Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 29: TÔI ĐỠ EM
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Trầm Bách Niên ngôi trên sofa nhìn anh ta đến mức hoa mắt chóng mặt, không nhìn được mà nói: “Tôi nói này, cậu hai, anh có thể đứng yên một chút được không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cần Tầm Lâm dứt khoát trả lời: "Không Tôi lo lắng đến sắp chết rồi đây này! Anh là bác sĩ tâm lí của thăng bé, sao anh có thể bình tĩnh ngồi đó được? Ngộ nhỡ tháng bé có chuyện gì thì phải làm sao?"
Trầm Bách Niên cũng không biết phải làm sao: "Anh cũng thấy rồi đấy, tôi thử nói chuyện với thằng bé rồi nhưng cũng có tác dụng gì đâu"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Thế thì cần anh để làm gì!” Cận Tâm Lâm nói trong sự bất lực, gấp gáp đến độ và đầu bứt tóc, rồi quay sang hỏi quản gia: "Vẫn chưa nói chuyện này cho ông chủ với bà chủ đúng chứ?"
Quản gia cung kính trả lời. "Dạ vẫn chưa
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thế thi tốt" Cận Tâm Lâm thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng rầu rĩ.
Thằng bé xảy ra chuyện khi ở cùng với anh ta, nếu như ba mẹ anh ta biết, cái mạng quên này cũng sẽ mất thôi. chỉ nghĩ thời cũng thấy đáng sợ roll
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ quen thuộc, quản gia với vàng mừng rỡ nói "Cậu hai, cầu cả về rồi
Cận Tâm Lâm cũng nghe thấy tiếng. không nói lời nào liên phi ra bên ngoài như với được cọng rơm cứu mạng, anh ta lao đến trước mặt anh trai, rơm rớm nước mặt nói “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi, mau đi xem tháng bé đi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du ghét bỏ mà đẩy anh ta ra, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Bách Niên đã đến chưa?"
“Tôi đến từ lâu rồi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trầm Bách Niên đứng ở trước cửa, nhưng ảnh mắt lại hướng về Giang Tử Sơ đang ngồi ở ghế phụ
Cần Tâm Lâm cuối cùng cũng phát hiện ra sự có mặt của Giang Tử Sơ, mừng rỡ nói: “Cô Giang cũng đến à?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ khẽ gật đầu, không biết phải chào hỏi ra sao, trong lòng toàn là sự lo lắng cho cậu nhóc, vội vã hỏi thăm: “Tháng bé giờ đang ở đâu?"
Cận Tâm Du nói: "Để tôi dẫn em đi" Sau đó nam lấy tay Giang Tử Sơ dẫn đi. Bởi vì tính huống cấp bách niên Giang Tử Sơ không chú ý đến hành động này, ngoan ngoàn đã cho Cân Tâm Du dắt lên lầu
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người nhanh chóng đi đến trước cửa phòng của cậu nhóc
Bên trong vô cùng âm ĩ, thỉnh thoảng vòng ra tiếng đồ vật đổ vỡ, Giang Tử Sơ thấy vậy liền cảm thấy hoảng sợ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô lo lắng nhin Cận Tâm Du, hỏi: "Làm sao đây?
Cận Tâm Du an ủi cô. "Đừng lo lắng" Sau đó giơ tay lên gõ cửa. "Con ngoan, mau mở cửa ra
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhóc con bên trong nghe thấy tiếng bông chốc trở nên im ắng một hồi, rồi sau đó tiếng đồ vật rơi vỡ lớn hơn.
“Đến chết mất thời, cứ tiếp tục như vậy, ngộ nhỡ bị thương thì sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm đi theo bọn họ lên lầu, với vàng lên tiếng.
Cận Tâm Du sa sâm mặt, không trả lời, tiếp tục gõ cửa. "Con ngoan, daddy đây, mở cửa ra nào, có chuyện gì không vui cứ nói với ba, không được ném đồ đạc. Nghe lời nào!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tất nhiên là cậu nhóc hoàn toàn không them de y den daddy.
