Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1260-1264
Trong nháy mắt!
Đám người Vương Thanh Chí đều tê hết cả da đầu, cả người run rẩy kịch liệt.
Lần này, tất cả đều sợ mất mật!
Bọn họ đều dùng ánh mắt sợ hãi đến cực điểm nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu
Huy.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, quả thực giống như là đang nằm mơ!
Hơn nữa, lại còn là ác mộng!
Mà mấy ông lớn ở đây sau khi biết được thân phận của Lâm Thiệu Huy xong cũng đều trở nên xôn xao!
Thằng nhóc này, chính là Tướng Huy sai?
Anh chàng này trông có vẻ quá trẻ, đúng không?
Nhiều nhất chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi mà thôi!
“Trời ạ! Vừa nãy chúng ta mới sỉ nhục Tướng Huy, cái này... Phải làm sao mới tốt đây!”
Bọn họ muốn quỳ xuống trước mặt Tướng Huy ngay tại chỗ.
Một người con rể ở rể, nhận hết mọi ánh mắt khinh bỉ, lại lắc mình trở thành
Tướng Huy cao cao tại thượng.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn đầy nghi ngờ, chẩn kinh, sợ hãi cùng khó tin!
“Tướng Huy, nên xử lý những người dám sỉ nhục ngài như thế nào?”
Long Cửu căm tức nhìn đám người Triệu Yến Chi, đằng đằng sát khí nói.
Đoàng!
Nghe xong những lời này, chân của đám người Triệu Yến Chi lập tức mềm nhũn ra, trên mặt vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ nhận ra rằng, Lâm Thiệu Huy bây giờ xưa đầu bằng nay.
Một câu của anh có thể đủ để quyết định sinh tử của tất cả mọi người!
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy cong lên, lộ ra một nụ cười:
“Tất cả các người, quỳ xuống hết cho tôi!”
Lập tức!
Trên mặt đám người Vương Thanh Chí lần lượt hiện lên nụ cười khổ.
Sau đó, từng người quỳ xuống trên mặt đất, tâm trạng của bọn họ vô cùng phức tạp, cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bọn họ phải quỳ gối xuống trước mặt tên rác rưởi Lâm Thiệu Huy này.
Ha ha!
Thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy liền cười lạnh một tiếng”
“Các người đã bao giờ nghĩ tới, có một ngày các người phải quỳ xuống đất chịu nhục?”
Vẻ mặt đám người Triệu Yến Chi xanh xám, im lặng không nói.
Nói thật bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ tới, thậm chí là hiện tại, đầu óc bọn họ vẫn còn cảm thấy ong ong,
Chỉ là!
Câu nói tiếp theo của Lâm Thiệu Huy mới khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng!
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy nhìn họ bằng ánh mắt sâu thẳm, cười gằn nói:
“Chắc là các người cũng biết, tôi không có khả năng tùy tiện bỏ qua cho các người?”
Đoàng!
Đám người Triệu Yến Chi nhất thời tê hết cả đầu, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy.“Lâm Thiệu Huy, khi còn bé chúng tôi không hiểu chuyện, không nên đối xử với anh như vậy, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi đi!”.
“Tướng... Tướng Huy! Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thực sự biết sai rồi! Anh là nhân vật lớn như vậy, đâu nhất thiết cần phải chấp nhặt với chúng tôi, xin anh buông tha cho chúng tôi đi mà!”
Đám người Chu Quân Dật và Phùng Thiệu Quân đã than thở khóc lóc bù lu bù loa
lên.
Bọn họ không muốn chết nha!
“Tuổi trẻ ngông cuồng?
Lâm Thiệu Huy cười, nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó lên tiếng nói:
“Có phải là các người quên rồi không, vừa nãy các người đã sỉ nhục tôi với người phụ nữ của tôi như thế nào?”.
Đoàng!
Một cỗ sát khí đột nhiên dâng trào vào lúc này!
