Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1276-1280
Kẻ lừa gạt?
Trong nháy mắt mọi người đều trở nên cảnh giác, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy tràn đầy sự căm thù.
(D)
Dễ nhận thấy họ cũng cảm thấy rằng Lâm Thiệu Huy không có lòng tốt gì!
Còn bản thân Lý Phi Vân cũng đứng ngơ tại chỗ.
Ông ấy biết rõ Lâm Thiệu Huy không phải là kẻ lừa gạt, nhưng ông ấy cũng không ngờ được, Lâm Thiệu Huy còn không có cả việc làm?
Chẳng lẽ nói là mình thực sự đã nhìn lầm sao?
Mà lúc này, Lý Thu Nhàn lại nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, bộ dạng giống như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy: "Lâm Thiệu Huy, nói đi! Anh có phải là tên lừa gạt không hả, có phải anh muốn lừa tiền ba tôi không?"
Cô ta biết, Lý Phi Vân thương Lâm Thiệu Huy nhất, Lâm Thiệu Huy rất có thể dựa vào điểm này để lừa gạt.
Cũng không chờ Lâm Thiệu Huy nói, Lý Phi Vân liền bực mình nói: "Đừng nói bây! Không có việc làm thì không có việc làm, cũng là con trai của tôi!"
"Lâm Thiệu Huy, không tiền thì cứ nói với chú Vân, đều là người một nhà cả!"
Gì cơ?
Vẻ mặt Lý Thu Nhàn liền thay đổi, khó thể tin mà nhìn Lý Phi Vân: "Ba, ba!"
Rõ ràng Lâm Thiệu Huy là tên lừa gạt!
Nhưng Lý Phi Vân biết thế nhưng vẫn một mực bao che cho anh? Thậm chí còn định chủ động cho anh tiền?
Như vậy thực sự là điên rồi!
Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh cảm thấy rất ấm lòng, anh có thể cảm nhận được rõ ràng Lý Phi Vân thương anh từ tận đáy lòng, tận trong xương cốt.
Người khác kính nể anh!
Sợ hãi anh!
Nhưng Lý Phi Vân lại yêu thương anh!
Thực sự xem anh như là con trai mình!
Nhìn thấy vậy, trong mắt Chu Minh Trạch ngập tràn hận ý, sau đó mỉa mai: "Không phải chỉ là tiền sao? Đồ vô dụng, tập đoàn của tôi vừa đúng lúc thiếu bảo vệ cánh cửa đấy!"
"Như vậy đi, cậu đi trông cổng cho tôi, tôi nể việc cậu quen biết với nhà họ Lý, mỗi tháng tôi cho cậu ba vạn, thế nào, ha ha ha!"
Ba van?
Mọi người ở đây đều cảm thấy ghen tỵ!
Chỉ là một người cnah cổng, một tháng kiếm ba vạn?
Trời ơi!
Này cũng quá xa xỉ rồi?
"Thiệu Huy, còn không nhanh cảm ơn Minh Trạch đi, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, cháu đừng bỏ lỡ!"
Vương Diễm Lệ vội vàng thúc giục.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy mỉm cười lắc đầu nói: "Không cần đâu dì Lệ, bây giờ cháu đang rất tốt!"
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười lạnh, hơn nữa còn là kiểu cười ra tiếng, không hề che giấu sự khinh thường mà coi nhẹ của mình.
Rất tốt?
Một tên vô dụng không có việc làm ngồi chờ chết mà rất tốt sao?
Người đàn ông này, thực sự là rác rưởi mà!
Mà biểu cảm Vương Diễm Lệ liền cứng đờ, trên mặt hiền ra một chút không vui.
Đưa không cho một trăm triệu cũng không muốn, thà ngồi ăn chờ chết, thực sự là một tên không biết phấn đấu mà!
Nếu như Lý Thu Nhàn theo anh thật, còn không biết thảm như thế nào!
Nhưng mà, Lý Phi Vân liền nổi giận nói: "Con tôi còn có thể thăng quan tiến chức làm nhân vật quan trọng, cậu lại cho nó làm bảo vệ? Xem thường ai thế hả?"Những lời ông ấy nói, không những không làm cho người khác đồng cảm, mà mọi người lại càng khinh bỉ.
Cảm thấy là ông ấy điên rồi, mới có thể cảm thấy tên vô dụng không biết phấn đấu như Lâm Thiệu Huy có thể thông quan tiến chức!
Ha ha ha!
Chu Minh Trạch cười không ngớt, điên cuồng mà cười, đồng thời giơ ngón cái lên với Lâm Thiệu Huy: "Đỉnh đấy! Ngồi ăn chờ chết còn có thể nói hùng hồn vô liêm sỉ như vậy, tôi khâm phục cậu!"
"Em yêu à, em thấy đấy không phải là anh không giúp anh em, mà là anh ta thực sự là bùn nhão không trét được tường!"
Hù!
