Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1627
“Thôi đi, đừng có bao che cho vợ anh nữa.” Lý Ngãi Quý khinh thường nói: “Nếu người đàn ông của tôi bị người thân, bạn bè coi thường và xúc phạm, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với họ ngay lập tức. Theo nhận định của tôi, vợ anh không bảo vệ anh tốt được.”
Lâm Thiệu Huy bất lực gật đầu, sự thật đúng như những gì Lý Ngãi Quý nói.
Trong nhà họ Bạch, Từ Hữu Dung khá yếu thế, cô có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi, làm sao cô bảo vệ được kẻ ở rể vô năng như anh chứ?
Nhưng Lâm Thiệu Huy anh, một vị vua của hàng ngàn ma chúng, chẳng lẽ lại là kiểu đàn ông để cho người phụ nữ mình yêu bảo vệ mình sao?
Lâm Thiệu Huy, nhìn lên trời, anh lạnh lùng nói:
“Tôi không cần sự bảo vệ của Từ Hữu Dung. Tôi, Lâm Thiệu Huy, là người đàn ông của cô ấy, cho dù vạn tiễn xuyên tâm, tôi cũng sẽ che chở cho cô ấy.”
Lý Ngãi Quý đảo mắt, đưa tay ra mở cửa chiếc Mercedes Benz sang trọng.
“Đừng nói nhảm nữa, nhiệm vụ của anh hôm nay là cùng tôi đi mua sắm, lên xe.”
“Tôi còn phải suy nghĩ một chút.” Lâm Thiệu Huy giả vờ bị ép buộc, nói từ tốn.
Một giây sau, anh đã vì thế mà hối hận.
Lý Ngãi Quý vươn tay túm lấy lỗ tai anh, sau đó xoay người, lôi anh lên xe.
“Aiya, aiya, đau quá, đau quá!” Lâm Thiệu Huy đau đến nhe răng trợn mắt, thấp giọng kêu lên.
Lý Ngãi Quý không cho Lâm Thiệu Huy cơ hội tiếp tục trì hoãn, cô nhét nửa người trên của anh vào trong xe, sau đó nhấc chân đạp vào mông anh, đá anh thẳng lên xe.
“Cô cả đây bỏ cả tôn nghiêm mời anh đi mua sắm cùng, vậy mà anh còn lề mề chậm chạp, ngoan ngoãn một chút đi!” Lý Ngãi Quý khiển trách.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại, Lý Ngãi Quý bước tới ghế lái, khởi động xe, lái xe đến khu phố sầm uất.
Ngồi ở ghế sau, Lâm Thiệu Huy xoa xoa vành tai bị kéo của mình, cười toe toét.
“Cô cả, cô đâu có giống là đang mời tôi đi mua sắm chứ? Rõ ràng là đang bắt cóc!”
Lý Ngãi Quý cười trộm liếc nhìn Lâm Thiệu Huy trong kính chiếu hậu, nhíu mày nói:
“Cho dù là bắt cóc thật, vậy thì có vấn đề gì? Cô cả đây có đầy người xếp hàng theo đuổi, chỉ cần tôi kít một tiếng, những thiếu gia quyền quý kia lập tức sẽ cùng tôi đi mua sắm, tin không?”
Lâm Thiệu Huy không nghi ngờ điều này.
Là chủ tịch của Tập đoàn dược phẩm Hoa Thiên, bảo vật trên tay Thái Đẩu Dược lão, Lý Ngãi Quý muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc.
Có thể có quan hệ với Lý Ngãi Quý, từ bất kỳ khía cạnh nào cũng là một lợi thế.
“Khụ khụ,” Lâm Thiệu Huy ho hai tiếng, đưa ngón tay sờ mũi: “Cô cả, tôi không thể không nhắc cô. Những người được gọi là người theo đuổi cô đều là những anh chàng đẹp trai, chưa vợ con, gia cảnh bề thế, còn tôi là một người đàn ông đã có gia đình. Cô không sợ người khác nhận xét bậy bạ sao?”
