Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-185
Chương 185 Chui đầu vào rọ
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu chửi ầm lên: “Có phải anh lăn lộn giang hồ bị hỏng mất não rồi không hả? Hay là đầu óc anh không dùng được nên mới phải lăn lộn giang hồ. Anh muốn giữ chữ tín, cũng phải xem ông chủ nhà anh có sống được mà thấy anh giữ chữ tín hay không chứ. Nếu không ông chủ của anh đã ợ ra cả rắm rồi thì anh tới khóc lóc với hương hồn anh ta hả? Tôi cảnh cáo anh, hoặc là anh lập tức đi cứu ông chủ của anh, hoặc là cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Có nghe thấy không hả?”
Tôi dở khóc dở cười, tính cách của Sở Tiêu Tiêu vẫn hùng hổ như trước.
Chẳng ngờ Thốc Tử bị Sở Tiêu Tiêu mắng một trận, biểu cảm lập tức trở nên cực gì dằn vặt. Vốn dĩ anh ta rất muốn đi cứu người, những lời này của Sở Tiêu Tiêu đã đánh trúng tâm sự của anh ta.
Tôi nói: “Thốc Tử, đi cứu đi. Triệu Tử Thâm là bạn của anh, cũng là bạn của tôi. Nếu anh mà không đi thì tôi cũng phải đi thôi"Thốc Tử cúi gập người với tôi: “Ân đức lớn khó mà cảm tạ hết.”
Sau khi thốt ra lời này, anh ta giống như mũi tên bật khỏi cánh cung, chạy thẳng ra ngoài, tốc độ nhanh tới nỗi tôi cũng không kịp phản ứng.
Tôi vội vàng kéo Sở Tiêu Tiêu chạy đi, Sở Tiêu Tiêu ban đầu còn có thể theo kịp, nhưng ngay sau đó đã kiệt sức. Tôi không thể không quan tâm tới tốc độ của cô ấy, đành đi theo xa xa Thốc Tử.
Cứ đi như vậy năm phút, Thốc Tử bỗng nhiên dừng lại và gào lên: “Đừng tới đây!”
Nhưng anh ta vẫn không kịp ngăn chúng tôi lại. Anh ta vừa gào lên, phía sau tôi liền vang lên tiếng cười gian trả. “Trương Siêu ơi Trương Siêu, các người quả nhiên tự mình chui đầu vào rọ.” “Đúng thế, lão Khương đúng là lợi hại mà, chuyện này cũng có thể nắm được rõ ràng. Hiện tại chúng ta đã bắt được hai tên, bang Hồng Đăng xem như bịtiêu diệt hoàn toàn rồi.” “Ô, anh xem thử đi, cô nàng đi theo Trương Siêu là ai vậy chứ, thật xinh đẹp, lát nữa phải chơi đùa một chút mới được.”
Hỏng rồi, bị trúng kế.
Tôi che chở Sở Tiêu Tiêu ở phía sau mình, người của bọn chúng bao vây bốn phía xung quanh, vây quanh ba người chúng tôi. “Tôi quả nhiên nên nghe theo lời cậu chủ.” Thốc Tử ảo não tới cùng cực.
Nhưng trong lòng tôi hoàn toàn không nghĩ giống anh ta, tôi đang nghĩ, lão Khương, có phải chính là Khương Minh?
Chẳng lẽ lần mai phục này là do Khương Minh sắp xếp? Nếu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi giao chiến với Khương Minh.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một ngọn lửa chiến, tôi nhảy mắt ra hiệu với Thốc Tử: “Đừng vội, chúng ta tiếp bọn họ một chút.Đối phương cười ha ha: “Trương Siêu ơi Trương Siêu, bây giờ mày thật sự phát điên rồi à, danh tiếng của mày đã lan khắp cả thành phố Thông này rồi, nhưng chẳng phải mày hơi ngông cuồng quá sao? Chỉ với hai kẻ chúng mày và một cô gái, sẽ đánh lại nhiều người chúng tao sao?”