Nghe thấy vậy, Lý Thu Nhàn cũng lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: "Anh đừng có nói vậy, anh ta không phải anh của em! Còn có anh quản anh ta làm gì, anh ta thà cả đời làm một tên vô dụng, liên quan gì đến em?"
"Lâm Thiệu Huy, anh cút đi được rồi! Đừng đến nhà tôi buồn nôn nữa!"
Ầm!
Lời này vừa nói ra, làm cho Lý Phi Vân tức điên lên, đột nhiên ông ấy đập bàn, hai tròng mắt như muốn nhảy ra, tức giận mà chỉ vào Lý Thu Nhàn: "Con nói lại một lần nữa xem nào?"
Lý Thu Nhàn có chút kinh ngạc, sau đó lại đẩy Chu Minh Trạch lên.
Chu Minh Trạch liền cười lạnh: "Lý Thu Nhàn nói không sai, tên vô dụng này làm cho chúng ta thấy ghê tởm, cho nên con muốn cậu ta cút đi!"
"Nếu không, con sẽ bảo vệ sĩ của con, đánh gãy chân cậu ta!"
Cái gì?
Vẻ mặt Lý Phi Vân liền trở nên vô cùng khó coi, chỉ thẳng mặt Lý Thu Nhàn: "Lý Thu Nhàn, cái loại như con, có lông có cánh rồi đúng không? Cho rằng gả chồng rồi, thì có thể không thèm để ba vào mắt nữa đúng không, bảo chồng con đứng ra dằn mặt ba đúng không?"
Mà vẻ mặt Lý Thu Nhàn lạnh nhạt, dường như cũng thể hiện thái độ của mình.
Đột nhiên, Lý Phi Vân tức giận, sắc mặt trắng bệch, cả người trở nên kiệt sức mà ngã lên ghế
"Ông Vân!"
Mọi người đều cảm thấy sợ hãi, ồn ào kêu lên!
Bọn họ đều biết, Lý Phi Vân có huyết áp cao, tuyệt đối không được tức giận!
Lý Phi Vân tức giận không nói được câu nào.
Nuôi con gái lớn đến như vậy, kết quả con gái tìm được một người đàn ông rồi, liền để chồng mình đối nghịch với ba ruột của mình, có người ba nào không đau lòng chứ?
Càng quá đáng hơn chính là lúc này Lý Thu Nhàn vẫn lạnh nhạt như cũ, không thèm liếc nhìn Lý Phi Vân một cái, giống như người đang phát bệnh không phải là ba ruột của cô ta vậy.
"Lâm Thiệu Huy, cháu cũng nhìn thấy chú cháu không thoải mái rồi, hôm nay cháu vẫn là về trước đi, đừng gây sự nữa!"
Vương Diễm Lệ mất hứng nói, ra lệnh đuổi khách với Lâm Thiệu Huy.
"Đúng đấy Lâm Thiệu Huy, chuyện nhà người ta, một người ngoài như cậu xen vào làm gì? Thực sự xem mình là người nhà họ Lý hả?"
"Ha ha ha, từ nhỏ tôi đã nhìn ra đứa nhóc này không có tiền đồ rồi, quả nhiên đúng vậy! Giờ lớn lên rồi thực sự dựa vào lừa gạt mà kiếm sống!"
"Cậu nhanh chóng đi đi đồ sao chổi, nhìn xem đã làm cho chú Vân của
cậu tức ra dạng gì rồi đi?"
Những người hàng xóm kia liền quở trách, giờ bọn họ phải nịnh hót Chu Minh Trạch, điên cuồng công kích Lâm Thiệu Huy.Bộ dạng như muốn giẫm nát chân Lâm Thiệu Huy vậy.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại bất ngờ cười lên, thản nhiên mà nhìn về phía mọi người: "Các người, chắc chắn muốn tôi đi sao?"
Xôn xao!
Sau khi nghe thấy vậy, đám người Chu Minh Trạch và Lý Thu Nhàn giống như nghe được chuyện cười vậy, một đám cười ồ lên.
Trên mặt tràn ngập sự khinh thường!
"Muốn cút thì cứ cút đi, bớt ra vẻ đi! Làm như mình có thân phận gì lớn. lắm không bằng!"
Lý Thu Nhàn chán ghét nói, sự khinh thường trong mắt lại càng đậm hơn.
Giọng điệu của Lâm Thiệu Huy cứ như giờ chỉ cần anh rời đi, toàn bộ bọn họ sẽ hối hận vậy, thực sự là nực cười!
Nực cười mà!
Lúc này trong mắt mọi người, Lâm Thiệu Huy là một trò cười!
Một tên vô dụng, nói cút thì cút, còn tỏ vẻ hơn người gì?
Thế còn cố ra vẻ?
Thực sự tưởng rằng có ai sẽ giữ anh lại hay sao?
Ngay lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng không nói gì nữa, mặt mang theo nụ cười mà gật đầu: "Được, vậy tôi về trước!"
