉ.”
Hóa ra là thế, chắc chắn Thái Tiểu Băng đã bị bại lộ thân phận, lần này rõ là một bữa Hồng Môn Yến.
Những kẻ lăn lộn trong giang hồ như Thạch Đầu, đừng thấy hắn cẩu thả, thực ra hẳn cực kỳ cẩn thận, bởi vì bất cẩn với hắn một chút là có thể cửa nát nhà tan.
Thân phận của tôi đã bị đào bởi ra trên diễn đàn, chắc chắn hắn biết tôi là lính giải ngũ của bộ đội đặc chủng Bảo Tuyết, có người vạch trần quan hệ giữa tôi và Thái Tiểu Băng, Thạch Đầu cũng sẽ nghi ngờ lây qua Thái Tiểu Băng.
Thái Tiểu Băng kêu tôi đến cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu không kêu tôi tới, Thạch Đầu sẽ càng nghi ngờ cậu ta hơn. Người của Báo Tuyết chúng tôi sẽ không đặt đồng đội vào tình thể sống chết vì an toàn cá nhân. Thái Tiểu Băng làm vậy chỉ vì sợ bị mất đầu mối từ Thạch Đầu.“Thật sự rất ổn. Nói thật với anh, em đã đi lính từ năm mười tám tuổi, em chưa bao giờ thấy cảnh tượng xa hoa như thế này. Hồi nãy khi ra khỏi thang máy, em như chết lặng, suýt nữa làm trò cười cho thiên hạ rồi. Dạ Lai Hương này cũng thú vị thật, nếu chẳng may có người lên tầng này, liệu họ có ra ngoài được không? Chỉ sợ tinh cạn người chết cũng không đi được ha."
Thạch Đầu cười ha ha vỗ vai tôi: “Chú em là người thật thú vị. Có điều cậu đừng giả ngây với tôi, thiếu gia nhà giàu như câu làm sao có thể chưa chơi kiểu này bao giờ? Tiểu Băng là tay già đời, mà cậu lại giả ngây với tôi.”
Tôi hiểu rồi, thằng oắt này đang thử tôi đây mà.
Một người lính đặc chủng như Thái Tiểu Băng đột nhiên đi hàng ngàn dặm từ biên giới đến thành phố Thông, rồi lại tình cờ gặp hắn, chuyện này nghe rất kỳ la.
Nhưng Thạch Đầu cũng là người trong giang hồ, hắn không muốn đắc tội ngườisau lưng Thái Tiểu Băng là tôi đây, bèn năm lần bảy lượt thử tôi và Thái Tiểu Băng để xem liệu chúng tôi tiếp cận hắn vì mục đích gì, hoặc là chúng tôi cũng không phải lính tốt gì.
Có điều, nếu tôi vờ như mình là một tay ăn chơi sẽ có thể phản tác dụng. Dạo gần đây tôi thực sự quá khoa trương, làm chuyện gì thì cả thành phố Thông đều biết, chắc chắn Thạch Đầu cũng biết.
Nếu bây giờ tôi nói dối sẽ bị lộ và khiến Thạch Đầu càng nghi ngờ, tốt hơn là nói thẳng ra sự thật.
Đúng như dự đoán, Thạch Đầu sững sờ, nhìn Thái Tiểu Băng rồi lại nhìn tôi, mặt đầy nghi hoặc. “Cậu ta lúc nào cũng vậy, gì cũng tốt, chỉ có cái háo sắc. Không phải à, cậu ta xin phép đơn vị nghỉ mấy ngày và nói là đến thăm tôi, xong ngày nào cũng không thấy bóng dáng, tôi còn đang thắc mắc cậu ta đã chạy đi đâu, hóa ra là chạy đến chỗ của anh. Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, có điều quá nghiện đàn bà.Nhưng đàn ông mà, ai không như thế? Không phải em tự nghĩ mình thanh cao, không một người đàn ông nào không mê sắc, chỉ cần có cơ hội, ngay cả một hốc cây đẹp mắt thì đàn ông cũng dám chơi.” “Ha ha ha, chủ em đùa quá rồi. Nào, uống một ly!”
Có vẻ như Thạch Đầu đã tin tôi, hắn ôm vai tôi và cụng ly với tôi, sau đó một hơi can sach.
