Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-187
Chương 187 Ông chủ
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Mày muốn gặp ông chủ của bọn tao? Mày nghĩ mình là ai hả?” Hạo Tử cười khinh bỉ.
Tôi đáp: “Tôi là ai à? Tôi là thiếu gia của Tuấn Nhiên, cậu muốn giết tôi cũng phải hỏi thử xem bản thân có đủ trình hay không.”
Hạo Tử sững sờ, vừa định mở miệng nói chuyện thì Sở Tiêu Tiêu đã cất tiếng: “Đúng vậy. Anh đem não đi rửa sạch sẽ đi. Ở đây ai dám ra tay giết Trương Siêu đều sẽ phải trả giá. Thiếu gia của Tuấn Nhiên là người để mấy người giết chết trên phố sao, Tập đoàn Tuấn Nhiên có thể để yên được sao?” “Thôi đi, Tập đoàn Tuấn Nhiên còn có thể mang họ Trương bao lâu còn chưa biết. Bọn tao đã biết cả rồi, Hàn Khôn bị người ta thiêu sống ở Đan Mạch, Trương Siêu mày chẳng qua chỉ là bù nhìn mượn danh thôi. Trong Tuấn Nhiên có bao nhiêu người muốn thấy mày chết chứ! Mày đừng có mà đem Tuấn Nhiên ra hăm dọa."
Tôi đó một con dao hôn nhân“Tôi đứng đây cho cậu đâm một phát chết luôn đấy, tuyệt đối không né tránh, cậu tới đi.”
Mọi người đều yên lặng nhìn về phía hắn, Hạo Tử cũng vậy. Hắn ta lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Hạo Tử quét mắt nhìn hắn một cái: “Lên di..."
Tên kia cười xấu hổ: “Anh Hạo, em, chuyện này, em không làm được.
Hạo Tử tát bốp một cái vào mặt hắn, mắng một câu cút! Tên kia vội vã chui qua đám người và rời đi.
Thốc Tử và Sở Tiêu Tiêu đều không ngờ đối phương sẽ phản ứng thế này, ngay cả Hạo Tử và đám người bang Thanh Long cũng rất kinh ngạc, không thể ngờ rằng chuyện này sẽ tiến triển như một vở hài kịch thế... Đám người này đã bao vậy tôi rồi, nhưng đánh cũng không đánh lại tôi, động cũng không dám động tới tôi.
Chúng tôi cứ giảng co như vậy, sắc trờingày một tối hơn, con hẻm nhỏ chật chội lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Nếu chuyện này lan ra ngoài, chắc chắn đủ để bang Thanh Long bị người ta chế cười đến rụng cả răng. Bây giờ bọn chúng đã bao vây được tôi, nhưng không dám ra tay làm tôi bị thương, mà chắc chắn cũng không thể cứ vậy mà thả tôi đi.
Kẻ nóng ruột nhất là Hạo Tử, trên cái đầu trọc của hắn rin ra đầy mồ hôi, chỉ tiếc mấy kẻ đi theo đều là bao cỏ không có cách nào quyết định thay hắn. “Hạo Tử, cậu suy ngẫm lại xem, cậu cứ vậy mà bằng lòng mang tiếng oan thay người khác sao? Khương Minh bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó à?”
Bên dưới có người thúc giục: “Anh Hạo, anh mau suy nghĩ lại đi, ông chủ bảo anh trừ khử Trương Siêu, anh không nghe theo sao?" “Đúng vậy, chẳng lẽ anh không định tuân lệnh ông chủ nữa hả?"Mặc dù mọi người giục giã, nhưng Hạo Tử hoàn toàn không động đậy gì, cuối cùng, hắn bị thúc giục tới nỗi tối sầm mặt lại, khẽ gầm một tiếng: “Tất cả im hết đi cho tao!”
Tôi khẽ cười nói: “Hạo Tử, chắc cậu sẽ không bị mắc bẫy Khương Minh phải không, tôi biết mà.”