Nếu như những người này đã không muốn nhìn, thì anh cũng không cần
phải ở lại đây nữa.
Lúc này, thậm chí Lâm Thiệu Huy cũng không thèm mà nói ra thân phận của mình, bởi vì trong mắt anh, những người này không có tư cách được biết!
Nói xong, Lâm Thiệu Huy đứng dậy định rời đi.
Mà lúc này vẻ mặt mọi người đều kinh thường, căn bản không ai xem anh ra gì!
Nhưng mà lúc này, một giọng nói truyền từ ngoài đến, lại làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Tướng quân Bạch Hổ đến rồi!"
Cái gì cơ?
Mọi người đều xôn xao lên.
Từng cặp mắt đều nhìn chằm chằm ra cổng!
Tướng quân Bạch Hổ không phải là chiến tướng ba sao của quân đoàn Bạch Hổ sao?
Tất cả mọi người đều biết, Bạch Hổ là học sinh cưng của chiến thần Long Hổ, đến dưới trướng của Tướng Huy!
Sự tồn tại như thế này, sao lại đến một nhà họ Lý nho nhỏ?
Lập tức mọi người đều vừa mừng lại vừa lo.
Hoàn toàn bị chấn động rồi.
Những gương mặt đều hiện lên vẻ mặt khó tin.
Mà lúc này Lý Thu Nhàn cũng không thể tưởng tượng được mà nhìn về Chu Minh Trạch, thán phục nói: "Minh Trạch, tướng dưới trướng của Tướng Huy, thế mà lại đích thân đến gặp anh?"
Xôn xao!
Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn về Chu Minh Trạch, chiến tướng Bạch Hổ tìm đến Chu Minh Trạch?
Chu Minh Trạch không những giành được tư cách tham gia tiệc của Tướng Huy, mà còn làm cho chiến tướng Bạch Hổ đến gặp mình?
Này cũng quá lợi hại rồi?
Trong nháy mắt không khí liền trở nên yên lặng.
Mọi người đều nhìn ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Chu Minh Trạch, trong đó còn mang theo vẻ kính nể vã hâm mộ.
Ngay cả Vương Diễm Lệ và Lý Phi Vân nghe thấy vậy, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kinh ngạc đến không thể nói được gì?Có thể quen biết được với thân vệ của Tướng Huy, như vậy thì quen biết với Tướng Huy cũng là vấn đề thời gian thôi.
Sau này, quả nhiên Chu Minh Trạch sẽ được vạn người chú ý, mọi người đều tôn sung nhìn anh ra.
Ngay cả Chu Minh Trạch cũng ngẩn người ra.
Chẳng lẽ nói, chiến tướng Bạch Hổ kia thực sự đến tìm mình?
Nhưng mình có quen ông ấy đâu!
Nhưng mà, anh ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong phòng này, ngoại trừ anh ta thì còn ai có tư cách có thể làm cho chiến tướng Bạch Hổ đích
thân đến thăm nữa?
Lập tức, anh ta liền đắc ý mà nói: "Bình tĩnh chút nào, không phải chỉ là chiến tướng Bạch Hổ thôi sao, có gì ngạc nhiên đâu, chắc là đến mời tôi
tham gia tiệc của Tướng Huy ấy mà!"
"Các người đừng có nói linh tinh, tránh mất mặt tôi!"
Ầm!
Vừa nghe câu này!
Toàn bộ hội trường đều hoàn toàn trở nên nhốn nháo !
Lý Thu Nhàn trực tiếp bổ nhào về phía Chu Minh Trạch, ôm mặt anh ta hôn một cách mãnh liệt:
0
"Cục cưng à, anh quá lợi hại rồi! Có thể gả cho anh, em thật sự là quá hạnh phúc rồi!"
“Trời ạ! Ông Lý, con rể nhà ông thế mà lại làm cho Bạch Hổ đích thân mở tiệc. Điều này quá khiến người ta kinh ngạc rồi rồi? Các vị đại lão cấp tỉnh không có vinh hạnh lớn đến như vậy!"
“Quả nhiên rồi! Con rể nhà các ông cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ đâu!”
Tất cả mọi người ở thời điểm này không ngừng nịnh bợ, vẻ mặt nịnh nọt vô cùng.
Không phải chỉ có bọn họ!
Ngay cả Lý Phi Vân lúc này cũng bị làm cho kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.
Thằng nhóc này vậy mà lại có bản lĩnh như vậy?
Vốn tưởng rằng Chu Minh Trạch là loại công tử bột, nhưng vì gia cảnh khá giả nên cái đuôi của anh ta luôn vểnh lên trời.
Nhưng mà cũng không ngờ được, anh ta như vậy mà lại có bản lĩnh đến
thế, có thể khiến cho Tướng Huy ra lệnh cho thân vệ của anh đến mời, bản thân thật sự là đánh giá thấp anh ta sao?
Còn hơn thế nữa!
