Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1538
Cô hiểu rồi!
Bạch Tố Y đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Chẳng trách thần y Lâm lại đồng ý hợp tác với tập đoàn Bạch Lạc nhỏ nhỏ của bọn họ, vì sao mỗi lần cô gặp nguy hiểm Thần y Lâm lại đưa tay giúp cô.
Hóa ra thần y Lâm chính là Lâm Thiệu Huy, chồng của cô!
Bạch Tố Y biết mình lúc này phải vui vẻ nở nụ cười mới phải, nhưng cô lại chẳng thể kìm chế nổi mà rơi nước mắt.
Nụ cười rưng rưng nước mắt.
Hóa ra là anh!
Từ đầu đến cuối đều là anh!
Bảo vệ em tránh khỏi bão tố!
Từ trước đến nay Bạch Tố Y luôn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, nhưng bây giờ cô nhận ra không phải do mình may mắn.
Mà là luôn có một người đi sau bảo vệ cô, sắp xếp tất cả mọi chuyện cho cô.
Câu nói của đám người Vương Hữu Tài giống như sét đánh giữa trời quang!
Chỉ trong chớp mắt truyền ra khắp cả hội trường.
Lúc này đây ai cũng cảm thấy cổ họng như bị bóp chặt, hít thở không thông.
Những đôi mắt tràn ngập sự khiếp sợ, dường như có người còn muốn rớt cả mắt ra.
Tất cả đều vô cùng hoảng sợ và kinh ngạc!
Đám người Trương Hằng trợn tròn mắt!
Còn đám người nhà họ Tống lại sắp điên rồi!
Cảnh tượng trước mắt này đối với họ mà nói quả thực quá đả kích, dường như có thể hủy diệt bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng!
Tâm trạng vui sướng trước đó biến mất, cảm giác giống như từ trên trời rơi xuống địa ngục.
Thình thịch!
Tống Diệu Vinh sợ tới mức ngã từ trên ghế xuống, khuôn mặt tràn ngập sự thống khổ lẩm bẩm:
“Không phải như thế này, không phải! Tại sao lại như vậy chứ!”
Còn Tống Tĩnh Đằng cùng Tống Tỉ Nguyệt rõ ràng đứng bên cạnh ông ta, vậy mà lại không đi tới đỡ ông ta dậy.
Bởi vì bọn họ lúc này cũng giống như Tống Diệu Vinh vậy, hoàn toàn không dám tin.
Hô hấp khó khăn!
Cảm xúc mãnh liệt!
Bọn họ cảm giác não của mình như chết cứng!
Lâm Thiệu Huy lại là vị thần y Lâm thần bí kia?
Con mẹ nó sao có thể chứ!
Thằng đó không phải kẻ ăn bám phụ nữ sao?
Sao lại trở thành thần y Lâm được chứ?
Mơ!
Nhất định là bọn họ đang nằm mơ!
“Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại cho tao!”
Tống Tĩnh Đằng mạnh tay tát mình một cái, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Mọi chuyện trước mắt đều là thật, lần này hắn ta chết chắc rồi.
Đến cả người phụ nữ của thần y Lâm cũng dám động vào, bây giờ ngay cả Tống Diệu Vinh cũng không thể cứu được hắn ta.
Mọi người nhìn đám người Vương Hữu Tài đang cung kính khom lưng với Lâm Thiệu Huy, lồng ngực như muốn nổ tung.
Kẻ không đáng để mắt tới nhất, kẻ vô dụng nhất trong trận đấu này lại là thần y Lâm?
Ông trời đúng là đùa giỡn bọn họ mà!
Cả hội trường trong nháy mắt rơi vào im lặng.
Mọi người im lặng không phải là không muốn nói chuyện, mà là cổ họng bọn họ giống như bị người bóp chặt không thể nào nói được.
Chỉ riêng cảnh tượng trước mắt này đã khiến người ta không thể nào tin tưởng được!
Tống Diệu Vinh rốt cuộc không nhịn được, điên loạn hô lên:
“Bộ trưởng Quân, ông Chu, ông Từ, có phải mấy người nhầm rồi không, nó chỉ là đứa con hoang, không thể nào là thần y Lâm được, các ông...”
Ông ta không thể nào chấp nhận được chuyện Lâm Thiệu Huy là thần y Lâm.
“Câm miệng!”
Ông ta vừa nói xong câu này, Trương Hà Quân tức giận quát lên:
“Nếu ông còn dám sỉ nhục thần y Lâm thêm một câu, tôi đảm bảo sẽ giết hết cả nhà họ Tống các ông!”
Ầm!
Nghe thấy vậy, Tống Diệu Vinh và đám người nhà họ Tống rùng mình một cái, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Bọn họ tin Trương Hà Quân có năng lực này.
Thấy thái độ này của Trương Hà Quân, Tống Diệu Vinh hoàn toàn tuyệt vọng.
Bởi vì bây giờ, ông ta có thể khẳng định người đàn ông trước mắt này chinh là thần y Lâm.
“Thần y Lâm, có cần tôi giết chết hết bọn họ hay không?”
Trương Hà Quân nhiệt tình hỏi, dáng vẻ lấy lòng.
Những lời này của Trương Hà Quân suýt chút nữa khiến đám người nhà họ Tống ngất đi, cả đám sợ hãi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Bọn họ có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mạng sống của mình lại nằm trong tay kẻ vô dụng mà bản thân miệt thị.