Tôi đương nhiên biết tình hình thực tế, Khương Minh cũng không phải ông chủ chân chính của bang Thanh Long, ông ta chỉ là một kẻ có chút danh tiếng mà thôi. Nếu như ông chủ bảo Hạo Tử giết người, vì đạo nghĩa giang hồ, hắn ta chắc chắn không thể thoái thác, nhưng Khương Minh không phải ông chủ. Chuyện này cũng chỉ có vài người trong bang Thanh Long biết, Khương Minh cũng chỉ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, Hạo Tử đương nhiên không muốn hứng đạn thay cho Khương Minh.
Tôi nói: “Chúng ta cứ lãng phí thời gian ở đây thì cậu cũng không dám động tới tôi. Mà nếu như hôm nay tôi sống sót rời đi, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”Hạo Tử luống cuống: “Con mẹ nó mày điên rồi, mày nghĩ tao sẽ thả mày đi sao?”
Tôi đáp: “Vậy cậu có thể làm gì tôi chứ? Hạo Tử, cậu thông minh một chút đi, ai muốn bắt tôi thì phải đưa tôi tới chỗ kẻ đó chứ. Cậu cũng nên cho tôi một cái chết rõ ràng, trước khi chết phải làm rõ là ai muốn giết tôi.”
Hạo Tử lập tức lung lay. Ba người chúng tôi lùi tới một nơi, phía sau áp sát vào lưng nhau. Thế lực của tôi và Thốc Tử còn có thể chịu đựng được, nhưng Sở Tiêu Tiêu rõ ràng đã hơi mệt rồi.
Một lát sau, điện thoại của Hạo Tử bỗng nhiên vang lên, hắn vừa thấy thứ hiển thị trên màn hình liền hơi lúng túng. Hắn vốn không định bắt máy nhưng do dự một lát cuối cùng cũng nhận. “Anh Minh. Đúng, thằng nhóc này rất ranh ma... Được, vậy thì tốt, em sẽ dẫn hắn tới.”
Hạo Tử cúp điện thoại, sắc mặt hắn thay đổi, rống lên: “Trói ba người bọnchúng lại cho tao!”
Vừa dứt lời, mấy tên kia liền chạy về phía chúng tôi, bao vây thật chặt ba người chúng tôi, Sở Tiêu Tiêu quá sợ hãi, hét chói tại đòi chúng buông ra.
Tôi tức giận ngẩng đầu về phía Tử Hạo, tức giận mắng: "Cậu thật to gan đấy.”
Hạo Tử nổi giận, giơ một chân đá lên bả vai tôi: “Trương Siêu, không phải mày muốn được chết rõ ràng sao, anh Minh bảo tạo dẫn mày đi gặp anh ấy. Đi thôi.”
Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau, còn chưa kịp nói gì thì một cái màn màu đen đã đột ngột chụp xuống đầu.
Chuyện này với tôi mà nói thì chẳng hề hấn gì, tôi đã luyện qua khi còn là bộ đội đặc chủng, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được phương hướng và tuyến đường. Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại vô cùng sợ hãi, tôi cũng lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện, đám chết bằm kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, có trời mới biết chúng sẽ làm ra chuyện gì.Ba người chúng tôi bị tống vào xe, Hạo Tử cười lạnh bên tại tôi: “Trương Siêu, tôi cũng đã gặp không ít người thừa kế, con mẹ nó mày là đứa ngu nhất. Mày nghĩ mày nói vài câu như thế bọn tao sẽ không có cách nào đối phó với mày à? Ha ha, không phải mày muốn gặp anh Minh sao, vừa hay, anh Minh bảo tao dẫn mày đi gặp anh ấy ngay bây giờ. Anh Minh cũng không dễ đối phó như tao đâu, con mẹ nó mày chờ chết đi.”
Hắn nói xong liền thụi một nhát vào bụng của tôi, tôi đau tới mức không thể ngồi thẳng lưng được. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, loạng chà loạng choạng lên đường.
Dựa vào mức độ lắc lư và thông khí trong buồng xe, tôi cảm thấy đây là một chiếc SUV, loại nào thì rất khó xác định. Thốc Tử ngồi ở cửa sổ bên trái gần nhất, Sở Tiêu Tiêu ở bên trong, tôi ngồi gần cửa sổ bên phải.