Nghe nói chiến tướng Bạch Hổ đến tìm anh ta, Chu Minh Trạch tưởng chừng như vểnh hết đuôi lên trời.
Ngay tức thì, liền đem bộ mặt khinh thường nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, châm chọc nói:
“Cái đồ vô dụng như cậu còn không mau cút đi?”
Ở bên cạnh, Vương Diễm Lệ cũng tiếp lời nói:
“Lâm Thiệu Huy, hay là anh đi trước đi, đừng vô tình mà xúc phạm chiến tướng Bạch Hổ, như vậy là không tốt rồi. Đó không phải chuyện mà người thường như chúng ta có thể xúc phạm đến.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, như thể đang nhìn một một chú hề biết nhảy nhót, thoạt có vẻ buồn cười.
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Chu Minh Trạch nở một nụ cười đầy ẩn ý:
"Cậu có chắc là chiến tướng Bạch Hổ là tới tìm cậu không?"
Cái gì!
Tất cả mọi người đều sững sờ. Câu nói của người này là có ý gì đây?Ngoài Chu Minh Trạch ra, ở đây còn có ai có tư cách để cho chiến tướng Bạch Hổ tới cửa hỏi thăm? "Thiệu Huy, bỏ đi! Cậu đi trước đi!"
Lý Phi Vân cũng cau mày nói, anh ta đánh giá thấp năng lực của Chu
Minh Trạch, cái này nếu như là muốn ghi hận Lâm Thiệu Huy, vậy nửa đời sau của Lâm Thiệu Huy thật sự sẽ rất thảm.
Lúc này, anh ta chỉ có thể thúc giục Lâm Thiệu Huy rời đi trước.
Mà Chu Minh Trạch vừa nghe lời này của Lâm Thiệu Huy, nhất thời liền nở nụ cười, ồ ạt nói một cách đắc ý:
" không phải tới gặp tôi. Chẳng lẽ là tới tìm anh sao?"
Theo ý của anh ta, Chiến tướng Bạch Hổ chính là tới đây mời anh ta. !
Tuyệt đối không thể có chuyện xảy ra ngoài ý muốn!
"
Mọi người đều khinh thường nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, tìm thứ rác rưới này? Làm sao có thể chứ?
Chính là bộ dạng không có gì xuất sắc của Lâm Thiệu Huy, ngay cả việc làm cũng không có, một người đàn ông vô dụng như vậy có tư cách lại khiến Tướng Huy đích thân tới mời?
Trừ khi Tướng Huy bị mù!
Tuy nhiên, một nửa đám đông dường như không nghe thấy lời chế giễu của mọi người, cười như không cười nói:
"Lỡ như, thật sự đến tìm tôi thì sao?"
Há?
Thời khắc nghe đến điều này, mọi người đầu tiên là sững sờ. .
Ngay sau đó, liền điên cuồng bật cười
hahaha!
" Mấy người nghe rõ chưa? Cái thứ rác rưởi này thực sự nói rằng chiến tướng Bạch Hổ là đến tìm anh ta?"
"Lâm Thiệu Huy, anh có thể cần mặt mũi không? Anh cũng không vẩy bọt nước tiểu mà xem xem bản thân có tư cách gì để Bạch Hổ phải đi mời kẻ có vẻ ngoài cặn bã như anh chứ?”
Ánh mắt Lý Thu Nhàn lộ ra vẻ chán ghét cực điểm, hoàn toàn khiến người khác ghét bỏ.
Những người kia vẻ mặt cũng khinh thường, sắc mặt trở nên ảm đạm.
"Đời sau của anh làm sao để miệng đầy khói xe? Cứ như vậy mà nói hưu nói vượn, anh coi chúng tôi là đồ ngốc à?"
"Loại đàn ông không đáng tin như vậy thì có thể không cần! May mà Lý Thu Nhàn không chọn anh ta. Ông Vân thật sự mù quáng nếu ông ta coi đứa nhóc này như con ruột của mình!”.
Tất cả những lời châm chọc sắc bén này khiến Lý Phi Vân đỏ bừng mặt, lúc này ông ta hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
Thật là quá mất mặt!
Ông ta cũng không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy lại nói những điều viển vông như vậy.
Và vào lúc này!
Cộc cộc cộc ... Một tiếng bước chân bình tĩnh từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó, một người đàn ông cao to vạm vỡ, một bước lớn tiến vào !
Thân hình ông ta tràn đầy sự uy nghiêm có một không hai!
“Chiến tướng Bạch Hổ!”
Nhìn thấy đối thủ, Chu Minh Trạch nhất thời liền nhướng mày trở nên rạng rỡ, nét mặt mang chút cảm giác nịnh nọt, nhanh chóng đến chào hỏi.
Hơn nữa còn chủ động đưa tay ra!
Chỉ là!
Bạch Hổ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nói:
“Cậu là ai?”
Qua!
bầu không khí ngay lúc này hoàn toàn trở nên đông cứng!
