Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Đuổi theo và từ chối
Sáng sớm trời quang, Vũ Điềm Điềm dụi mắt một lúc rồi mới mơ màng thức dậy. Cô kéo thân thể xuống giường, đến bên cửa sổ rồi mở màn cửa ra, để ánh nắng chiếu vào phòng.
Trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, mái tóc xoã tung, mang theo vẻ lười biếng lại vô cùng quyến rũ.
Cô nhìn cảnh biển cách đó không xa bên ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm, "Hôm nay là ngày cuối rồi, tiếp theo nên đi đâu đây?"
Vũ Điềm Điềm ngẩn người một hồi rồi cười khẽ, "Cứ tận hưởng hết hôm nay đã."
Từ lúc Vũ Điềm Điềm đi xuống đại sảnh khách sạn thì đã thấy kì lạ. Cô luôn cảm thấy có một ánh mắt trong bóng tối luôn dõi theo cô, nhưng khi cô quay lại thì không thấy có gì bất thường.
Chân mày Vũ Điềm Điềm nhíu lại, sau đó lại giãn ra, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
Vũ Điềm Điềm ăn sáng xong thì khoác khăn tắm ra ngoài bãi biển. Chỉ là hôm nay cô ra cửa không coi giờ rồi, nếu không tại sao đi tắm biển thôi mà cũng bị chặn lại thế này.
Trước mặt cô là ba người đàn ông nước ngoài da đen rất to con, bọn họ chặn cô lại, cười rất đáng khinh. "Không ngờ hôm nay đi tắm biển mà lại tình cờ gặp được mỹ nhân, còn là một mỹ nhân châu Á nữa. Chúng ta đúng là may mắn, haha."
Tên đứng giữa vừa dùng ánh mắt tăm tối quan sát cô, vừa quay sang nói chuyện với hai người bạn đi cùng với mình. Cả ba người khi nhìn cô đều lộ ra ánh mắt thèm khát, nhất là khi nhìn đến vị trí đang nhô lên sau lớp áo tắm.
Có tên liếm môi, bước đến muốn cầm tay cô, "Em gái nhỏ, có muốn cùng bọn anh đi vui đùa một chút không, lát nữa chúng ta lại tắm biển cùng nhau."
Vũ Điềm Điềm lùi về sau vài bước tránh thoát cánh tay ghê tởm kia, lộ ra vẻ chán ghét, giọng nói càng thêm lạnh lùng, "Không cần."
Dường như người đàn ông da đen đó bị hành động coi thường của cô chọc giận, thần sắc bỗng nhiên trở nên hung ác. "Em gái nhỏ, anh khuyên em tốt nhất nên nghe lời anh đi, nếu không em sẽ phải chịu đau đấy, anh không muốn nặng tay với người đẹp đâu."
Vũ Điềm Điềm nhéo nhéo mi tâm, thật phiền phức, cô chỉ muốn yên bình đi tắm biển thôi mà. Cô lặng lẽ cười lạnh, là do các người xông vào hang cọp đấy nhá, vậy thì đừng trách bà đây!
Đúng lúc Vũ Điềm Điềm định ra tay thì bị một bàn tay to lớn đè lại, đồng thời một bàn tay khác vòng qua eo cô kéo cả người cô ngã về sau, rơi vào một lồng ngực rắn chắc. Trên đầu cũng vang lên âm thanh lành lạnh: "Các người có vấn đề gì với bạn gái của tôi sao?"
Vũ Điềm Điềm kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy người ở phía sau là An Triết Hàn. Tại sao anh lại đến đây?!!
Cô mím môi, trong lòng không rõ tư vị, có một thứ gì đó vừa len lói lên thì đã bị cô dập tắt.
"Anh là bạn trai của cô gái này?"
Cuối cùng vẫn là giọng nói của người đàn ông da đen kia kéo tâm trí cô lại. Nghe câu hỏi của anh ta, cô như con mèo bị giẫm đuôi, hét lên: "Không....."
"Phải!"
Vũ Điềm Điềm ngạc nhiên trừng mắt, ý muốn hỏi anh tại sao lại nói vậy?
An Triết Hàn hơi ghé đầu vào tai cô nói nhỏ: "Em đừng làm rộn, đuổi bọn họ đi trước đã."