Trong tiếng động cơ của xe, giọng Sở Tiêu Tiêu mảnh như tiếng muỗi vo ve, cô ấy ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Thốc Tử hỏi anh có thể nhớ đường không.”Tôi cười cười: "Bảo anh ta yên tâm.” “Đừng thì thầm!”
Tên phía trước nghe thấy tiếng chúng tôi nói chuyện, mất kiên nhẫn rống lên một tiếng. Ba người chúng tôi liền không nói nữa, khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc xe ngừng lại, lúc này trong đầu tôi đã có bản đồ lộ trình hoàn chỉnh rồi.
Sau khi xuống xe, chúng tôi được tháo màn che đầu. Lúc này tôi mới nhìn rõ, đây là một biệt thự trên sườn núi, rất bề bộn nhưng cũng có thể thấy là rất đắt.
Hai tên bảo vệ mặc đồ tây màu đen đứng trước cửa thì thầm gì đó với Hạo Tử, Hạo Tử liền hét lên: “Soát người!”
Bọn họ sờ soạng từ trên xuống dưới người tôi một lượt, điện thoại của tôi lập tức bị thả vào túi áo của bọn chúng, còn có cả tiền mặt trên người.
Sở Tiêu Tiêu cũng bị soát người, đám khốn kiếp kia đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ chấm mút, tôi nhìn đến mứcánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Sở Tiêu Tiêu bị Hạo Tử lục soát.
Hạo Tử nhìn thấy ánh mắt của tôi liền nở nụ cười khinh: “Nhìn tạo chăm chăm làm gì, muốn trả thù à? Được thôi, mày thành ma rồi đừng quên tới tìm tạo. Dẫn di!" “Anh Hạo, trên người thằng nhóc này có một đống tiền xu, anh xem xem?”
Lúc này kẻ lục soát Thốc Tử chợt kêu lên, Hạo Tử mất kiên nhẫn đi tới, nhìn thấy tên đó móc ra một đống tiền xu từ trên người Thốc Tử.
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Mày muốn gặp ông chủ của bọn tao? Mày nghĩ mình là ai hả?” Hạo Tử cười khinh bỉ.
Tôi đáp: “Tôi là ai à? Tôi là thiếu gia của Tuấn Nhiên, cậu muốn giết tôi cũng phải hỏi thử xem bản thân có đủ trình hay không.”
Hạo Tử sững sờ, vừa định mở miệng nói chuyện thì Sở Tiêu Tiêu đã cất tiếng: “Đúng vậy. Anh đem não đi rửa sạch sẽ đi. Ở đây ai dám ra tay giết Trương Siêu đều sẽ phải trả giá. Thiếu gia của Tuấn Nhiên là người để mấy người giết chết trên phố sao, Tập đoàn Tuấn Nhiên có thể để yên được sao?” “Thôi đi, Tập đoàn Tuấn Nhiên còn có thể mang họ Trương bao lâu còn chưa biết. Bọn tao đã biết cả rồi, Hàn Khôn bị người ta thiêu sống ở Đan Mạch, Trương Siêu mày chẳng qua chỉ là bù nhìn mượn danh thôi. Trong Tuấn Nhiên có bao nhiêu người muốn thấy mày chết chứ! Mày đừng có mà đem Tuấn Nhiên ra hăm dọa."
Tôi đó một con dao hôn nhân“Tôi đứng đây cho cậu đâm một phát chết luôn đấy, tuyệt đối không né tránh, cậu tới đi.”
Mọi người đều yên lặng nhìn về phía hắn, Hạo Tử cũng vậy. Hắn ta lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Hạo Tử quét mắt nhìn hắn một cái: “Lên di..."
Tên kia cười xấu hổ: “Anh Hạo, em, chuyện này, em không làm được.
Hạo Tử tát bốp một cái vào mặt hắn, mắng một câu cút! Tên kia vội vã chui qua đám người và rời đi.