Trong nháy mắt mọi người đều trở nên cảnh giác, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy tràn đầy sự căm thù.
(D)
Dễ nhận thấy họ cũng cảm thấy rằng Lâm Thiệu Huy không có lòng tốt gì!
Còn bản thân Lý Phi Vân cũng đứng ngơ tại chỗ.
Ông ấy biết rõ Lâm Thiệu Huy không phải là kẻ lừa gạt, nhưng ông ấy cũng không ngờ được, Lâm Thiệu Huy còn không có cả việc làm?
Chẳng lẽ nói là mình thực sự đã nhìn lầm sao?
Mà lúc này, Lý Thu Nhàn lại nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, bộ dạng giống như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy: "Lâm Thiệu Huy, nói đi! Anh có phải là tên lừa gạt không hả, có phải anh muốn lừa tiền ba tôi không?"
Cô ta biết, Lý Phi Vân thương Lâm Thiệu Huy nhất, Lâm Thiệu Huy rất có thể dựa vào điểm này để lừa gạt.
Cũng không chờ Lâm Thiệu Huy nói, Lý Phi Vân liền bực mình nói: "Đừng nói bây! Không có việc làm thì không có việc làm, cũng là con trai của tôi!"
"Lâm Thiệu Huy, không tiền thì cứ nói với chú Vân, đều là người một nhà cả!"
Gì cơ?
Vẻ mặt Lý Thu Nhàn liền thay đổi, khó thể tin mà nhìn Lý Phi Vân: "Ba, ba!"
Rõ ràng Lâm Thiệu Huy là tên lừa gạt!
Nhưng Lý Phi Vân biết thế nhưng vẫn một mực bao che cho anh? Thậm chí còn định chủ động cho anh tiền?
Như vậy thực sự là điên rồi!
Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh cảm thấy rất ấm lòng, anh có thể cảm nhận được rõ ràng Lý Phi Vân thương anh từ tận đáy lòng, tận trong xương cốt.
Người khác kính nể anh!
Sợ hãi anh!
Nhưng Lý Phi Vân lại yêu thương anh!
Thực sự xem anh như là con trai mình!
Nhìn thấy vậy, trong mắt Chu Minh Trạch ngập tràn hận ý, sau đó mỉa mai: "Không phải chỉ là tiền sao? Đồ vô dụng, tập đoàn của tôi vừa đúng lúc thiếu bảo vệ cánh cửa đấy!"
"Như vậy đi, cậu đi trông cổng cho tôi, tôi nể việc cậu quen biết với nhà họ Lý, mỗi tháng tôi cho cậu ba vạn, thế nào, ha ha ha!"
Ba van?
Mọi người ở đây đều cảm thấy ghen tỵ!
Chỉ là một người cnah cổng, một tháng kiếm ba vạn?
Trời ơi!
Này cũng quá xa xỉ rồi?
"Thiệu Huy, còn không nhanh cảm ơn Minh Trạch đi, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, cháu đừng bỏ lỡ!"
Vương Diễm Lệ vội vàng thúc giục.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy mỉm cười lắc đầu nói: "Không cần đâu dì Lệ, bây giờ cháu đang rất tốt!"
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười lạnh, hơn nữa còn là kiểu cười ra tiếng, không hề che giấu sự khinh thường mà coi nhẹ của mình.
Rất tốt?
Một tên vô dụng không có việc làm ngồi chờ chết mà rất tốt sao?
Người đàn ông này, thực sự là rác rưởi mà!
Mà biểu cảm Vương Diễm Lệ liền cứng đờ, trên mặt hiền ra một chút không vui.
Đưa không cho một trăm triệu cũng không muốn, thà ngồi ăn chờ chết, thực sự là một tên không biết phấn đấu mà!
Nếu như Lý Thu Nhàn theo anh thật, còn không biết thảm như thế nào!
Nhưng mà, Lý Phi Vân liền nổi giận nói: "Con tôi còn có thể thăng quan tiến chức làm nhân vật quan trọng, cậu lại cho nó làm bảo vệ? Xem thường ai thế hả?"Những lời ông ấy nói, không những không làm cho người khác đồng cảm, mà mọi người lại càng khinh bỉ.
Cảm thấy là ông ấy điên rồi, mới có thể cảm thấy tên vô dụng không biết phấn đấu như Lâm Thiệu Huy có thể thông quan tiến chức!
Ha ha ha!
Chu Minh Trạch cười không ngớt, điên cuồng mà cười, đồng thời giơ ngón cái lên với Lâm Thiệu Huy: "Đỉnh đấy! Ngồi ăn chờ chết còn có thể nói hùng hồn vô liêm sỉ như vậy, tôi khâm phục cậu!"
"Em yêu à, em thấy đấy không phải là anh không giúp anh em, mà là anh ta thực sự là bùn nhão không trét được tường!"
Hù!