Vô cùng hung bạo và tàn bạo, giống như là dã thú đang gào thét!
Vẻ mặt đám người Vương Thanh Chí lập tức trắng bệch, càng thêm run rẩy kịch liệt.
Bọn họ tự nhiên biết vừa rồi bản thân đã sỉ nhục hai người Lâm Thiệu Huy như thế nào, nói nọ là nô lệ của rùa, nói Bạch Tổ Y là người phụ nữ dâm đãng ai cũng có thể lấy làm chồng, đây chính là sự sỉ nhục cực hạn không thể nghi ngờ.
Đổi thành bất cứ người nào, chỉ sợ cũng khó mà tiếp nhận!
Chưa kể, Lâm Thiệu Huy chính là Tướng Huy cao cao tại thượng!
Bọn họ dây vào đại họa lớn rồi!
Trong nháy mắt, bọn họ dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Từng người đều mang theo nước mắt!
Hiển nhiên là đã bị dọa sợ mất mật!
Mà lúc này!
“Cộc cộc cộc..”
Lâm Thiệu Huy bước từng bước về phía bọn họ, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo vô tận:
“Các người mang theo sự cuồng vọng và kiêu ngạo đến trước mặt tôi!”
“Các người đe dọa tôi, đồng thời sỉ nhục Hoàng Hậu của tôi, cho nên các người... Đáng chết!”
Sau khi nghe xong lời nói vô tình này xong, đám người Phùng Thiệu Quần hoàn toàn rơi nước mắt như mưa, điên cuồng gào thét lên.
“Sai, tôi sai rồi! Đừng giết tôi! Đừng tổn thương tôi!”
Là Long Cửu và những ông lớn đều nhe răng cười, nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
“Bụp bụp bụp!”
Ngay tại chỗ, nhóm nhóm người đàn ông mạnh mẽ xông tới đè đám người Triệu Yến Chi xuống đất.
“Đánh gãy chân của bọn họ!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Từng tiếng rạn nứt xương vang lên!
"A!"Ngay sau đó là những tiếng kêu la thảm thiết thấu tim gan phát ra từ trong miệng những đứa bé độc ác kia.
Trong đó có chia người chết ngất tại chỗ.
Nhìn tới đây, đám người Vương Thanh Chí và Mộc Lâm Sơn đồng thời tê hết cả da đầu.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười:
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương hai người!”
“Từ hôm nay, các người sẽ bị đá khỏi quân đoàn Long Hổ và Huyết Ngục, vĩnh viễn không bao giờ được thu nhận nữa!”
Cái gì!
Câu nói này mới thực sự khiến hai người Vương Thanh Chí trở nên điên cuồng.
Bị đuổi khỏi quân đoàn và Huyết Ngục!
Cái này, còn không bằng giết bọn họ luôn đi!
Vương Thanh Chí lập tức kêu khóc lắc đầu, đau khổ không thôi:
“Không muốn đầu, Tướng Huy, xin đừng đối xử với tôi như vậy, tôi phải mất tận năm năm ròng rã mới có thể gia nhập được vào quân đoàn Long Hổ đó!”.
Mà Mộc Lâm Sơn cũng không ngừng dập đầu với Lâm Thiệu Huy, trên mặt mang theo vẻ hối hận”.
“Đế Vương, ngài là người tôi tôn kính nhất đời này, tôi đã nguyện thề trung thành với ngài đến chết! Xin ngài đừng tước đoạt phần vinh dự này của tôi, tôi cầu xin ngài!”
Anh ta quả thực muốn điên rồi!
Vì để gia nhập vào Huyết Ngục, anh ta đã phải trải qua ba năm sinh tử, có nhiều lần đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Đối với anh ta mà nói, được gia nhập vào Huyết Ngục là một loại vinh dự!
Hơn nữa, anh ta cũng rất trân trọng tình cảm với những người anh em của mình, bọn họ đã thề là cả đời này sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Nhưng mà bây giờ...
Anh ta lại sỉ nhục linh hồn của Huyết Ngục, Đế Vương Hắc Ám cao cao tại thượng, bị đá ra khỏi Huyết Ngục, chuyện này đối với anh ta mà nói còn không bằng giết anh ta luôn đi.
Bị đuổi khỏi Huyết ngục, anh ta sẽ mất đi phần vinh quang của cường giả, trở thành một người bình thường.
Anh ta càng nghĩ thì càng không thể tiếp thu được!
Bạch Hổ và Mộc Lâm Sơn hối hận không thôi, bọn họ đã dốc hết tất cả mọi thứ chỉ vì để có thể tham gia dưới trướng của Lâm Thiệu Huy.
Tất cả vinh quang của bọn họ đều là do Lâm Thiệu Huy cho!
Nhưng mà bây giờ, Lâm Thiệu Huy lại muốn thu hồi lại phần vinh quang này!
Điều này khiến bọn họ hoàn toàn trở nên điên cuồng!
Hai người đàn ông to lớn lúc này đang khóc đến tê tâm liệt phế, không ngừng dập đầu với Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy vẫn lạnh lùng như cũ, thờ ơ nói:
“Tôi đã cho các người cơ hội rồi! Hiện tại, các người có thể cút!”
Anh không làm hai người Vương Thanh Chí bị thương, bởi vì sự trừng phạt này so với việc trực tiếp làm bọn họ bị thương thì càng khiến bọn họ thêm tuyệt vọng và đau khổ.“Không, cua! Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi van xin ngài đó!”
“Tướng Huy! Tôi vô cùng tôn kính gọi ngài một tiếng Tướng Huy, xin ngài hãy khoan hồng độ lượng tha thứ cho tôi đi, tôi sẽ làm mọi thứ ngài bảo nếu ngài vẫn chưa cảm thấy hả giận thì cứ đánh gãy chân tôi đi!”
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại im lặng không nói, thái độ kiên quyết!
Nhìn tới đây!
Cả người bọn họ giống như bị rút hết sức lực, bất lực ngồi trên mặt đất, mặt xám như tro.
Vụt!
Nhưng vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy liền nhìn về phía Triệu Yến Chi:
“Tôi nói tôi là Lâm Thiệu Huy, bây giờ cô có thể tin rồi chứ? Hiện tại cô vẫn còn cảm thấy tôi không xứng xách giày cho Lâm Tuấn Thiên sao?”
Nghe vậy!
Đám người Long Cửu liền ném ánh mắt xem thường về phía Triệu Yến Chi.
Người phụ nữ này vì ỷ mình có quan hệ với Lâm Tuấn Thiên mà tự cho mình là thanh cao, nhưng kết quả thì sao?
Một trò cười!
Mà Triệu Yến Chi thì giống như là nhận mệnh, bình tĩnh đối mặt với Lâm Thiệu Huy, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt:
“Làm sao, tiếp theo anh định trừng phạt tôi như thế nào?
Chỉ là!
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười”.
“Tôi không có ý định trừng phạt cô, bởi vì cô đã nhận được sự trừng phạt của mình rồi!”
Đoàng!
Nghe nói như thế!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Yến Chi lập tức trở nên trắng bệch, cô ta cảm thấy lồng ngực mình như bị người ta hung hăng thọc một đao, đau đến không thở được.
Cô ta quả thực đã nhận được hình phát mà cô ta đang phải nhận!
Thậm chí có thể nói, người đau khổ và hối hận nhất trong đám Vương Yến Chinh là cô ta, bởi vì thứ cô ta mất nhiều hơn tất cả mọi người cộng lại!
Cô ta, đã bỏ lỡ một vị vua trời sinh!
Đã mất đi cơ hội trở thành Hoàng Hậu!
Giống như một người đang nghèo, phát hiện mình trúng vé số mấy trăm tỷ, sau đó lại phát hiện mình làm mấy vé số.
