• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (58 Viewers)

  • Chap-155

Chương 155 Đó không phải tình yêu






**********












Tôi biết tình cảnh bây giờ của Lâm Phương không dễ dàng gì, nghĩ tới Sở Tiêu Tiêu liền cảm thấy mình không thể quá khắt khe với Lâm Phương được, nếu không đến tại Sở Tiêu Tiêu, cô nhóc đó lại giận tôi thì thật không đáng.






Tôi cười đáp: “Nhiều canh như vậy, cùng nhau ăn đi, dù sao cũng là cô làm mà.”



Lâm Phương mừng rỡ, lập tức đi lấy chén nhỏ tới, đưa một cái cho tôi.






Ai ngờ cô ta sơ ý, giày cao gót khuỵu xuống, nửa bát canh đã hắt lên người tôi, hơn nữa còn ở vị trí cực kỳ xấu hổ, vừa vặn ở đúng đũng quần. May mà canh này không nóng, nếu không cả điểm trí mạng của tôi cũng bị luộc chín luôn rồi. “Thật xin lỗi, em không cố ý, giờ thì gay rồi, phải làm sao bây giờ.” Để phù hợp với hình tượng đi làm, tôi đã mua một bộ âu phục có giá trị không nhỏ chuyên dùng. Bây giờ trên quần Tây đã có một vết ướt đậm màu, nhất định là không thể mặc được, Lâm Phương lo sốt vó lên. “Không sao cả, lau đi là được.” Tôi vừa nói vừa tự lấy giấy lau chùi.



Lâm Phương lo lắng, lập tức không đoái hoài gì nữa mà rút mấy tờ giấy lau đi giúp tôi. Tay chân cô ta luống cuống, cũng không nghĩ chỗ mình lau là vị trí đó, nhưng tôi thì thảm rồi, một bàn tay phụ nữ mềm mại như không xương vừa ẩn vừa lau chỗ trí mạng của tôi, tôi làm sao có thể không có phản ứng chứ? Tôi cũng đâu phải thái giám






Bản mặt của tôi đỏ tới tận cổ, Lâm Phương lập tức nhận ra sự khác thường của tôi, liền ở yên đó không dám cử động.



Mấy hôm nay tôi luôn nhớ mong Sở Tiêu Tiên, yêu tinh Sở Tiêu Tiêu kia rảnh rỗi là lại thích trêu chọc tôi, trêu tôi tới ôm một bụng lửa không có chỗ nào phát tiết, giờ thì hay rồi, khiến tôi trực tiếp mất mặt trước Lâm Phương. Chờ Sở Tiêu Tiêu quay về, tôi nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ cô ấy!






Tôi đứng phắt dậy, không quay đầu lại mà lao thẳng vào phòng nghỉ: “Trong phòng nghỉ có bộ đồ khác, tôi đi thay đồ, cô đi làm việc trước đi.”



Sau khi đóng cửa lại, tôi nhanh chóng cởi quần ra, nhưng dục vọng mãi cũng không thể tắt được. Nếu lúc này Sở Tiêu Tiêu ở đây thì tốt rồi, tôi sẽ xử lý cô ấy ngay tại đây. “Ai đó?” Nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau, tôi giật mình, quay lại đã thấy Lâm Phương đỏ mặt bước vào.






Cả người tôi trần như nhộng, trố mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Phương.



Là quân nhân nhiều năm như vậy, tôi tự nhận năng lực kiềm chế của mình cũng không tệ. Nhưng chỉ cần là đàn ông thì lúc này não bộ đã không hoạt động nữa rồi, từ trước đến nay bọn họ đều tư duy bằng nửa thân dưới.






Nhìn cô ta chầm chậm bước về phía mình, đầu óc tôi kêu ong ong, ánh mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bộ ngực đung qua đưa lại theo nhịp bước của cô ta...



Lâm Phương ôm lấy cổ tôi, nhón chân hôn lên. Tôi dùng chút lý trí còn sót lại cảnh cáo mình, như thế là không đúng, như thế quá có lỗi với Sở Tiêu Tiêu. Tôi kiềm chế bản thân không được sờ vào chạm vào nhìn vào cô ta, đứng đó như một khúc gỗ.






Lúc này, trong lòng tôi có hai tiếng nói đối chọi nhau, một bảo tôi mau chóng mặc quần áo rồi rời đi, tôi không thể làm chuyện có lỗi với Sở Tiêu Tiêu, một tiếng nói khác lại khuyên tôi mau ôm lấy thân thể mềm mại trước mắt.



Lâm Phương dồn hết sức nặng lên người tôi, mặc dù cô ta đi giày cao gót, nhưng vẫn không cao bằng tôi.






Hai tay cô ta ôm lấy cổ tôi, mỗi hơi cọ lên cằm và mặt, giống như một con mèo cào vào trái tim tôi. Tôi cảm nhận được mùi hương quyến rũ trên người cô ta, và cả cơ thể đang dần lên người tôi, nhiệt độ khác thường chỉ cách một lớp lụa mỏng.



