• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (20 Viewers)

  • Chap-172

Chương 172 Ké trăng hoa






**********



Người đã trải qua huấn luyện kháng chất độc tố tốc đò đào thải độc tố nhanh hơn so với người bình thường, nhưng phản ứng với chất độc sẽ lại mãnh liệt hơn một chút, nhưng chẳng bao lâu, phản ứng với chất độc sẽ ngừng lại.






Chẳng lẽ Lâm Phương thật sự bỏ độc vào trong nước của tôi sao? Tại sao cô ta phải làm như vậy?



Tôi mở vòi nước máy, tợp mấy hợp nước và ngôi xuống bên cạnh bàn tầm. Do phản ứng với chất độc mà tim tôi đập nhanh như muốn nổ tung, mạch máu toàn thân giống như bùng nổ, cơ thể nóng như bốc cháy Điều xấu hổ nhất là trong lúc "cái ấy" của tôi sắp nổ tung, trong đầu vẫn có một suy nghĩ điên rồ thúc giục tôi tim thứ gì đó để giải toa.






Tôi cảm nhận thấy ánh mặt mình cũng đỏ bừng lên, giống như một con thú hoang nghèo đói, tối bóp chặt năm tay, vung tay đắm mình mấy cái cũng không thể làm giảm sự đau đớn khả năng này. Không biết Lâm Phương cho tôi uống loại thuốc gì, nhưng có lẽ nó cũng không nguy hiểm đến tính mạng, xem xét qua một loạt phản ứng của cơ thể tôi đã đoán được vài khả năng



Tâm mươi phần trăm là thuốc kích dục.






Con mẹ nó, chuyện này thật nực cười, một người đàn ông như tôi lại để một người phụ nữ bỏ thuốc kích dục, không ngờ ngay cả đàn ông cũng có ngày bị cưỡng bức.



"Trương Siêu, anh làm sao vậy?” Trong lúc lỗ tại tôiKiểu ong ong, tinh thần không rõ ràng lầm, biên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng của Lâm Phương






Trong chớp mất, trong đầu tôi vang lên một giọng nói. Mở cửa, để có ta đi vào, để cô ta giúp mình giải tỏa



Con người khó kiểm soát nhất là những ham muốn, tôi cảm thấy ham muốn đã bùng lên như: ngọn lửa che mở lý trí của tôi.






“Trương Siêu, anh không sao chứ, mở cửa cho em vào đi, anh cần em mà..." Giọng nói của cô ta trở nên cực kỳ quyến rũ.



Tôi bằng nhiên cảm thấy mình thật đẫn đọn, tại sao tôi phải từ chối có ta? Cho dù hai chúng tôi thật sự quan hệ, chuyện này đàn ông cũng không phải chịu thiệt.






Nhưng Sở Tiêu Tiêu phải làm sao bây giờ? Tôi làm thế chắc chắn sẽ mất đi Sở Tiêu Tiêu.



Nhưng tôi phải là sao bây giờ? Tôi thật sự không chịu nổi, tôi muốn cô ta... Độc tính của thuốc có lẽ đã phác tác, hai tay tôi bóp chặt lấy cổ họng mình, cũng không kim được mà bật lên tiếng nấc nghẹn ngào. Tại tôi ong ong, tôi cũng không biết mình kêu lớn đến thế nào mà Lâm Phương ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ






Giọng nói của Lâm Phương vừa dịu dàng lại quyền rũ Đừng từ chối em, em biết anh cũng muốn em má."Tôi biết rất rõ có là cố ý có là có tính bỏ thuốc thôi. Cô ta không cam lòng thấy tôi và Sở Tiểu Tiểu bên nhau. Có ta không nhất định yêu tôi, không rõ ràng là cô là hoàn toàn không yêu tôi Thử có ta thích là thân phận thiếu gia của Tập đoàn Tuấn Nhiên, cũng có thể là niềm vui cướp được tôi từ tây Sở Tiểu Tiểu



Tôi lậc đầu lia lịa, nhìn quanh một lượt liên thấy con dao cạo lông mày trên bồn rửa mặt Tôi lập tức mở dao cao ra, lấy lưỡi dao bên trong rạch mạnh một vết lên mu bàn tay của mình.






