Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 63: Ghen tuông thất thường
Nếu đã là quyết định của Nhan Lam thì ngay cả Lăng Tử Quân cũng không thể thay đổi được. Huống hồ gì lúc đó anh đã quả quyết, nếu như Nhan Lam muốn chuyển sang bộ phận khác Lăng Tử Quân cũng sẽ không phản đối cô.
Ngay từ ban đầu Lăng Tử Quân đã thỏa hiệp với cô như thế, chỉ mong cô loại bỏ thành kiến quay trở về Lăng thị làm việc, lại không ngờ chỉ vì những lời nói đó của anh mà hiện tại vợ cũ đã bỏ đi, không muốn trở thành thư ký của anh nữa.
Ban đêm trời se lạnh, Lăng Tử Quân tăng ca đến 9 giờ vẫn chưa về nhà.
Anh ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm liếc nhìn những tập hồ sơ dày cộm trên bàn, lúc nhìn thấy hồ sơ ứng tuyển của Nhan Lam, thoáng thấy dòng chữ xin vào vị trí thư ký giám đốc tài chính, người đàn ông nọ không nhịn được thở dài một hơi bất lực.
Rõ ràng là anh tự làm tự chịu, hiện tại cũng không thể oán trách gì được.
Cuối cùng tổng giám đốc Lăng thị cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió hôm nay lại phải chịu thua thiệt trước Nhan Lam. Anh không nỡ nhưng cũng không thể cản bước đường của cô… có lẽ Nhan Lam không yêu anh, ngay từ đầu anh đã định rõ là như vậy.
Sau hai năm ở nhà làm vợ và làm mẹ, Nhan Lam cũng không nghĩ là khi mình đi làm lại vô cùng thuận lợi như vậy. Cô làm nhân viên thực tập trong một tháng, sau đó liền trở thành nhân viên chính thức.
Thời gian thấm thoát qua đi, trải qua một vài cuộc thi do phòng ban đưa ra, cô trở thành thư ký thân cận bên cạnh Lăng Tử Phong và người đứng đầu của phòng ban thư ký. Quả nhiên không khác xưa, tốc độ thăng tiến của Nhan Lam vẫn vô cùng nhanh chóng và đạt được hiệu quả rất đáng kinh ngạc.
Lăng Tử Phong vừa về nước đã nhận được chức vụ giám đốc tài chính, bộ phận của anh thay đổi hết thảy nhân sự, những người này đều là người mới tuyển vào nên chẳng ai biết thân phận thật sự của Nhan Lam.
Cũng bởi vì thế cô vô cùng thoải mái khi làm việc ở văn phòng giám đốc tài chính.
Tuy nhiên lời đồn vẫn liên tục xoay quanh, cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, chuyện Nhan Lam là vợ của tổng tài Lăng Tử Quân chẳng mấy chốc rồi cũng lan ra khắp nơi, ai ai cũng sẽ biết.
Nhưng bọn họ không còn là đám trẻ trung học suốt ngày buôn dưa làm lớn chuyện, chuyện gì biết thì âm thầm biết, hoàn toàn không hé môi nửa lời nói ra nói vào trước mặt Nhan Lam. Thế nên những ngày tháng Nhan Lam ở Lăng thị vô cùng bình yên, còn hơn cả mong đợi của cô.
“Được rồi, đã tới giờ tan ca, đừng chăm chỉ quá như vậy, anh không thêm tiền tăng ca cho nhóc đâu.”
Đến cuối ngày Lăng Tử Phong xong hết mọi việc liền đến tìm cô thư ký mới của mình.
Nhan Lam vẫn còn đang soạn thảo văn bản cho cuộc họp ngày mai giúp giám đốc, cô vừa đánh máy vừa đáp anh.
“Không thêm tiền tăng ca là đúng rồi, vì đây là công việc của em kia mà. Anh về trước đi, em sắp xong công việc rồi.”
Không phải khi không mà Nhan Lam được thăng chức tăng lương trong một thời gian ngắn. Cô vừa tài giỏi vừa siêng năng, lại còn may mắn là người quen của cấp trên, cấp trên chưa đặc cách cho cô thì tự cô cũng dùng chính thực lực của mình mà đi lên rồi.
Lăng Tử Phong thở dài một hơi nhìn cô, anh chống tay trước bàn thư ký, giả vờ giận dỗi.
“Em làm vậy có phải là đang muốn bêu xấu anh không?”
Nhan Lam đang hăng say viết cũng phải dừng lại trước câu nói hờn mác này, cô ngơ ngác nhìn anh:
“Em có làm gì đâu.”
“Em có làm gì đâu.”
Lăng Tử Phong gắng nhịn cười:
“Em như thế không phải là nói ông chủ như anh bốc lột sức lao động của thư ký là em à? Ông chủ tan làm, làm gì có cái chuyện thư ký phải tăng ca chứ.”
Biết là Lăng Tử Phong đang trêu cô, Nhan Lam mỉm cười, cô vẫn tập trung vào máy tính, ngón tay linh hoạt bắt đầu gõ phím.
“Nhưng công việc chưa xong, em chưa thể về được. Chỉ còn một chút nữa thôi, xong việc em sẽ về, anh về trước đi.”
Lăng Tử Phong cũng không cản nổi Nhan Lam, một khi cô quyết tâm làm việc gì thì mặc kệ người khác ngăn cản Nhan Lam cũng không nghe theo.
Lăng Tử Phong thật hết cách, anh nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối.
“Em đói bụng không? Anh đi mua chút đồ ăn cho em.”
“Thôi ạ, em không đói. Làm một loáng nữa là xong ngay, lát xong việc em xuống cửa hàng tiện lợi mua mấy món là được.”
“Không được.” Lăng Tử Phong nghiêm túc nói: “Cứ ăn mấy món ăn nhanh thì lại không tốt cho sức khỏe, huống hồ gì bao tử của em cũng không tốt, em đừng ỷ mạnh.”
“Em không có ỷ mạnh mà.” Nhan Lam bất bình đáp lại, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
“Được rồi, anh xuống mua cơm tối cho em, chờ anh nhé.”
Lăng Tử Phong cũng không nỡ mắng cô, anh nở một nụ cười ôn nhu, đưa tay xoa đầu Nhan Lam.
Trần đời này nào có chuyện ông chủ phải hầu hạ cơm bưng nước rót cho thư ký chứ. Nhan Lam cũng hết cách, cô ngẩng mặt nhìn, còn chưa kịp từ chối thì Lăng Tử Phong đã quay lưng đi rồi.
Đúng thật là…
Cô thở dài một hơi, không cản được nên đành phải chấp nhận lòng tốt của anh ấy thôi.
Hôm nay Nhan Lam làm giúp phần việc của một đồng nghiệp xin nghỉ phép nên mới trễ nãi công việc đến tận bây giờ, cô phải tranh thủ soạn cho xong, tối nay còn rất nhiều thứ chờ cô ở nhà nữa.
Đang lúc hăng say viết, ngoài cửa truyền tới tiến bước chân.
Hiện tại đã là 7 giờ, công ty cũng không còn lại bao nhiêu nhân viên, tiến bước chân tiến tới thì Nhan Lam liền nghe thấy được. Cô tưởng là Lăng Tử Phong quên đồ nên quay lại lấy chứ.
“Anh để quên ví tiền à.”
Nhan Lam hơi cười trêu ghẹo Lăng Tử Phong một chút, lúc ngẩng mặt nhìn thì không ngờ người đang đứng trước bàn làm việc của cô là Lăng Tử Quân.
“Tử Quân?”
Cô hơi hoảng hốt tròn mắt nhìn anh. Điều này càng khiến Lăng Tử Quân không vui nhíu mày.
“Em tưởng anh là Tử Phong sao?”
Mùi giấm chua phảng phất đâu đây khiến Nhan Lam chột dạ, chất giọng lạnh lùng của Lăng Tử Quân khiến cô không rét mà run, Nhan Lam nhìn anh, có chút e dè.
“Em… em chỉ là hơi giật mình chút thôi.”
Quả thực khi nãy Nhan Lam đã tưởng nhầm Lăng Tử Quân chính là Lăng Tử Phong thật, nhưng có đánh chết cô thì cô cũng không dám nói thẳng cho anh biết.
Chồng cũ gần đây ghen tuông thất thường, còn hay làm ra những hành động kì lạ. Nhan Lam là một người rất nhạy cảm, cô nhận ra được thế nên không dại gì mà dây vào.