Thốc Tử và Sở Tiêu Tiêu đều không ngờ đối phương sẽ phản ứng thế này, ngay cả Hạo Tử và đám người bang Thanh Long cũng rất kinh ngạc, không thể ngờ rằng chuyện này sẽ tiến triển như một vở hài kịch thế... Đám người này đã bao vậy tôi rồi, nhưng đánh cũng không đánh lại tôi, động cũng không dám động tới tôi.
Chúng tôi cứ giảng co như vậy, sắc trờingày một tối hơn, con hẻm nhỏ chật chội lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Nếu chuyện này lan ra ngoài, chắc chắn đủ để bang Thanh Long bị người ta chế cười đến rụng cả răng. Bây giờ bọn chúng đã bao vây được tôi, nhưng không dám ra tay làm tôi bị thương, mà chắc chắn cũng không thể cứ vậy mà thả tôi đi.
Kẻ nóng ruột nhất là Hạo Tử, trên cái đầu trọc của hắn rin ra đầy mồ hôi, chỉ tiếc mấy kẻ đi theo đều là bao cỏ không có cách nào quyết định thay hắn. “Hạo Tử, cậu suy ngẫm lại xem, cậu cứ vậy mà bằng lòng mang tiếng oan thay người khác sao? Khương Minh bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó à?”
Bên dưới có người thúc giục: “Anh Hạo, anh mau suy nghĩ lại đi, ông chủ bảo anh trừ khử Trương Siêu, anh không nghe theo sao?" “Đúng vậy, chẳng lẽ anh không định tuân lệnh ông chủ nữa hả?"Mặc dù mọi người giục giã, nhưng Hạo Tử hoàn toàn không động đậy gì, cuối cùng, hắn bị thúc giục tới nỗi tối sầm mặt lại, khẽ gầm một tiếng: “Tất cả im hết đi cho tao!”
Tôi khẽ cười nói: “Hạo Tử, chắc cậu sẽ không bị mắc bẫy Khương Minh phải không, tôi biết mà.”
Tôi đương nhiên biết tình hình thực tế, Khương Minh cũng không phải ông chủ chân chính của bang Thanh Long, ông ta chỉ là một kẻ có chút danh tiếng mà thôi. Nếu như ông chủ bảo Hạo Tử giết người, vì đạo nghĩa giang hồ, hắn ta chắc chắn không thể thoái thác, nhưng Khương Minh không phải ông chủ. Chuyện này cũng chỉ có vài người trong bang Thanh Long biết, Khương Minh cũng chỉ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, Hạo Tử đương nhiên không muốn hứng đạn thay cho Khương Minh.
Tôi nói: “Chúng ta cứ lãng phí thời gian ở đây thì cậu cũng không dám động tới tôi. Mà nếu như hôm nay tôi sống sót rời đi, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”Hạo Tử luống cuống: “Con mẹ nó mày điên rồi, mày nghĩ tao sẽ thả mày đi sao?”
Tôi đáp: “Vậy cậu có thể làm gì tôi chứ? Hạo Tử, cậu thông minh một chút đi, ai muốn bắt tôi thì phải đưa tôi tới chỗ kẻ đó chứ. Cậu cũng nên cho tôi một cái chết rõ ràng, trước khi chết phải làm rõ là ai muốn giết tôi.”
Hạo Tử lập tức lung lay. Ba người chúng tôi lùi tới một nơi, phía sau áp sát vào lưng nhau. Thế lực của tôi và Thốc Tử còn có thể chịu đựng được, nhưng Sở Tiêu Tiêu rõ ràng đã hơi mệt rồi.
Một lát sau, điện thoại của Hạo Tử bỗng nhiên vang lên, hắn vừa thấy thứ hiển thị trên màn hình liền hơi lúng túng. Hắn vốn không định bắt máy nhưng do dự một lát cuối cùng cũng nhận. “Anh Minh. Đúng, thằng nhóc này rất ranh ma... Được, vậy thì tốt, em sẽ dẫn hắn tới.”
Hạo Tử cúp điện thoại, sắc mặt hắn thay đổi, rống lên: “Trói ba người bọnchúng lại cho tao!”