Cơ thể của cô ta dán chặt lên cơ thể tôi, bộ ngực đè nặng lên ngực tôi kín không một kẽ hở, ma sát đến run người theo nhịp thở dồn dập.








Lâm Phương cọ vành tai của tôi, cất giọng run run: “Em biết, anh vẫn còn yêu em..."



Nói tới đây, cô ta cầm lấy nắm tay bên hồng của tôi, đặt lên eo của cô ấy, vòng eo dẻo dai cọ sát vào tay tôi, sau đó bỗng nhiên cắn một cái vào yết hầu của tôi.






Toàn thân tôi giống như bị điện giật, giờ phút này, tôi giống như hoàn toàn mất hết lý trí, xoay người ẩn cô ta vào tường, ghì lấy eo của cô ta như người điên. Lúc ấy tôi hoàn toàn không còn chút lý trí nào, chỉ nghĩ tới chuyện phát tiết, sau này nghĩ lại chuyện này tôi thật muốn cho mình hai cái bạt tai.



Tôi xé rách quần áo của Lâm Phương, nhìn thấy bả vai trắng nõn, chiếc cổ mảnh khảnh và cả bộ ngực đã bị tôi chèn ép tới biến dạng. Sắc mặt Lâm Phương đỏ bừng, toàn thân giống như ngâm trong rượu, mái tóc cô ta bị tôi làm rối tung, ánh mắt mơ màng nhìn tôi.






Hơi thở cô ấy dồn dập, tiếng rên có phần đè nén mà lại rất sung sướng.



Cô ta dùng ánh mắt cổ vũ tôi nhanh tay một chút, nhưng đúng lúc này, tôi lại tỉnh táo lại.






Tôi lắc mạnh đầu mấy cái, buông Lâm Phương ra.



Lâm Phương không hiểu tại sao tôi lại như vậy, hỏi tôi có chuyện gì sao? “Tôi không thể làm như thế, chúng ta làm vậy quá có lỗi với Tiêu Tiêu, cô mau mặc quần áo vào đi.”






Cô ta từng là người bạn Sở Tiêu Tiêu coi trọng nhất, tôi lại là bạn trai Sở Tiêu Tiêu, bây giờ Sở Tiêu Tiêu đang bị bố mình giam lỏng trong nhà vì tôi, nếu như hai chúng tôi còn làm loại chuyện hèn hạ này với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đau lòng chết mất. Tôi không thể làm như thế.



Lâm Phương không hiểu: “Hai chúng ta cùng có tình cảm, anh yêu em, em cũng yêu anh. Anh và Sở Tiêu Tiêu còn chưa kết hôn, kẻ không được yêu chính là người thứ ba...”






Tôi ảo não vò đầu của mình, ban nãy dục vọng xông lên não, không có sức lực suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ tôi hận không thể giết chết chính mình, làm sao tôi có thể làm ra chuyện không bằng loài cầm thủ như vậy chứ! “Cô đừng nói nữa, chuyện ngày hôm nay là lỗi của tôi. Cô muốn trách tôi sao cũng được, nhưng tôi không thể có lỗi với Sở Tiêu Tiêu, cô mau đi đi.”



Tôi cuống quýt lấy một bộ quần áo từ tủ đồ ra phủ lên người Lâm Phương. Tuy đó là một bộ âu phục nam nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với dáng vẻ lộ ngực, bày ra vẻ bị tôi hành một trận như bây giờ.






Lâm Phương không cam lòng, giữ lấy hai cánh tay tôi nói: “Sao anh lại bảo thủ cố chấp như vậy chứ? Anh đã yêu em, thì hãy ở bên em đi. Tiêu Tiêu nhất định sẽ tức giận, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ chúc phúc cho chúng ta, chắc chắn cô ấy hi vọng em được hạnh phúc...



Tôi không biết tại sao cô ta có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, những lời này của cô ta đã khơi lại trí nhớ của tôi, khiến tôi nhớ lại những chuyện cô ta đã làm với tôi và Sở Tiêu Tiêu






Tôi đỏ mắt nói: “Tôi không yêu cô, tôi yêu cô ấy!”



Lâm Phương thảng thốt, mắt lập tức ầng ậc nước, dường như không đứng vững được nữa, cô ta lùi về phía sau nửa bước, lắc lắc đầu. “Không thể nào. “Có cái gì mà không thể chứ, rõ ràng là có thể! Tôi yêu cô ấy, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, người tôi thích là Sở Tiêu Tiêu, có một số chuyện trong quá khứ của tôi với cô là vì tôi ham hư vinh, tôi muốn lấy được hoa khôi xinh đẹp nhất lớp, khi học cấp ba tôi đã từng bị người ta chế cười, cho nên tôi muốn đạt được sự thừa nhận của cô, tôi muốn làm cho tất cả mọi người cảm thấy tôi đã lội ngược dòng rồi, tôi rất lợi hại, nhưng mà sau này tôi mới biết được, đó không phải là tình yêu! Người tôi yêu là






Sở Tiêu Tiêu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom