Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chương 130 Có phải là cảm thấy rất quen thuộc không?
Lúc này.
Thời Ngọc Diệp đang dùng dao cứa vào cổ người đàn ông trung niên, để anh ta dẫn đường đến một nhà máy bỏ hoang.
Người đàn ông bị uy hiếp vẫn còn trong tình trạng bàng hoàng, hồi lâu mới định thần lại được.
Chỉ mười phút trước, anh ta muốn dùng khói xịt thuốc mê để đánh ngất Thời Ngọc Diệp rồi đưa cô đến nhà máy bỏ hoang này.
Ai mà biết được, người phụ nữ này không chỉ nhìn thấu chiến lược của anh ta trước một bước, thậm chí trong tình trạng cửa xe bị khóa còn dùng tay không đập vỡ kính cửa sổ!
Sau khi cửa kính xe bị vỡ, không khí trong xe lập tức lưu thông, tác dụng của thuốc mê cũng giảm đi rất nhiều, không cách nào khiến cô ngất đi.
Lúc đó anh ta rất hoảng sợ, sợ nhiệm vụ thất bại nên đã dừng xe và cầm con dao đã chuẩn bị sẵn để ép buộc cô phải ngoan ngoãn, ai ngờ khi rút dao ra thì anh ta đến nhìn còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người phụ nữ này cướp mất, nhanh chóng đã kề vào cổ anh ta.
Tốc độ này nhanh đến mức gần như là tốc độ ánh sáng điện léo lên rồi vụt tắt!
“Anh cho rằng tôi không nhìn ra được kế hoạch của anh?”
Một giọng điệu lạnh lùng truyền vào tai anh †a, con dao sắc bén ở cổ khiến anh ta run lên, bắp chân cũng có chút mềm nhữn.
“Tôi, tôi, tôi chỉ là được người khác chỉ thị!Cô gái cô tha cho tôi một đường sống đi!”
“Đối phương bảo anh đưa tôi đi đâu?”
“Chính là, chính là một nhà máy nhỏ gần đây”
“Xuống xe dẫn đường”
“Vâng vâng vâng…”
Trong lòng toát mồ hôi lạnh, người đàn ông trung niên đưa người đến một nhà máy bỏ hoang, giơ đèn pin lên nói: “Chính là chỗ này”
Thời Ngọc Diệp cau mày quan sát một lượt.
Đây không chỉ là một nhà máy đổ nát, bỏ hoang mà dường như nó còn có dấu vết bị đốt cháy.
Trong đầu cô có một hình ảnh mơ hồ lóe lên, nhưng cô không thể nắm bắt được, thái dương giống như tách ra, cô có thể cảm nhận rõ ràng một sự căm phẫn ở trong lòng.
Nó dường như đến từ những ký ức xa xăm.
“Cô gái, nhiệm vụ của tôi là đưa cô đến đây.
Tôi không biết gì nữa. Cô xem, bây giờ cô đã đến đây rồi, hay là thả tôi đi đi..”
Người đàn ông trung niên đang cố gắng cầu xin, nhưng lại bị Thời Ngọc Diệp không lưu tình dùng sức đánh cho ngất đi.
“Ngu xuẩn, nếu như bây giờ anh chạy, đối phương chắc chắn sẽ tìm cơ hội để giết chết anh, không giữ lại nhân chứng mới là cách tốt nhất để hoàn toàn loại bỏ hết chứng cứ”
Chút đạo lý như vậy mà cũng không hiểu, còn dám nhận nhiệm vụ tới đối phó cô.
Quả thực là ngu xuẩn vô cùng!