Tôi đáp: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, Tiêu Tiêu, lát nữa đánh nhau em trốn ra xa một chút
Sở Tiêu Tiêu đời nào đồng ý chứ: “Em muốn ở cùng anh!” “Cô bé ngốc này, anh bảo em tránh xa một chút, lát nữa đừng để máu làm bẩn quần áo em, máu bẩn của mấy người này không tốt đẹp gì đâu.” “Trương Siêu, mày cũng thật biết nói khoác đấy. Có cần bọn tạo cho mày thêm thời gian khoác lác nữa không? Lại chém gì đây, một đêm bảy lần à?” “Anh Hạo, anh đừng gợi ý cho anh ta, không biết chừng anh ta thật sự chém như anh nói đó.”“Ha ha ha ha! Đúng vậy.” “Trương Siêu, con đường tới khu Nam Uyển phía trước, con đường thông tới phố đen phía sau, con đường dẫn tới trung tâm bên trái, và trong từng ngõ hẻm phía sau mày đều có người của chúng tao. Mày không chạy thoát được đầu. Mày có thời gian nói mấy lời vô dụng này, không bằng quỳ xuống cầu xin tạo đi, không biết chừng tao còn có thể tha cho bọn mày một con đường sống đó. Tề Hạo tao không phải người ngang ngược vô lý, không nói những thứ khác, nhìn mặt mũi con bé đi theo mày xinh đẹp như vậy, chờ nó hầu hạ tạo trên giường xong, tao đảm bảo sẽ cho mày được sống.” “Ha ha ha, Trương Siêu, mày để cô nàng kia cho chúng tao quan tâm đi, chúng tạo có thể thả mày đi ngay bây giờ.” “Đúng vậy! Đây là con gái của Sở Hoài Ân đó, không ngờ mấy anh em chúng ta lại may mắn như thế, lại có một ngày có được con nhóc cá tính này. “Cô ta thật sự rất cá tính, nghe nói ngàytrước cô ta còn chê bai cả con trai của thị trường, con mẹ nó chứ, ông đây thích nhất là ngủ với đứa cá tính.”
Mấy kẻ này ba hoa khoác lác, khiến cho tôi đỏ ngầu cả mắt. Nếu bây giờ không có nhiều người vây quanh chúng tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ xé nát cái miệng của bọn họ.
Những kẻ vây quanh chúng tôi đều mặc đồ đen, ngọn đèn phía sau lại rất tối, không thể xác định rốt cuộc có bao nhiêu người.
Đám người này không phải chỉ khoe mẽ, nếu Sở Tiêu Tiêu thật sự rơi vào tay bọn chúng, chắc chắn sẽ còn thảm hơn cả những gì bọn họ đã nói. Nhưng cho dù tôi có cầu xin bọn họ, đảm khốn này cũng sẽ không bỏ qua cho Sở Tiêu Tiêu.
Tất cả đám người vây quanh từng bước thu hẹp lại, tôi, Thốc Tử và Sở Tiêu Tiêu chẳng mấy chốc đã lưng tựa lưng.
Ba người chúng tôi mỗi người một phía, Sở Tiêu Tiêu cũng đang giơ cục gạch lên. Tuy đám người kia đông người thếmạnh, nhưng cũng không dám tùy tiện xông lên nghênh chiến với chúng tôi. “Chúng ta không thể để phụ nữ ra tay đánh người được.” Tôi nói với Thốc Tử.
Thốc Tử đáp lại một câu đơn giản rõ ràng, trúng ngay điểm quan trọng: “Đồng ý.
Anh ta quay ngược chiếc mũ bóng chày, đôi mắt nheo lại tràn ngập sát ý. Tôi đã từng chứng kiến bộ dạng giết người không chớp mắt của anh ta, dáng vẻ này chắc chắn là muốn giết người rồi. Lần này tôi không có ý định ngăn cản Thốc Tử, tôi cũng rất muốn giết chết đám người này.
Bọn họ dảm thèm muốn cô gái của tôi, bọn họ đáng chết
Vũ khí duy nhất của ba người chúng tôi là một cục gạch, tôi và Thốc Tử tay không tắc sắt, mà người người bọn họ đầu cầm một thanh thép trong tay. Lúc này tiếng thanh thép ma sát xuống đất phát ra những âm thanh rất chơi tạiBầu không khí lập tức trầm xuống, kẻ được gọi là anh Hạo và đám người bang Thanh Long đi theo đã trở nên nghiêm túc.