Loại đau khổ này đủ để khiến người ta phát điên!
Cho nên, mỗi lần nghĩ đến thân phận của Lâm Thiệu Huy bây giờ, nghĩ đến việc cô ta bỏ qua anh, cũng đủ khiến Triệu Yến Chi cả đời này không thể quên.
“Tiếp theo giao cho ông cử lý! Yến hội hôm nay dừng lại ở đây thôi!”
Lâm Thiệu Huy lãnh đạm nói với Long Cửu.
Sau đó rời đi không quay đầu lại, anh định đi tìm Bạch Tổ Y.
Hít!
Nhìn đến đây, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây vì Tướng Huy, còn chưa kịp nịnh bợ thì Tướng Huy đã tức giận bỏ đi.
Khiến cho bọn họ cảm thấy mất mát!Lập tức!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Yến Chi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Theo bọn họ, tất cả là do đám ngu xuẩn kia đắc tội với Tướng Huy, cho nên mới khiến Tướng Huy giận chó đánh mèo lên bọn họ, khiến cho bọn họ bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ Tướng Huy.
Bây giờ Tướng Huy đã rời đi.
Không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa bọn họ mới có cơ hội gặp lại Tướng Huy, thậm chí cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
Tại sao bọn họ lại có thể không hận được?
“Ha ha ha, tôi thật quá lợi hại! Tôi đã đồng thời từ chối cả Tướng Huy cùng Để Vương Hắc Ám, tôi mới thực sự là đệ nhất phu nhân!”
Mà lúc này, Triệu Yến Chi lại giống như bị điện, điên cuồng cười ha hả.
Chỉ là trong nụ cười lại có những giọt nước mắt của sự hối hận.
“Trên thế giới này không ai xứng với tôi, ngay cả Tướng Huy và Đế Vương Hắc Ám cũng như thế, ha ha ha!”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Triệu Yến Chi, người phụ nữ này....
Điên rồi sao?
Điều này cũng khó trách, nếu đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác, lúc đầu có cơ hội trở thành đệ nhất phu nhân, cả đời cao cao chí thượng, nhưng vì sự ngu xuẩn của mình mà để lỡ mất cơ hội, chỉ sợ là đều sẽ nổi điên.
“Đuổi cô ta ra ngoài, đừng để cô ta ở đây làm mất mặt nữa!”
Long Cửu chán ghét nói, không một chút đồng tình.
Ông ta thấy những gì Triệu Yến Chi phải chịu đều là tự tìm!
Cùng lúc đó, Long Cửu nhìn về phía mọi người ở đây, giọng điệu lãnh đạm nói:
“Thưa các quý vị! Tôi không muốn nói thêm những lời thừa thãi, nếu như Tướng Huy biết chuyện hôm nay có người tiết lộ ra ngoài!”
“Tôi nghĩ hậu quả không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải gượng cười.
Tướng Huy đã dám đánh gãy chân của mấy cậu chủ ở đây, hơn nữa lại còn để cho bọn họ rời đi, như vậy đã nói rõ ràng.
Anh không sợ đám người Vương Thanh Chí nói ra ngoài, dù sao đổi với Huyết Ngục mà nói, mấy chuyện giết người này dễ như trở bàn tay.
Mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Bạch Tổ Y đang ngồi xổm ở trong một cái góc, khóc ngừng lau nước mắt, đang khóc bù lu bù loa.
Nhìn thấy vậy, Lâm Thiệu Huy không khỏi có chút đau lòng, chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đi tới, Bạch Tổ Y lại hờn dỗi qua đầu đi chỗ khác, giống như là không nhìn thấy anh!
Hiển nhiên là vẫn còn đang hờn dỗi!
Mà Lâm Thiệu Huy cũng cười khổ nói:
“Tướng Huy tới, em không muốn vào trong xem sao?”
Bạch Tổ Y không để ý tới anh.
Đám người Vương Thanh Chí đều tê hết cả da đầu, cả người run rẩy kịch liệt.
Lần này, tất cả đều sợ mất mật!
Bọn họ đều dùng ánh mắt sợ hãi đến cực điểm nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu
Huy.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, quả thực giống như là đang nằm mơ!
Hơn nữa, lại còn là ác mộng!
Mà mấy ông lớn ở đây sau khi biết được thân phận của Lâm Thiệu Huy xong cũng đều trở nên xôn xao!
Thằng nhóc này, chính là Tướng Huy sai?
Anh chàng này trông có vẻ quá trẻ, đúng không?
Nhiều nhất chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi mà thôi!
“Trời ạ! Vừa nãy chúng ta mới sỉ nhục Tướng Huy, cái này... Phải làm sao mới tốt đây!”
Bọn họ muốn quỳ xuống trước mặt Tướng Huy ngay tại chỗ.
Một người con rể ở rể, nhận hết mọi ánh mắt khinh bỉ, lại lắc mình trở thành
Tướng Huy cao cao tại thượng.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn đầy nghi ngờ, chẩn kinh, sợ hãi cùng khó tin!
“Tướng Huy, nên xử lý những người dám sỉ nhục ngài như thế nào?”
Long Cửu căm tức nhìn đám người Triệu Yến Chi, đằng đằng sát khí nói.
Đoàng!
Nghe xong những lời này, chân của đám người Triệu Yến Chi lập tức mềm nhũn ra, trên mặt vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ nhận ra rằng, Lâm Thiệu Huy bây giờ xưa đầu bằng nay.
Một câu của anh có thể đủ để quyết định sinh tử của tất cả mọi người!
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy cong lên, lộ ra một nụ cười:
“Tất cả các người, quỳ xuống hết cho tôi!”
Lập tức!
Trên mặt đám người Vương Thanh Chí lần lượt hiện lên nụ cười khổ.
Sau đó, từng người quỳ xuống trên mặt đất, tâm trạng của bọn họ vô cùng phức tạp, cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bọn họ phải quỳ gối xuống trước mặt tên rác rưởi Lâm Thiệu Huy này.
Ha ha!
Thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy liền cười lạnh một tiếng”
“Các người đã bao giờ nghĩ tới, có một ngày các người phải quỳ xuống đất chịu nhục?”
Vẻ mặt đám người Triệu Yến Chi xanh xám, im lặng không nói.
Nói thật bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ tới, thậm chí là hiện tại, đầu óc bọn họ vẫn còn cảm thấy ong ong,
Chỉ là!
Câu nói tiếp theo của Lâm Thiệu Huy mới khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng!
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy nhìn họ bằng ánh mắt sâu thẳm, cười gằn nói:
“Chắc là các người cũng biết, tôi không có khả năng tùy tiện bỏ qua cho các người?”
Đoàng!
Đám người Triệu Yến Chi nhất thời tê hết cả đầu, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy.“Lâm Thiệu Huy, khi còn bé chúng tôi không hiểu chuyện, không nên đối xử với anh như vậy, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi đi!”.
“Tướng... Tướng Huy! Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thực sự biết sai rồi! Anh là nhân vật lớn như vậy, đâu nhất thiết cần phải chấp nhặt với chúng tôi, xin anh buông tha cho chúng tôi đi mà!”
Đám người Chu Quân Dật và Phùng Thiệu Quân đã than thở khóc lóc bù lu bù loa
lên.
Bọn họ không muốn chết nha!
“Tuổi trẻ ngông cuồng?
Lâm Thiệu Huy cười, nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó lên tiếng nói:
“Có phải là các người quên rồi không, vừa nãy các người đã sỉ nhục tôi với người phụ nữ của tôi như thế nào?”.
Đoàng!
Một cỗ sát khí đột nhiên dâng trào vào lúc này!
Vô cùng hung bạo và tàn bạo, giống như là dã thú đang gào thét!
Vẻ mặt đám người Vương Thanh Chí lập tức trắng bệch, càng thêm run rẩy kịch liệt.
Bọn họ tự nhiên biết vừa rồi bản thân đã sỉ nhục hai người Lâm Thiệu Huy như thế nào, nói nọ là nô lệ của rùa, nói Bạch Tổ Y là người phụ nữ dâm đãng ai cũng có thể lấy làm chồng, đây chính là sự sỉ nhục cực hạn không thể nghi ngờ.
Đổi thành bất cứ người nào, chỉ sợ cũng khó mà tiếp nhận!
Chưa kể, Lâm Thiệu Huy chính là Tướng Huy cao cao tại thượng!
Bọn họ dây vào đại họa lớn rồi!
Trong nháy mắt, bọn họ dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Từng người đều mang theo nước mắt!
Hiển nhiên là đã bị dọa sợ mất mật!
Mà lúc này!
“Cộc cộc cộc..”
Lâm Thiệu Huy bước từng bước về phía bọn họ, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo vô tận:
“Các người mang theo sự cuồng vọng và kiêu ngạo đến trước mặt tôi!”
“Các người đe dọa tôi, đồng thời sỉ nhục Hoàng Hậu của tôi, cho nên các người... Đáng chết!”
Sau khi nghe xong lời nói vô tình này xong, đám người Phùng Thiệu Quần hoàn toàn rơi nước mắt như mưa, điên cuồng gào thét lên.
“Sai, tôi sai rồi! Đừng giết tôi! Đừng tổn thương tôi!”
Là Long Cửu và những ông lớn đều nhe răng cười, nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
“Bụp bụp bụp!”
Ngay tại chỗ, nhóm nhóm người đàn ông mạnh mẽ xông tới đè đám người Triệu Yến Chi xuống đất.
“Đánh gãy chân của bọn họ!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Từng tiếng rạn nứt xương vang lên!
"A!"Ngay sau đó là những tiếng kêu la thảm thiết thấu tim gan phát ra từ trong miệng những đứa bé độc ác kia.
Trong đó có chia người chết ngất tại chỗ.
Nhìn tới đây, đám người Vương Thanh Chí và Mộc Lâm Sơn đồng thời tê hết cả da đầu.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười:
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương hai người!”
“Từ hôm nay, các người sẽ bị đá khỏi quân đoàn Long Hổ và Huyết Ngục, vĩnh viễn không bao giờ được thu nhận nữa!”
Cái gì!
Câu nói này mới thực sự khiến hai người Vương Thanh Chí trở nên điên cuồng.
Bị đuổi khỏi quân đoàn và Huyết Ngục!
Cái này, còn không bằng giết bọn họ luôn đi!
Vương Thanh Chí lập tức kêu khóc lắc đầu, đau khổ không thôi:
“Không muốn đầu, Tướng Huy, xin đừng đối xử với tôi như vậy, tôi phải mất tận năm năm ròng rã mới có thể gia nhập được vào quân đoàn Long Hổ đó!”.
Mà Mộc Lâm Sơn cũng không ngừng dập đầu với Lâm Thiệu Huy, trên mặt mang theo vẻ hối hận”.
“Đế Vương, ngài là người tôi tôn kính nhất đời này, tôi đã nguyện thề trung thành với ngài đến chết! Xin ngài đừng tước đoạt phần vinh dự này của tôi, tôi cầu xin ngài!”
Anh ta quả thực muốn điên rồi!
Vì để gia nhập vào Huyết Ngục, anh ta đã phải trải qua ba năm sinh tử, có nhiều lần đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Đối với anh ta mà nói, được gia nhập vào Huyết Ngục là một loại vinh dự!
Hơn nữa, anh ta cũng rất trân trọng tình cảm với những người anh em của mình, bọn họ đã thề là cả đời này sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Nhưng mà bây giờ...