Lý Ngãi Quý hừ lạnh: “Cô cả đây không quan tâm, tôi thích ở bên ai là quyền tự do của tôi. Hơn nữa tôi chỉ rủ anh đi mua sắm với tôi thôi, cũng không xảy ra chuyện gì khác, anh lo gì chứ?”
Lâm Thiệu Huy cười nói: “Được thôi, vậy tôi chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lý Ngãi Quý nghĩ đến địa vị gia đình của Lâm Thiệu Huy, không khỏi lắc đầu thở dài.
“Này, tôi nói Lâm Thiệu Huy anh, anh ở trong nhà họ Bạch không được chào đón như thế, cả nhà người ta đều đối xử với anh như một con chó. Sao anh chịu đựng được hay vậy?”
Lâm Thiệu Huy hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói:
“Khi cô thật lòng yêu ai đó, cô sẽ cam tâm từ bỏ một vài thứ vì người ấy.”
Nhìn vẻ ngoài hờ hững của Lâm Thiệu Huy, Lý Ngãi Quý nhận ra Bạch Tố Y chiếm trong lòng anh vị trí quan trọng đến thế nào.
Cô lấy gì chiến thắng Bạch Tố Y chứ?
“Cô ấy có phúc mà không biết hưởng, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận.”
Lý Ngãi Quý hư hỏng nói.
Lâm Thiệu Huy không kìm được bật cười:
“Cô muốn tôi ly hôn đến vậy sao?”
“Tất nhiên là không, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cô ấy.”
Lý Ngãi Quý khẳng định chắc nịch, cô sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc.
Nhưng vào lúc này, Lâm Thiệu Huy nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ngọc Trân.
“Lâm Thiệu Huy, về nhà ngay cho tôi! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”
Thẩm Ngọc Trân rống lên một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Thiệu Huy cười khổ, biết lại là đám người Vương Diễm Lệ giở trò quỷ.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy biểu hiện của Lâm Thiệu Huy không ổn, Lý Ngãi Quý nghi ngờ hỏi.
Lâm Thiệu Huy bực bội nhìn cô chằm chằm:
“Còn không phải là tại cô à? Bây giờ mẹ vợ tôi đang tìm tôi để tính sổ đây.”
Thủ phạm lại còn mặt mũi hỏi anh có chuyện gì nữa sao?
Lý Ngãi Quý cười khúc khích, nói:
“Vậy anh có muốn tôi đến thăm nhà anh để nói rõ thay anh không?” .
“Đừng, tuyệt đối đừng!”
Lâm Thiệu Huy vội lắc đầu, nếu để cho Lý Ngãi Quý đến nhà mình, đó mới là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
“Khi nào chúng ta có thời gian lại hẹn, tôi về nhà trước.”
Lâm Thiệu Huy xua tay, rồi chạy đi nhanh như một làn khói.
“Đồ hèn nhát! Đồ sợ vợ!”
Lý Ngãi Quý tức giận giậm chân.
Không lâu sau, Lâm Thiệu Huy trở về nhà.
Vừa bước vào nhà, anh đã nhìn thấy khuôn mặt xấu xa nhưng đầy nham hiểm của Vương Diễm Lệ và những người khác.
Ngay cả vẻ mặt của Thẩm Ngọc Trân lúc này cũng trở nên khó coi, rõ ràng trước khi anh trở về, Vương Diễm Lệ đã đổ thêm dầu vào lửa.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy trở về, tất cả đều nở nụ cười lạnh.
Mà Vương Diễm Lệ thậm chí còn cáo mượn oai hùm mà hét to:
“Lâm Thiệu Huy, cậu còn không mau quỳ xuống nhận lỗi?”
Hả?
Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy sầm xuống, anh nhìn Vương Diễm Lệ đầy sát khí.
Toàn thân Vương Diễm Lệ lập tức run lên, bà ta cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.
Đôi mắt của thằng nhóc này quá đáng sợ, như sắp ăn thịt người đến nơi vậy.