Bạch Tố Y đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Chẳng trách thần y Lâm lại đồng ý hợp tác với tập đoàn Bạch Lạc nhỏ nhỏ của bọn họ, vì sao mỗi lần cô gặp nguy hiểm Thần y Lâm lại đưa tay giúp cô.
Hóa ra thần y Lâm chính là Lâm Thiệu Huy, chồng của cô!
Bạch Tố Y biết mình lúc này phải vui vẻ nở nụ cười mới phải, nhưng cô lại chẳng thể kìm chế nổi mà rơi nước mắt.
Nụ cười rưng rưng nước mắt.
Hóa ra là anh!
Từ đầu đến cuối đều là anh!
Bảo vệ em tránh khỏi bão tố!
Từ trước đến nay Bạch Tố Y luôn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, nhưng bây giờ cô nhận ra không phải do mình may mắn.
Mà là luôn có một người đi sau bảo vệ cô, sắp xếp tất cả mọi chuyện cho cô.
Câu nói của đám người Vương Hữu Tài giống như sét đánh giữa trời quang!
Chỉ trong chớp mắt truyền ra khắp cả hội trường.
Lúc này đây ai cũng cảm thấy cổ họng như bị bóp chặt, hít thở không thông.
Những đôi mắt tràn ngập sự khiếp sợ, dường như có người còn muốn rớt cả mắt ra.
Tất cả đều vô cùng hoảng sợ và kinh ngạc!
Đám người Trương Hằng trợn tròn mắt!
Còn đám người nhà họ Tống lại sắp điên rồi!
Cảnh tượng trước mắt này đối với họ mà nói quả thực quá đả kích, dường như có thể hủy diệt bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng!
Tâm trạng vui sướng trước đó biến mất, cảm giác giống như từ trên trời rơi xuống địa ngục.
Thình thịch!
Tống Diệu Vinh sợ tới mức ngã từ trên ghế xuống, khuôn mặt tràn ngập sự thống khổ lẩm bẩm:
“Không phải như thế này, không phải! Tại sao lại như vậy chứ!”
Còn Tống Tĩnh Đằng cùng Tống Tỉ Nguyệt rõ ràng đứng bên cạnh ông ta, vậy mà lại không đi tới đỡ ông ta dậy.
Bởi vì bọn họ lúc này cũng giống như Tống Diệu Vinh vậy, hoàn toàn không dám tin.
Hô hấp khó khăn!
Cảm xúc mãnh liệt!
Bọn họ cảm giác não của mình như chết cứng!
Lâm Thiệu Huy lại là vị thần y Lâm thần bí kia?
Con mẹ nó sao có thể chứ!
Thằng đó không phải kẻ ăn bám phụ nữ sao?
Sao lại trở thành thần y Lâm được chứ?
Mơ!
Nhất định là bọn họ đang nằm mơ!
“Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại cho tao!”
Tống Tĩnh Đằng mạnh tay tát mình một cái, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Mọi chuyện trước mắt đều là thật, lần này hắn ta chết chắc rồi.
Đến cả người phụ nữ của thần y Lâm cũng dám động vào, bây giờ ngay cả Tống Diệu Vinh cũng không thể cứu được hắn ta.
Mọi người nhìn đám người Vương Hữu Tài đang cung kính khom lưng với Lâm Thiệu Huy, lồng ngực như muốn nổ tung.
Kẻ không đáng để mắt tới nhất, kẻ vô dụng nhất trong trận đấu này lại là thần y Lâm?
Ông trời đúng là đùa giỡn bọn họ mà!
Cả hội trường trong nháy mắt rơi vào im lặng.
Mọi người im lặng không phải là không muốn nói chuyện, mà là cổ họng bọn họ giống như bị người bóp chặt không thể nào nói được.
Chỉ riêng cảnh tượng trước mắt này đã khiến người ta không thể nào tin tưởng được!
Tống Diệu Vinh rốt cuộc không nhịn được, điên loạn hô lên:
“Bộ trưởng Quân, ông Chu, ông Từ, có phải mấy người nhầm rồi không, nó chỉ là đứa con hoang, không thể nào là thần y Lâm được, các ông...”
Ông ta không thể nào chấp nhận được chuyện Lâm Thiệu Huy là thần y Lâm.
“Câm miệng!”
Ông ta vừa nói xong câu này, Trương Hà Quân tức giận quát lên:
“Nếu ông còn dám sỉ nhục thần y Lâm thêm một câu, tôi đảm bảo sẽ giết hết cả nhà họ Tống các ông!”
Ầm!
Nghe thấy vậy, Tống Diệu Vinh và đám người nhà họ Tống rùng mình một cái, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Bọn họ tin Trương Hà Quân có năng lực này.
Thấy thái độ này của Trương Hà Quân, Tống Diệu Vinh hoàn toàn tuyệt vọng.
Bởi vì bây giờ, ông ta có thể khẳng định người đàn ông trước mắt này chinh là thần y Lâm.
“Thần y Lâm, có cần tôi giết chết hết bọn họ hay không?”
Trương Hà Quân nhiệt tình hỏi, dáng vẻ lấy lòng.
Những lời này của Trương Hà Quân suýt chút nữa khiến đám người nhà họ Tống ngất đi, cả đám sợ hãi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Bọn họ có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mạng sống của mình lại nằm trong tay kẻ vô dụng mà bản thân miệt thị.