Thời Ngọc Diệp đỡ người đàn ông trung niên núp dưới gốc cây to bên cạnh, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn lòng bàn tay đầy mảnh thủy tinh, vết thương đã bắt đầu chảy cạn kiệt máu…
Mục đích đánh vào cửa ô tô, không chỉ là vì muốn khuếch tán khí gây mê, giảm bớt hiệu quả gây mê, cũng là vì đau đớn có thể giúp cô tỉnh táo. Cô còn cố ý chọp mạnh mảnh kính vỡ vào.
lòng bàn tay, điều này càng làm cho cơn đau thêm trầm trọng, đồng thời cũng để lại manh mối trên đường đi.
Bởi vì cô phát hiện nơi này là nơi không có tín hiệu, địa chỉ bên kia cung cấp cho cô là giả, nếu hai tiếng sau vẫn bị mắc kẹt, Bé Hai e rằng không có cách nào truy lùng được.
“Chỉ hy vọng rằng bọn họ có thể thông minh một chút, tìm ra manh mối quan trọng như vậy.
Nếu không, máu của tôi thực sự là chảy vô ích rồi…
Thời Ngọc Diệp lẩm bẩm một mình, nâng mí mắt nặng nề, nhìn công trường bỏ hoang bị lửa thiêu rụi hơn một nửa.
Đêm tối mịt mù.
Xung quanh không có ánh sáng và đêm nay cũng không có trăng, khiến cho khung cảnh xung quanh trông rất tối tăm và hoang vắng. Ngoài tiếng côn trùng gần đó kêu, đôi khi bạn có thể nghe thấy âm thanh của cú mèo, đột nhiên khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi vì điêu đó, đôi mắt cô lộ ra ánh nhìn kiên định.
“Tôi lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai muốn động tay với tôi.”
Thời Minh Triết ở trên xe từ đầu tới cuối vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Bé Hai, khi tài xế lái xe đến ngã ba đường, anh ta đột nhiên không biết phải đi đâu, chỉ có thể dừng xe lại.
Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn khu rừng nhỏ bên cạnh, quả nhiên có một con đường, trên mặt bùn còn có vết lốp xe.
Vì vậy, Thời Minh Triết cúi đầu, hỏi Bé Hai trong video: “Cháu có chắc chắn về hướng này không?”
“Đúng vậy, tín hiệu của mẹ đã biến mất sau khi đi vào con đường này. Cháu đã tính toán nó từ bản đồ, đây hẳn là một con đường tắt. Đi dọc theo con đường nhỏ này có thể cắt giảm lộ trình ít nhất mười phút “
Bé Hai nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó hỏi, “Chú, năm năm trước chú là từ con đường nào cứu mẹ cháu vậy?”
Anh ta trầm ngâm một chút, nói: “Máy bay trực thăng”
“Máy bay trực thăng, có thể”
“Có phải sẽ rất dễ làm kinh động đối phương không?”
“Không đâu, không có cách nào để tìm người nhanh hơn so với máy bay trực thăng.”
“Được, vậy thì chú sẽ lập tức đổi thành máy.
bay trực thăng để tiến vào”
Chưa qua bao lâu, người dân trong làng gần đó đã bắt đầu hoảng sợ.
“Đột nhiên lái nhiều máy bay trực thăng vào giữa đêm, có phải là đã xảy ra chuyện gì trên núi không?”
“Có vẻ như nó đang đi về hướng của nhà máy bỏ hoang, ây ya, lại là chỗ đó, đáng sợ quá đi!”
“Con trai rôi khi nãy nói với tôi, thế lực địa phương ở đây toàn thể đều huy động rồi, cảm giác hình như xảy ra chuyện lớn!”
“Báo cảnh sát đi, mau đi báo cảnh sát!”
Sau khi Thời Ngọc Diệp bước vào nhà máy bỏ hoang, không hề thấy bất cứ ai.
Đúng như cô dự đoán, nhưng cũng có phần khiến cô khó hiểu.
Nếu tất cả những điều này chỉ là một cái bãy, tốn nhiều sức như vậy để dụ cô vào nhà máy hẻo lánh lại không một bóng người này, cũng khiến người ta quá khó hiểu rồi Làm như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?