Loại dao cạo lông mày này vốn được trang bị tránh bị thương, không thể tạo ra vết thương trí mạng được, nhưng sự đau đớn từ vết thương khiến tôi lập tức tỉnh táo hơn nhiều.



Tôi lại uống thêm vài ngụm nước máy, phớt lỡ giọng nói của Lâm Phương ở bên ngoài. Một phút sau, tôi đứng dậy đi tiểu tiên, cả người đã tỉnh táo hơn, nhịp tim cũng trở lại bình thường.






Tôi lau sạch máu trên tay, vết thương cũng không còn chảy máu nữa. Lúc tôi mở cửa bước ra, Lâm Phương đang yêu kiều mê hoặc tựa vào cửa ra vào, nhìn tôi với ánh mắt lăng lơ quyến rũ.



Nếu bình thường, tôi nhất định sẽ không không chế nối mà nhìn chăm chăm cô ta, nhưng bây giờ cô ta lại khiến tôi nhớ tới những câu chuyện cổ về Xà nữ ngày xưa.






Nhìn đáng vẻ này của cô ta, chút hi vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng vụt tắt, hành động này của cỏlà là chồng cứ không thể rõ ràng hơn, chứng tỏ thuộc là do cô ta bỏ



Làm Phương thấy tôi không cử động, nhìn không hề giống bị bỏ thuốc một chút nào thì hơi bối rối.






Tôi nhìn chăm chăm vào cô ta, trong đội mặt ánh lên tia độc ác.



Tôi hỏi: "Em trai của cô đâu?






“Nó đi trốn nợ rồi." Lâm Phương không biết tại sao tôi lại hỏi chuyện Lâm Khang lúc này, chắc chắn cô ta thấy rất kỳ quải, tôi hắn là phải bị thuốc làm cho ham muốn mãnh liệt rồi, làm sao còn rảnh rồi đi lo chuyện khác chứ





Tôi lại hỏi: "Bố mẹ cô đầu? Bọn họ không cần ở trong nhà sao?"






Lâm Phương thở dài một hơn: "Lâm Khang nợ nhiều như thế, bố có ở nhà cũng không thể nghỉ ngôi nổi, em đưa ông ấy về nhà ở quê nghi ngợi mấy ngày.



Trong lòng tôi muốn cười thật lớn, cô ta còn dặm trợn mắt nói dối trang trơn ngay trước mặt tôi như thể Ban nãy lúc lên tầng, chủ Lý cũng đã nói mấy tên đòi nợ ngày nào cũng tới, Lâm Khang và bố mẹ có ta rõ rằng đều ở nhà, hôm nay đột nhiên không ở đây, chúng phải là do Lâm Phương sắp xếp, cổ tình báo bọn họ đi trước sao?






Điểm nực cười nhất của chuyện này là lúc tôi chưa có tiền, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày hoakhô Làm Phương lại muốn bỏ thuộc tới việc này truyền đi, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?



Thật nực cưới, toi đối xử với co là tốt như thế, hết lần này tới lần khác cho cô ta cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, cả Sở Tiêu Tiêu cũng vậy, nhưng cô lạ hết lần này tới lần khác chỉ muốn làm hại tôi và Sở Tiểu Tiểu






Tôi chịu đủ rồi, có lẽ tôi không cần phải dùng mảnh khỏe gì hết, cô ta mãi mãi không biết rằng tôi là người cô ta không thể dây vào! Nếu cô ta đã muốn chơi, tôi sẽ theo cô ta.



Tôi ôm vòng eo nhỏ của Lâm Phương, cô ta bắt ngờ không kịp đề phòng, hoảng sợ hồ lên một tiếng. Sau đó có ta còn chưa kịp phản ứng lại đã bị tôi đè vào tường hòn mạnh một cái,






Sau một thoáng sửng sốt, có ả liên nhiệt tình ôm lấy cổ tôi, muốn quấn quýt cùng tôi hơn nữa.



Nhưng lúc này tôi lại đẩy cô ta ra, lãnh đạm nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài nhé, hôm nay có sắp xếp gì chưa?"






"Em, em hẹn vài người bạn, chúng ta tới gặp họ một chút."



Tôi thừa biết mục đích của Lâm Phương, Lâm Phương làm vậy chỉ muốn làm xấu mặt Sở Tiểu Tiêu mà thôi. Bạn trai của Sở Tiểu Tiểu hôm nay bị Lâm Phương dẫn đi giới thiệu với bạn học. Bạn học của Lâm Phương chẳng lẽ không phải là bạnhọc của Sở Tiêu Tiêu sao? Mọi người làm sao lại không chê cười sau lưng Sở Tiêu Tiêu?






Làm Phương cũng biết tôi có thể từ chối, nói chuyện rất do dự.



Có lẽ cô ta muốn cho tôi uống thuốc kích dục trước, sau đó ngủ với cô ta. Sau đó xuất phát từ sự ấy náy, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cùng cô ta đi gặp bạn học. Sở Tiêu Tiêu đương nhiên sẽ không ở bên tôi nữa, nhất định sẽ chia tay với tôi, một mũi tên của Lãm Phương sẽ trung hai con chim.






Lửa giận quay cuồng trong lòng tôi, giản tới mức muốn bật cười, không ngờ có một ngày loại rác tưới ở trường trung học thành phố Thống như tôi cũng bị hoa khôi trường bày mưu tính kế, số kiếp thật là buồn cười.



Tôi đã nghĩ quả ngày thơ rằng nếu không thể làm người yêu Lâm Phương, tôi cũng bằng lòng làm bạn với cô ta. Nhưng tới tận bây giờ tôi cũng không ngờ rằng, cô ta hóa ra lại là một người phụ nữ mư mô nham hiểm như vậy!






Trước ảnh mặt kinh ngạc mà vui mừng của Lâm Phương, tôi dịu dàng nói: "Được, em muốn gì cũng được hết, ai bảo em là báu vật của anh chư."



Ánh mắt Lâm Phương mê man, dường như có ta nghĩ những lời đó là thật, có vẻ rất hạnh phúc






Tôi nói: "Nếu em chuẩn bị xong rồi thì chúng ta ra



ngoài điLam Phương và cũng vui sướng nói còn muốn xit nước hoa nữa, tôi nhân lực có ta đang bán gọi điện thoại cho Thanh Thanh, bảo Thanh Thanh giúp tôi lái xe tới trước cửa nhà Lâm Phương






Thanh Thanh không hiểu chuyện gì liên oán giận "Lâm Phương sao lại là con hồ ly đó? Hơn nữa, cái xe này của anh không phải là cho tôi rồi sao, tại sao lại phải lái về hả? Ông chủ như anh cũng thật là nhỏ mọn"



Tôi dở khóc dở cười "Chuyện đột xuất mà Chi một ngày thôi, ngày mai tôi sẽ mua một chiếc xe nữa. Nhanh lên nhé, cô để xe lại là được, hôm nay Làm Phương lái xe"






"Này! Trương Siêu, anh không phải đang tro tàn chạy lại với Lâm Phương đó chứ, anh đúng là đô khốn nạn! Đô lăng nhăng! Đô vô lại! Anh chết đi



Thanh Thanh chửi liền tù tì, chửi đến nỗi đầu óc tôi quay cuồng. Sau vài giây đồng hồ tôi mới nhớ ra phải đáp lại cô ấy thế nào, liền dở khóc dở cười nói: "Đừng nói là tôi không như vậy, cho dù tôi có như thể thì có tỏ thái độ cái gì hả?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom