• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (49 Viewers)

  • Chap-170

Chương 170 Rượu mừng




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********



"Nhà họ hiện đang nợ bao nhiêu?






"Nhiều lam, mấy ga đòi nợ một ngày đến năm sáu lần, chặn cửa không cho đi. Hôm nay cậu tới sớm đây, nếu cầu muộn thêm chút nữa, gặp những gã lưu manh đòi nợ đi làm, cậu sẽ biết họ đang sợ đến mức nào. Con gái của ông Vương ở tầng dưới sự không dám về nhà. Cậu nói xem chung tôi có tội gì chứ? Tiểu Siêu, tôi biết cậu là đứa bé ngoan, coi như giúp Lâm Phương đi. Hoặc là cậu và Lâm Phương tìm cách trả tiền, nếu không thì khuyên họ dọn nhà đến một nơi không ai biết đi"



Chủ Lý này lo lang muốn chết, cứ lải nhải nguyên bài văn thuyết trình với tôi, khuyên tôi gánh nợ thay nhà họ Lâm, còn nói nếu tôi sẵn sàng trả tiền thay Lâm Phương, Lâm Phương chắc chắn sẽ bàng lòng gả cho tôi.






"Cô ấy không phải loại người trao thân vì tiên đầu. Tôi nói: “Trước đây có rất nhiều người giàu theo đuổi cô ấy"



Chủ Lý hơi xấu hổ, trông như muốn nói lại thôi, rồi gái đầu không biết trả lời tôi như thế nào.






“Chủ Lý, chủ đừng quá lo lắng, có việc gì thì cứ nói thắng. Mối quan hệ giữa châu và Lâm Phương không phải người yêu"



Chủ Lý sững sở, ngạc nhiên nói: "Cậu nói gì cơ? Cậu và cô ấy không phải người yêu?" Chủ ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách khó tin: “Sao có thể như vậy, nếu cậu không phải bạn trai của cô ấy, trước đây ngày nào cậu cũng chạy tới nhà cô ấyChiang 170 Ruru mung






để làm gì? Con sắp xếp cho bố cô ấy nhập viện khám bệnh nữa



Tôi cười ngại ngùng và không biết nên giải thích với chủ Lý như thế nào, chuyển qua phức tạp. Hơn nữa, tuy Lâm Phương đã làm rất nhiều điều với tôi, nhưng tôi là một thằng đàn ông, tôi không muốn trả thù cô ấy bằng cách phá hỏng danh tiếng của cô ấy. Dù sao tôi cũng từng yêu cô ấy, cô ấy vẫn phải sống ở đây






Tôi không thể làm gì khác ngoài nói: "Đã từng theo đuổi, nhưng cô ấy rất xuất sắc, người như cháu không lọt được vào mặt cô ấy.



Chủ Lý gật đầu "Vậy, vậy hôm nay cậu đến "






“Ha ha, hôm nay cháu đến đón cô ấy đi làm, cô ấy bây giờ là đồng nghiệp của châu, đi làm không được tiên. Chủ Lý đừng hiểu lầm, châu đã có bạn gái rồi. Cháu rất thích cô ấy, cô ấy là một cô gái rất xuất sắc "



Nghĩ đến Sở Tiêu Tiêu là tôi không nhịn được mà mim cười, làm chủ Lý ngẩn ra. Tôi bèn sở mặt mình, cái tật này thực sự không thể sửa được






Chủ Lý thở dài: "Vậy chúc mừng cậu nha, Tiểu Siêu Cậu là một cậu bé tốt, cậu không dính vào Lâm Phương là đúng dân"



Chú ta liếc nhìn tăng trên, sau khi xác định tăng trên không nghe thấy, chủ ta mới nói với tôi: “Chú Lý tâm sự với cậu vài câu này. Nếu cậu không muốn theo đuổi Lâm Phương, cậu hãy cách xa gia






này hết sức có Cậu thấy đấy, Phương trong khả xinh đẹp, tại sao vẫn không ai cần có ấy? Người theo đuổi cô ấy có xếp từ cửa nhà cô ấy cho tới ngoài khu chung cư, nhưng có ai dám cưới cô ấy đâu! Cậu có biết cai người tên Trần Ngọc Châu không?"