không hề nề mặt nẻ môi gì hết
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sở cuống cuống hết lên, với vàng gõ cửa, bất lực lên tiếng "Bé con, di Tử Sơ đây, con sao vậy? Con mở cửa ra được không? Dì đến thăm con nè"
Mọi âm thanh trong phòng như ngừng lại, sau đó bằng chốc trở nên yên tĩnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm thấy lời nói của Giang Tử Sơ có tác dụng, bằng chắc không khỏi trạng trắng mặt nhìn chị dâu
Vừa nãy anh ta với Trầm Bách Niên đứng bên ngoài nói cả nửa ngày trời mà cậu nhóc không thèm để ý đến bọn họ, còn chẳng bằng một câu nói của Giang Tử Sơ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du thì ngược lại, anh đã sớm nhận ra rằng với bé con, Giang Tử Sơ vô cùng đặc biệt, vậy nên anh nhìn Giang Tử Sơ bằng ánh mắt khích lệ, ra hiệu cho có tiếp tục
Giang Tử Sơ gật đầu, tiếp tục gõ cửa: "Bé ngoan, con ra đây mở cửa đi được không? Di rất lo lang cho con, còn có cả daddy với chủ hai nữa, mọi người rất quan tâm đến con, con đừng nhất minh trong phòng nữa được không nào?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên trong phòng vẫn không có tiếng trả Dựa vào sự yêu mến lúc trước của câu nhóc dành cho Giang Tử Sơ, không cần đến mấy câu thì cậu nhóc đã ngoan ngoãn chạy đến mở cửa rồi.
Nhưng tối nay lại là ngoại lệ, Giang Tử Sơ nói thêm mấy câu nhưng vẫn không thấy cậu nhóc lên tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ bỗng chốc cuống quýt không thôi. "Cận Tâm Du... Làm thế nào bây giờ, thằng bé không để ý đến tôi, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đầu đúng không?"
Cận Tâm Du rũ mắt nhìn đôi lông mày ẩn chứa sự rối bời của cô gái, không khỏi vươn tay ra đặt nhẹ lên vai cô, nhẹ nhàng nói: "Không xảy ra chuyện gì đâu”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó quay người lại dặn dò Cận Tâm Lâm: "Đi lấy thang ra đây, sau đó đi vào bên trong qua đường cửa sổ
“Được, được, em đi ngay
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm không dám lơ là, vội vàng dẫn theo Trầm Bách Niên với quản gia tiếng hành mọi việc.
10 phút sau, thang được bố trí từ tầng một lên đến cửa sổ phòng cậu nhóc. Giang Tử Sở dứt khoát bước lên phía trước, nói: "Đe tôi lên trước cho n
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cần Tâm Lâm hơi do dự, dù sao thì tòa nhà này cũng cao hơn so với bình thường, khá là nguy hiểm.
Nhưng Cận Tâm Du lại nói "Được, tôi đỡ em"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ gật đầu, lập tức trèo lên trên thang, Cận Tâm Du theo sát phía sau đỡ lấy Giang Tử Sơ
Cần Tâm Lâm với Trầm Bách Niên nhìn nhau, chịu trách nhiệm ở dưới giữ lấy thang. Lát sau, Giang Tử Sơ cuối cùng cũng leo
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
đến nơi, vừa mới đặt chân xuống ban công cô
liền đi vào bên trong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vào trong phòng, đập vào mặt cô là sản nhà bừa bộn, đồ đạc đổ vỡ khắp nơi, bàn ghế lật úp xộc xệch, còn có một vài thứ đồ ngốn ngang khác, tóm lại, mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Thấy vậy, trong lòng Giang Tử Sơ không khỏi kinh sợ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì quả thật có không thể nào tưởng tượng được, một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy lại có thể làm ra chuyện như thế này. Giang Tử Sơ không kịp nghĩ gì nhiều, có khể rời mắt sang hướng khác liên trông thấy cậu nhóc đang cuộn mình lại ở góc nhà
Lúc này, cậu nhóc ngôi biệt trên mặt đất, ảnh mat trống rỗng vô hồn, ngơ ngác nhìn chăm chăm về phía cô
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ trông thấy mà trái tim trở nên đau nhói, đau đến mức chết đi sống lại
Vài tiếng trước thôi, cậu nhóc còn sôi nổi hoạt bát chạy nhảy, sao giờ lại biến thành bộ dáng này rồi?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu biết trước, có đã không chạy trốn.
Cô tự trách bản thân mình, vội vàng bước qua đồng hỗn độn đổ nát trên sản, sải bước đến trước mặt cậu nhóc, bế cậu từ mặt đất lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cơ thể cậu nhóc vẫn mềm mại là thế nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lúc này Giang Tử Sơ mới nhận ra, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du cũng nhận ra điều đó, việc đầu tiên là tất điều hòa đi
Giang Tử Sơ ôm lấy cậu nhóc rồi đặt lên giường, vừa kiểm tra cơ thể xem có bị thương ở đầu không, vừa kéo chăn đắp lên người cậu
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu nhóc cứ thế mặc cho Giang Tử Sơ làm mọi chuyện
**********
Trầm Bách Niên ngôi trên sofa nhìn anh ta đến mức hoa mắt chóng mặt, không nhìn được mà nói: “Tôi nói này, cậu hai, anh có thể đứng yên một chút được không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cần Tầm Lâm dứt khoát trả lời: "Không Tôi lo lắng đến sắp chết rồi đây này! Anh là bác sĩ tâm lí của thăng bé, sao anh có thể bình tĩnh ngồi đó được? Ngộ nhỡ tháng bé có chuyện gì thì phải làm sao?"
Trầm Bách Niên cũng không biết phải làm sao: "Anh cũng thấy rồi đấy, tôi thử nói chuyện với thằng bé rồi nhưng cũng có tác dụng gì đâu"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Thế thì cần anh để làm gì!” Cận Tâm Lâm nói trong sự bất lực, gấp gáp đến độ và đầu bứt tóc, rồi quay sang hỏi quản gia: "Vẫn chưa nói chuyện này cho ông chủ với bà chủ đúng chứ?"
Quản gia cung kính trả lời. "Dạ vẫn chưa
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thế thi tốt" Cận Tâm Lâm thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng rầu rĩ.
Thằng bé xảy ra chuyện khi ở cùng với anh ta, nếu như ba mẹ anh ta biết, cái mạng quên này cũng sẽ mất thôi. chỉ nghĩ thời cũng thấy đáng sợ roll
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ quen thuộc, quản gia với vàng mừng rỡ nói "Cậu hai, cầu cả về rồi
Cận Tâm Lâm cũng nghe thấy tiếng. không nói lời nào liên phi ra bên ngoài như với được cọng rơm cứu mạng, anh ta lao đến trước mặt anh trai, rơm rớm nước mặt nói “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi, mau đi xem tháng bé đi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du ghét bỏ mà đẩy anh ta ra, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Bách Niên đã đến chưa?"
“Tôi đến từ lâu rồi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trầm Bách Niên đứng ở trước cửa, nhưng ảnh mắt lại hướng về Giang Tử Sơ đang ngồi ở ghế phụ
Cần Tâm Lâm cuối cùng cũng phát hiện ra sự có mặt của Giang Tử Sơ, mừng rỡ nói: “Cô Giang cũng đến à?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ khẽ gật đầu, không biết phải chào hỏi ra sao, trong lòng toàn là sự lo lắng cho cậu nhóc, vội vã hỏi thăm: “Tháng bé giờ đang ở đâu?"
Cận Tâm Du nói: "Để tôi dẫn em đi" Sau đó nam lấy tay Giang Tử Sơ dẫn đi. Bởi vì tính huống cấp bách niên Giang Tử Sơ không chú ý đến hành động này, ngoan ngoàn đã cho Cân Tâm Du dắt lên lầu
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người nhanh chóng đi đến trước cửa phòng của cậu nhóc
Bên trong vô cùng âm ĩ, thỉnh thoảng vòng ra tiếng đồ vật đổ vỡ, Giang Tử Sơ thấy vậy liền cảm thấy hoảng sợ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô lo lắng nhin Cận Tâm Du, hỏi: "Làm sao đây?
Cận Tâm Du an ủi cô. "Đừng lo lắng" Sau đó giơ tay lên gõ cửa. "Con ngoan, mau mở cửa ra
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhóc con bên trong nghe thấy tiếng bông chốc trở nên im ắng một hồi, rồi sau đó tiếng đồ vật rơi vỡ lớn hơn.
“Đến chết mất thời, cứ tiếp tục như vậy, ngộ nhỡ bị thương thì sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm đi theo bọn họ lên lầu, với vàng lên tiếng.
Cận Tâm Du sa sâm mặt, không trả lời, tiếp tục gõ cửa. "Con ngoan, daddy đây, mở cửa ra nào, có chuyện gì không vui cứ nói với ba, không được ném đồ đạc. Nghe lời nào!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tất nhiên là cậu nhóc hoàn toàn không them de y den daddy.
không hề nề mặt nẻ môi gì hết
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sở cuống cuống hết lên, với vàng gõ cửa, bất lực lên tiếng "Bé con, di Tử Sơ đây, con sao vậy? Con mở cửa ra được không? Dì đến thăm con nè"
Mọi âm thanh trong phòng như ngừng lại, sau đó bằng chốc trở nên yên tĩnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm thấy lời nói của Giang Tử Sơ có tác dụng, bằng chắc không khỏi trạng trắng mặt nhìn chị dâu
Vừa nãy anh ta với Trầm Bách Niên đứng bên ngoài nói cả nửa ngày trời mà cậu nhóc không thèm để ý đến bọn họ, còn chẳng bằng một câu nói của Giang Tử Sơ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du thì ngược lại, anh đã sớm nhận ra rằng với bé con, Giang Tử Sơ vô cùng đặc biệt, vậy nên anh nhìn Giang Tử Sơ bằng ánh mắt khích lệ, ra hiệu cho có tiếp tục
Giang Tử Sơ gật đầu, tiếp tục gõ cửa: "Bé ngoan, con ra đây mở cửa đi được không? Di rất lo lang cho con, còn có cả daddy với chủ hai nữa, mọi người rất quan tâm đến con, con đừng nhất minh trong phòng nữa được không nào?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên trong phòng vẫn không có tiếng trả Dựa vào sự yêu mến lúc trước của câu nhóc dành cho Giang Tử Sơ, không cần đến mấy câu thì cậu nhóc đã ngoan ngoãn chạy đến mở cửa rồi.
Nhưng tối nay lại là ngoại lệ, Giang Tử Sơ nói thêm mấy câu nhưng vẫn không thấy cậu nhóc lên tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ bỗng chốc cuống quýt không thôi. "Cận Tâm Du... Làm thế nào bây giờ, thằng bé không để ý đến tôi, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đầu đúng không?"
Cận Tâm Du rũ mắt nhìn đôi lông mày ẩn chứa sự rối bời của cô gái, không khỏi vươn tay ra đặt nhẹ lên vai cô, nhẹ nhàng nói: "Không xảy ra chuyện gì đâu”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó quay người lại dặn dò Cận Tâm Lâm: "Đi lấy thang ra đây, sau đó đi vào bên trong qua đường cửa sổ
“Được, được, em đi ngay
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm không dám lơ là, vội vàng dẫn theo Trầm Bách Niên với quản gia tiếng hành mọi việc.
10 phút sau, thang được bố trí từ tầng một lên đến cửa sổ phòng cậu nhóc. Giang Tử Sở dứt khoát bước lên phía trước, nói: "Đe tôi lên trước cho n
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cần Tâm Lâm hơi do dự, dù sao thì tòa nhà này cũng cao hơn so với bình thường, khá là nguy hiểm.
Nhưng Cận Tâm Du lại nói "Được, tôi đỡ em"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ gật đầu, lập tức trèo lên trên thang, Cận Tâm Du theo sát phía sau đỡ lấy Giang Tử Sơ
Cần Tâm Lâm với Trầm Bách Niên nhìn nhau, chịu trách nhiệm ở dưới giữ lấy thang. Lát sau, Giang Tử Sơ cuối cùng cũng leo
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
đến nơi, vừa mới đặt chân xuống ban công cô
liền đi vào bên trong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vào trong phòng, đập vào mặt cô là sản nhà bừa bộn, đồ đạc đổ vỡ khắp nơi, bàn ghế lật úp xộc xệch, còn có một vài thứ đồ ngốn ngang khác, tóm lại, mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Thấy vậy, trong lòng Giang Tử Sơ không khỏi kinh sợ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì quả thật có không thể nào tưởng tượng được, một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy lại có thể làm ra chuyện như thế này. Giang Tử Sơ không kịp nghĩ gì nhiều, có khể rời mắt sang hướng khác liên trông thấy cậu nhóc đang cuộn mình lại ở góc nhà
Lúc này, cậu nhóc ngôi biệt trên mặt đất, ảnh mat trống rỗng vô hồn, ngơ ngác nhìn chăm chăm về phía cô
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ trông thấy mà trái tim trở nên đau nhói, đau đến mức chết đi sống lại
Vài tiếng trước thôi, cậu nhóc còn sôi nổi hoạt bát chạy nhảy, sao giờ lại biến thành bộ dáng này rồi?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu biết trước, có đã không chạy trốn.
Cô tự trách bản thân mình, vội vàng bước qua đồng hỗn độn đổ nát trên sản, sải bước đến trước mặt cậu nhóc, bế cậu từ mặt đất lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cơ thể cậu nhóc vẫn mềm mại là thế nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lúc này Giang Tử Sơ mới nhận ra, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du cũng nhận ra điều đó, việc đầu tiên là tất điều hòa đi
Giang Tử Sơ ôm lấy cậu nhóc rồi đặt lên giường, vừa kiểm tra cơ thể xem có bị thương ở đầu không, vừa kéo chăn đắp lên người cậu
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu nhóc cứ thế mặc cho Giang Tử Sơ làm mọi chuyện