Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Sinh nhật (3)
"Thì ra đây chính là tiểu công chúa của Nam Cung gia sao? Đúng là không ngoài dự đoán, rất xinh đẹp!"
Mẫn Nguyệt đen mặt, tiểu công chúa? Cô nghe thấy từ này liền nổi da gà hết cả người, không nhịn được xoay người lại xem là ai nói. Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt vừa ngẩng đầu lên liền thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy Lãnh Mặc Nghiên cùng với cô gái bên cạnh anh ta đang đến gần hai người. Lãnh Mặc Nghiên đưa một ly rượu cho cô, cười tà mị: "Chúc mừng sinh nhật cô!"
Mẫn Nguyệt nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn. "Cảm ơn anh!"
"Không tệ!" Lãnh Mặc Nghiên cong khóe môi, cầm ly rượu uống hết. Anh đưa ly rượu trống không cho phục vụ, hai tay đút vào túi quần, nhìn qua vô cùng nhàn nhã.
"Tôi thấy cô rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"
Thân hình Mẫn Nguyệt thoáng run lên, Lãnh Mặc Nghiên chính là nói đến cuộc gặp mặt trên máy bay lần đó? Hắn ta đã nhận ra cô là Queen sao?
Nam Cung Âu Thần bắt đầu cảnh giác, hai mắt phóng ra tia lửa đạn về phía Lãnh Mặc Nghiên.
Mẫn Nguyệt xua tan nỗi lo lắng trong lòng, Lãnh Mặc Nghiên không thể nào nhận ra cô!
"Lãnh lão đại nói đùa, tôi làm sao có tư cách gặp anh chứ?!" Mẫn Nguyệt nửa đùa nửa thật nói một câu, chọc cho Lãnh Mặc Nghiên cười vui vẻ.
"Nếu cô muốn thì cô có thể đến Đàm Đài gia gặp tôi bất cứ lúc nào!"
Mẫn Nguyệt cười nhẹ không nói, cô chỉ xem đó là lời nói đùa, chứ không hề tin tưởng.
Lãnh Mặc Nghiên cũng không để ý điều đó, anh ngước mắt nhìn Nam Cung Âu Thần im lặng đứng một bên tựa như vệ sĩ.
"King, tôi thật ngưỡng mộ anh có một cô em gái tốt như vậy!"
Tuy là nói với Nam Cung Âu Thần nhưng ánh mắt của Lãnh Mặc Nghiên vẫn dán chặt lên người Mẫn Nguyệt, ý vị không rõ.
Khí lạnh xung quanh Nam Cung Âu Thần có xu hướng ngày càng mạnh mẽ hơn. Mẫn Nguyệt mặt không đổi sắc, bình tĩnh phản bác.
"Em gái của Lãnh lão đại cũng rất tốt nha!" Mẫn Nguyệt cười như không cười, lạnh lùng quan sát cô gái bên cạnh Lãnh Mặc Nghiên. Cô gái này từ này đến giờ luôn nhìn chằm chằm vào Thần, trong mắt đều là say mê, suy nghĩ của bản thân hoàn toàn không che giấu. Mẫn Nguyệt cười lạnh, dám có ý đồ với Thần, cô gái này cho cô là không khí sao?
Ý cười trên gương mặt Lãnh Mặc Nghiên lập tức biến mắt khi nghe Mẫn Nguyệt nhắc đến Đàm Đài Hân là em gái anh. Lãnh Mặc Nghiên hoàn toàn không thích Đàm Đài Hân, thậm chí là chán ghét.
Đàm Đài Hân giống như không nghe thấy câu nói của Mẫn Nguyệt, cô ta từ đầu đến cuối chỉ mãi nhìn Nam Cung Âu Thần. Người đàn ông này hoàn hảo như vậy, rất xứng với cô. Vì thế Đàm Đài Hân ra quyết tâm nhất định phải có được Nam Cung Âu Thần. Cái gì mà kẻ thù của gia tộc chứ, chỉ cần là cô ta muốn thì chắc chắn có được, ai cũng không thể ngăn cản! Chẳng phải đứa con nuôi kia cũng không thể làm gì cô ta sao? Nghĩ vậy Đàm Đài Hân càng tự tin với quyết định của mình, kiêu ngạo bước lên trước, giơ tay chào Nam Cung Âu Thần.
"Xin chào, tôi là Đàm Đài Hân. Rất vui được gặp mặt anh, Nam Cung lão đại!"
Sắc mặt của Lãnh Mặc Nghiên trầm xuống, hung dữ trừng Đàm Đài Hân.
Lạnh nhạt nhìn bàn tay đang giơ giữa không trung, trong lòng Mẫn Nguyệt không khỏi cười tự giễu. Cô gái này thật sự không xem ai ra gì, bỏ lời nói của cô qua một bên thì cũng thôi đi. Đằng này không để ý ai hết, nhất là người đi cùng cô ta, Lãnh Mặc Nghiên, cứ thế mà vui vẻ chào hỏi kẻ đối địch của gia tộc, còn lộ ra ánh mắt si mê. Mẫn Nguyệt thật không hiểu Đàm Đài Hân đây là bị gia tộc nuông chiều đến ngu ngốc, hay là thẳng thắn, ngây thơ nữa! Quả nhiên lối suy nghĩ của cô gái này, người bình thường như cô đúng là theo không kịp.
Nam Cung Âu Thần hoàn toàn không để ý đến cái tay kia, ôm eo Mẫn Nguyệt, một bộ dáng không để ý tới.
Gương mặt Đàm Đài Hân ban đầu là tràn đầy tự tin, sau đó là khó xử cùng với bối rối.
Ý lạnh trong mắt Lãnh Mặc Nghiên ngày càng dày đặc, tựa hồ còn có một chút sát khí. Đàm Đài Hân này quả nhiên là ngu ngốc đến cực điểm!
Nhưng cũng thật tốt, anh đang muốn mượn cơ hội này để đả kích Nam Cung Âu Thần.
"Nam Cung lão đại thật không nể mặt. Thế nào, anh đây là xem thường người của gia tộc Đàm Đài chúng tôi?"
Nam Cung Âu Thần một ánh mắt cũng không cho Lãnh Mặc Nghiên, quả thật đang thể hiện đúng như câu nói của Lãnh Mặc Nghiên, xem thường người Đàm Đài gia!
"Không phải đâu, chỉ là Thần trước giờ có bệnh sạch sẽ, không thích chạm vào người khác thôi." Mẫn Nguyệt đành đứng ra hóa giải không khí lúng túng này, cô không muốn hai vị lão đại lớn của hắc đạo đánh nhau trong bữa tiệc sinh nhật của cô. Chỉ có điều cô giải thích càng khiến người khác giận sôi, nhất là Đàm Đài Hân, như vậy còn không bằng đừng giải thích.
Đàm Đài Hân nghiến răng, ý của cô ta nói là cô dơ bẩn nên Nam Cung lão đại mới không bắt tay với cô sao?
"Cô....." Đàm Đài Hân vốn muốn tiến lên tranh cãi với Mẫn Nguyệt nhưng bị ánh mắt của Lãnh Mặc Nghiên dọa cho cả người run run, thân thể cứng ngắt lui về sau.
Lãnh Mặc Nghiên còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, châm chọc thêm một câu: "King, anh làm vậy là không nể mặt tôi rồi. Còn chuyện ở rừng Amazon lần trước tôi vẫn chưa tính với anh đâu! King, không lẽ anh nghĩ phá hoại địa bàn của tôi như thế còn có thể bỏ mặc không quan tâm, rời đi an toàn sao?" Mấy chữ cuối Lãnh Mặc Nghiên còn đặc biệt nhấn mạnh, cặp mắt yêu nghiệt dưới mặt nạ phóng ra khí lạnh.
Nam Cung Âu Thần hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ những lời uy hiếp của Lãnh Mặc Nghiên. Anh nở nụ cười: "Tôi quên mất chưa cảm ơn anh, cảm ơn anh lần đó đã tặng cho tôi món quà rất lớn!"
Lãnh Mặc Nghiên nhíu mày, không hiểu Nam Cung Âu Thần nói như vậy là có nghĩa gì, nhưng rất nhanh anh liền biết được đáp án.
Từ phía sau Nam Cung Âu Thần, Lam Hi lạnh lùng bước tới, đứng đối diện với Lãnh Mặc Nghiên.
Trí nhớ của Lãnh Mặc Nghiên rất tốt, đương nhiên nhớ ra Lam Hi, bởi vì cặp mắt màu lam kia khiến anh đặc biệt chú ý.
Anh hơi cúi người, bàn tay nắm chặt cằm Lam Hi: "Thì ra con chuột bé nhỏ bị đuổi đi của năm đó vẫn còn sống đến bây giờ sao? Thật là kì tích!" Sau đó Lãnh Mặc Nghiên cười lạnh, giọng nói tàn khốc.
"Chỉ là, dù có còn sống quay trở về thì như thế nào, cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. King, không lẽ anh nghĩ con chuột bé nhỏ này có thể đối phó với tôi?"
Lãnh Mặc Nghiên buông cằm Lam Hi ra, khinh thường lấy khăn tay từ trong túi quần ra lau sạch tay.
Sắc mặt của Nam Cung Âu Thần và Lam Hi không có nhiều biến hóa, nhưng Mẫn Nguyệt thì có dấu hiệu tức giận. Lãnh Mặc Nghiên này nói chuyện thật quá đáng!
"Mày chính là đứa nghiệt chủng năm đó bị đuổi đi?" Đàm Đài Hân yên phận nãy giờ rốt cuộc phát tác, giọng nói bén nhọn đầy mỉa mai.
Biểu cảm của Lam Hi lập tức thay đổi, vô cùng giận dữ. Hai bàn tay nắm chặt lại tạo thành nắm đấm, hai mắt đầy lửa trừng Đàm Đài Hân. Lam Hi hận nhất là nghe người khác gọi cậu là "đứa nghiệt chủng" hay "con hoang". Từ nhỏ cậu luôn bị người khác bắt nạt, chê cười, những đứa con khác của Đàm Đài Trịnh Ân lúc nào cũng gọi cậu như thế.
Đàm Đài Hân thế mà dưới ánh mắt của Lam Hi lại sinh ra một chút sợ hãi, thần trí hơi hoảng loạn. Cô ta định thần, cần gì phải sợ đứa nghiệt chủng này. Đàm Đài Hân trợn mắt, hung hăng giơ tay định tát Lam Hi.
"Thằng nhóc đáng chết này, mày lườm gì hả?"
Lam Hi không hề né tránh, quật cường đứng thẳng.
Ngay khi bàn tay kia định đánh xuống thì bị Mẫn Nguyệt chặn lại. Cô cầm tay Đàm Đài Hân hơi dùng sức bóp chặt, gương mặt lạnh lẽo phủ đầy hơi thở băng giá. Đàm Đài Hân này gan cũng lớn thật, dám động tay động chân với người của cô ngay trước mặt cô.
"Đàm Đài tiểu thư, cô dám đánh người của tôi trước mặt tôi sao? Hơn nữa đây lại là tiệc sinh nhật của tôi đó!"
"Hừ, thằng nhóc đó là con riêng của ba tôi, người của Đàm Đài gia, tôi muốn làm gì nó là chuyện của tôi!" Đàm Đài Hân vặn vẹo tay muốn rút về nhưng phát hiện là căn bản rút không được, cô ta đau đến nhăn mặt nhíu mày, đành phải kêu lên.
"Này, cô mau bỏ tay tôi ra!"
Mẫn Nguyệt không lập tức thả Đàm Đài Hân ra, tay càng thêm dùng lực, lạnh lùng nói từng chữ. "Tôi nhớ năm đó Lam Hi cùng với gia tộc Đàm Đài mấy người đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, đương nhiên hiện tại sẽ không còn là người của Đàm Đài gia. Bây giờ cậu bé tên là Lam Hi, không phải Đàm Đài Hi! Còn nữa, Lam Hi có như thế nào cũng là do tôi chịu trách nhiệm, cô có tư cách gì mà quản."
Nói xong Mẫn Nguyệt cũng dứt khoát buông tay Đàm Đài Hân ra, cũng làm giống như Lãnh Mặc Nghiên lúc nãy, lấy khăn ra lau tay.
Thái độ này của Mẫn Nguyệt khiến cho Lãnh Mặc Nghiên đột nhiên nảy sinh hứng thú. Hai mắt không khỏi híp lại như hồ ly tính kế.
Đàm Đài Hân lảo đảo vài bước mới đứng vững, cô ta oán hận nhìn Mẫn Nguyệt, nghiến răng muốn nói gì đó đả kích cô nhưng liền bị Lãnh Mặc Nghiên cảnh cáo.
"Đàm Đài Hân, phải biết chừng mực!"
Đàm Đài Hân không cam lòng ngậm miệng, cô ta quả thật hơi sợ đứa con nuôi của ba cô ta, Lãnh Mặc Nghiên này!
Nam Cung Âu Thần đứng chắn trước Lam Hi và Mẫn Nguyệt, xem như bảo vệ hai người ở đằng sau. Giọng nói anh nhàn nhạt, mang theo một tia mỉa mai cùng uy hiếp: "Lãnh lão đại tốt nhất hãy quản kĩ người của mình, đừng để ra ngoài rồi làm mất mặt Đàm Đài gia!"
Đàm Đài Hân cảm thấy rất bi thương, người đàn ông mà cô ta nhìn trúng lại nói với cô ta như vậy, còn không nhìn cô ta một cái. Nhưng mà Đàm Đài Hân tuyệt đối không bỏ cuộc, người đàn ông này, cô ta muốn!
Lãnh Mặc Nghiên sa sầm mặt, không chút khách khí trả lời: "Không phiền Nam Cung lão đại quan tâm!"
Lãnh Mặc Nghiên dứt lời liền lạnh lùng bỏ đi, Đàm Đài Hân do dự nhìn Nam Cung Âu Thần rồi nhìn Lãnh Mặc Nghiên. Cuối cùng cô ta chọn đi theo Lãnh Mặc Nghiên.
Lam Hi lúc này không còn đứng sau lưng Nam Cung Âu Thần, cậu kiên định nói: "Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ phá hủy Đàm Đài gia!"
Lãnh Mặc Nghiên hơi dừng bước, đầu cũng không quay lại, bàn tay vẫy vẫy, giọng nói khiêu khích: "Tôi nhất định sẽ chờ đến ngày cậu có bản lĩnh đó!" Lãnh Mặc Nghiên cười lớn, thong thả hòa vào đám người.
Lam Hi đứng đó, hai mắt hừng hực lửa, ý chí quyết tâm, nhất định cậu sẽ khiến cho Đàm Đài gia bị phá hủy!
Mẫn Nguyệt khoanh tay, khóe môi cong nhẹ. Quyết định của cô ngày đó không sai, cậu bé này rất có tương lai! Lãnh Mặc Nghiên đi rồi, Mẫn Nguyệt lập tức có tâm trạng trò chuyện với Lam Hi.
"Lúc nãy em đã bỏ gì lên người Đàm Đài Hân vậy?" Khi cô chặn Đàm Đài Hân lại, Lam Hi ở phía sau. Đàm Đài Hân và Lãnh Mặc Nghiên đều không thấy rõ cậu bé, nhưng cô thấy rất rõ. Lam Hi lúc đó đã thả lên người Đàm Đài Hân một ít bột màu trắng. Cô tuy không biết nó là gì nhưng cũng hiểu cái thứ bột trắng đó không phải là thứ tốt.
Lam Hi vẻ mặt vô tội: "Có bỏ gì đâu!"
"Đừng nói dối, em ở sau lưng chị làm gì tưởng chị không biết sao?"
Lam Hi bị lộ cũng không sợ hãi, cậu gian xảo cười: "Cũng không có gì, chỉ là thứ khiến cô ta bị ngứa cả người suốt một tuần thôi."
"......" Mẫn Nguyệt nghẹn họng, ai nói cậu bé có khuôn mặt thiên sứ này thì nhất định phải là thiên sứ chứ! Theo cô thấy chính là ác ma!
Mẫn Nguyệt thật hết cách với cậu, cô thở dài một cái rồi quay qua nói chuyện nghiêm túc với Nam Cung Âu Thần.
"Anh và Lãnh Mặc Nghiên có thù oán sâu nặng gì sao?"
Nam Cung Âu Thần nhướng mày, đối diện với cặp mắt tò mò của cô anh chỉ bình thản trả lời. "Không có, trước khi Lãnh Mặc Nghiên lên nắm quyền Đàm Đài gia thì anh chưa bao giờ gặp hắn ta. Nhưng khi Lãnh Mặc Nghiên làm lão đại của Đàm Đài gia thì ngược lại cứ nhắm vào Nam Cung gia, nói đúng hơn chính là nhắm vào anh. Việc này anh cũng không hiểu."
Mẫn Nguyệt im lặng, Lãnh Mặc Nghiên này thật khó hiểu, hắn ta hết lần này đến lần khác đều cố ý đối phó với Thần làm gì?
Nam Cung Âu Thần thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cô thì bất đắc dĩ, anh gõ nhẹ trán cô. "Nghĩ đến những người không liên quan làm gì, lo chuyện của em đi, tối nay chúng ta còn rất nhiều việc để làm!"
Mẫn Nguyệt cười hì hì, khoát tay anh: "Không nghĩ thì không nghĩ."
Lam Hi ở bên khinh thường xì một tiếng, hai người này ở đâu cũng diễn mấy cảnh buồn nôn.
Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt không quan tâm đến Lam Hi, hai người dắt tay nhau tiếp tục đi xã giao.
Trong một góc của đại sảnh, một người con gái toàn thân một bộ đồ da bó sát màu đen, chân đi đôi giày bốt cổ cao. Khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, mang theo một chút tà khí bức người cùng với mị hoặc.
Mái tóc ngắn ngang vai màu rượu vang đỏ vô cùng nổi bật, một bên tai đeo viên kim cương đỏ, càng thêm quyến rũ, hấp dẫn người khác. Hai chân của cô bắt chéo, ngồi dựa vào ghế, trên tay đang cầm ly rượu vuốt ve, phía sau lưng có hai người mặc áo đen đang đứng.
Thêm một người áo đen khác bước vào, quần áo y hệt hai người đang đứng sau lưng cô. Người đó thấy cô gái ngồi trên ghế đầu tiên là cung kính cúi đầu, sau đó mới nghiêm túc nói: "Tiểu thư, phu nhân kêu người lập tức quay về, phu nhân muốn biết kết quả điều tra. Hơn nữa, người còn dặn tiểu thư đừng ham thú vui ở bên ngoài mà gây rắc rối hay sự chú ý của giới hắc đạo."
Cô gái kia thở dài một tiếng, bàn tay xinh đẹp cầm ly rượu lên uống hết. Cô than thở nói một câu: "Thật là, lâu lâu vừa có cơ hội ra ngoài mà đã bị bắt quay về rồi. Mẹ đúng là gấp gáp!"
Giọng nói thanh thúy, ngọt ngào làm cho người khác rất dễ say mê, tựa như một cô gái dịu dàng. Nhưng cách trang điểm cùng phong cách của cô thì hoàn toàn khác. Khi nhìn cô gái này, người ta sẽ thường nhận xét là soái và rất ngầu! Phong cách mạnh mẽ và phóng khoáng như con trai, cộng thêm gương mặt của cô thì dù có là con gái cũng sẽ mê mẩn. Minh chứng đơn giản nhất chính là từ khi cô ngồi ở đây đã có rất nhiều cô gái xung quanh đỏ mặt hướng về phía này.
Cô gái kia lấy từ trong túi áo ra một hộp quà nhỏ, đưa cho một người đứng sau lưng. "Đưa cái này cho lão đại của Nam Cung gia, nói đây là quà sinh nhật cho cô em gái kia. Dù sao hôm nay chúng ta đến góp vui thì cũng phải đáp lễ một chút."
"Dạ, tiểu thư!" Người kia nhận lấy hộp quà rồi nhanh chóng mất dạng.
Cô gái kia đứng lên, lạnh nhạt nhìn quanh đại sảnh bữa tiệc một lượt rồi mới cất bước. "Đi thôi, quay về Italia!"
Muốn ra ngoài tất nhiên phải đi qua đại sảnh bữa tiệc, đoàn người của cô gái kia đi qua, đúng lúc gặp Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần đang đi lại. Hai người họ không chút ý đến bên này, do đó hai bên cứ thế mà đi qua nhau.
Đi được vài bước thì cô gái kia dừng lại, mấy người áo đen đằng sau không hiểu cô muốn làm gì. Cô gái kia quay đầu lại, nhìn quanh chỗ lúc nãy Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần vừa đi qua. Một tay cô đè lên ngực, hơi nhíu mày. Kì lạ, vì sao vừa rồi cô lại có một cảm giác rất quen thuộc? Lại đảo một vòng xung quanh khách mời. Không có gì bất thường, chẳng lẽ là ảo giác? Cô gái kia thở dài, không để ý nữa mà tiếp tục bước ra cửa. Kết quả vừa xoay người liền đụng trúng một cô gái phục vụ.
Cô phản ứng nhanh đỡ eo cô gái kia, ôn nhu nói: "Không sao chứ?"
Cô phục vụ kia ổn định thân thể, nghe giọng nói ôn nhu này lập tức ngẩng đầu lên, sau đó đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Cảm ơn!"
Đám người hộ vệ phía sau chứng kiến cảnh cô phục vụ kia thẹn thùng thì đen mặt. Tiểu thư của bọn họ không hề giống người thường, các cô gái khác thường sẽ ăn diện cho mình thật đẹp, luyện ra khí chất ôn nhu, dịu dàng. Còn tiểu thư của bọn họ luôn mạnh mẽ, rất thích mặc đồ đàn ông, sau đó đi trêu ghẹo phụ nữ khắp nơi. Nhất là những người có khuôn mặt trẻ con, dễ thương thì cô càng hứng thú. Chuyện này bọn họ rất quen rồi, dù cô có là con gái nhưng những cô gái đó không hề để ý, lúc nào cũng bị mê mẩn. Nghĩ lại mấy người hộ vệ thấy họ thật đáng thương, sau lại có một cô chủ kì lạ như thế này!
Cô gái mạnh mẽ kia cười nhẹ, làm ra vẻ thân sĩ. "Không có gì, lần sau chú ý một chút, đừng để ngã nữa, để lại sẹo thì không tốt với một cô gái dễ thương như thế này đâu!"
Cô phục vụ kia càng thêm đỏ mặt, hai mắt si mê, ngây ngốc gật đầu.
Cô gái này hài lòng, nở nụ cười như gió xuân, vẫy tay chào cô phục vụ một cái: "Tạm biệt!"
Cô phục vụ kia vốn còn đang chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào của mình, vui vẻ chào tạm biệt, nhưng cũng hơi tiếc nuối.
Có điều khi cô nhìn thấy hình xăm trên bàn tay cô gái kia thì thay đổi hoàn toàn. Hai chân cô run run, nếu cô nhìn không lầm, hình xăm trên tay cô gái đó chính là hình cây kiếm bị một sợi dây xích quấn quanh. Trong giới hắc đạo này chỉ có duy nhất một gia tộc có hình xăm đó.....gia tộc Hiên Viên! Gia tộc vô cùng bí ẩn, không tham gia trực tiếp vào hắc đạo nhưng có thể làm rung chuyển cả giới hắc đạo. Rất ít người biết về gia tộc này, trước giờ người của Hiên Viên gia cũng không bao giờ công khai xuất hiện.
Người của Hiên Viên gia đều có hình xăm, nhưng những người có địa vị cao trong gia tộc thì hình xăm hơi khác một chút. Màu chủ đạo của Hiên Viên gia là màu đỏ, chỉ có những người đứng đầu hay thuộc dòng chính, có địa vị vô cùng cao mới có tư cách dùng hình xăm màu đỏ này. Cấp bậc càng thấp thì màu càng đậm dần, cuối cùng là màu đen. Cô phục vụ kia nhớ lại, hình xăm của cô gái vừa rồi đúng là màu đỏ. Sắc mặt cô trắng bệch nhìn theo hướng cô gái kia đã biến mất ngoài cửa.
Mẫn Nguyệt đen mặt, tiểu công chúa? Cô nghe thấy từ này liền nổi da gà hết cả người, không nhịn được xoay người lại xem là ai nói. Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt vừa ngẩng đầu lên liền thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy Lãnh Mặc Nghiên cùng với cô gái bên cạnh anh ta đang đến gần hai người. Lãnh Mặc Nghiên đưa một ly rượu cho cô, cười tà mị: "Chúc mừng sinh nhật cô!"
Mẫn Nguyệt nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn. "Cảm ơn anh!"
"Không tệ!" Lãnh Mặc Nghiên cong khóe môi, cầm ly rượu uống hết. Anh đưa ly rượu trống không cho phục vụ, hai tay đút vào túi quần, nhìn qua vô cùng nhàn nhã.
"Tôi thấy cô rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"
Thân hình Mẫn Nguyệt thoáng run lên, Lãnh Mặc Nghiên chính là nói đến cuộc gặp mặt trên máy bay lần đó? Hắn ta đã nhận ra cô là Queen sao?
Nam Cung Âu Thần bắt đầu cảnh giác, hai mắt phóng ra tia lửa đạn về phía Lãnh Mặc Nghiên.
Mẫn Nguyệt xua tan nỗi lo lắng trong lòng, Lãnh Mặc Nghiên không thể nào nhận ra cô!
"Lãnh lão đại nói đùa, tôi làm sao có tư cách gặp anh chứ?!" Mẫn Nguyệt nửa đùa nửa thật nói một câu, chọc cho Lãnh Mặc Nghiên cười vui vẻ.
"Nếu cô muốn thì cô có thể đến Đàm Đài gia gặp tôi bất cứ lúc nào!"
Mẫn Nguyệt cười nhẹ không nói, cô chỉ xem đó là lời nói đùa, chứ không hề tin tưởng.
Lãnh Mặc Nghiên cũng không để ý điều đó, anh ngước mắt nhìn Nam Cung Âu Thần im lặng đứng một bên tựa như vệ sĩ.
"King, tôi thật ngưỡng mộ anh có một cô em gái tốt như vậy!"
Tuy là nói với Nam Cung Âu Thần nhưng ánh mắt của Lãnh Mặc Nghiên vẫn dán chặt lên người Mẫn Nguyệt, ý vị không rõ.
Khí lạnh xung quanh Nam Cung Âu Thần có xu hướng ngày càng mạnh mẽ hơn. Mẫn Nguyệt mặt không đổi sắc, bình tĩnh phản bác.
"Em gái của Lãnh lão đại cũng rất tốt nha!" Mẫn Nguyệt cười như không cười, lạnh lùng quan sát cô gái bên cạnh Lãnh Mặc Nghiên. Cô gái này từ này đến giờ luôn nhìn chằm chằm vào Thần, trong mắt đều là say mê, suy nghĩ của bản thân hoàn toàn không che giấu. Mẫn Nguyệt cười lạnh, dám có ý đồ với Thần, cô gái này cho cô là không khí sao?
Ý cười trên gương mặt Lãnh Mặc Nghiên lập tức biến mắt khi nghe Mẫn Nguyệt nhắc đến Đàm Đài Hân là em gái anh. Lãnh Mặc Nghiên hoàn toàn không thích Đàm Đài Hân, thậm chí là chán ghét.
Đàm Đài Hân giống như không nghe thấy câu nói của Mẫn Nguyệt, cô ta từ đầu đến cuối chỉ mãi nhìn Nam Cung Âu Thần. Người đàn ông này hoàn hảo như vậy, rất xứng với cô. Vì thế Đàm Đài Hân ra quyết tâm nhất định phải có được Nam Cung Âu Thần. Cái gì mà kẻ thù của gia tộc chứ, chỉ cần là cô ta muốn thì chắc chắn có được, ai cũng không thể ngăn cản! Chẳng phải đứa con nuôi kia cũng không thể làm gì cô ta sao? Nghĩ vậy Đàm Đài Hân càng tự tin với quyết định của mình, kiêu ngạo bước lên trước, giơ tay chào Nam Cung Âu Thần.
"Xin chào, tôi là Đàm Đài Hân. Rất vui được gặp mặt anh, Nam Cung lão đại!"
Sắc mặt của Lãnh Mặc Nghiên trầm xuống, hung dữ trừng Đàm Đài Hân.
Lạnh nhạt nhìn bàn tay đang giơ giữa không trung, trong lòng Mẫn Nguyệt không khỏi cười tự giễu. Cô gái này thật sự không xem ai ra gì, bỏ lời nói của cô qua một bên thì cũng thôi đi. Đằng này không để ý ai hết, nhất là người đi cùng cô ta, Lãnh Mặc Nghiên, cứ thế mà vui vẻ chào hỏi kẻ đối địch của gia tộc, còn lộ ra ánh mắt si mê. Mẫn Nguyệt thật không hiểu Đàm Đài Hân đây là bị gia tộc nuông chiều đến ngu ngốc, hay là thẳng thắn, ngây thơ nữa! Quả nhiên lối suy nghĩ của cô gái này, người bình thường như cô đúng là theo không kịp.
Nam Cung Âu Thần hoàn toàn không để ý đến cái tay kia, ôm eo Mẫn Nguyệt, một bộ dáng không để ý tới.
Gương mặt Đàm Đài Hân ban đầu là tràn đầy tự tin, sau đó là khó xử cùng với bối rối.
Ý lạnh trong mắt Lãnh Mặc Nghiên ngày càng dày đặc, tựa hồ còn có một chút sát khí. Đàm Đài Hân này quả nhiên là ngu ngốc đến cực điểm!
Nhưng cũng thật tốt, anh đang muốn mượn cơ hội này để đả kích Nam Cung Âu Thần.
"Nam Cung lão đại thật không nể mặt. Thế nào, anh đây là xem thường người của gia tộc Đàm Đài chúng tôi?"
Nam Cung Âu Thần một ánh mắt cũng không cho Lãnh Mặc Nghiên, quả thật đang thể hiện đúng như câu nói của Lãnh Mặc Nghiên, xem thường người Đàm Đài gia!
