Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
- " Thất nhi, chúng ta cứ sống ở đây mãi mãi nhé". Dạ Vô Thần ôm lấy nàng, giọng nói khàn khàn âu yếm hôn lên tóc Tiểu Thất.
Tiểu Thất khẽ cựa quậy thân thể đau nhức, nhẹ nhàng gật đầu, dù sao nàng cũng đã gả cho y, dẫu có ở nơi nào nàng chỉ muốn ở bên cạnh Dạ Vô Thần làm một đôi phu thê tiêu dao tự tại, sống một cuộc sống an nhàn.
Gối đầu lên cánh tay của hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tiểu Thất nở một nụ cười hạnh phúc...
Đối với nàng, như vậy đã đủ rồi...
[...]
Gió thổi nhẹ nhàng cuốn theo từng cánh bỉ ngạn, đáp xuống mái hiên bằng gỗ, Tiểu Thất nghiêng đầu hứng lấy từng cánh hoa,đôi môi cong lên cười khúc khích.
Dạ Vô Thần bắt gặp một màn này, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ lạ thường, bàn tay vòng qua ôm lấy Tiểu Thất từ phía sau, cằm tựa vào vai nàng tham lam ngửi lấy mùi hương tỏa ra từ làn tóc.
- " Tiểu nữ tử sau khi lấy phu quân, đều vui vẻ như thế?"
Tiểu Thất đỏ mặt, cắn mạnh vào cằm của y, không thèm đoái hoài đến câu hỏi.
- " Là ngại không trả lời ta?"_ Dạ Vô Thần cố ý trêu đùa nàng, giọng nói có phần vô sỉ.
- " Chàng...sắc lang".
- " Dẫu có sắc lang cũng là phu quân của Mạnh Thất".
[...]
Thời gian cứ chậm chậm trôi qua, mùa đông cũng đã tràn đến đỉnh bỉ ngạn, từng bông tuyết trắng xóa phủ đầy khắp mái lá mỏng manh, nền gạch xanh cũng dần trở nên lốm đốm bạc. Tuyết lạnh hòa cùng làn gió phà vào mặt lạnh buốt.
Tiểu Thất vội vàng xoay người đi vào trong nhà, kéo nhẹ tấm rèm xuống, chậu than củi cứ thi thoảng phát ra tiếng lách tách. Dạ Vô Thần đang ngồi bên cạnh, cặm cụi nấu cơm cho nàng, trên gương mặt trắng nõn đọng lại vài vết than trông cực kì đáng yêu.
- " Thất nhi, nàng xem hôm nay ta nấu món ngon gì này?"_ Hắn nở nụ cười chói mắt, không quên đưa cho nàng xem một chú cá xám bạc sáng lấp lánh đang vẫy đuôi đành đạch.
- " Trời lạnh, chàng nấu canh cá đi...thiếp muốn ăn canh cá"_ Tiểu Thất lộ ra ánh mắt thèm thuồng nhìn con cá đáng thương, là do ngươi xui xẻo, đừng trách ta nha.
- " Được, chiều theo ý nàng"_ Dạ Vô Thần dịu dàng nhìn Tiểu Thất, ánh mắt đầy thâm tình, chỉ là một món canh cá nhỏ bé thì có đáng gì, dẫu nàng có muốn hắn chết, hắn cũng nguyện ý.
[...]
Tháng Chạp, tuyết mỗi lúc càng dày đặc, Tiểu Thất khoác lên người một chiếc áo lông trắng muốt, thế nhưng hơi lạnh vẫn cứ loanh quanh ở bên cạnh nàng, khiến gai óc cứ thi nhau mọc lên như nấm.
- " Hôm nay ta có chút việc phải ra ngoài, nàng ở nhà một mình phải cẩn thận một chút".
Dạ Vô Thần đi đến bếp lửa, lấy cái kẹp gắp thêm một ít than bỏ vào trong lò, sức nóng của lửa dần dần bùng lên, làm cho Tiểu Thất cũng bớt đi phần nào cái lạnh.
- " Chàng đi cẩn thận, đi nhanh về nhanh"_ Tiểu Thất nhanh chóng sửa lại y phục cho phu quân, không quên dặn dò cẩn thận.
Dạ Vô Thần hôn nhẹ lên trán nàng, xoay người đi về phía cửa...
Bóng dáng y khuất dần trong làn tuyết trắng xóa, cả khung cảnh âm u đến đáng sợ, trời cũng vì thế mà dần dần trở nên tối đen. Đột nhiên, tim Tiểu Thất nhói lên, dự cảm chẳng lành ập đến, nàng bỗng nhiên rất sợ...sợ cả đời này không gặp lại y nữa.
Bất chợt...
- " Hiện thân đi, đừng đứng đó nữa"_ Tiểu Thất nhanh chóng giấu đi nỗi lo lắng, phi thân về phía phòng khách, ánh mắt sắc bén nhìn người đang dùng ẩn thân thuật.
- " Haha, quả nhiên không hổ danh là Mạnh Bà đời thứ chín, có thể cảm nhận được bổn cung".
Nữ nhân mặc tố y, toàn thân in hình chim phượng hoàng đang vẫy cánh, trên trán có ấn kí của Thiên Giới, nếu nàng đoán không lầm cô ta chính là Linh Nữ của duy nhất của Phượng Tộc_ Phượng Vô Ảnh.
- " Không biết ngọn gió nào đã đưa Linh Nữ đến nơi sơn cốc này của ta?"_ Tiểu Thất nghiêng đầu, giọng nói có phần lạnh lẽo.
- " Chẳng lẽ Mạnh Bà không có chút thành ý mời bổn cung ngồi hay sao?"_ Phượng Vô Ảnh phất nhẹ đuôi áo, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.
- " Xưa nay, ta không hề có giao tình với Phượng Tộc các người, chẳng hay Linh Nữ đến tìm ta là có việc gì?"
Đôi mắt Phượng Vô Ảnh chợt biến đổi, môi đào mím chặt, nở một nụ cười tuyệt thế:" Ta chỉ có lòng tốt, muốn cho cô biết một chuyện...liên quan đến...Dạ Vô Thần".
Tiểu Thất ngạc nhiên nhìn Phượng Vô Ảnh, chuyện của Dạ Vô Thần, rốt cuộc nàng ta muốn nói gì?
Tiểu Thất khẽ cựa quậy thân thể đau nhức, nhẹ nhàng gật đầu, dù sao nàng cũng đã gả cho y, dẫu có ở nơi nào nàng chỉ muốn ở bên cạnh Dạ Vô Thần làm một đôi phu thê tiêu dao tự tại, sống một cuộc sống an nhàn.
Gối đầu lên cánh tay của hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tiểu Thất nở một nụ cười hạnh phúc...
Đối với nàng, như vậy đã đủ rồi...
[...]
Gió thổi nhẹ nhàng cuốn theo từng cánh bỉ ngạn, đáp xuống mái hiên bằng gỗ, Tiểu Thất nghiêng đầu hứng lấy từng cánh hoa,đôi môi cong lên cười khúc khích.
Dạ Vô Thần bắt gặp một màn này, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ lạ thường, bàn tay vòng qua ôm lấy Tiểu Thất từ phía sau, cằm tựa vào vai nàng tham lam ngửi lấy mùi hương tỏa ra từ làn tóc.
- " Tiểu nữ tử sau khi lấy phu quân, đều vui vẻ như thế?"
Tiểu Thất đỏ mặt, cắn mạnh vào cằm của y, không thèm đoái hoài đến câu hỏi.
- " Là ngại không trả lời ta?"_ Dạ Vô Thần cố ý trêu đùa nàng, giọng nói có phần vô sỉ.
- " Chàng...sắc lang".
- " Dẫu có sắc lang cũng là phu quân của Mạnh Thất".
[...]
Thời gian cứ chậm chậm trôi qua, mùa đông cũng đã tràn đến đỉnh bỉ ngạn, từng bông tuyết trắng xóa phủ đầy khắp mái lá mỏng manh, nền gạch xanh cũng dần trở nên lốm đốm bạc. Tuyết lạnh hòa cùng làn gió phà vào mặt lạnh buốt.
Tiểu Thất vội vàng xoay người đi vào trong nhà, kéo nhẹ tấm rèm xuống, chậu than củi cứ thi thoảng phát ra tiếng lách tách. Dạ Vô Thần đang ngồi bên cạnh, cặm cụi nấu cơm cho nàng, trên gương mặt trắng nõn đọng lại vài vết than trông cực kì đáng yêu.
- " Thất nhi, nàng xem hôm nay ta nấu món ngon gì này?"_ Hắn nở nụ cười chói mắt, không quên đưa cho nàng xem một chú cá xám bạc sáng lấp lánh đang vẫy đuôi đành đạch.
- " Trời lạnh, chàng nấu canh cá đi...thiếp muốn ăn canh cá"_ Tiểu Thất lộ ra ánh mắt thèm thuồng nhìn con cá đáng thương, là do ngươi xui xẻo, đừng trách ta nha.
- " Được, chiều theo ý nàng"_ Dạ Vô Thần dịu dàng nhìn Tiểu Thất, ánh mắt đầy thâm tình, chỉ là một món canh cá nhỏ bé thì có đáng gì, dẫu nàng có muốn hắn chết, hắn cũng nguyện ý.
[...]
Tháng Chạp, tuyết mỗi lúc càng dày đặc, Tiểu Thất khoác lên người một chiếc áo lông trắng muốt, thế nhưng hơi lạnh vẫn cứ loanh quanh ở bên cạnh nàng, khiến gai óc cứ thi nhau mọc lên như nấm.
- " Hôm nay ta có chút việc phải ra ngoài, nàng ở nhà một mình phải cẩn thận một chút".
Dạ Vô Thần đi đến bếp lửa, lấy cái kẹp gắp thêm một ít than bỏ vào trong lò, sức nóng của lửa dần dần bùng lên, làm cho Tiểu Thất cũng bớt đi phần nào cái lạnh.
- " Chàng đi cẩn thận, đi nhanh về nhanh"_ Tiểu Thất nhanh chóng sửa lại y phục cho phu quân, không quên dặn dò cẩn thận.
Dạ Vô Thần hôn nhẹ lên trán nàng, xoay người đi về phía cửa...
Bóng dáng y khuất dần trong làn tuyết trắng xóa, cả khung cảnh âm u đến đáng sợ, trời cũng vì thế mà dần dần trở nên tối đen. Đột nhiên, tim Tiểu Thất nhói lên, dự cảm chẳng lành ập đến, nàng bỗng nhiên rất sợ...sợ cả đời này không gặp lại y nữa.
Bất chợt...
- " Hiện thân đi, đừng đứng đó nữa"_ Tiểu Thất nhanh chóng giấu đi nỗi lo lắng, phi thân về phía phòng khách, ánh mắt sắc bén nhìn người đang dùng ẩn thân thuật.
- " Haha, quả nhiên không hổ danh là Mạnh Bà đời thứ chín, có thể cảm nhận được bổn cung".
Nữ nhân mặc tố y, toàn thân in hình chim phượng hoàng đang vẫy cánh, trên trán có ấn kí của Thiên Giới, nếu nàng đoán không lầm cô ta chính là Linh Nữ của duy nhất của Phượng Tộc_ Phượng Vô Ảnh.
- " Không biết ngọn gió nào đã đưa Linh Nữ đến nơi sơn cốc này của ta?"_ Tiểu Thất nghiêng đầu, giọng nói có phần lạnh lẽo.
- " Chẳng lẽ Mạnh Bà không có chút thành ý mời bổn cung ngồi hay sao?"_ Phượng Vô Ảnh phất nhẹ đuôi áo, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.
- " Xưa nay, ta không hề có giao tình với Phượng Tộc các người, chẳng hay Linh Nữ đến tìm ta là có việc gì?"
Đôi mắt Phượng Vô Ảnh chợt biến đổi, môi đào mím chặt, nở một nụ cười tuyệt thế:" Ta chỉ có lòng tốt, muốn cho cô biết một chuyện...liên quan đến...Dạ Vô Thần".
Tiểu Thất ngạc nhiên nhìn Phượng Vô Ảnh, chuyện của Dạ Vô Thần, rốt cuộc nàng ta muốn nói gì?
Bình luận facebook