Nghe thấy vậy, Lý Thu Nhàn cũng lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: "Anh đừng có nói vậy, anh ta không phải anh của em! Còn có anh quản anh ta làm gì, anh ta thà cả đời làm một tên vô dụng, liên quan gì đến em?"
"Lâm Thiệu Huy, anh cút đi được rồi! Đừng đến nhà tôi buồn nôn nữa!"
Ầm!
Lời này vừa nói ra, làm cho Lý Phi Vân tức điên lên, đột nhiên ông ấy đập bàn, hai tròng mắt như muốn nhảy ra, tức giận mà chỉ vào Lý Thu Nhàn: "Con nói lại một lần nữa xem nào?"
Lý Thu Nhàn có chút kinh ngạc, sau đó lại đẩy Chu Minh Trạch lên.
Chu Minh Trạch liền cười lạnh: "Lý Thu Nhàn nói không sai, tên vô dụng này làm cho chúng ta thấy ghê tởm, cho nên con muốn cậu ta cút đi!"
"Nếu không, con sẽ bảo vệ sĩ của con, đánh gãy chân cậu ta!"
Cái gì?
Vẻ mặt Lý Phi Vân liền trở nên vô cùng khó coi, chỉ thẳng mặt Lý Thu Nhàn: "Lý Thu Nhàn, cái loại như con, có lông có cánh rồi đúng không? Cho rằng gả chồng rồi, thì có thể không thèm để ba vào mắt nữa đúng không, bảo chồng con đứng ra dằn mặt ba đúng không?"
Mà vẻ mặt Lý Thu Nhàn lạnh nhạt, dường như cũng thể hiện thái độ của mình.
Đột nhiên, Lý Phi Vân tức giận, sắc mặt trắng bệch, cả người trở nên kiệt sức mà ngã lên ghế
"Ông Vân!"
Mọi người đều cảm thấy sợ hãi, ồn ào kêu lên!
Bọn họ đều biết, Lý Phi Vân có huyết áp cao, tuyệt đối không được tức giận!
Lý Phi Vân tức giận không nói được câu nào.
Nuôi con gái lớn đến như vậy, kết quả con gái tìm được một người đàn ông rồi, liền để chồng mình đối nghịch với ba ruột của mình, có người ba nào không đau lòng chứ?
Càng quá đáng hơn chính là lúc này Lý Thu Nhàn vẫn lạnh nhạt như cũ, không thèm liếc nhìn Lý Phi Vân một cái, giống như người đang phát bệnh không phải là ba ruột của cô ta vậy.
"Lâm Thiệu Huy, cháu cũng nhìn thấy chú cháu không thoải mái rồi, hôm nay cháu vẫn là về trước đi, đừng gây sự nữa!"
Vương Diễm Lệ mất hứng nói, ra lệnh đuổi khách với Lâm Thiệu Huy.
"Đúng đấy Lâm Thiệu Huy, chuyện nhà người ta, một người ngoài như cậu xen vào làm gì? Thực sự xem mình là người nhà họ Lý hả?"
"Ha ha ha, từ nhỏ tôi đã nhìn ra đứa nhóc này không có tiền đồ rồi, quả nhiên đúng vậy! Giờ lớn lên rồi thực sự dựa vào lừa gạt mà kiếm sống!"
"Cậu nhanh chóng đi đi đồ sao chổi, nhìn xem đã làm cho chú Vân của
cậu tức ra dạng gì rồi đi?"
Những người hàng xóm kia liền quở trách, giờ bọn họ phải nịnh hót Chu Minh Trạch, điên cuồng công kích Lâm Thiệu Huy.Bộ dạng như muốn giẫm nát chân Lâm Thiệu Huy vậy.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại bất ngờ cười lên, thản nhiên mà nhìn về phía mọi người: "Các người, chắc chắn muốn tôi đi sao?"
Xôn xao!
Sau khi nghe thấy vậy, đám người Chu Minh Trạch và Lý Thu Nhàn giống như nghe được chuyện cười vậy, một đám cười ồ lên.
Trên mặt tràn ngập sự khinh thường!
"Muốn cút thì cứ cút đi, bớt ra vẻ đi! Làm như mình có thân phận gì lớn. lắm không bằng!"
Lý Thu Nhàn chán ghét nói, sự khinh thường trong mắt lại càng đậm hơn.
Giọng điệu của Lâm Thiệu Huy cứ như giờ chỉ cần anh rời đi, toàn bộ bọn họ sẽ hối hận vậy, thực sự là nực cười!
Nực cười mà!
Lúc này trong mắt mọi người, Lâm Thiệu Huy là một trò cười!
Một tên vô dụng, nói cút thì cút, còn tỏ vẻ hơn người gì?
Thế còn cố ra vẻ?
Thực sự tưởng rằng có ai sẽ giữ anh lại hay sao?
Ngay lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng không nói gì nữa, mặt mang theo nụ cười mà gật đầu: "Được, vậy tôi về trước!"