"Không phải đâu, chỉ là Thần trước giờ có bệnh sạch sẽ, không thích chạm vào người khác thôi." Mẫn Nguyệt đành đứng ra hóa giải không khí lúng túng này, cô không muốn hai vị lão đại lớn của hắc đạo đánh nhau trong bữa tiệc sinh nhật của cô. Chỉ có điều cô giải thích càng khiến người khác giận sôi, nhất là Đàm Đài Hân, như vậy còn không bằng đừng giải thích.
Đàm Đài Hân nghiến răng, ý của cô ta nói là cô dơ bẩn nên Nam Cung lão đại mới không bắt tay với cô sao?
"Cô....." Đàm Đài Hân vốn muốn tiến lên tranh cãi với Mẫn Nguyệt nhưng bị ánh mắt của Lãnh Mặc Nghiên dọa cho cả người run run, thân thể cứng ngắt lui về sau.
Lãnh Mặc Nghiên còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, châm chọc thêm một câu: "King, anh làm vậy là không nể mặt tôi rồi. Còn chuyện ở rừng Amazon lần trước tôi vẫn chưa tính với anh đâu! King, không lẽ anh nghĩ phá hoại địa bàn của tôi như thế còn có thể bỏ mặc không quan tâm, rời đi an toàn sao?" Mấy chữ cuối Lãnh Mặc Nghiên còn đặc biệt nhấn mạnh, cặp mắt yêu nghiệt dưới mặt nạ phóng ra khí lạnh.
Nam Cung Âu Thần hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ những lời uy hiếp của Lãnh Mặc Nghiên. Anh nở nụ cười: "Tôi quên mất chưa cảm ơn anh, cảm ơn anh lần đó đã tặng cho tôi món quà rất lớn!"
Lãnh Mặc Nghiên nhíu mày, không hiểu Nam Cung Âu Thần nói như vậy là có nghĩa gì, nhưng rất nhanh anh liền biết được đáp án.
Từ phía sau Nam Cung Âu Thần, Lam Hi lạnh lùng bước tới, đứng đối diện với Lãnh Mặc Nghiên.
Trí nhớ của Lãnh Mặc Nghiên rất tốt, đương nhiên nhớ ra Lam Hi, bởi vì cặp mắt màu lam kia khiến anh đặc biệt chú ý.
Anh hơi cúi người, bàn tay nắm chặt cằm Lam Hi: "Thì ra con chuột bé nhỏ bị đuổi đi của năm đó vẫn còn sống đến bây giờ sao? Thật là kì tích!" Sau đó Lãnh Mặc Nghiên cười lạnh, giọng nói tàn khốc.
"Chỉ là, dù có còn sống quay trở về thì như thế nào, cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. King, không lẽ anh nghĩ con chuột bé nhỏ này có thể đối phó với tôi?"
Lãnh Mặc Nghiên buông cằm Lam Hi ra, khinh thường lấy khăn tay từ trong túi quần ra lau sạch tay.
Sắc mặt của Nam Cung Âu Thần và Lam Hi không có nhiều biến hóa, nhưng Mẫn Nguyệt thì có dấu hiệu tức giận. Lãnh Mặc Nghiên này nói chuyện thật quá đáng!
"Mày chính là đứa nghiệt chủng năm đó bị đuổi đi?" Đàm Đài Hân yên phận nãy giờ rốt cuộc phát tác, giọng nói bén nhọn đầy mỉa mai.
Biểu cảm của Lam Hi lập tức thay đổi, vô cùng giận dữ. Hai bàn tay nắm chặt lại tạo thành nắm đấm, hai mắt đầy lửa trừng Đàm Đài Hân. Lam Hi hận nhất là nghe người khác gọi cậu là "đứa nghiệt chủng" hay "con hoang". Từ nhỏ cậu luôn bị người khác bắt nạt, chê cười, những đứa con khác của Đàm Đài Trịnh Ân lúc nào cũng gọi cậu như thế.
Đàm Đài Hân thế mà dưới ánh mắt của Lam Hi lại sinh ra một chút sợ hãi, thần trí hơi hoảng loạn. Cô ta định thần, cần gì phải sợ đứa nghiệt chủng này. Đàm Đài Hân trợn mắt, hung hăng giơ tay định tát Lam Hi.
"Thằng nhóc đáng chết này, mày lườm gì hả?"
Lam Hi không hề né tránh, quật cường đứng thẳng.
Ngay khi bàn tay kia định đánh xuống thì bị Mẫn Nguyệt chặn lại. Cô cầm tay Đàm Đài Hân hơi dùng sức bóp chặt, gương mặt lạnh lẽo phủ đầy hơi thở băng giá. Đàm Đài Hân này gan cũng lớn thật, dám động tay động chân với người của cô ngay trước mặt cô.
"Đàm Đài tiểu thư, cô dám đánh người của tôi trước mặt tôi sao? Hơn nữa đây lại là tiệc sinh nhật của tôi đó!"
"Hừ, thằng nhóc đó là con riêng của ba tôi, người của Đàm Đài gia, tôi muốn làm gì nó là chuyện của tôi!" Đàm Đài Hân vặn vẹo tay muốn rút về nhưng phát hiện là căn bản rút không được, cô ta đau đến nhăn mặt nhíu mày, đành phải kêu lên.
"Này, cô mau bỏ tay tôi ra!"
Mẫn Nguyệt không lập tức thả Đàm Đài Hân ra, tay càng thêm dùng lực, lạnh lùng nói từng chữ. "Tôi nhớ năm đó Lam Hi cùng với gia tộc Đàm Đài mấy người đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, đương nhiên hiện tại sẽ không còn là người của Đàm Đài gia. Bây giờ cậu bé tên là Lam Hi, không phải Đàm Đài Hi! Còn nữa, Lam Hi có như thế nào cũng là do tôi chịu trách nhiệm, cô có tư cách gì mà quản."
Nói xong Mẫn Nguyệt cũng dứt khoát buông tay Đàm Đài Hân ra, cũng làm giống như Lãnh Mặc Nghiên lúc nãy, lấy khăn ra lau tay.