Người đàn ông im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ bỗng lên tiếng: “Chủ tịch Trương nói đúng. Nhưng bên ngoài nói Chủ tịch Trương là người chính trực, chắc anh không có hứng thú với loại chuyện này.”
Lúc này tôi mới chú ý đến hắn, người này có khuôn mặt dài, mái tóc dài ngang vai được vuốt keo tỉ mỉ.
Thạch Đầu vội vàng giới thiệu: “Đây là Công Tôn Thanh Phong, kế toán của công ty tôi, cũng là anh em tốt của tôi.”
Đôi mắt hẹp dài của Công Tôn ThanhPhong cứ nhìn tôi, nó giống như tia x quang khiến cả người tôi khó chịu. Bỗng nhiên, hắn nhếch miệng cười như một con hồ ly. “Người anh em Công Tôn quá khen, chỉ là tôi chưa có cơ hội này...
Ngoài mặt thì tôi cười rất tươi, nhưng trong lòng đã mắng Thái Tiểu Băng một trận. Tên ngốc này tìm manh mối chó má gì đây chứ, cái vụ án rắc rối này sao lại để cho cậu ta tìm thấy chỗ đột phá từ một gã háo sắc như thế?
Nếu tôi ra vẻ mình không háo sắc, vậy thì tôi sẽ không thể dễ dàng chấp nhận việc ăn uống chơi bời của Thái Tiểu Băng, Thạch Đầu chắc chắn sẽ càng nghi ngờ hơn.
Bây giờ, để phối hợp với Thái Tiểu Băng, tôi chỉ có thể tỏ ra mình là kẻ háo sắc, điều duy nhất làm tôi an tâm là ngày mai những chuyện này sẽ không đến tại của Sở Tiêu Tiêu.
Công Tôn Thanh Phong vỗ tay nói: “Vậy thì tốt rồi, anh Thạch, nếu Chủ tịchTrương chưa nhìn thấy những việc này thì hôm nay gọi các cô gái tới để Chủ tịch Trương chọn, coi như đó là quà ra mắt lần đầu chúng ta gặp Chủ tịch Trương.”
Mẹ kiếp! Ý kiến ngu người gì đây chứ?
Ông chủ Thạch vỗ vỗ tay vịn ghế sofa: “Được, ý kiến này được đó! Cậu Trương, cậu đừng khách khí, lát nữa nhìn trúng ai thì nói với anh, cậu cứ ôm đi, để anh đây trả tiền cho cậu!”
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Chẳng trách vừa rồi người phục vụ không cho tôi lên tầng mười ba, tình huống ở tầng mười ba thực sự quá nóng bỏng.
Tôi biết Dạ Lai Hương có dịch vụ bán sắc, nhưng không biết nó sẽ trắng trợn như vậy.
Mẹ nó, cái này còn nóng bỏng hơn rất nhiều so với trong phim.
Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh, thờ ơ nhìn thẳng tiến về phía trước. “Vào đi."
Ngay khi người phục vụ mở cửa, âm thanh chấn động điếc cả tại bên trong phòng kaorake lập tức dội ra ngoài, tôi lùi lại một bước, mất một lúc mới nhìn rõ bên trong có gì, kết quả suýt làm tôi thót cả tim.
Trong phòng bao, ba người đàn ông ngồi bệ vệ trên ghế sofa, Thái Tiểu Băng nói nói cười cười với một gã đầu trọc, gã đang ngậm một điều thuốc, khi nghe thấu tiếng mở cửa thì nhìn về phía tôimọi người ở đây đều nhìn qua theo tầm mắt của gã.
Mà sự chú ý của tôi hoàn toàn bị thu hút bởi hai người phụ nữ quỳ dưới đất. Hai người họ chỉ mặc bộ quần áo da đủ che khuất cơ thể, trên cổ buộc một sợi dây dắt chó và quỳ dưới đất như một chú chó, gã đầu trọc vắt chéo chân, mũi chân thỉnh thoảng cọ vào cái cằm của người phụ nữ như đang chơi đùa với chó.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này trước đây, cảm thấy kinh tởm vô cùng, nhưng cơ thể tôi lại tràn ngập sự khô nóng khó tả.