Tôi cũng không muốn nghe người khác nói những điều không hay về Lâm Phương, nhưng khi nghe thấy tên của Trần Ngọc Châu, lòng hiếu của tôi lập tức dãy lên.






Rốt cuộc quan hệ giữa Trần Ngọc Châu và Lâm Phương là gì?



Tôi đã từng hỏi Sở Tiêu Tiêu mấy lần, cô ấy toàn qua loa cho qua và không muốn nhiều lời với tôi, nhưng tôi không phải kẻ ngốc, tôi có thể cảm giác được mối quan hệ giữa Lâm Phương và Trần Ngọc Châu không đơn giản như vậy.






"Biết chứ, ba chúng cháu đều là bạn học cấp ba.



Chủ Lý nói một cách bí ẩn. Tôi nói cho cậu biết này, trước đây Trần Ngọc Châu đối với Phương có thể nói là rất ân cần, cứ ba ngày là chạy tới nhà cô ấy năm lần. Đó là cả nhà giàu, cần kiểu phụ nữ nào mà không có? Nhưng để theo đuổi Lâm Phương, cậu ta như khao khát có thể quỳ xuống hầu hạ. Bố Lâm Phương là người bệnh, mà thằng nhóc này thì vừa tìm phòng bệnh vừa tìm bác Mấy năm trước ông Lâm bệnh không đi được, nếu không nhờ Tiểu Trần, ông ấy sẽ không sống nối đến lúc phẫu thuật trong năm Làm Phương chưa từng nói với tôi về những chuyện này, hơn nữa tôi cũng không tin Trần Ngọc Châu có thể vì Lam Phương mà lam đến bước này. Lúc trước, chính anh ta đã buộc bố Lâm Phương bị bệnh nặng phải rời khỏi phòng bệnh.






Nhưng chủ Lý không có lý do gì để bôi nhọ Lâm Phương trước mặt tôi, cho dù gia đình của Lâm Phương nợ rất nhiều tiền, chủ ta cũng không cần phải làm vậy.



"Vậy tại sao Trần Ngọc Châu không theo đuổi Lâm Phương nữa?"






"Hai người họ đã đính hôn! Cậu không biết hả? Sau đó không biết vì sao mà cả hai không kết hôn. Chở thấy Lâm Phương xinh đẹp mà nghĩ tốt, người nhà cô ấy không có ai là đến cạn dầu cả. Chi nhắc tới đứa em trai nghiện cờ bạc của cô ấy, mấy năm nay cậu ta đã nợ mấy triệu, cải tháng đòi nợ chết tiết này còn không có thu nhập nữa, đều nhớ một mình Lâm Phương trả giúp cậu ta. Cậu và Lâm



Phương vừa là bạn học, vừa là đồng nghiệp, câu






biết mức lương của Lâm Phương là bao nhiêu





trong một tháng, có đủ trả không a? Có bao nhiêu






cũng không đủ Tục ngữ đã nói, cờ bạc là bác



tháng bần, cậu lo sống cuộc sống của mình đi.






Chú Lý cũng là đàn ông, biết tâm lý của đàn ông là



đã ăn trong bất còn nhìn trong nồi, nhưng nhà họ






Lâm này là một mở tơ vò, cậu bớt động vào vẫn tốt



hơn."






Mặc dù tôi không nói gì, nhưng trong lòng thì sũngLam Khang nợ nhiều tiên đến thế t



“Nhưng Trần Ngọc Châu rất giàu. Nếu anh ta thích Lâm Phương, Lâm Phương cũng cần tiền, tại sao cô ấy không ở bên anh ta?" Tôi hỏi.