Thái độ này của Mẫn Nguyệt khiến cho Lãnh Mặc Nghiên đột nhiên nảy sinh hứng thú. Hai mắt không khỏi híp lại như hồ ly tính kế.
Đàm Đài Hân lảo đảo vài bước mới đứng vững, cô ta oán hận nhìn Mẫn Nguyệt, nghiến răng muốn nói gì đó đả kích cô nhưng liền bị Lãnh Mặc Nghiên cảnh cáo.
"Đàm Đài Hân, phải biết chừng mực!"
Đàm Đài Hân không cam lòng ngậm miệng, cô ta quả thật hơi sợ đứa con nuôi của ba cô ta, Lãnh Mặc Nghiên này!
Nam Cung Âu Thần đứng chắn trước Lam Hi và Mẫn Nguyệt, xem như bảo vệ hai người ở đằng sau. Giọng nói anh nhàn nhạt, mang theo một tia mỉa mai cùng uy hiếp: "Lãnh lão đại tốt nhất hãy quản kĩ người của mình, đừng để ra ngoài rồi làm mất mặt Đàm Đài gia!"
Đàm Đài Hân cảm thấy rất bi thương, người đàn ông mà cô ta nhìn trúng lại nói với cô ta như vậy, còn không nhìn cô ta một cái. Nhưng mà Đàm Đài Hân tuyệt đối không bỏ cuộc, người đàn ông này, cô ta muốn!
Lãnh Mặc Nghiên sa sầm mặt, không chút khách khí trả lời: "Không phiền Nam Cung lão đại quan tâm!"
Lãnh Mặc Nghiên dứt lời liền lạnh lùng bỏ đi, Đàm Đài Hân do dự nhìn Nam Cung Âu Thần rồi nhìn Lãnh Mặc Nghiên. Cuối cùng cô ta chọn đi theo Lãnh Mặc Nghiên.
Lam Hi lúc này không còn đứng sau lưng Nam Cung Âu Thần, cậu kiên định nói: "Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ phá hủy Đàm Đài gia!"
Lãnh Mặc Nghiên hơi dừng bước, đầu cũng không quay lại, bàn tay vẫy vẫy, giọng nói khiêu khích: "Tôi nhất định sẽ chờ đến ngày cậu có bản lĩnh đó!" Lãnh Mặc Nghiên cười lớn, thong thả hòa vào đám người.
Lam Hi đứng đó, hai mắt hừng hực lửa, ý chí quyết tâm, nhất định cậu sẽ khiến cho Đàm Đài gia bị phá hủy!
Mẫn Nguyệt khoanh tay, khóe môi cong nhẹ. Quyết định của cô ngày đó không sai, cậu bé này rất có tương lai! Lãnh Mặc Nghiên đi rồi, Mẫn Nguyệt lập tức có tâm trạng trò chuyện với Lam Hi.
"Lúc nãy em đã bỏ gì lên người Đàm Đài Hân vậy?" Khi cô chặn Đàm Đài Hân lại, Lam Hi ở phía sau. Đàm Đài Hân và Lãnh Mặc Nghiên đều không thấy rõ cậu bé, nhưng cô thấy rất rõ. Lam Hi lúc đó đã thả lên người Đàm Đài Hân một ít bột màu trắng. Cô tuy không biết nó là gì nhưng cũng hiểu cái thứ bột trắng đó không phải là thứ tốt.
Lam Hi vẻ mặt vô tội: "Có bỏ gì đâu!"
"Đừng nói dối, em ở sau lưng chị làm gì tưởng chị không biết sao?"
Lam Hi bị lộ cũng không sợ hãi, cậu gian xảo cười: "Cũng không có gì, chỉ là thứ khiến cô ta bị ngứa cả người suốt một tuần thôi."
"......" Mẫn Nguyệt nghẹn họng, ai nói cậu bé có khuôn mặt thiên sứ này thì nhất định phải là thiên sứ chứ! Theo cô thấy chính là ác ma!
Mẫn Nguyệt thật hết cách với cậu, cô thở dài một cái rồi quay qua nói chuyện nghiêm túc với Nam Cung Âu Thần.
"Anh và Lãnh Mặc Nghiên có thù oán sâu nặng gì sao?"
Nam Cung Âu Thần nhướng mày, đối diện với cặp mắt tò mò của cô anh chỉ bình thản trả lời. "Không có, trước khi Lãnh Mặc Nghiên lên nắm quyền Đàm Đài gia thì anh chưa bao giờ gặp hắn ta. Nhưng khi Lãnh Mặc Nghiên làm lão đại của Đàm Đài gia thì ngược lại cứ nhắm vào Nam Cung gia, nói đúng hơn chính là nhắm vào anh. Việc này anh cũng không hiểu."
Mẫn Nguyệt im lặng, Lãnh Mặc Nghiên này thật khó hiểu, hắn ta hết lần này đến lần khác đều cố ý đối phó với Thần làm gì?
Nam Cung Âu Thần thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cô thì bất đắc dĩ, anh gõ nhẹ trán cô. "Nghĩ đến những người không liên quan làm gì, lo chuyện của em đi, tối nay chúng ta còn rất nhiều việc để làm!"
Mẫn Nguyệt cười hì hì, khoát tay anh: "Không nghĩ thì không nghĩ."
Lam Hi ở bên khinh thường xì một tiếng, hai người này ở đâu cũng diễn mấy cảnh buồn nôn.
Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt không quan tâm đến Lam Hi, hai người dắt tay nhau tiếp tục đi xã giao.
Trong một góc của đại sảnh, một người con gái toàn thân một bộ đồ da bó sát màu đen, chân đi đôi giày bốt cổ cao. Khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, mang theo một chút tà khí bức người cùng với mị hoặc.
Mái tóc ngắn ngang vai màu rượu vang đỏ vô cùng nổi bật, một bên tai đeo viên kim cương đỏ, càng thêm quyến rũ, hấp dẫn người khác. Hai chân của cô bắt chéo, ngồi dựa vào ghế, trên tay đang cầm ly rượu vuốt ve, phía sau lưng có hai người mặc áo đen đang đứng.