Nếu như những người này đã không muốn nhìn, thì anh cũng không cần
phải ở lại đây nữa.
Lúc này, thậm chí Lâm Thiệu Huy cũng không thèm mà nói ra thân phận của mình, bởi vì trong mắt anh, những người này không có tư cách được biết!
Nói xong, Lâm Thiệu Huy đứng dậy định rời đi.
Mà lúc này vẻ mặt mọi người đều kinh thường, căn bản không ai xem anh ra gì!
Nhưng mà lúc này, một giọng nói truyền từ ngoài đến, lại làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Tướng quân Bạch Hổ đến rồi!"
Cái gì cơ?
Mọi người đều xôn xao lên.
Từng cặp mắt đều nhìn chằm chằm ra cổng!
Tướng quân Bạch Hổ không phải là chiến tướng ba sao của quân đoàn Bạch Hổ sao?
Tất cả mọi người đều biết, Bạch Hổ là học sinh cưng của chiến thần Long Hổ, đến dưới trướng của Tướng Huy!
Sự tồn tại như thế này, sao lại đến một nhà họ Lý nho nhỏ?
Lập tức mọi người đều vừa mừng lại vừa lo.
Hoàn toàn bị chấn động rồi.
Những gương mặt đều hiện lên vẻ mặt khó tin.
Mà lúc này Lý Thu Nhàn cũng không thể tưởng tượng được mà nhìn về Chu Minh Trạch, thán phục nói: "Minh Trạch, tướng dưới trướng của Tướng Huy, thế mà lại đích thân đến gặp anh?"
Xôn xao!
Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn về Chu Minh Trạch, chiến tướng Bạch Hổ tìm đến Chu Minh Trạch?
Chu Minh Trạch không những giành được tư cách tham gia tiệc của Tướng Huy, mà còn làm cho chiến tướng Bạch Hổ đến gặp mình?
Này cũng quá lợi hại rồi?
Trong nháy mắt không khí liền trở nên yên lặng.
Mọi người đều nhìn ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Chu Minh Trạch, trong đó còn mang theo vẻ kính nể vã hâm mộ.
Ngay cả Vương Diễm Lệ và Lý Phi Vân nghe thấy vậy, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kinh ngạc đến không thể nói được gì?Có thể quen biết được với thân vệ của Tướng Huy, như vậy thì quen biết với Tướng Huy cũng là vấn đề thời gian thôi.
Sau này, quả nhiên Chu Minh Trạch sẽ được vạn người chú ý, mọi người đều tôn sung nhìn anh ra.
Ngay cả Chu Minh Trạch cũng ngẩn người ra.
Chẳng lẽ nói, chiến tướng Bạch Hổ kia thực sự đến tìm mình?
Nhưng mình có quen ông ấy đâu!
Nhưng mà, anh ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong phòng này, ngoại trừ anh ta thì còn ai có tư cách có thể làm cho chiến tướng Bạch Hổ đích
thân đến thăm nữa?
Lập tức, anh ta liền đắc ý mà nói: "Bình tĩnh chút nào, không phải chỉ là chiến tướng Bạch Hổ thôi sao, có gì ngạc nhiên đâu, chắc là đến mời tôi
tham gia tiệc của Tướng Huy ấy mà!"
"Các người đừng có nói linh tinh, tránh mất mặt tôi!"
Ầm!
Vừa nghe câu này!
Toàn bộ hội trường đều hoàn toàn trở nên nhốn nháo !
Lý Thu Nhàn trực tiếp bổ nhào về phía Chu Minh Trạch, ôm mặt anh ta hôn một cách mãnh liệt:
0
"Cục cưng à, anh quá lợi hại rồi! Có thể gả cho anh, em thật sự là quá hạnh phúc rồi!"
“Trời ạ! Ông Lý, con rể nhà ông thế mà lại làm cho Bạch Hổ đích thân mở tiệc. Điều này quá khiến người ta kinh ngạc rồi rồi? Các vị đại lão cấp tỉnh không có vinh hạnh lớn đến như vậy!"
“Quả nhiên rồi! Con rể nhà các ông cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ đâu!”
Tất cả mọi người ở thời điểm này không ngừng nịnh bợ, vẻ mặt nịnh nọt vô cùng.
Không phải chỉ có bọn họ!
Ngay cả Lý Phi Vân lúc này cũng bị làm cho kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.
Thằng nhóc này vậy mà lại có bản lĩnh như vậy?
Vốn tưởng rằng Chu Minh Trạch là loại công tử bột, nhưng vì gia cảnh khá giả nên cái đuôi của anh ta luôn vểnh lên trời.
Nhưng mà cũng không ngờ được, anh ta như vậy mà lại có bản lĩnh đến
thế, có thể khiến cho Tướng Huy ra lệnh cho thân vệ của anh đến mời, bản thân thật sự là đánh giá thấp anh ta sao?
Còn hơn thế nữa!