Hơn cả tháng nay từ lúc cô vào Lăng thị làm việc thì cô và chồng cũ gần như cắt đứt liên lạc rồi, anh ấy không liên lạc với cô, cô cũng không có lí gì lại đơn phương gọi cho anh ấy. Vả lại cô cảm thấy Lăng Tử Quân giận cô chuyện cô muốn xin vào vị trí thư ký của Lăng Tử Phong…
Cũng bởi vì vậy khi ở Lăng thị Nhan Lam tự giác tránh gặp mặt Lăng Tử Quân, cần thiết có việc gì thì mới đụng mặt, nếu không thì mỗi khi thấy anh đi thang máy, cô né được cũng sẽ né để đi chuyến sau.
Lần này có chút ngoài dự đoán, Nhan Lam không ngờ Lăng Tử Quân đến văn phòng gặp cô.
“Anh… à không, Lăng tổng có việc gì cần phân phó sao?”
Thoáng chốc Nhan Lam quên mất mình đang là nhân viên trong công ty, cô sửa lại cách xưng hô, đứng dậy nghiêm túc chờ anh phân việc.
Thấy cô như thế, Lăng Tử Quân càng thêm tức giận. Mày kiếm của người đàn ông thêm nhíu chặt, dung nhan giận dữ như sắp nổi điên đến nơi.
Nhan Lam thấy thế càng thêm sợ, cô không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Cô thư ký nọ cúi đầu không dám nhìn nữa, một lúc lâu sau mới nghe anh nói.
“Đã tan làm rồi, em còn muốn nói chuyện công việc với anh?”
“…”
“Đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
Nhan Lam ngơ ngác, tự dưng lại thấy Lăng Tử Quân bỏ đi ra ngoài.
Anh không quay đầu, chỉ bá đạo nói với cô: “Đi ăn tối.”
Không hiểu sao bước chân không nghe theo ý của Nhan Lam, cô vô thức bước về phía anh, sau đó lại giật mình phát hiện.
“Thôi chết, em vẫn còn chưa xong việc.”
Cô định quay lại văn phòng nhưng Lăng Tử Quân đã nắm chặt lấy tay Nhan Lam không cho đi.
Cô hoảng hốt nhìn anh, cùng lúc đó anh cũng đang nghiêng đầu nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, thẳm sâu trong đôi con ngươi kia có một sức hút kì lạ khó cưỡng, Nhan Lam bất tri bất giác đi theo anh đến thang máy.
“Ăn tối xong rồi hãy làm, em thật sự muốn bán sức bán mạng cho Tử Phong ư?”
“Nhưng mà… em… em-”
Ngay từ ban đầu Lăng Tử Quân đã thỏa hiệp với cô như thế, chỉ mong cô loại bỏ thành kiến quay trở về Lăng thị làm việc, lại không ngờ chỉ vì những lời nói đó của anh mà hiện tại vợ cũ đã bỏ đi, không muốn trở thành thư ký của anh nữa.
Ban đêm trời se lạnh, Lăng Tử Quân tăng ca đến 9 giờ vẫn chưa về nhà.
Anh ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm liếc nhìn những tập hồ sơ dày cộm trên bàn, lúc nhìn thấy hồ sơ ứng tuyển của Nhan Lam, thoáng thấy dòng chữ xin vào vị trí thư ký giám đốc tài chính, người đàn ông nọ không nhịn được thở dài một hơi bất lực.
Rõ ràng là anh tự làm tự chịu, hiện tại cũng không thể oán trách gì được.
Cuối cùng tổng giám đốc Lăng thị cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió hôm nay lại phải chịu thua thiệt trước Nhan Lam. Anh không nỡ nhưng cũng không thể cản bước đường của cô… có lẽ Nhan Lam không yêu anh, ngay từ đầu anh đã định rõ là như vậy.
Sau hai năm ở nhà làm vợ và làm mẹ, Nhan Lam cũng không nghĩ là khi mình đi làm lại vô cùng thuận lợi như vậy. Cô làm nhân viên thực tập trong một tháng, sau đó liền trở thành nhân viên chính thức.
Thời gian thấm thoát qua đi, trải qua một vài cuộc thi do phòng ban đưa ra, cô trở thành thư ký thân cận bên cạnh Lăng Tử Phong và người đứng đầu của phòng ban thư ký. Quả nhiên không khác xưa, tốc độ thăng tiến của Nhan Lam vẫn vô cùng nhanh chóng và đạt được hiệu quả rất đáng kinh ngạc.
Lăng Tử Phong vừa về nước đã nhận được chức vụ giám đốc tài chính, bộ phận của anh thay đổi hết thảy nhân sự, những người này đều là người mới tuyển vào nên chẳng ai biết thân phận thật sự của Nhan Lam.
Cũng bởi vì thế cô vô cùng thoải mái khi làm việc ở văn phòng giám đốc tài chính.
Tuy nhiên lời đồn vẫn liên tục xoay quanh, cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, chuyện Nhan Lam là vợ của tổng tài Lăng Tử Quân chẳng mấy chốc rồi cũng lan ra khắp nơi, ai ai cũng sẽ biết.
Nhưng bọn họ không còn là đám trẻ trung học suốt ngày buôn dưa làm lớn chuyện, chuyện gì biết thì âm thầm biết, hoàn toàn không hé môi nửa lời nói ra nói vào trước mặt Nhan Lam. Thế nên những ngày tháng Nhan Lam ở Lăng thị vô cùng bình yên, còn hơn cả mong đợi của cô.
“Được rồi, đã tới giờ tan ca, đừng chăm chỉ quá như vậy, anh không thêm tiền tăng ca cho nhóc đâu.”
Đến cuối ngày Lăng Tử Phong xong hết mọi việc liền đến tìm cô thư ký mới của mình.
Nhan Lam vẫn còn đang soạn thảo văn bản cho cuộc họp ngày mai giúp giám đốc, cô vừa đánh máy vừa đáp anh.
“Không thêm tiền tăng ca là đúng rồi, vì đây là công việc của em kia mà. Anh về trước đi, em sắp xong công việc rồi.”
Không phải khi không mà Nhan Lam được thăng chức tăng lương trong một thời gian ngắn. Cô vừa tài giỏi vừa siêng năng, lại còn may mắn là người quen của cấp trên, cấp trên chưa đặc cách cho cô thì tự cô cũng dùng chính thực lực của mình mà đi lên rồi.
Lăng Tử Phong thở dài một hơi nhìn cô, anh chống tay trước bàn thư ký, giả vờ giận dỗi.
“Em làm vậy có phải là đang muốn bêu xấu anh không?”
Nhan Lam đang hăng say viết cũng phải dừng lại trước câu nói hờn mác này, cô ngơ ngác nhìn anh:
“Em có làm gì đâu.”
“Em có làm gì đâu.”
Lăng Tử Phong gắng nhịn cười:
“Em như thế không phải là nói ông chủ như anh bốc lột sức lao động của thư ký là em à? Ông chủ tan làm, làm gì có cái chuyện thư ký phải tăng ca chứ.”
Biết là Lăng Tử Phong đang trêu cô, Nhan Lam mỉm cười, cô vẫn tập trung vào máy tính, ngón tay linh hoạt bắt đầu gõ phím.
“Nhưng công việc chưa xong, em chưa thể về được. Chỉ còn một chút nữa thôi, xong việc em sẽ về, anh về trước đi.”
Lăng Tử Phong cũng không cản nổi Nhan Lam, một khi cô quyết tâm làm việc gì thì mặc kệ người khác ngăn cản Nhan Lam cũng không nghe theo.
Lăng Tử Phong thật hết cách, anh nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối.
“Em đói bụng không? Anh đi mua chút đồ ăn cho em.”
“Thôi ạ, em không đói. Làm một loáng nữa là xong ngay, lát xong việc em xuống cửa hàng tiện lợi mua mấy món là được.”
“Không được.” Lăng Tử Phong nghiêm túc nói: “Cứ ăn mấy món ăn nhanh thì lại không tốt cho sức khỏe, huống hồ gì bao tử của em cũng không tốt, em đừng ỷ mạnh.”
“Em không có ỷ mạnh mà.” Nhan Lam bất bình đáp lại, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
“Được rồi, anh xuống mua cơm tối cho em, chờ anh nhé.”
Lăng Tử Phong cũng không nỡ mắng cô, anh nở một nụ cười ôn nhu, đưa tay xoa đầu Nhan Lam.
Trần đời này nào có chuyện ông chủ phải hầu hạ cơm bưng nước rót cho thư ký chứ. Nhan Lam cũng hết cách, cô ngẩng mặt nhìn, còn chưa kịp từ chối thì Lăng Tử Phong đã quay lưng đi rồi.
Đúng thật là…
Cô thở dài một hơi, không cản được nên đành phải chấp nhận lòng tốt của anh ấy thôi.
Hôm nay Nhan Lam làm giúp phần việc của một đồng nghiệp xin nghỉ phép nên mới trễ nãi công việc đến tận bây giờ, cô phải tranh thủ soạn cho xong, tối nay còn rất nhiều thứ chờ cô ở nhà nữa.
Đang lúc hăng say viết, ngoài cửa truyền tới tiến bước chân.
Hiện tại đã là 7 giờ, công ty cũng không còn lại bao nhiêu nhân viên, tiến bước chân tiến tới thì Nhan Lam liền nghe thấy được. Cô tưởng là Lăng Tử Phong quên đồ nên quay lại lấy chứ.
“Anh để quên ví tiền à.”
Nhan Lam hơi cười trêu ghẹo Lăng Tử Phong một chút, lúc ngẩng mặt nhìn thì không ngờ người đang đứng trước bàn làm việc của cô là Lăng Tử Quân.
“Tử Quân?”
Cô hơi hoảng hốt tròn mắt nhìn anh. Điều này càng khiến Lăng Tử Quân không vui nhíu mày.
“Em tưởng anh là Tử Phong sao?”
Mùi giấm chua phảng phất đâu đây khiến Nhan Lam chột dạ, chất giọng lạnh lùng của Lăng Tử Quân khiến cô không rét mà run, Nhan Lam nhìn anh, có chút e dè.
“Em… em chỉ là hơi giật mình chút thôi.”
Quả thực khi nãy Nhan Lam đã tưởng nhầm Lăng Tử Quân chính là Lăng Tử Phong thật, nhưng có đánh chết cô thì cô cũng không dám nói thẳng cho anh biết.
Chồng cũ gần đây ghen tuông thất thường, còn hay làm ra những hành động kì lạ. Nhan Lam là một người rất nhạy cảm, cô nhận ra được thế nên không dại gì mà dây vào.
Hơn cả tháng nay từ lúc cô vào Lăng thị làm việc thì cô và chồng cũ gần như cắt đứt liên lạc rồi, anh ấy không liên lạc với cô, cô cũng không có lí gì lại đơn phương gọi cho anh ấy. Vả lại cô cảm thấy Lăng Tử Quân giận cô chuyện cô muốn xin vào vị trí thư ký của Lăng Tử Phong…
Cũng bởi vì vậy khi ở Lăng thị Nhan Lam tự giác tránh gặp mặt Lăng Tử Quân, cần thiết có việc gì thì mới đụng mặt, nếu không thì mỗi khi thấy anh đi thang máy, cô né được cũng sẽ né để đi chuyến sau.
Lần này có chút ngoài dự đoán, Nhan Lam không ngờ Lăng Tử Quân đến văn phòng gặp cô.
“Anh… à không, Lăng tổng có việc gì cần phân phó sao?”
Thoáng chốc Nhan Lam quên mất mình đang là nhân viên trong công ty, cô sửa lại cách xưng hô, đứng dậy nghiêm túc chờ anh phân việc.
Thấy cô như thế, Lăng Tử Quân càng thêm tức giận. Mày kiếm của người đàn ông thêm nhíu chặt, dung nhan giận dữ như sắp nổi điên đến nơi.
Nhan Lam thấy thế càng thêm sợ, cô không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Cô thư ký nọ cúi đầu không dám nhìn nữa, một lúc lâu sau mới nghe anh nói.
“Đã tan làm rồi, em còn muốn nói chuyện công việc với anh?”
“…”
“Đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
Nhan Lam ngơ ngác, tự dưng lại thấy Lăng Tử Quân bỏ đi ra ngoài.
Anh không quay đầu, chỉ bá đạo nói với cô: “Đi ăn tối.”
Không hiểu sao bước chân không nghe theo ý của Nhan Lam, cô vô thức bước về phía anh, sau đó lại giật mình phát hiện.
“Thôi chết, em vẫn còn chưa xong việc.”
Cô định quay lại văn phòng nhưng Lăng Tử Quân đã nắm chặt lấy tay Nhan Lam không cho đi.
Cô hoảng hốt nhìn anh, cùng lúc đó anh cũng đang nghiêng đầu nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, thẳm sâu trong đôi con ngươi kia có một sức hút kì lạ khó cưỡng, Nhan Lam bất tri bất giác đi theo anh đến thang máy.
“Ăn tối xong rồi hãy làm, em thật sự muốn bán sức bán mạng cho Tử Phong ư?”
“Nhưng mà… em… em-”