Chủ Lý cười ha hả. "Cầu tưởng Trần Ngọc Châu không có đầu óc à? Loại phụ nữ này chơi chơi là được tiền bỏ ra coi như phí bao nuôi, lấy về nhà á? Chắc chắn cậu ta không dám rồi. Hơn nữa, dù cậu ta có dám lấy về nhà, ông bà già nhà cậu ta đầu phải hàng giả? Sao họ có thể cho loại con dâu này qua cửa chứ? Cậu thấy đấy, đừng nói đến việc kết hôn và trở thành thông gia, ngay cả những người hàng xóm như chúng tôi cũng không có giao tình gì với cô ấy, chỉ là sống chung một tòa nhà, bị xu xéo lấy mà thôi. Haiz, nhà chúng tôi ở trung tâm thành phố, nếu có bản lại chắc chắn sẽ được giá tốt, nhưng bây giờ gặp rắc rối như vậy, ai dám tới tìm chúng tôi để mua đây?"



Vừa dứt lời, tiếng cửa sắt mở vang lên trên lâu, chủ Lý vội vàng nói: “Chàng trai à, tôi chỉ nói tới đây thôi, cầu tự cân nhắc lại đi. Người phụ nữ này bên ngoài to vàng nạm ngọc, bên trong thổi rữa, câu là một cậu bé tốt, đừng nhúng tay vào






Nói xong, chú ta vội vàng đóng cửa, tôi nghe thấy giọng của Lâm Phương phát ra từ trên lầu.



“Trương Siêu, là anh phải không?"






Tôi “Ừ” một tiếng và vẫn chưa lấy lại tinh thần, cảm thấy khá khó chịuSố tiền này không phải Lam Phương nơi nhưng cô ấy phải gánh vác món nợ không thuộc về mình, còn Lâm Khang thì ung dung tự tại, dựa vào gì cơ chu?



Lòng tôi rồi bơi, khi đi lên lầu, tôi vẫn còn hơi ngơ ngắc Lâm Phương thấy tôi bèn mim cười, hơi nghị hoặc hỏi. Anh vừa nói gì với chủ Lý vậy?"






"A, không có gì, con trai của chủ Lý phải thi đại học



đây? Trò chuyện vài câu với chú ấy thôi."






Tôi vừa dứt lời, điện thoại trong túi reo lên, đúng lúc tôi không muốn tiếp tục nói dối Lâm Phương bên lấy lý do nghe máy để kết thúc chủ đề này.



“Đội trưởng, anh làm thể thật không có đạo lý. Với cái giọng phổ thông không chuẩn này, không cần hỏi tôi cũng biết là Tiểu Thái. Tôi lập tức nhở ra một việc, tối qua tôi có hẹn với Lâm Nguyệt Nhi và Tiểu Thái, kết quả tối qua có quá nhiều chuyện tôi quên mất chuyện này






“Ơ, tối qua tôi quên mất, chuyện này là lỗi của tôi, cậu giúp tôi nói với Lâm Nguyệt Nhi một tiếng, thực sự rất xin lỗi. Tối mai, tối mai tôi chắc chắn sẽ đến nhà xin loi.



Tiểu Thái oán trách tôi vài câu, cứ lặp đi lặp lại là tôi nói không giữ lời. Tôi nói thậm trong lòng, sao thằng nhóc này còn đàn bà hơn cả đàn bà thế này, trước đây cậu ta không phải như vậy. Đúng lúc này, tôi nghe thấy Lâm Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói ở bên kia điện thoại. "Anh Thái, anh đừng trách thiếu gia chắc anh ấy có việc trì hoãn."Tiểu Thái che micro lại rồi nói với Lâm Nguyệt Nh Em không cần nói giúp anh ấy với anh, anh phải quở trách anh ấy thay cho em"






"Đội trưởng...



"Chao ôi đồng chỉ Tiểu Thái, bây giờ cậu thăng cấp làm anh Thai rồi à, khi nào mời tôi uống rượu ming day?"






Tiểu Thái lập tức lập báp, lời đến khóe miệng cũng không thốt ra được, tôi suýt cười chết vì cậu ta



"Tôi, tôi






"Rồi rồi, đồng chí Tiểu Thái, câu tưởng tôi không biết tâm tư mở ám của cậu a? Được đó, tốc độ khả nhanh đấy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom