Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 86: Nhận ra bản thân bị lừa dối
Ngủ một giấc dài thức dậy trong người cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc Nhan Lam tỉnh giấc đã là hơn 5 giờ rưỡi chiều, còn một tiếng nữa Lăng Tử Quân sẽ đến đón cô theo như dự tính ban đầu của bọn họ.
Nhan Lam hào hứng đặt chân xuống giường đi tới tủ quần áo lựa đồ, đứng cả buổi trời vẫn còn loay hoay không chọn được bộ nào ưng ý khiến cô có chút rầu rĩ.
Trong lúc Nhan Lam vẫn đang kiên trì lục tung tủ quần áo của mình, thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Là Lăng Tử Phong gọi đến, Nhan Lam tiếp nhận cuộc gọi rồi mở loa ngoài, vừa nghe điện thoại vừa tiếp tục chọn đồ.
Mặc váy hay là áo sơ mi quần tây nhỉ? Phải tìm một bộ nào trông nghiêm chỉnh nhưng lại không mang tới cảm giác quá mức trang trọng. Đang lúc ngẫm nghĩ phân vân giữa hai bộ quần áo, điện thoại lại truyền tới thanh âm quen thuộc của Lăng Tử Phong.
"Tiểu Lam, em đã suy nghĩ xong chưa?"
Thanh âm kia trầm thấp nghe có chút gấp gáp hối hả. Nhan Lam hơi ngớ ngẩn, cô cất bộ sơ mi quần tây kia vào tủ, chọn lấy chân váy nhung dài, cùng với một chiếc blazer màu be đem ra ngoài.
Cô quyết định rồi, cô sẽ mặc bộ này.
"Suy nghĩ gì vậy ạ?"
Đột nhiên lại gọi điện thoại hỏi cô câu hỏi quái lạ, Nhan Lam hoài nghi không biết Lăng Tử Phong đang đề cập đến vấn đề gì nữa. Thấy cô không nhớ chuyện sáng nay, Lăng Tử Phong hơi mất kiên nhẫn.
"Sáng nay anh có gửi tin nhắn cho em, hai vé xem buổi hòa nhạc mà Đại Ngũ khó lắm mới săn được, em đi với anh chứ?"
"Hai vé xem hòa nhạc?" Nhan Lam ngập ngừng hỏi lại.
Hai vé xem hòa nhạc gì chứ, cô có nhận được tin nhắn gì từ anh đâu?
Tiếp nhận được tin này mà đầu óc cô quay cuồng, cô chỉ mới ngủ một giấc tỉnh dậy thôi mà, sao lại hệt như người tối cổ.
"Phải, buổi hoà nhạc có sự tham gia của nhạc công Phùng Chu. Chẳng phải nửa năm trước em rất mong anh ta về nước biểu diễn sao? Sáng nay gửi tin nhắn cho em, em lại từ chối anh, anh cũng lo không biết em đang làm gì."
"À..."
Thanh âm kéo dài trong sự ngỡ ngàng của cô.
Nhan Lam gãi gãi mặt, tuy vẫn còn rất mơ hồ nhưng cũng nắm được một số thông tin nhất định thông qua câu nói của Lăng Tử Phong.
Vấn đề là lúc này cô đang không biết trả lời thế nào. Có nên nói là cô đi chơi với Lăng Tử Quân đến tận giữa trưa hôm nay mới về tới nhà, ngủ một mạch đến chiều thì làm sao mà reply tin nhắn anh được hay không?
Nhưng cuối cùng Nhan Lam vẫn lựa chọn không nói sự thật:
"Sáng giờ em hơi mệt nên ngủ ở nhà."
"Vậy à."
Dường như trong khoảnh khắc Nhan Lam đã nghe thấy Lăng Tử Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặc kệ câu nói kia của cô mang sơ hở thế nào, lúc này Lăng Tử Phong vẫn một mực tin đó là lý do vì sao sáng nay cô từ chối anh một cách phũ phàng thế kia. Tâm trạng anh thả lỏng hơn một chút, cũng không còn quá lo lắng suy nghĩ vẩn vơ rằng không biết mình có làm phiền đến cô hay không.
Mặc kệ câu nói kia của cô mang sơ hở thế nào, lúc này Lăng Tử Phong vẫn một mực tin đó là lý do vì sao sáng nay cô từ chối anh một cách phũ phàng thế kia. Tâm trạng anh thả lỏng hơn một chút, cũng không còn quá lo lắng suy nghĩ vẩn vơ rằng không biết mình có làm phiền đến cô hay không.
"Thế em đã khỏe hơn chưa? Em bị làm sao, anh mua thuốc sang cho em nhé?"
Nghe thấy thanh âm của người kia chứa đựng sự quan tâm lo lắng, Nhan Lam cũng chột dạ vội vàng đáp lại:
"Không sao, em ổn, em ổn mà..."
Cô thì có sao chứ, đi chơi đã đời tới trưa nay mới về tới nhà, còn ngủ một giấc dài, tinh thần bây giờ tỉnh táo hơn bao giờ hết là đằng khác.
Nhưng mà hình như khi nãy Lăng Tử Phong có nói là cô từ chối không đi xem buổi hòa nhạc với anh.
Cô từ chối ư? Làm gì có... cô đã động đến điện thoại khi nào đâu, từ sáng tới giờ bỏ xó nó một nơi không thèm để tâm đến.
"Sáng nay- sáng nay em đã nhắn tin từ chối anh à?"
Bởi vì không muốn để Lăng Tử Phong cảm thấy có gì quái lạ, Nhan Lam rất thận trọng hỏi lại anh như thế để có được đáp án chính xác.
Lăng Tử Phong chưng hửng: "Thì không phải em đã nói em không đi sao?"
Lăng Tử Phong chưng hửng: "Thì không phải em đã nói em không đi sao?"
Nói tới đây anh còn chụp màn hình đoạn tin nhắn giữa cô và anh sáng nay. Nhan Lam nhìn ảnh gửi đến mà đầu ẩn ẩn đau nhói, cô xoa xoa thái dương, cảm thấy chuyện này càng lúc phức tạp.
Cô nhắn bao giờ? Đã thế thời gian hiển thị trên ảnh càng chỉ rõ mọi thứ quá phi thực tế, không phải giờ đó cô đang còn ngủ ở phòng khách sạn hay sao, chẳng lẽ cô mộng du nhắn tin cho anh à?
Mày liễu của cô gái nọ không tự chủ hơi nhăn lại, cô ngẫm nghĩ, nếu bản thân không nhắn, thì người nhắn cho Lăng Tử Phong còn không phải là Lăng Tử Quân nữa sao.
"..."
Trong đầu nhanh như chớp nảy số, thảo nào sáng nay Lăng Tử Quân lại đột nhiên nói có vé đi xem buổi hòa nhạc, còn bảo với cô rằng cô đã kể về Phùng Chu cho anh ấy nghe. Rõ là giả dối... cô kể cho anh nghe bao giờ chứ!
Gương mặt Nhan Lam hơi đỏ lên, không biết là vì thời tiết quá nóng hay do tâm trạng không được tốt mà ảnh hưởng.
Gương mặt Nhan Lam hơi đỏ lên, không biết là vì thời tiết quá nóng hay do tâm trạng không được tốt mà ảnh hưởng.
"Vậy, còn hai vé xem buổi hòa nhạc thì sao?"
Thấy Nhan Lam không nói gì, bất thình lình Lăng Tử Phong lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng lúc này.
Anh còn sợ cô không đồng ý nên lại than vãn: "Đại Ngũ không thích mấy chương trình này, cho anh hai vé, mà Tiểu Lam cũng biết rồi đó, anh không có bạn gái để đi cùng."
"..." Nhan Lam im lặng không lên tiếng. Lúc này cô còn ngẫm nghĩ xem mình nên giải quyết mớ rắc rối này như thế nào đây.