Thêm một người áo đen khác bước vào, quần áo y hệt hai người đang đứng sau lưng cô. Người đó thấy cô gái ngồi trên ghế đầu tiên là cung kính cúi đầu, sau đó mới nghiêm túc nói: "Tiểu thư, phu nhân kêu người lập tức quay về, phu nhân muốn biết kết quả điều tra. Hơn nữa, người còn dặn tiểu thư đừng ham thú vui ở bên ngoài mà gây rắc rối hay sự chú ý của giới hắc đạo."
Cô gái kia thở dài một tiếng, bàn tay xinh đẹp cầm ly rượu lên uống hết. Cô than thở nói một câu: "Thật là, lâu lâu vừa có cơ hội ra ngoài mà đã bị bắt quay về rồi. Mẹ đúng là gấp gáp!"
Giọng nói thanh thúy, ngọt ngào làm cho người khác rất dễ say mê, tựa như một cô gái dịu dàng. Nhưng cách trang điểm cùng phong cách của cô thì hoàn toàn khác. Khi nhìn cô gái này, người ta sẽ thường nhận xét là soái và rất ngầu! Phong cách mạnh mẽ và phóng khoáng như con trai, cộng thêm gương mặt của cô thì dù có là con gái cũng sẽ mê mẩn. Minh chứng đơn giản nhất chính là từ khi cô ngồi ở đây đã có rất nhiều cô gái xung quanh đỏ mặt hướng về phía này.
Cô gái kia lấy từ trong túi áo ra một hộp quà nhỏ, đưa cho một người đứng sau lưng. "Đưa cái này cho lão đại của Nam Cung gia, nói đây là quà sinh nhật cho cô em gái kia. Dù sao hôm nay chúng ta đến góp vui thì cũng phải đáp lễ một chút."
"Dạ, tiểu thư!" Người kia nhận lấy hộp quà rồi nhanh chóng mất dạng.
Cô gái kia đứng lên, lạnh nhạt nhìn quanh đại sảnh bữa tiệc một lượt rồi mới cất bước. "Đi thôi, quay về Italia!"
Muốn ra ngoài tất nhiên phải đi qua đại sảnh bữa tiệc, đoàn người của cô gái kia đi qua, đúng lúc gặp Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần đang đi lại. Hai người họ không chút ý đến bên này, do đó hai bên cứ thế mà đi qua nhau.
Đi được vài bước thì cô gái kia dừng lại, mấy người áo đen đằng sau không hiểu cô muốn làm gì. Cô gái kia quay đầu lại, nhìn quanh chỗ lúc nãy Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần vừa đi qua. Một tay cô đè lên ngực, hơi nhíu mày. Kì lạ, vì sao vừa rồi cô lại có một cảm giác rất quen thuộc? Lại đảo một vòng xung quanh khách mời. Không có gì bất thường, chẳng lẽ là ảo giác? Cô gái kia thở dài, không để ý nữa mà tiếp tục bước ra cửa. Kết quả vừa xoay người liền đụng trúng một cô gái phục vụ.
Cô phản ứng nhanh đỡ eo cô gái kia, ôn nhu nói: "Không sao chứ?"
Cô phục vụ kia ổn định thân thể, nghe giọng nói ôn nhu này lập tức ngẩng đầu lên, sau đó đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Cảm ơn!"
Đám người hộ vệ phía sau chứng kiến cảnh cô phục vụ kia thẹn thùng thì đen mặt. Tiểu thư của bọn họ không hề giống người thường, các cô gái khác thường sẽ ăn diện cho mình thật đẹp, luyện ra khí chất ôn nhu, dịu dàng. Còn tiểu thư của bọn họ luôn mạnh mẽ, rất thích mặc đồ đàn ông, sau đó đi trêu ghẹo phụ nữ khắp nơi. Nhất là những người có khuôn mặt trẻ con, dễ thương thì cô càng hứng thú. Chuyện này bọn họ rất quen rồi, dù cô có là con gái nhưng những cô gái đó không hề để ý, lúc nào cũng bị mê mẩn. Nghĩ lại mấy người hộ vệ thấy họ thật đáng thương, sau lại có một cô chủ kì lạ như thế này!
Cô gái mạnh mẽ kia cười nhẹ, làm ra vẻ thân sĩ. "Không có gì, lần sau chú ý một chút, đừng để ngã nữa, để lại sẹo thì không tốt với một cô gái dễ thương như thế này đâu!"
Cô phục vụ kia càng thêm đỏ mặt, hai mắt si mê, ngây ngốc gật đầu.
Cô gái này hài lòng, nở nụ cười như gió xuân, vẫy tay chào cô phục vụ một cái: "Tạm biệt!"
Cô phục vụ kia vốn còn đang chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào của mình, vui vẻ chào tạm biệt, nhưng cũng hơi tiếc nuối.
Có điều khi cô nhìn thấy hình xăm trên bàn tay cô gái kia thì thay đổi hoàn toàn. Hai chân cô run run, nếu cô nhìn không lầm, hình xăm trên tay cô gái đó chính là hình cây kiếm bị một sợi dây xích quấn quanh. Trong giới hắc đạo này chỉ có duy nhất một gia tộc có hình xăm đó.....gia tộc Hiên Viên! Gia tộc vô cùng bí ẩn, không tham gia trực tiếp vào hắc đạo nhưng có thể làm rung chuyển cả giới hắc đạo. Rất ít người biết về gia tộc này, trước giờ người của Hiên Viên gia cũng không bao giờ công khai xuất hiện.
Người của Hiên Viên gia đều có hình xăm, nhưng những người có địa vị cao trong gia tộc thì hình xăm hơi khác một chút. Màu chủ đạo của Hiên Viên gia là màu đỏ, chỉ có những người đứng đầu hay thuộc dòng chính, có địa vị vô cùng cao mới có tư cách dùng hình xăm màu đỏ này. Cấp bậc càng thấp thì màu càng đậm dần, cuối cùng là màu đen. Cô phục vụ kia nhớ lại, hình xăm của cô gái vừa rồi đúng là màu đỏ. Sắc mặt cô trắng bệch nhìn theo hướng cô gái kia đã biến mất ngoài cửa.