Con hẻm này rất hẹp, bọn họ không thể bao vây xung quanh chúng tôi, chỉ có thể chặn đường đi của chúng tôi từ bốn phương tám hướng.
Tôi không chỉ nghe thấy tiếng của thanh thép, mà còn cả tiếng mảnh kim loại xe t qua vách tường, phát ra âm thanh chói tại như quái vật cào tường, khiến cho tâm trạng tôi không thể không chùng xuống.
Đối phương mang theo đao!
Bọn họ chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, chỉ để bắt lấy chúng tôi. Con ngõ này nhìn có vẻ khuất, nhưng thực ra nhìn từ trên cao, đây là nơi duy nhất thích hợp để trốn chạy.
Nhìn qua tựa như chúng tôi tự chui đầu vào rọ, nhưng thật ra là bọn họ bày thiên la địa võng, cho dù chúng tôi có chạy đi đầu cũng có người của bọn họ chờ sẵn.Chẳng trách lần này Triệu Tử Thâm bị trúng kế, bây giờ bang Thanh Long rõ ràng đã có người chỉ huy, không còn là đảm xã hội đen vô tổ chức vô kỷ luật, hoàn toàn dựa vào binh tốt rời rạc hung ác tàn độc nữa.
Bang Thanh Long người đông thế mạnh, một khi có tổ chức có chiến thuật rồi, chuyện lấy lại địa bàn ở thành phố Thông chỉ là sớm muộn.
Bang Hồng Đăng vốn không phải là đối thủ của bang Thanh Long, may nhờ có sự lãnh đạo tài tình của Triệu Tử Thâm mà trong khoảng thời gian ngắn bang Hồng Đăng mới tăng cường được sức mạnh của bản thân.
Nhưng Triệu Tử Thâm và bang Hồng Đăng đều quá nóng nảy, lần này đã bị Khương Minh chỉ huy bang Thanh Long đánh cho trở tay không kịp, tổn thất nặng nề.
Có lẽ Khương Minh cũng không biết tôi là ai, chẳng qua ông ta cảm thấy tôi là đồng bọn của Triệu Tử Thâm, nên vô thức cũng muốn giết cả tôi.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu chửi ầm lên: “Có phải anh lăn lộn giang hồ bị hỏng mất não rồi không hả? Hay là đầu óc anh không dùng được nên mới phải lăn lộn giang hồ. Anh muốn giữ chữ tín, cũng phải xem ông chủ nhà anh có sống được mà thấy anh giữ chữ tín hay không chứ. Nếu không ông chủ của anh đã ợ ra cả rắm rồi thì anh tới khóc lóc với hương hồn anh ta hả? Tôi cảnh cáo anh, hoặc là anh lập tức đi cứu ông chủ của anh, hoặc là cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Có nghe thấy không hả?”
Tôi dở khóc dở cười, tính cách của Sở Tiêu Tiêu vẫn hùng hổ như trước.
Chẳng ngờ Thốc Tử bị Sở Tiêu Tiêu mắng một trận, biểu cảm lập tức trở nên cực gì dằn vặt. Vốn dĩ anh ta rất muốn đi cứu người, những lời này của Sở Tiêu Tiêu đã đánh trúng tâm sự của anh ta.
Tôi nói: “Thốc Tử, đi cứu đi. Triệu Tử Thâm là bạn của anh, cũng là bạn của tôi. Nếu anh mà không đi thì tôi cũng phải đi thôi"Thốc Tử cúi gập người với tôi: “Ân đức lớn khó mà cảm tạ hết.”
Sau khi thốt ra lời này, anh ta giống như mũi tên bật khỏi cánh cung, chạy thẳng ra ngoài, tốc độ nhanh tới nỗi tôi cũng không kịp phản ứng.
Tôi vội vàng kéo Sở Tiêu Tiêu chạy đi, Sở Tiêu Tiêu ban đầu còn có thể theo kịp, nhưng ngay sau đó đã kiệt sức. Tôi không thể không quan tâm tới tốc độ của cô ấy, đành đi theo xa xa Thốc Tử.
Cứ đi như vậy năm phút, Thốc Tử bỗng nhiên dừng lại và gào lên: “Đừng tới đây!”