“Tôi đã tới rồi, anh còn không ra đây sao?”
Thời Ngọc Diệp trầm giọng quát.
Xung quanh vọng lại lời của cô, vẫn không hề có một bóng người hay câu trả lời nào.
“Xem ra, là không định xuất hiện rồi”
Cô lạnh lùng cau mày liếc nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy cách đó không xa có một chai thủy tinh đang đặt giữa đống khúc gỗ vứt bỏ.
Trực giác mách bảo cô tiến về phía trước để nhặt nó lên.
Quả nhiên, trong chai thủy tỉnh có một tờ giấy bạc, cô mở ra, khẽ nhíu mày.
[Trở lại nơi này sau năm năm, cô có cảm thấy quen thuộc không? Tôi không ngại sử dụng phương thức này để giúp cô khôi phục trí nhớ.] Không có thuốc giải, không có thông tin liên hệ.
Chỉ có một ghi chú khó hiểu như vậy.
Cô cũng cẩn thận ngửi thử vài lần, xác nhận đó là một tờ giấy rất bình thường, trên đó còn không có bôi thuốc độc, xem ra đối phương không muốn lấy mạng cô.
Thời Ngọc Diệp không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Dẫn tôi đến đây, chỉ vì cái này?! Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Nếu anh còn không xuất hiện, tôi bắt anh ra ngoài!”
Tin nhắn đã nói rồi, nếu muốn lấy thuốc giải, thì đến nơi như đã ước hẹn, kết quả là cái gì cũng không có? Thời Ngọc Diệp đột nhiên cảm thấy bản thân lỗ nặng rồi!
Quả thực là quá lỗ rồi!!!
Đang lúc tức giận, Thời Ngọc Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết lửa trên xà nhà, thái dương thắt lại.
Tại sao… Tại sao cô ấy lại thấy chỗ này vô cùng quen thuộc?
Với tốc độ vô cùng nhanh, một hình ảnh mạnh mẽ hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, đôi mắt cô mở to, khuôn mặt tái nhợt.
Lúc này.
Thời Ngọc Diệp đang dùng dao cứa vào cổ người đàn ông trung niên, để anh ta dẫn đường đến một nhà máy bỏ hoang.
Người đàn ông bị uy hiếp vẫn còn trong tình trạng bàng hoàng, hồi lâu mới định thần lại được.
Chỉ mười phút trước, anh ta muốn dùng khói xịt thuốc mê để đánh ngất Thời Ngọc Diệp rồi đưa cô đến nhà máy bỏ hoang này.
Ai mà biết được, người phụ nữ này không chỉ nhìn thấu chiến lược của anh ta trước một bước, thậm chí trong tình trạng cửa xe bị khóa còn dùng tay không đập vỡ kính cửa sổ!
Sau khi cửa kính xe bị vỡ, không khí trong xe lập tức lưu thông, tác dụng của thuốc mê cũng giảm đi rất nhiều, không cách nào khiến cô ngất đi.
Lúc đó anh ta rất hoảng sợ, sợ nhiệm vụ thất bại nên đã dừng xe và cầm con dao đã chuẩn bị sẵn để ép buộc cô phải ngoan ngoãn, ai ngờ khi rút dao ra thì anh ta đến nhìn còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người phụ nữ này cướp mất, nhanh chóng đã kề vào cổ anh ta.
Tốc độ này nhanh đến mức gần như là tốc độ ánh sáng điện léo lên rồi vụt tắt!
“Anh cho rằng tôi không nhìn ra được kế hoạch của anh?”
Một giọng điệu lạnh lùng truyền vào tai anh †a, con dao sắc bén ở cổ khiến anh ta run lên, bắp chân cũng có chút mềm nhữn.
“Tôi, tôi, tôi chỉ là được người khác chỉ thị!Cô gái cô tha cho tôi một đường sống đi!”
“Đối phương bảo anh đưa tôi đi đâu?”