Hai người đàn ông họ Lăng đúng là ép người quá đáng, cô phân thân ra được để đi với họ hay sao?
Nhan Lam trước giờ vẫn luôn mềm lòng mỗi khi Lăng Tử Phong giả vờ đáng thương với cô thế này, cô không có khả năng từ chối người khác. Chỉ là lần này thì không được, cô không đi cùng Lăng Tử Phong được rồi, bởi lẽ cô vẫn còn việc phải giải quyết với Lăng Tử Quân.
"Xin lỗi anh nhưng mà em đi không được rồi."
"Em vẫn còn mệt sao? À... anh vô tâm quá."
Lăng Tử Phong lại tự trách mình: "Em ổn chứ? Đã ăn uống gì chưa? Để anh nhờ dì Tụng nấu mấy món em thích rồi mang sang cho em nhé?"
"Không sao, không cần làm phiền anh như thế đâu."
Đối mặt với sự nhiệt tình này của Lăng Tử Phong, Nhan Lam cảm thấy có chút không thoải mái, cô từ chối rất nhanh: "Cảm mạo thông thường thôi, em uống thuốc rồi, ăn cháo rồi, nghỉ ngơi rất đầy đủ."
Cảm mạo thì chưa bị, nhưng lúc này đầu cô thực sự đã bốc khói rồi đây, giận đến cả gương mặt đều đỏ phừng phừng.
"Nhưng mà em nghĩ em vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức để mai đi làm, nên là xin lỗi anh nhé..."
Nói xong câu này còn không đợi Lăng Tử Phong lên tiếng, Nhan Lam liền sợ phiền phức nên nhanh chóng tắt điện thoại. Cô nhìn màn hình vẫn đang sáng đèn rồi từ từ tắt ngấm, trong lòng hiện lên đủ loại cảm xúc ngổn ngang phức tạp.
Vốn dĩ trong lòng đang vui vẻ bao nhiêu thì sau khi nhận được cuộc gọi này, tâm tình cô liền tồi tệ bấy nhiêu.
Lăng Tử Quân có vẻ rất thích nói dối nhỉ? Lại còn nói dối nhưng không cảm thấy ngại ngùng, thản nhiên đến như vậy!
Lăng Tử Quân có vẻ rất thích nói dối nhỉ? Lại còn nói dối nhưng không cảm thấy ngại ngùng, thản nhiên đến như vậy!
-
Chạy xe một quãng đường rất dài để trở về nhưng Lăng Tử Quân lại không có ý định ngủ nghỉ, lúc anh đưa Nhan Lam về tới nhà xong liền chạy thẳng một đường đến chỗ của Cố Thiên Hạo để lấy hai tấm vé xem buổi hòa nhạc tối nay.
Cố Thiên Hạo rất khách sáo mời anh vào nhà uống trà, nhưng Lăng Tử Quân lại gấp gáp trở về nên đành từ chối, hẹn lại một dịp rảnh rỗi hai người sẽ đi ăn trưa sau.
Anh dự định phải làm xong công việc để tối nay có dư dả thời gian đi chơi cùng với Nhan Lam nữa.
Tư Lan đứng nấp ở trong nhà nhìn bạn trai và sếp của bạn trai nói chuyện, trong lòng thầm ghen ăn tức ở ra mặt. Hai tấm vé đó vốn là để cô và Hạo Hạo đi chơi, tên bạn trai chết tiệt này lại lấy nó dâng lên cho sếp lớn!
Ông chủ thì lớn lắm sao? Thật là ức hiếp người quá đáng...
Trước kia Tư Lan cũng nằm trong nhóm fangirl của đàn anh họ Lăng này, chỉ tiếc cô ta theo đuổi dõi mắt nhìn anh suốt mấy năm trời cũng không có khả năng nào với tới... vậy mà Nhan Lam thì may rủi thế nào quen biết đến cả Lăng Tử Quân lẫn Lăng Tử Phong, cố tình cước đạp lưỡng thuyền, câu dẫn đàn ông không buông.
Trước kia Tư Lan cũng nằm trong nhóm fangirl của đàn anh họ Lăng này, chỉ tiếc cô ta theo đuổi dõi mắt nhìn anh suốt mấy năm trời cũng không có khả năng nào với tới... vậy mà Nhan Lam thì may rủi thế nào quen biết đến cả Lăng Tử Quân lẫn Lăng Tử Phong, cố tình cước đạp lưỡng thuyền, câu dẫn đàn ông không buông.
Loại phụ nữ lẳng lơ đó thế mà lại chiếm ưu thế quá mức, Tư Lan vô cùng ganh ghét đố kị.
...
Công việc ngổn ngang chất thành núi cao vời vợi, thế mà với công suất đáng ngưỡng mộ của mình Lăng Tử Quân đã giải quyết chuyện nào ra chuyện nấy trong vòng mấy tiếng đồng hồ.
Khi anh ngửa lưng ra sau ghế vươn vai, chấm dứt hoàn toàn những công việc trong công ty thì đồng hồ đã điểm 6 giờ rồi. Vội vàng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó người đàn ông đứng trước tủ quần áo đăm chiêu suy nghĩ không biết nên lựa bộ vest nào phù hợp.
Cuối cùng anh chọn bộ vest xám nhã nhặn phù hợp với phong cách của mình.
Người đàn ông đứng ở trước gương khóa nút cổ tay, mang cà vạt. Cà vạt trên cổ anh lúc này chính là món quà tốt nghiệp Nhan Lam đã tặng anh trước kia. Nhiều năm như vậy mà anh vẫn còn giữ nó bên mình, giấu ở trong một hộc tủ nhỏ, bên cạnh là hộp nhẫn cưới của hai người khi ấy...
Năm đó lúc anh mặc áo cử nhân bị bạn học và thầy cô vây quanh trò chuyện không ngừng, Nhan Lam đã đứng ở một góc chờ anh rất lâu. Khoảnh khắc khi cô trao món quà ấy cho anh, Lăng Tử Quân nhớ mãi ánh mắt sáng rạng ngời của cô lúc đó.
"Đàn anh Tử Quân à, chúc mừng anh tốt nghiệp!"
Nhan Lam hào hứng đặt chân xuống giường đi tới tủ quần áo lựa đồ, đứng cả buổi trời vẫn còn loay hoay không chọn được bộ nào ưng ý khiến cô có chút rầu rĩ.
Trong lúc Nhan Lam vẫn đang kiên trì lục tung tủ quần áo của mình, thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Là Lăng Tử Phong gọi đến, Nhan Lam tiếp nhận cuộc gọi rồi mở loa ngoài, vừa nghe điện thoại vừa tiếp tục chọn đồ.
Mặc váy hay là áo sơ mi quần tây nhỉ? Phải tìm một bộ nào trông nghiêm chỉnh nhưng lại không mang tới cảm giác quá mức trang trọng. Đang lúc ngẫm nghĩ phân vân giữa hai bộ quần áo, điện thoại lại truyền tới thanh âm quen thuộc của Lăng Tử Phong.
"Tiểu Lam, em đã suy nghĩ xong chưa?"
Thanh âm kia trầm thấp nghe có chút gấp gáp hối hả. Nhan Lam hơi ngớ ngẩn, cô cất bộ sơ mi quần tây kia vào tủ, chọn lấy chân váy nhung dài, cùng với một chiếc blazer màu be đem ra ngoài.
Cô quyết định rồi, cô sẽ mặc bộ này.
"Suy nghĩ gì vậy ạ?"
Đột nhiên lại gọi điện thoại hỏi cô câu hỏi quái lạ, Nhan Lam hoài nghi không biết Lăng Tử Phong đang đề cập đến vấn đề gì nữa. Thấy cô không nhớ chuyện sáng nay, Lăng Tử Phong hơi mất kiên nhẫn.
"Sáng nay anh có gửi tin nhắn cho em, hai vé xem buổi hòa nhạc mà Đại Ngũ khó lắm mới săn được, em đi với anh chứ?"
"Hai vé xem hòa nhạc?" Nhan Lam ngập ngừng hỏi lại.
Hai vé xem hòa nhạc gì chứ, cô có nhận được tin nhắn gì từ anh đâu?
Tiếp nhận được tin này mà đầu óc cô quay cuồng, cô chỉ mới ngủ một giấc tỉnh dậy thôi mà, sao lại hệt như người tối cổ.
"Phải, buổi hoà nhạc có sự tham gia của nhạc công Phùng Chu. Chẳng phải nửa năm trước em rất mong anh ta về nước biểu diễn sao? Sáng nay gửi tin nhắn cho em, em lại từ chối anh, anh cũng lo không biết em đang làm gì."
"À..."
Thanh âm kéo dài trong sự ngỡ ngàng của cô.
Nhan Lam gãi gãi mặt, tuy vẫn còn rất mơ hồ nhưng cũng nắm được một số thông tin nhất định thông qua câu nói của Lăng Tử Phong.
Vấn đề là lúc này cô đang không biết trả lời thế nào. Có nên nói là cô đi chơi với Lăng Tử Quân đến tận giữa trưa hôm nay mới về tới nhà, ngủ một mạch đến chiều thì làm sao mà reply tin nhắn anh được hay không?
Nhưng cuối cùng Nhan Lam vẫn lựa chọn không nói sự thật:
"Sáng giờ em hơi mệt nên ngủ ở nhà."
"Vậy à."
Dường như trong khoảnh khắc Nhan Lam đã nghe thấy Lăng Tử Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặc kệ câu nói kia của cô mang sơ hở thế nào, lúc này Lăng Tử Phong vẫn một mực tin đó là lý do vì sao sáng nay cô từ chối anh một cách phũ phàng thế kia. Tâm trạng anh thả lỏng hơn một chút, cũng không còn quá lo lắng suy nghĩ vẩn vơ rằng không biết mình có làm phiền đến cô hay không.
Mặc kệ câu nói kia của cô mang sơ hở thế nào, lúc này Lăng Tử Phong vẫn một mực tin đó là lý do vì sao sáng nay cô từ chối anh một cách phũ phàng thế kia. Tâm trạng anh thả lỏng hơn một chút, cũng không còn quá lo lắng suy nghĩ vẩn vơ rằng không biết mình có làm phiền đến cô hay không.
"Thế em đã khỏe hơn chưa? Em bị làm sao, anh mua thuốc sang cho em nhé?"
Nghe thấy thanh âm của người kia chứa đựng sự quan tâm lo lắng, Nhan Lam cũng chột dạ vội vàng đáp lại:
"Không sao, em ổn, em ổn mà..."
Cô thì có sao chứ, đi chơi đã đời tới trưa nay mới về tới nhà, còn ngủ một giấc dài, tinh thần bây giờ tỉnh táo hơn bao giờ hết là đằng khác.
Nhưng mà hình như khi nãy Lăng Tử Phong có nói là cô từ chối không đi xem buổi hòa nhạc với anh.
Cô từ chối ư? Làm gì có... cô đã động đến điện thoại khi nào đâu, từ sáng tới giờ bỏ xó nó một nơi không thèm để tâm đến.
"Sáng nay- sáng nay em đã nhắn tin từ chối anh à?"
Bởi vì không muốn để Lăng Tử Phong cảm thấy có gì quái lạ, Nhan Lam rất thận trọng hỏi lại anh như thế để có được đáp án chính xác.
Lăng Tử Phong chưng hửng: "Thì không phải em đã nói em không đi sao?"
Lăng Tử Phong chưng hửng: "Thì không phải em đã nói em không đi sao?"
Nói tới đây anh còn chụp màn hình đoạn tin nhắn giữa cô và anh sáng nay. Nhan Lam nhìn ảnh gửi đến mà đầu ẩn ẩn đau nhói, cô xoa xoa thái dương, cảm thấy chuyện này càng lúc phức tạp.
Cô nhắn bao giờ? Đã thế thời gian hiển thị trên ảnh càng chỉ rõ mọi thứ quá phi thực tế, không phải giờ đó cô đang còn ngủ ở phòng khách sạn hay sao, chẳng lẽ cô mộng du nhắn tin cho anh à?
Mày liễu của cô gái nọ không tự chủ hơi nhăn lại, cô ngẫm nghĩ, nếu bản thân không nhắn, thì người nhắn cho Lăng Tử Phong còn không phải là Lăng Tử Quân nữa sao.
"..."
Trong đầu nhanh như chớp nảy số, thảo nào sáng nay Lăng Tử Quân lại đột nhiên nói có vé đi xem buổi hòa nhạc, còn bảo với cô rằng cô đã kể về Phùng Chu cho anh ấy nghe. Rõ là giả dối... cô kể cho anh nghe bao giờ chứ!
Gương mặt Nhan Lam hơi đỏ lên, không biết là vì thời tiết quá nóng hay do tâm trạng không được tốt mà ảnh hưởng.
Gương mặt Nhan Lam hơi đỏ lên, không biết là vì thời tiết quá nóng hay do tâm trạng không được tốt mà ảnh hưởng.
"Vậy, còn hai vé xem buổi hòa nhạc thì sao?"
Thấy Nhan Lam không nói gì, bất thình lình Lăng Tử Phong lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng lúc này.
Anh còn sợ cô không đồng ý nên lại than vãn: "Đại Ngũ không thích mấy chương trình này, cho anh hai vé, mà Tiểu Lam cũng biết rồi đó, anh không có bạn gái để đi cùng."
"..." Nhan Lam im lặng không lên tiếng. Lúc này cô còn ngẫm nghĩ xem mình nên giải quyết mớ rắc rối này như thế nào đây.
Hai người đàn ông họ Lăng đúng là ép người quá đáng, cô phân thân ra được để đi với họ hay sao?
Nhan Lam trước giờ vẫn luôn mềm lòng mỗi khi Lăng Tử Phong giả vờ đáng thương với cô thế này, cô không có khả năng từ chối người khác. Chỉ là lần này thì không được, cô không đi cùng Lăng Tử Phong được rồi, bởi lẽ cô vẫn còn việc phải giải quyết với Lăng Tử Quân.
"Xin lỗi anh nhưng mà em đi không được rồi."
"Em vẫn còn mệt sao? À... anh vô tâm quá."
Lăng Tử Phong lại tự trách mình: "Em ổn chứ? Đã ăn uống gì chưa? Để anh nhờ dì Tụng nấu mấy món em thích rồi mang sang cho em nhé?"
"Không sao, không cần làm phiền anh như thế đâu."
Đối mặt với sự nhiệt tình này của Lăng Tử Phong, Nhan Lam cảm thấy có chút không thoải mái, cô từ chối rất nhanh: "Cảm mạo thông thường thôi, em uống thuốc rồi, ăn cháo rồi, nghỉ ngơi rất đầy đủ."
Cảm mạo thì chưa bị, nhưng lúc này đầu cô thực sự đã bốc khói rồi đây, giận đến cả gương mặt đều đỏ phừng phừng.
"Nhưng mà em nghĩ em vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức để mai đi làm, nên là xin lỗi anh nhé..."
Nói xong câu này còn không đợi Lăng Tử Phong lên tiếng, Nhan Lam liền sợ phiền phức nên nhanh chóng tắt điện thoại. Cô nhìn màn hình vẫn đang sáng đèn rồi từ từ tắt ngấm, trong lòng hiện lên đủ loại cảm xúc ngổn ngang phức tạp.
Vốn dĩ trong lòng đang vui vẻ bao nhiêu thì sau khi nhận được cuộc gọi này, tâm tình cô liền tồi tệ bấy nhiêu.
Lăng Tử Quân có vẻ rất thích nói dối nhỉ? Lại còn nói dối nhưng không cảm thấy ngại ngùng, thản nhiên đến như vậy!
Lăng Tử Quân có vẻ rất thích nói dối nhỉ? Lại còn nói dối nhưng không cảm thấy ngại ngùng, thản nhiên đến như vậy!
-
Chạy xe một quãng đường rất dài để trở về nhưng Lăng Tử Quân lại không có ý định ngủ nghỉ, lúc anh đưa Nhan Lam về tới nhà xong liền chạy thẳng một đường đến chỗ của Cố Thiên Hạo để lấy hai tấm vé xem buổi hòa nhạc tối nay.
Cố Thiên Hạo rất khách sáo mời anh vào nhà uống trà, nhưng Lăng Tử Quân lại gấp gáp trở về nên đành từ chối, hẹn lại một dịp rảnh rỗi hai người sẽ đi ăn trưa sau.
Anh dự định phải làm xong công việc để tối nay có dư dả thời gian đi chơi cùng với Nhan Lam nữa.
Tư Lan đứng nấp ở trong nhà nhìn bạn trai và sếp của bạn trai nói chuyện, trong lòng thầm ghen ăn tức ở ra mặt. Hai tấm vé đó vốn là để cô và Hạo Hạo đi chơi, tên bạn trai chết tiệt này lại lấy nó dâng lên cho sếp lớn!
Ông chủ thì lớn lắm sao? Thật là ức hiếp người quá đáng...
Trước kia Tư Lan cũng nằm trong nhóm fangirl của đàn anh họ Lăng này, chỉ tiếc cô ta theo đuổi dõi mắt nhìn anh suốt mấy năm trời cũng không có khả năng nào với tới... vậy mà Nhan Lam thì may rủi thế nào quen biết đến cả Lăng Tử Quân lẫn Lăng Tử Phong, cố tình cước đạp lưỡng thuyền, câu dẫn đàn ông không buông.
Trước kia Tư Lan cũng nằm trong nhóm fangirl của đàn anh họ Lăng này, chỉ tiếc cô ta theo đuổi dõi mắt nhìn anh suốt mấy năm trời cũng không có khả năng nào với tới... vậy mà Nhan Lam thì may rủi thế nào quen biết đến cả Lăng Tử Quân lẫn Lăng Tử Phong, cố tình cước đạp lưỡng thuyền, câu dẫn đàn ông không buông.
Loại phụ nữ lẳng lơ đó thế mà lại chiếm ưu thế quá mức, Tư Lan vô cùng ganh ghét đố kị.
...
Công việc ngổn ngang chất thành núi cao vời vợi, thế mà với công suất đáng ngưỡng mộ của mình Lăng Tử Quân đã giải quyết chuyện nào ra chuyện nấy trong vòng mấy tiếng đồng hồ.
Khi anh ngửa lưng ra sau ghế vươn vai, chấm dứt hoàn toàn những công việc trong công ty thì đồng hồ đã điểm 6 giờ rồi. Vội vàng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó người đàn ông đứng trước tủ quần áo đăm chiêu suy nghĩ không biết nên lựa bộ vest nào phù hợp.
Cuối cùng anh chọn bộ vest xám nhã nhặn phù hợp với phong cách của mình.
Người đàn ông đứng ở trước gương khóa nút cổ tay, mang cà vạt. Cà vạt trên cổ anh lúc này chính là món quà tốt nghiệp Nhan Lam đã tặng anh trước kia. Nhiều năm như vậy mà anh vẫn còn giữ nó bên mình, giấu ở trong một hộc tủ nhỏ, bên cạnh là hộp nhẫn cưới của hai người khi ấy...
Năm đó lúc anh mặc áo cử nhân bị bạn học và thầy cô vây quanh trò chuyện không ngừng, Nhan Lam đã đứng ở một góc chờ anh rất lâu. Khoảnh khắc khi cô trao món quà ấy cho anh, Lăng Tử Quân nhớ mãi ánh mắt sáng rạng ngời của cô lúc đó.
"Đàn anh Tử Quân à, chúc mừng anh tốt nghiệp!"