Gã đầu trọc nhiệt tình chào hỏi: “Chủ tịch Trương, tôi đã nghe tên cậu từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy. Lúc Tiểu Băng nói tôi không có tin, hóa ra là thật, rất vui được gặp cậu. Kẻ hèn họ Thạch, tên một chữ Thắng, nếu không ngại thì cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ cả gan gọi cậu một tiếng chú em.”
Thì ra người này là Thạch Đầu mà Thái Tiểu Băng đã nói với tôi.“Anh Thạch, ở trước mặt anh em vốn là em trai. Tiểu Thái đã nói gì với anh vậy? Cậu ta có láo xược trước mặt anh không, nếu có thì anh cứ nói với em, em sẽ tri cậu ta.”
Thái Tiểu Băng đã nhắc nhở tôi rằng thân phận của cậu ta có thể đã bị lộ, nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống như vậy.
Khuôn mặt tươi cười của Thạch Đầu không hề có chút sát khí, nếu đã bại lộ, chắc chắn hắn sẽ không có thái độ như thế này với tôi.
Tôi không nghĩ ra Thạch Đầu muốn làm gì, đành phải hùa theo hắn và nói vài câu xã giao trước. “Ấy, cậu Trương hiểu lầm rồi. Tôi đây rất muốn làm quen với cậu. Cậu không biết đâu, hai ngày nay tôi chỉ nghe tin về cậu, không có cơ hội gặp gỡ thiếu niên tài tuấn cậu đây, điều này khiến tôi rất sốt ruột. Vậy nên ban nãy có người nói với tôi là Tiểu Thái quen biết cậu, tôi lập tức bảo Tiểu Thái gọi cậu đến. Cậu đừng hiểu lầm, hôm nay kêu cậu đến chỉ đểvui chơi mà thôi, thế nào, nơi này cũng được nhỉ.”
Hóa ra là thế, chắc chắn Thái Tiểu Băng đã bị bại lộ thân phận, lần này rõ là một bữa Hồng Môn Yến.
Những kẻ lăn lộn trong giang hồ như Thạch Đầu, đừng thấy hắn cẩu thả, thực ra hẳn cực kỳ cẩn thận, bởi vì bất cẩn với hắn một chút là có thể cửa nát nhà tan.
Thân phận của tôi đã bị đào bởi ra trên diễn đàn, chắc chắn hắn biết tôi là lính giải ngũ của bộ đội đặc chủng Bảo Tuyết, có người vạch trần quan hệ giữa tôi và Thái Tiểu Băng, Thạch Đầu cũng sẽ nghi ngờ lây qua Thái Tiểu Băng.
Thái Tiểu Băng kêu tôi đến cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu không kêu tôi tới, Thạch Đầu sẽ càng nghi ngờ cậu ta hơn. Người của Báo Tuyết chúng tôi sẽ không đặt đồng đội vào tình thể sống chết vì an toàn cá nhân. Thái Tiểu Băng làm vậy chỉ vì sợ bị mất đầu mối từ Thạch Đầu.“Thật sự rất ổn. Nói thật với anh, em đã đi lính từ năm mười tám tuổi, em chưa bao giờ thấy cảnh tượng xa hoa như thế này. Hồi nãy khi ra khỏi thang máy, em như chết lặng, suýt nữa làm trò cười cho thiên hạ rồi. Dạ Lai Hương này cũng thú vị thật, nếu chẳng may có người lên tầng này, liệu họ có ra ngoài được không? Chỉ sợ tinh cạn người chết cũng không đi được ha."
Thạch Đầu cười ha ha vỗ vai tôi: “Chú em là người thật thú vị. Có điều cậu đừng giả ngây với tôi, thiếu gia nhà giàu như câu làm sao có thể chưa chơi kiểu này bao giờ? Tiểu Băng là tay già đời, mà cậu lại giả ngây với tôi.”
Tôi hiểu rồi, thằng oắt này đang thử tôi đây mà.
Một người lính đặc chủng như Thái Tiểu Băng đột nhiên đi hàng ngàn dặm từ biên giới đến thành phố Thông, rồi lại tình cờ gặp hắn, chuyện này nghe rất kỳ la.
Nhưng Thạch Đầu cũng là người trong giang hồ, hắn không muốn đắc tội ngườisau lưng Thái Tiểu Băng là tôi đây, bèn năm lần bảy lượt thử tôi và Thái Tiểu Băng để xem liệu chúng tôi tiếp cận hắn vì mục đích gì, hoặc là chúng tôi cũng không phải lính tốt gì.
Có điều, nếu tôi vờ như mình là một tay ăn chơi sẽ có thể phản tác dụng. Dạo gần đây tôi thực sự quá khoa trương, làm chuyện gì thì cả thành phố Thông đều biết, chắc chắn Thạch Đầu cũng biết.
Nếu bây giờ tôi nói dối sẽ bị lộ và khiến Thạch Đầu càng nghi ngờ, tốt hơn là nói thẳng ra sự thật.
Đúng như dự đoán, Thạch Đầu sững sờ, nhìn Thái Tiểu Băng rồi lại nhìn tôi, mặt đầy nghi hoặc. “Cậu ta lúc nào cũng vậy, gì cũng tốt, chỉ có cái háo sắc. Không phải à, cậu ta xin phép đơn vị nghỉ mấy ngày và nói là đến thăm tôi, xong ngày nào cũng không thấy bóng dáng, tôi còn đang thắc mắc cậu ta đã chạy đi đâu, hóa ra là chạy đến chỗ của anh. Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, có điều quá nghiện đàn bà.Nhưng đàn ông mà, ai không như thế? Không phải em tự nghĩ mình thanh cao, không một người đàn ông nào không mê sắc, chỉ cần có cơ hội, ngay cả một hốc cây đẹp mắt thì đàn ông cũng dám chơi.” “Ha ha ha, chủ em đùa quá rồi. Nào, uống một ly!”
Có vẻ như Thạch Đầu đã tin tôi, hắn ôm vai tôi và cụng ly với tôi, sau đó một hơi can sach.
Người đàn ông im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ bỗng lên tiếng: “Chủ tịch Trương nói đúng. Nhưng bên ngoài nói Chủ tịch Trương là người chính trực, chắc anh không có hứng thú với loại chuyện này.”
Lúc này tôi mới chú ý đến hắn, người này có khuôn mặt dài, mái tóc dài ngang vai được vuốt keo tỉ mỉ.
Thạch Đầu vội vàng giới thiệu: “Đây là Công Tôn Thanh Phong, kế toán của công ty tôi, cũng là anh em tốt của tôi.”
Đôi mắt hẹp dài của Công Tôn ThanhPhong cứ nhìn tôi, nó giống như tia x quang khiến cả người tôi khó chịu. Bỗng nhiên, hắn nhếch miệng cười như một con hồ ly. “Người anh em Công Tôn quá khen, chỉ là tôi chưa có cơ hội này...
Ngoài mặt thì tôi cười rất tươi, nhưng trong lòng đã mắng Thái Tiểu Băng một trận. Tên ngốc này tìm manh mối chó má gì đây chứ, cái vụ án rắc rối này sao lại để cho cậu ta tìm thấy chỗ đột phá từ một gã háo sắc như thế?
Nếu tôi ra vẻ mình không háo sắc, vậy thì tôi sẽ không thể dễ dàng chấp nhận việc ăn uống chơi bời của Thái Tiểu Băng, Thạch Đầu chắc chắn sẽ càng nghi ngờ hơn.
Bây giờ, để phối hợp với Thái Tiểu Băng, tôi chỉ có thể tỏ ra mình là kẻ háo sắc, điều duy nhất làm tôi an tâm là ngày mai những chuyện này sẽ không đến tại của Sở Tiêu Tiêu.
Công Tôn Thanh Phong vỗ tay nói: “Vậy thì tốt rồi, anh Thạch, nếu Chủ tịchTrương chưa nhìn thấy những việc này thì hôm nay gọi các cô gái tới để Chủ tịch Trương chọn, coi như đó là quà ra mắt lần đầu chúng ta gặp Chủ tịch Trương.”
Mẹ kiếp! Ý kiến ngu người gì đây chứ?
Ông chủ Thạch vỗ vỗ tay vịn ghế sofa: “Được, ý kiến này được đó! Cậu Trương, cậu đừng khách khí, lát nữa nhìn trúng ai thì nói với anh, cậu cứ ôm đi, để anh đây trả tiền cho cậu!”