“Chính là, chính là một nhà máy nhỏ gần đây”
“Xuống xe dẫn đường”
“Vâng vâng vâng…”
Trong lòng toát mồ hôi lạnh, người đàn ông trung niên đưa người đến một nhà máy bỏ hoang, giơ đèn pin lên nói: “Chính là chỗ này”
Thời Ngọc Diệp cau mày quan sát một lượt.
Đây không chỉ là một nhà máy đổ nát, bỏ hoang mà dường như nó còn có dấu vết bị đốt cháy.
Trong đầu cô có một hình ảnh mơ hồ lóe lên, nhưng cô không thể nắm bắt được, thái dương giống như tách ra, cô có thể cảm nhận rõ ràng một sự căm phẫn ở trong lòng.
Nó dường như đến từ những ký ức xa xăm.
“Cô gái, nhiệm vụ của tôi là đưa cô đến đây.
Tôi không biết gì nữa. Cô xem, bây giờ cô đã đến đây rồi, hay là thả tôi đi đi..”
Người đàn ông trung niên đang cố gắng cầu xin, nhưng lại bị Thời Ngọc Diệp không lưu tình dùng sức đánh cho ngất đi.
“Ngu xuẩn, nếu như bây giờ anh chạy, đối phương chắc chắn sẽ tìm cơ hội để giết chết anh, không giữ lại nhân chứng mới là cách tốt nhất để hoàn toàn loại bỏ hết chứng cứ”
Chút đạo lý như vậy mà cũng không hiểu, còn dám nhận nhiệm vụ tới đối phó cô.
Quả thực là ngu xuẩn vô cùng!
Thời Ngọc Diệp đỡ người đàn ông trung niên núp dưới gốc cây to bên cạnh, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn lòng bàn tay đầy mảnh thủy tinh, vết thương đã bắt đầu chảy cạn kiệt máu…
Mục đích đánh vào cửa ô tô, không chỉ là vì muốn khuếch tán khí gây mê, giảm bớt hiệu quả gây mê, cũng là vì đau đớn có thể giúp cô tỉnh táo. Cô còn cố ý chọp mạnh mảnh kính vỡ vào.
lòng bàn tay, điều này càng làm cho cơn đau thêm trầm trọng, đồng thời cũng để lại manh mối trên đường đi.
Bởi vì cô phát hiện nơi này là nơi không có tín hiệu, địa chỉ bên kia cung cấp cho cô là giả, nếu hai tiếng sau vẫn bị mắc kẹt, Bé Hai e rằng không có cách nào truy lùng được.
“Chỉ hy vọng rằng bọn họ có thể thông minh một chút, tìm ra manh mối quan trọng như vậy.
Nếu không, máu của tôi thực sự là chảy vô ích rồi…
Thời Ngọc Diệp lẩm bẩm một mình, nâng mí mắt nặng nề, nhìn công trường bỏ hoang bị lửa thiêu rụi hơn một nửa.
Đêm tối mịt mù.
Xung quanh không có ánh sáng và đêm nay cũng không có trăng, khiến cho khung cảnh xung quanh trông rất tối tăm và hoang vắng. Ngoài tiếng côn trùng gần đó kêu, đôi khi bạn có thể nghe thấy âm thanh của cú mèo, đột nhiên khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi vì điêu đó, đôi mắt cô lộ ra ánh nhìn kiên định.
“Tôi lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai muốn động tay với tôi.”
Thời Minh Triết ở trên xe từ đầu tới cuối vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Bé Hai, khi tài xế lái xe đến ngã ba đường, anh ta đột nhiên không biết phải đi đâu, chỉ có thể dừng xe lại.
Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn khu rừng nhỏ bên cạnh, quả nhiên có một con đường, trên mặt bùn còn có vết lốp xe.
Vì vậy, Thời Minh Triết cúi đầu, hỏi Bé Hai trong video: “Cháu có chắc chắn về hướng này không?”
“Đúng vậy, tín hiệu của mẹ đã biến mất sau khi đi vào con đường này. Cháu đã tính toán nó từ bản đồ, đây hẳn là một con đường tắt. Đi dọc theo con đường nhỏ này có thể cắt giảm lộ trình ít nhất mười phút “
Bé Hai nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó hỏi, “Chú, năm năm trước chú là từ con đường nào cứu mẹ cháu vậy?”
Anh ta trầm ngâm một chút, nói: “Máy bay trực thăng”
“Máy bay trực thăng, có thể”
“Có phải sẽ rất dễ làm kinh động đối phương không?”
“Không đâu, không có cách nào để tìm người nhanh hơn so với máy bay trực thăng.”
“Được, vậy thì chú sẽ lập tức đổi thành máy.
bay trực thăng để tiến vào”
Chưa qua bao lâu, người dân trong làng gần đó đã bắt đầu hoảng sợ.
“Đột nhiên lái nhiều máy bay trực thăng vào giữa đêm, có phải là đã xảy ra chuyện gì trên núi không?”
“Có vẻ như nó đang đi về hướng của nhà máy bỏ hoang, ây ya, lại là chỗ đó, đáng sợ quá đi!”
“Con trai rôi khi nãy nói với tôi, thế lực địa phương ở đây toàn thể đều huy động rồi, cảm giác hình như xảy ra chuyện lớn!”
“Báo cảnh sát đi, mau đi báo cảnh sát!”
Sau khi Thời Ngọc Diệp bước vào nhà máy bỏ hoang, không hề thấy bất cứ ai.
Đúng như cô dự đoán, nhưng cũng có phần khiến cô khó hiểu.
Nếu tất cả những điều này chỉ là một cái bãy, tốn nhiều sức như vậy để dụ cô vào nhà máy hẻo lánh lại không một bóng người này, cũng khiến người ta quá khó hiểu rồi Làm như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?
“Tôi đã tới rồi, anh còn không ra đây sao?”
Thời Ngọc Diệp trầm giọng quát.
Xung quanh vọng lại lời của cô, vẫn không hề có một bóng người hay câu trả lời nào.
“Xem ra, là không định xuất hiện rồi”
Cô lạnh lùng cau mày liếc nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy cách đó không xa có một chai thủy tinh đang đặt giữa đống khúc gỗ vứt bỏ.
Trực giác mách bảo cô tiến về phía trước để nhặt nó lên.
Quả nhiên, trong chai thủy tỉnh có một tờ giấy bạc, cô mở ra, khẽ nhíu mày.
[Trở lại nơi này sau năm năm, cô có cảm thấy quen thuộc không? Tôi không ngại sử dụng phương thức này để giúp cô khôi phục trí nhớ.] Không có thuốc giải, không có thông tin liên hệ.
Chỉ có một ghi chú khó hiểu như vậy.
Cô cũng cẩn thận ngửi thử vài lần, xác nhận đó là một tờ giấy rất bình thường, trên đó còn không có bôi thuốc độc, xem ra đối phương không muốn lấy mạng cô.
Thời Ngọc Diệp không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Dẫn tôi đến đây, chỉ vì cái này?! Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Nếu anh còn không xuất hiện, tôi bắt anh ra ngoài!”
Tin nhắn đã nói rồi, nếu muốn lấy thuốc giải, thì đến nơi như đã ước hẹn, kết quả là cái gì cũng không có? Thời Ngọc Diệp đột nhiên cảm thấy bản thân lỗ nặng rồi!
Quả thực là quá lỗ rồi!!!
Đang lúc tức giận, Thời Ngọc Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết lửa trên xà nhà, thái dương thắt lại.
Tại sao… Tại sao cô ấy lại thấy chỗ này vô cùng quen thuộc?
Với tốc độ vô cùng nhanh, một hình ảnh mạnh mẽ hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, đôi mắt cô mở to, khuôn mặt tái nhợt.