Vừa dứt lời, mấy tên kia liền chạy về phía chúng tôi, bao vây thật chặt ba người chúng tôi, Sở Tiêu Tiêu quá sợ hãi, hét chói tại đòi chúng buông ra.
Tôi tức giận ngẩng đầu về phía Tử Hạo, tức giận mắng: "Cậu thật to gan đấy.”
Hạo Tử nổi giận, giơ một chân đá lên bả vai tôi: “Trương Siêu, không phải mày muốn được chết rõ ràng sao, anh Minh bảo tạo dẫn mày đi gặp anh ấy. Đi thôi.”
Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau, còn chưa kịp nói gì thì một cái màn màu đen đã đột ngột chụp xuống đầu.
Chuyện này với tôi mà nói thì chẳng hề hấn gì, tôi đã luyện qua khi còn là bộ đội đặc chủng, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được phương hướng và tuyến đường. Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại vô cùng sợ hãi, tôi cũng lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện, đám chết bằm kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, có trời mới biết chúng sẽ làm ra chuyện gì.Ba người chúng tôi bị tống vào xe, Hạo Tử cười lạnh bên tại tôi: “Trương Siêu, tôi cũng đã gặp không ít người thừa kế, con mẹ nó mày là đứa ngu nhất. Mày nghĩ mày nói vài câu như thế bọn tao sẽ không có cách nào đối phó với mày à? Ha ha, không phải mày muốn gặp anh Minh sao, vừa hay, anh Minh bảo tao dẫn mày đi gặp anh ấy ngay bây giờ. Anh Minh cũng không dễ đối phó như tao đâu, con mẹ nó mày chờ chết đi.”
Hắn nói xong liền thụi một nhát vào bụng của tôi, tôi đau tới mức không thể ngồi thẳng lưng được. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, loạng chà loạng choạng lên đường.
Dựa vào mức độ lắc lư và thông khí trong buồng xe, tôi cảm thấy đây là một chiếc SUV, loại nào thì rất khó xác định. Thốc Tử ngồi ở cửa sổ bên trái gần nhất, Sở Tiêu Tiêu ở bên trong, tôi ngồi gần cửa sổ bên phải.
Trong tiếng động cơ của xe, giọng Sở Tiêu Tiêu mảnh như tiếng muỗi vo ve, cô ấy ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Thốc Tử hỏi anh có thể nhớ đường không.”Tôi cười cười: "Bảo anh ta yên tâm.” “Đừng thì thầm!”
Tên phía trước nghe thấy tiếng chúng tôi nói chuyện, mất kiên nhẫn rống lên một tiếng. Ba người chúng tôi liền không nói nữa, khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc xe ngừng lại, lúc này trong đầu tôi đã có bản đồ lộ trình hoàn chỉnh rồi.
Sau khi xuống xe, chúng tôi được tháo màn che đầu. Lúc này tôi mới nhìn rõ, đây là một biệt thự trên sườn núi, rất bề bộn nhưng cũng có thể thấy là rất đắt.
Hai tên bảo vệ mặc đồ tây màu đen đứng trước cửa thì thầm gì đó với Hạo Tử, Hạo Tử liền hét lên: “Soát người!”
Bọn họ sờ soạng từ trên xuống dưới người tôi một lượt, điện thoại của tôi lập tức bị thả vào túi áo của bọn chúng, còn có cả tiền mặt trên người.
Sở Tiêu Tiêu cũng bị soát người, đám khốn kiếp kia đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ chấm mút, tôi nhìn đến mứcánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Sở Tiêu Tiêu bị Hạo Tử lục soát.
Hạo Tử nhìn thấy ánh mắt của tôi liền nở nụ cười khinh: “Nhìn tạo chăm chăm làm gì, muốn trả thù à? Được thôi, mày thành ma rồi đừng quên tới tìm tạo. Dẫn di!" “Anh Hạo, trên người thằng nhóc này có một đống tiền xu, anh xem xem?”
Lúc này kẻ lục soát Thốc Tử chợt kêu lên, Hạo Tử mất kiên nhẫn đi tới, nhìn thấy tên đó móc ra một đống tiền xu từ trên người Thốc Tử.