Nghe nói chiến tướng Bạch Hổ đến tìm anh ta, Chu Minh Trạch tưởng chừng như vểnh hết đuôi lên trời.
Ngay tức thì, liền đem bộ mặt khinh thường nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, châm chọc nói:
“Cái đồ vô dụng như cậu còn không mau cút đi?”
Ở bên cạnh, Vương Diễm Lệ cũng tiếp lời nói:
“Lâm Thiệu Huy, hay là anh đi trước đi, đừng vô tình mà xúc phạm chiến tướng Bạch Hổ, như vậy là không tốt rồi. Đó không phải chuyện mà người thường như chúng ta có thể xúc phạm đến.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, như thể đang nhìn một một chú hề biết nhảy nhót, thoạt có vẻ buồn cười.
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Chu Minh Trạch nở một nụ cười đầy ẩn ý:
"Cậu có chắc là chiến tướng Bạch Hổ là tới tìm cậu không?"
Cái gì!
Tất cả mọi người đều sững sờ. Câu nói của người này là có ý gì đây?Ngoài Chu Minh Trạch ra, ở đây còn có ai có tư cách để cho chiến tướng Bạch Hổ tới cửa hỏi thăm? "Thiệu Huy, bỏ đi! Cậu đi trước đi!"
Lý Phi Vân cũng cau mày nói, anh ta đánh giá thấp năng lực của Chu
Minh Trạch, cái này nếu như là muốn ghi hận Lâm Thiệu Huy, vậy nửa đời sau của Lâm Thiệu Huy thật sự sẽ rất thảm.
Lúc này, anh ta chỉ có thể thúc giục Lâm Thiệu Huy rời đi trước.
Mà Chu Minh Trạch vừa nghe lời này của Lâm Thiệu Huy, nhất thời liền nở nụ cười, ồ ạt nói một cách đắc ý:
" không phải tới gặp tôi. Chẳng lẽ là tới tìm anh sao?"
Theo ý của anh ta, Chiến tướng Bạch Hổ chính là tới đây mời anh ta. !
Tuyệt đối không thể có chuyện xảy ra ngoài ý muốn!
"
Mọi người đều khinh thường nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, tìm thứ rác rưới này? Làm sao có thể chứ?
Chính là bộ dạng không có gì xuất sắc của Lâm Thiệu Huy, ngay cả việc làm cũng không có, một người đàn ông vô dụng như vậy có tư cách lại khiến Tướng Huy đích thân tới mời?
Trừ khi Tướng Huy bị mù!
Tuy nhiên, một nửa đám đông dường như không nghe thấy lời chế giễu của mọi người, cười như không cười nói:
"Lỡ như, thật sự đến tìm tôi thì sao?"
Há?
Thời khắc nghe đến điều này, mọi người đầu tiên là sững sờ. .
Ngay sau đó, liền điên cuồng bật cười
hahaha!
" Mấy người nghe rõ chưa? Cái thứ rác rưởi này thực sự nói rằng chiến tướng Bạch Hổ là đến tìm anh ta?"
"Lâm Thiệu Huy, anh có thể cần mặt mũi không? Anh cũng không vẩy bọt nước tiểu mà xem xem bản thân có tư cách gì để Bạch Hổ phải đi mời kẻ có vẻ ngoài cặn bã như anh chứ?”
Ánh mắt Lý Thu Nhàn lộ ra vẻ chán ghét cực điểm, hoàn toàn khiến người khác ghét bỏ.
Những người kia vẻ mặt cũng khinh thường, sắc mặt trở nên ảm đạm.
"Đời sau của anh làm sao để miệng đầy khói xe? Cứ như vậy mà nói hưu nói vượn, anh coi chúng tôi là đồ ngốc à?"
"Loại đàn ông không đáng tin như vậy thì có thể không cần! May mà Lý Thu Nhàn không chọn anh ta. Ông Vân thật sự mù quáng nếu ông ta coi đứa nhóc này như con ruột của mình!”.
Tất cả những lời châm chọc sắc bén này khiến Lý Phi Vân đỏ bừng mặt, lúc này ông ta hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
Thật là quá mất mặt!
Ông ta cũng không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy lại nói những điều viển vông như vậy.
Và vào lúc này!
Cộc cộc cộc ... Một tiếng bước chân bình tĩnh từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó, một người đàn ông cao to vạm vỡ, một bước lớn tiến vào !
Thân hình ông ta tràn đầy sự uy nghiêm có một không hai!
“Chiến tướng Bạch Hổ!”
Nhìn thấy đối thủ, Chu Minh Trạch nhất thời liền nhướng mày trở nên rạng rỡ, nét mặt mang chút cảm giác nịnh nọt, nhanh chóng đến chào hỏi.
Hơn nữa còn chủ động đưa tay ra!
Chỉ là!
Bạch Hổ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nói:
“Cậu là ai?”
Qua!
bầu không khí ngay lúc này hoàn toàn trở nên đông cứng!