Anh ta lại sỉ nhục linh hồn của Huyết Ngục, Đế Vương Hắc Ám cao cao tại thượng, bị đá ra khỏi Huyết Ngục, chuyện này đối với anh ta mà nói còn không bằng giết anh ta luôn đi.
Bị đuổi khỏi Huyết ngục, anh ta sẽ mất đi phần vinh quang của cường giả, trở thành một người bình thường.
Anh ta càng nghĩ thì càng không thể tiếp thu được!
Bạch Hổ và Mộc Lâm Sơn hối hận không thôi, bọn họ đã dốc hết tất cả mọi thứ chỉ vì để có thể tham gia dưới trướng của Lâm Thiệu Huy.
Tất cả vinh quang của bọn họ đều là do Lâm Thiệu Huy cho!
Nhưng mà bây giờ, Lâm Thiệu Huy lại muốn thu hồi lại phần vinh quang này!
Điều này khiến bọn họ hoàn toàn trở nên điên cuồng!
Hai người đàn ông to lớn lúc này đang khóc đến tê tâm liệt phế, không ngừng dập đầu với Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy vẫn lạnh lùng như cũ, thờ ơ nói:
“Tôi đã cho các người cơ hội rồi! Hiện tại, các người có thể cút!”
Anh không làm hai người Vương Thanh Chí bị thương, bởi vì sự trừng phạt này so với việc trực tiếp làm bọn họ bị thương thì càng khiến bọn họ thêm tuyệt vọng và đau khổ.“Không, cua! Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi van xin ngài đó!”
“Tướng Huy! Tôi vô cùng tôn kính gọi ngài một tiếng Tướng Huy, xin ngài hãy khoan hồng độ lượng tha thứ cho tôi đi, tôi sẽ làm mọi thứ ngài bảo nếu ngài vẫn chưa cảm thấy hả giận thì cứ đánh gãy chân tôi đi!”
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại im lặng không nói, thái độ kiên quyết!
Nhìn tới đây!
Cả người bọn họ giống như bị rút hết sức lực, bất lực ngồi trên mặt đất, mặt xám như tro.
Vụt!
Nhưng vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy liền nhìn về phía Triệu Yến Chi:
“Tôi nói tôi là Lâm Thiệu Huy, bây giờ cô có thể tin rồi chứ? Hiện tại cô vẫn còn cảm thấy tôi không xứng xách giày cho Lâm Tuấn Thiên sao?”
Nghe vậy!
Đám người Long Cửu liền ném ánh mắt xem thường về phía Triệu Yến Chi.
Người phụ nữ này vì ỷ mình có quan hệ với Lâm Tuấn Thiên mà tự cho mình là thanh cao, nhưng kết quả thì sao?
Một trò cười!
Mà Triệu Yến Chi thì giống như là nhận mệnh, bình tĩnh đối mặt với Lâm Thiệu Huy, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt:
“Làm sao, tiếp theo anh định trừng phạt tôi như thế nào?
Chỉ là!
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười”.
“Tôi không có ý định trừng phạt cô, bởi vì cô đã nhận được sự trừng phạt của mình rồi!”
Đoàng!
Nghe nói như thế!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Yến Chi lập tức trở nên trắng bệch, cô ta cảm thấy lồng ngực mình như bị người ta hung hăng thọc một đao, đau đến không thở được.
Cô ta quả thực đã nhận được hình phát mà cô ta đang phải nhận!
Thậm chí có thể nói, người đau khổ và hối hận nhất trong đám Vương Yến Chinh là cô ta, bởi vì thứ cô ta mất nhiều hơn tất cả mọi người cộng lại!
Cô ta, đã bỏ lỡ một vị vua trời sinh!
Đã mất đi cơ hội trở thành Hoàng Hậu!
Giống như một người đang nghèo, phát hiện mình trúng vé số mấy trăm tỷ, sau đó lại phát hiện mình làm mấy vé số.
Loại đau khổ này đủ để khiến người ta phát điên!
Cho nên, mỗi lần nghĩ đến thân phận của Lâm Thiệu Huy bây giờ, nghĩ đến việc cô ta bỏ qua anh, cũng đủ khiến Triệu Yến Chi cả đời này không thể quên.
“Tiếp theo giao cho ông cử lý! Yến hội hôm nay dừng lại ở đây thôi!”
Lâm Thiệu Huy lãnh đạm nói với Long Cửu.
Sau đó rời đi không quay đầu lại, anh định đi tìm Bạch Tổ Y.
Hít!
Nhìn đến đây, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây vì Tướng Huy, còn chưa kịp nịnh bợ thì Tướng Huy đã tức giận bỏ đi.
Khiến cho bọn họ cảm thấy mất mát!Lập tức!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Yến Chi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Theo bọn họ, tất cả là do đám ngu xuẩn kia đắc tội với Tướng Huy, cho nên mới khiến Tướng Huy giận chó đánh mèo lên bọn họ, khiến cho bọn họ bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ Tướng Huy.
Bây giờ Tướng Huy đã rời đi.
Không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa bọn họ mới có cơ hội gặp lại Tướng Huy, thậm chí cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
Tại sao bọn họ lại có thể không hận được?
“Ha ha ha, tôi thật quá lợi hại! Tôi đã đồng thời từ chối cả Tướng Huy cùng Để Vương Hắc Ám, tôi mới thực sự là đệ nhất phu nhân!”
Mà lúc này, Triệu Yến Chi lại giống như bị điện, điên cuồng cười ha hả.
Chỉ là trong nụ cười lại có những giọt nước mắt của sự hối hận.
“Trên thế giới này không ai xứng với tôi, ngay cả Tướng Huy và Đế Vương Hắc Ám cũng như thế, ha ha ha!”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Triệu Yến Chi, người phụ nữ này....
Điên rồi sao?
Điều này cũng khó trách, nếu đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác, lúc đầu có cơ hội trở thành đệ nhất phu nhân, cả đời cao cao chí thượng, nhưng vì sự ngu xuẩn của mình mà để lỡ mất cơ hội, chỉ sợ là đều sẽ nổi điên.
“Đuổi cô ta ra ngoài, đừng để cô ta ở đây làm mất mặt nữa!”
Long Cửu chán ghét nói, không một chút đồng tình.
Ông ta thấy những gì Triệu Yến Chi phải chịu đều là tự tìm!
Cùng lúc đó, Long Cửu nhìn về phía mọi người ở đây, giọng điệu lãnh đạm nói:
“Thưa các quý vị! Tôi không muốn nói thêm những lời thừa thãi, nếu như Tướng Huy biết chuyện hôm nay có người tiết lộ ra ngoài!”
“Tôi nghĩ hậu quả không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải gượng cười.
Tướng Huy đã dám đánh gãy chân của mấy cậu chủ ở đây, hơn nữa lại còn để cho bọn họ rời đi, như vậy đã nói rõ ràng.
Anh không sợ đám người Vương Thanh Chí nói ra ngoài, dù sao đổi với Huyết Ngục mà nói, mấy chuyện giết người này dễ như trở bàn tay.
Mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Bạch Tổ Y đang ngồi xổm ở trong một cái góc, khóc ngừng lau nước mắt, đang khóc bù lu bù loa.
Nhìn thấy vậy, Lâm Thiệu Huy không khỏi có chút đau lòng, chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đi tới, Bạch Tổ Y lại hờn dỗi qua đầu đi chỗ khác, giống như là không nhìn thấy anh!
Hiển nhiên là vẫn còn đang hờn dỗi!
Mà Lâm Thiệu Huy cũng cười khổ nói:
“Tướng Huy tới, em không muốn vào trong xem sao?”
Bạch Tổ Y không để ý tới anh.