“Lâm Thiệu Huy, cậu và Lý Ngãi Quý kỳ lạ kia rốt cuộc là sao vậy? Họ nói đều là thật sao?”
Thẩm Ngọc Trân chất vấn Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt khó chịu.
Mà lúc này!
Bạch Tố Y ở bên cạnh nói với Thẩm Ngọc Trân:
“Mẹ, mẹ đang nói nhảm nhí gì vậy, cô Lý chỉ là đối tác của chúng ta, tiếp xúc với Lâm Thiệu Huy là chuyện bình thường mà.”
Thật ra cô cũng vô cùng băn khoăn với mối quan hệ giữa Lý Ngãi Quý và Lâm Thiệu Huy, nhưng cô không muốn mất Lâm Thiệu Huy nên chỉ biết nuốt giận vào lòng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô lo lắng một khi sự thật bị bại lộ thì Lâm Thiệu Huy sẽ vĩnh viễn rời xa cô, rời xa mái ấm này mãi mãi.
“Lâm Thiệu Huy, giải thích cho tôi nhanh lên!”
Bạch Tố Y hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy, lúc này cho dù Lâm Thiệu Huy nói gì, cô cũng sẽ tin.
Mà Thẩm Ngọc Trân lúc này cũng có chút tâm phiền ý loạn, vừa rồi còn bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng, cho nên bây giờ bình tĩnh lại, trong lòng có chút sợ hãi.
Ngộ nhỡ Lâm Thiệu Huy thực sự thẹn quá hóa giận, rời khỏi ngôi nhà này mãi mãi thì thế nào?
Phải biết!
Ngày nay phàm là đàn ông có chút ít năng lực, có tam thê tứ thiếp không phải chuyện rất bình thường sao?
Chỉ cần Lâm Thiệu Huy vẫn còn gia đình này trong lòng, có Bạch Tố Y chẳng phải là đủ rồi sao?
Bà có làm quá mọi chuyện lên không?
Nhưng hối hận cũng đã quá muộn rồi!
Lâm Thiệu Huy đã ở đây!
Mà ngay lúc này!
Lâm Thiệu Huy cười nhẹ, sải bước về phía trước, nói:
“Lý Ngãi Quý và con trong sạch, chỉ là hai người bạn bình thường!”
Lâm Thiệu Huy bất lực gật đầu, sự thật đúng như những gì Lý Ngãi Quý nói.
Trong nhà họ Bạch, Từ Hữu Dung khá yếu thế, cô có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi, làm sao cô bảo vệ được kẻ ở rể vô năng như anh chứ?
Nhưng Lâm Thiệu Huy anh, một vị vua của hàng ngàn ma chúng, chẳng lẽ lại là kiểu đàn ông để cho người phụ nữ mình yêu bảo vệ mình sao?
Lâm Thiệu Huy, nhìn lên trời, anh lạnh lùng nói:
“Tôi không cần sự bảo vệ của Từ Hữu Dung. Tôi, Lâm Thiệu Huy, là người đàn ông của cô ấy, cho dù vạn tiễn xuyên tâm, tôi cũng sẽ che chở cho cô ấy.”
Lý Ngãi Quý đảo mắt, đưa tay ra mở cửa chiếc Mercedes Benz sang trọng.
“Đừng nói nhảm nữa, nhiệm vụ của anh hôm nay là cùng tôi đi mua sắm, lên xe.”
“Tôi còn phải suy nghĩ một chút.” Lâm Thiệu Huy giả vờ bị ép buộc, nói từ tốn.
Một giây sau, anh đã vì thế mà hối hận.
Lý Ngãi Quý vươn tay túm lấy lỗ tai anh, sau đó xoay người, lôi anh lên xe.
“Aiya, aiya, đau quá, đau quá!” Lâm Thiệu Huy đau đến nhe răng trợn mắt, thấp giọng kêu lên.
Lý Ngãi Quý không cho Lâm Thiệu Huy cơ hội tiếp tục trì hoãn, cô nhét nửa người trên của anh vào trong xe, sau đó nhấc chân đạp vào mông anh, đá anh thẳng lên xe.