Nhưng anh ta vẫn không kịp ngăn chúng tôi lại. Anh ta vừa gào lên, phía sau tôi liền vang lên tiếng cười gian trả. “Trương Siêu ơi Trương Siêu, các người quả nhiên tự mình chui đầu vào rọ.” “Đúng thế, lão Khương đúng là lợi hại mà, chuyện này cũng có thể nắm được rõ ràng. Hiện tại chúng ta đã bắt được hai tên, bang Hồng Đăng xem như bịtiêu diệt hoàn toàn rồi.” “Ô, anh xem thử đi, cô nàng đi theo Trương Siêu là ai vậy chứ, thật xinh đẹp, lát nữa phải chơi đùa một chút mới được.”
Hỏng rồi, bị trúng kế.
Tôi che chở Sở Tiêu Tiêu ở phía sau mình, người của bọn chúng bao vây bốn phía xung quanh, vây quanh ba người chúng tôi. “Tôi quả nhiên nên nghe theo lời cậu chủ.” Thốc Tử ảo não tới cùng cực.
Nhưng trong lòng tôi hoàn toàn không nghĩ giống anh ta, tôi đang nghĩ, lão Khương, có phải chính là Khương Minh?
Chẳng lẽ lần mai phục này là do Khương Minh sắp xếp? Nếu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi giao chiến với Khương Minh.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một ngọn lửa chiến, tôi nhảy mắt ra hiệu với Thốc Tử: “Đừng vội, chúng ta tiếp bọn họ một chút.Đối phương cười ha ha: “Trương Siêu ơi Trương Siêu, bây giờ mày thật sự phát điên rồi à, danh tiếng của mày đã lan khắp cả thành phố Thông này rồi, nhưng chẳng phải mày hơi ngông cuồng quá sao? Chỉ với hai kẻ chúng mày và một cô gái, sẽ đánh lại nhiều người chúng tao sao?”
Tôi đáp: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, Tiêu Tiêu, lát nữa đánh nhau em trốn ra xa một chút
Sở Tiêu Tiêu đời nào đồng ý chứ: “Em muốn ở cùng anh!” “Cô bé ngốc này, anh bảo em tránh xa một chút, lát nữa đừng để máu làm bẩn quần áo em, máu bẩn của mấy người này không tốt đẹp gì đâu.” “Trương Siêu, mày cũng thật biết nói khoác đấy. Có cần bọn tạo cho mày thêm thời gian khoác lác nữa không? Lại chém gì đây, một đêm bảy lần à?” “Anh Hạo, anh đừng gợi ý cho anh ta, không biết chừng anh ta thật sự chém như anh nói đó.”“Ha ha ha ha! Đúng vậy.” “Trương Siêu, con đường tới khu Nam Uyển phía trước, con đường thông tới phố đen phía sau, con đường dẫn tới trung tâm bên trái, và trong từng ngõ hẻm phía sau mày đều có người của chúng tao. Mày không chạy thoát được đầu. Mày có thời gian nói mấy lời vô dụng này, không bằng quỳ xuống cầu xin tạo đi, không biết chừng tao còn có thể tha cho bọn mày một con đường sống đó. Tề Hạo tao không phải người ngang ngược vô lý, không nói những thứ khác, nhìn mặt mũi con bé đi theo mày xinh đẹp như vậy, chờ nó hầu hạ tạo trên giường xong, tao đảm bảo sẽ cho mày được sống.” “Ha ha ha, Trương Siêu, mày để cô nàng kia cho chúng tao quan tâm đi, chúng tạo có thể thả mày đi ngay bây giờ.” “Đúng vậy! Đây là con gái của Sở Hoài Ân đó, không ngờ mấy anh em chúng ta lại may mắn như thế, lại có một ngày có được con nhóc cá tính này. “Cô ta thật sự rất cá tính, nghe nói ngàytrước cô ta còn chê bai cả con trai của thị trường, con mẹ nó chứ, ông đây thích nhất là ngủ với đứa cá tính.”
Mấy kẻ này ba hoa khoác lác, khiến cho tôi đỏ ngầu cả mắt. Nếu bây giờ không có nhiều người vây quanh chúng tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ xé nát cái miệng của bọn họ.
Những kẻ vây quanh chúng tôi đều mặc đồ đen, ngọn đèn phía sau lại rất tối, không thể xác định rốt cuộc có bao nhiêu người.
Đám người này không phải chỉ khoe mẽ, nếu Sở Tiêu Tiêu thật sự rơi vào tay bọn chúng, chắc chắn sẽ còn thảm hơn cả những gì bọn họ đã nói. Nhưng cho dù tôi có cầu xin bọn họ, đảm khốn này cũng sẽ không bỏ qua cho Sở Tiêu Tiêu.
Tất cả đám người vây quanh từng bước thu hẹp lại, tôi, Thốc Tử và Sở Tiêu Tiêu chẳng mấy chốc đã lưng tựa lưng.
Ba người chúng tôi mỗi người một phía, Sở Tiêu Tiêu cũng đang giơ cục gạch lên. Tuy đám người kia đông người thếmạnh, nhưng cũng không dám tùy tiện xông lên nghênh chiến với chúng tôi. “Chúng ta không thể để phụ nữ ra tay đánh người được.” Tôi nói với Thốc Tử.
Thốc Tử đáp lại một câu đơn giản rõ ràng, trúng ngay điểm quan trọng: “Đồng ý.
Anh ta quay ngược chiếc mũ bóng chày, đôi mắt nheo lại tràn ngập sát ý. Tôi đã từng chứng kiến bộ dạng giết người không chớp mắt của anh ta, dáng vẻ này chắc chắn là muốn giết người rồi. Lần này tôi không có ý định ngăn cản Thốc Tử, tôi cũng rất muốn giết chết đám người này.
Bọn họ dảm thèm muốn cô gái của tôi, bọn họ đáng chết
Vũ khí duy nhất của ba người chúng tôi là một cục gạch, tôi và Thốc Tử tay không tắc sắt, mà người người bọn họ đầu cầm một thanh thép trong tay. Lúc này tiếng thanh thép ma sát xuống đất phát ra những âm thanh rất chơi tạiBầu không khí lập tức trầm xuống, kẻ được gọi là anh Hạo và đám người bang Thanh Long đi theo đã trở nên nghiêm túc.
Con hẻm này rất hẹp, bọn họ không thể bao vây xung quanh chúng tôi, chỉ có thể chặn đường đi của chúng tôi từ bốn phương tám hướng.
Tôi không chỉ nghe thấy tiếng của thanh thép, mà còn cả tiếng mảnh kim loại xe t qua vách tường, phát ra âm thanh chói tại như quái vật cào tường, khiến cho tâm trạng tôi không thể không chùng xuống.
Đối phương mang theo đao!
Bọn họ chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, chỉ để bắt lấy chúng tôi. Con ngõ này nhìn có vẻ khuất, nhưng thực ra nhìn từ trên cao, đây là nơi duy nhất thích hợp để trốn chạy.
Nhìn qua tựa như chúng tôi tự chui đầu vào rọ, nhưng thật ra là bọn họ bày thiên la địa võng, cho dù chúng tôi có chạy đi đầu cũng có người của bọn họ chờ sẵn.Chẳng trách lần này Triệu Tử Thâm bị trúng kế, bây giờ bang Thanh Long rõ ràng đã có người chỉ huy, không còn là đảm xã hội đen vô tổ chức vô kỷ luật, hoàn toàn dựa vào binh tốt rời rạc hung ác tàn độc nữa.
Bang Thanh Long người đông thế mạnh, một khi có tổ chức có chiến thuật rồi, chuyện lấy lại địa bàn ở thành phố Thông chỉ là sớm muộn.
Bang Hồng Đăng vốn không phải là đối thủ của bang Thanh Long, may nhờ có sự lãnh đạo tài tình của Triệu Tử Thâm mà trong khoảng thời gian ngắn bang Hồng Đăng mới tăng cường được sức mạnh của bản thân.
Nhưng Triệu Tử Thâm và bang Hồng Đăng đều quá nóng nảy, lần này đã bị Khương Minh chỉ huy bang Thanh Long đánh cho trở tay không kịp, tổn thất nặng nề.
Có lẽ Khương Minh cũng không biết tôi là ai, chẳng qua ông ta cảm thấy tôi là đồng bọn của Triệu Tử Thâm, nên vô thức cũng muốn giết cả tôi.