“Cô cả đây bỏ cả tôn nghiêm mời anh đi mua sắm cùng, vậy mà anh còn lề mề chậm chạp, ngoan ngoãn một chút đi!” Lý Ngãi Quý khiển trách.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại, Lý Ngãi Quý bước tới ghế lái, khởi động xe, lái xe đến khu phố sầm uất.
Ngồi ở ghế sau, Lâm Thiệu Huy xoa xoa vành tai bị kéo của mình, cười toe toét.
“Cô cả, cô đâu có giống là đang mời tôi đi mua sắm chứ? Rõ ràng là đang bắt cóc!”
Lý Ngãi Quý cười trộm liếc nhìn Lâm Thiệu Huy trong kính chiếu hậu, nhíu mày nói:
“Cho dù là bắt cóc thật, vậy thì có vấn đề gì? Cô cả đây có đầy người xếp hàng theo đuổi, chỉ cần tôi kít một tiếng, những thiếu gia quyền quý kia lập tức sẽ cùng tôi đi mua sắm, tin không?”
Lâm Thiệu Huy không nghi ngờ điều này.
Là chủ tịch của Tập đoàn dược phẩm Hoa Thiên, bảo vật trên tay Thái Đẩu Dược lão, Lý Ngãi Quý muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc.
Có thể có quan hệ với Lý Ngãi Quý, từ bất kỳ khía cạnh nào cũng là một lợi thế.
“Khụ khụ,” Lâm Thiệu Huy ho hai tiếng, đưa ngón tay sờ mũi: “Cô cả, tôi không thể không nhắc cô. Những người được gọi là người theo đuổi cô đều là những anh chàng đẹp trai, chưa vợ con, gia cảnh bề thế, còn tôi là một người đàn ông đã có gia đình. Cô không sợ người khác nhận xét bậy bạ sao?”
Lý Ngãi Quý hừ lạnh: “Cô cả đây không quan tâm, tôi thích ở bên ai là quyền tự do của tôi. Hơn nữa tôi chỉ rủ anh đi mua sắm với tôi thôi, cũng không xảy ra chuyện gì khác, anh lo gì chứ?”
Lâm Thiệu Huy cười nói: “Được thôi, vậy tôi chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lý Ngãi Quý nghĩ đến địa vị gia đình của Lâm Thiệu Huy, không khỏi lắc đầu thở dài.
“Này, tôi nói Lâm Thiệu Huy anh, anh ở trong nhà họ Bạch không được chào đón như thế, cả nhà người ta đều đối xử với anh như một con chó. Sao anh chịu đựng được hay vậy?”
Lâm Thiệu Huy hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói:
“Khi cô thật lòng yêu ai đó, cô sẽ cam tâm từ bỏ một vài thứ vì người ấy.”
Nhìn vẻ ngoài hờ hững của Lâm Thiệu Huy, Lý Ngãi Quý nhận ra Bạch Tố Y chiếm trong lòng anh vị trí quan trọng đến thế nào.
Cô lấy gì chiến thắng Bạch Tố Y chứ?
“Cô ấy có phúc mà không biết hưởng, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận.”
Lý Ngãi Quý hư hỏng nói.
Lâm Thiệu Huy không kìm được bật cười:
“Cô muốn tôi ly hôn đến vậy sao?”
“Tất nhiên là không, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cô ấy.”
Lý Ngãi Quý khẳng định chắc nịch, cô sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc.
Nhưng vào lúc này, Lâm Thiệu Huy nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ngọc Trân.
“Lâm Thiệu Huy, về nhà ngay cho tôi! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”
Thẩm Ngọc Trân rống lên một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Thiệu Huy cười khổ, biết lại là đám người Vương Diễm Lệ giở trò quỷ.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy biểu hiện của Lâm Thiệu Huy không ổn, Lý Ngãi Quý nghi ngờ hỏi.
Lâm Thiệu Huy bực bội nhìn cô chằm chằm:
“Còn không phải là tại cô à? Bây giờ mẹ vợ tôi đang tìm tôi để tính sổ đây.”
Thủ phạm lại còn mặt mũi hỏi anh có chuyện gì nữa sao?
Lý Ngãi Quý cười khúc khích, nói:
“Vậy anh có muốn tôi đến thăm nhà anh để nói rõ thay anh không?” .
“Đừng, tuyệt đối đừng!”
Lâm Thiệu Huy vội lắc đầu, nếu để cho Lý Ngãi Quý đến nhà mình, đó mới là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
“Khi nào chúng ta có thời gian lại hẹn, tôi về nhà trước.”
Lâm Thiệu Huy xua tay, rồi chạy đi nhanh như một làn khói.
“Đồ hèn nhát! Đồ sợ vợ!”
Lý Ngãi Quý tức giận giậm chân.
Không lâu sau, Lâm Thiệu Huy trở về nhà.
Vừa bước vào nhà, anh đã nhìn thấy khuôn mặt xấu xa nhưng đầy nham hiểm của Vương Diễm Lệ và những người khác.
Ngay cả vẻ mặt của Thẩm Ngọc Trân lúc này cũng trở nên khó coi, rõ ràng trước khi anh trở về, Vương Diễm Lệ đã đổ thêm dầu vào lửa.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy trở về, tất cả đều nở nụ cười lạnh.
Mà Vương Diễm Lệ thậm chí còn cáo mượn oai hùm mà hét to:
“Lâm Thiệu Huy, cậu còn không mau quỳ xuống nhận lỗi?”
Hả?
Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy sầm xuống, anh nhìn Vương Diễm Lệ đầy sát khí.
Toàn thân Vương Diễm Lệ lập tức run lên, bà ta cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.
Đôi mắt của thằng nhóc này quá đáng sợ, như sắp ăn thịt người đến nơi vậy.
“Lâm Thiệu Huy, cậu và Lý Ngãi Quý kỳ lạ kia rốt cuộc là sao vậy? Họ nói đều là thật sao?”
Thẩm Ngọc Trân chất vấn Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt khó chịu.
Mà lúc này!
Bạch Tố Y ở bên cạnh nói với Thẩm Ngọc Trân:
“Mẹ, mẹ đang nói nhảm nhí gì vậy, cô Lý chỉ là đối tác của chúng ta, tiếp xúc với Lâm Thiệu Huy là chuyện bình thường mà.”
Thật ra cô cũng vô cùng băn khoăn với mối quan hệ giữa Lý Ngãi Quý và Lâm Thiệu Huy, nhưng cô không muốn mất Lâm Thiệu Huy nên chỉ biết nuốt giận vào lòng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô lo lắng một khi sự thật bị bại lộ thì Lâm Thiệu Huy sẽ vĩnh viễn rời xa cô, rời xa mái ấm này mãi mãi.
“Lâm Thiệu Huy, giải thích cho tôi nhanh lên!”
Bạch Tố Y hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy, lúc này cho dù Lâm Thiệu Huy nói gì, cô cũng sẽ tin.
Mà Thẩm Ngọc Trân lúc này cũng có chút tâm phiền ý loạn, vừa rồi còn bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng, cho nên bây giờ bình tĩnh lại, trong lòng có chút sợ hãi.
Ngộ nhỡ Lâm Thiệu Huy thực sự thẹn quá hóa giận, rời khỏi ngôi nhà này mãi mãi thì thế nào?
Phải biết!
Ngày nay phàm là đàn ông có chút ít năng lực, có tam thê tứ thiếp không phải chuyện rất bình thường sao?
Chỉ cần Lâm Thiệu Huy vẫn còn gia đình này trong lòng, có Bạch Tố Y chẳng phải là đủ rồi sao?
Bà có làm quá mọi chuyện lên không?
Nhưng hối hận cũng đã quá muộn rồi!
Lâm Thiệu Huy đã ở đây!
Mà ngay lúc này!
Lâm Thiệu Huy cười nhẹ, sải bước về phía trước, nói:
“Lý Ngãi Quý và con trong sạch, chỉ là hai người bạn bình thường!”