Anh nói vậy chỉ muốn vỗ về cho cô yên tĩnh một chút, nhưng không ngờ câu nói này lại đụng trúng giây thần kinh nào đó của Vũ Điềm Điềm.
An Triết Hàn nói cô đang làm rộn? Hừ, cô có làm gì chứ, nếu anh đã nói vậy thì cô sẽ chứng minh cho anh xem là cô làm rộn tới mức nào!
Vũ Điềm Điềm gạt tay của An Triết Hàn đang đặt trên eo cô ra, bực mình nói: "Ai là bạn gái của anh chứ, đừng nói lung tung!"
An Triết Hàn bất đắc dĩ nhéo mi tâm, anh biết ngay cô sẽ không dễ dàng nghe lời anh mà.
"Điềm Điềm, em đừng tùy hứng nữa, anh chưa từng chấp nhận chia tay nên anh vẫn là bạn trai của em."
"Tôi cứ tùy hứng như thế đấy, đừng quên, chúng ta đã chia tay rồi, không còn liên quan gì với nhau nữa, đường ai nấy đi."
An Triết Hàn bị câu nói này của cô chọc giận, trán nổi gân xanh. "Vũ Điềm Điềm, em đừng có quá đáng, anh nói rồi, anh sẽ không chia tay."
Vũ Điềm Điềm cũng điên lên, hét lớn, "An Triết Hàn, bây giờ anh chạy đến đây nói những lời này với tôi là có ý gì, chẳng phải lúc trước anh bảo không yêu tôi sao? Bây giờ còn đi nói những lời như vậy, thật buồn nôn."
Ba người đàn ông da đen kia bị chuyển biến này doạ cho sợ luôn rồi, mẹ nó, kịch bản không phải diễn vậy a!
Một tên trong đó chen miệng vô tìm cảm giác tồn tại, "Vậy hai người rốt cuộc có phải là người yêu không?"
An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm đang cãi nhau hăng say vậy mà lại ăn ý quát lớn.
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Ánh mắt của hai người họ lạnh lùng lướt qua ba người đàn ông kia, lập tức ba người đó cảm thấy lạnh sóng lưng. Quá đáng sợ!
Đầu óc xoay chuyển, cuối cùng họ lựa chọn bỏ đi, trước khi đi còn lầm bầm một câu, "Cứ tưởng sẽ tán tỉnh được một mỹ nhân quyến rũ, ai ngờ lại đụng trúng một cặp thần kinh. Đúng là xui xẻo!"
Tai An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm rất thính nên đương nhiên nghe thấy rõ, hai người bỗng im lặng. Sau khi ba người kia đi, họ vẫn giữ trạng thái trầm mặc đó, cuối cùng vẫn là An Triết Hàn phá vỡ yên tĩnh trước.
"Em có biết em đột nhiên bỏ đi như vậy khiến anh lo lắm không, giống như khi nãy, nếu anh không xuất hiện thì em phải đối phó như thế nào với ba người kia?"
Vũ Điềm Điềm bình tĩnh nói: "Đây là chuyện riêng của tôi, tự tôi có cách giải quyết của mình, không cần anh lo."
"Cách giải quyết gì, dùng nắm đấm? Vũ Điềm Điềm, dù em có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn là một cô gái." An Triết Hàn vốn muốn bày tỏ quan tâm cô, nhưng ai ngờ lời vừa nói ra lại thành như thế. Chỉ là thái độ của cô cùng với sự việc khi nãy khiến anh rất tức giận, cuối cùng không chịu được bày tỏ tức giận trước mặt cô.
Vũ Điềm Điềm trực tiếp bộc phát, "Con gái thì thế nào, thực lực của tôi cũng không kém. Hơn nữa, tôi đã nói tôi không có thai, anh còn quan tâm tôi như vậy làm gì?"
An Triết Hàn mới nhớ ra đây là khúc mắc giữa bọn họ, nếu anh không giải thích rõ ràng thì e rằng cô mãi mãi cũng không chịu chấp nhận anh.
"Điềm Điềm, em nghe anh nói, thật ra......"
"Không cần giải thích, tôi không muốn nghe."
Vũ Điềm Điềm làm một bộ lạnh nhạt không quan tâm, lướt qua người An Triết Hàn rời đi. Thật ra cô chỉ sợ lời nói tiếp theo của anh làm tổn thương cô mà thôi. Bị lừa lần thứ nhất là ngây thơ, lần thứ hai là ngu ngốc, còn lần thứ ba thì chính là không có thuốc chữa.
An Triết Hàn hơi đờ người ra một chút, sau đó cười khổ. Chẳng phải đã nói muốn mang cô về hay sao, hiện tại chỉ với những lời này thì anh không thể nản lòng được. An Triết Hàn lắc đầu, xoay người đuổi theo cô.
Lưu Ly Bảo
"Lão đại, Mẫn Nguyệt, tôi đã chôn cất tốt thi thể của Hà Minh và Mai Thu Phương rồi. Cũng đã điều tra camera xung quanh, quả nhiên giống như lời hai người nói, không có ai khả nghi." Khi Vũ Hiên vào cửa thì đã báo cáo tình hình với Nam Cung Âu Thần, sắc mặt rất khó coi.
Vũ Trạch nhíu mày cảm thán vài câu, "Đã có thể lẻn vào quân khu giết người thì sao lại có thể để lại manh mối trên camera chứ. Chỉ là thật đáng tiếc, manh mối bị đứt đoạn từ đây rồi."
Mẫn Nguyệt mím môi trầm tư, vẻ mặt rất khó chịu. Âu Thần ngồi bên cạnh xoa đầu cô, nói: "Vậy hãy đi điều tra tài khoản của Hà Minh và Mai Thu Phương đi. Xem xem mấy tháng trước có ai đưa tiền cho họ không, rồi dựa vào đó tìm ra người đứng sau."
Cô bỗng ngẩng đầu lên, đúng vậy a, sao cô không nghĩ đến cách này nhỉ?!
Vũ Hiên, Vũ Trạch cũng có cùng suy nghĩ với Mẫn Nguyệt, hai người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Âu Thần.
"Lão đại cao minh!"
Hai người vừa nói xong thì vèo một cái, chạy đi điều tra mất rồi.
Khoé mắt Mẫn Nguyệt giật giật, hai người này mà ở gần nhau thì đúng là tràn đầy năng lượng.
Âu Thần thấy tâm trạng cô đã đỡ hơn thì yên tâm, từ sau khi rời khỏi căn nhà đó anh luôn thấy cô buồn phiền, có tâm sự rất lớn.
"Em có muốn biết thêm nhiều chuyện của mẹ em không?"
Mẫn Nguyệt nghe xong ngẩn ra, "Mẹ em?"
Cô bỗng nhào lên trước kéo tay anh, "Đương nhiên là muốn biết rồi, anh có cách nào sao?"
Thấy đôi mắt cô long lanh mong chờ nhìn anh thì Âu Thần bỗng muốn cười, đây mới là bảo bối hoạt bát của anh.
Âu Thần vòng tay qua eo cô, kéo cô dựa sát vào mình. "Có, chỉ là anh muốn có tiền công."
Mặt Mẫn Nguyệt chỉ cách gương mặt anh vài centimet, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô. Mẫn Nguyệt đỏ mặt, rũ mắt xuống không dám nhìn anh, nói lí nhí: "Tiền công gì?"
Âu Thần cười không rõ ý vị, dùng tốc độ sét đánh ngang tai ôm chặt gáy cô hạ một nụ hôn xuống. Anh cùng cô môi lưỡi dây dưa, động tác của Âu Thần không hề nhẹ nhàng mà bá đạo càn quét trong miệng cô. Chờ tới khi cô gần hết dưỡng khí anh mới tạm thoả mãn thả cô ra.
Mẫn Nguyệt dựa vào ngực anh để bình phục hơi thở, Âu Thần vuốt nhẹ lưng cô, than nhẹ, "Như vậy không đủ, tối về đòi tiền công với em sau."
Cô trợn mắt, không đủ? "Này!"
Âu Thần bật cười, "Được rồi, không đùa em nữa, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi tìm ba, chẳng phải em muốn biết về mẹ em sao, như vậy ba anh chính là người rõ ràng nhất."
Mẫn Nguyệt: "......." Nếu biết như vậy thì khi nãy cô đã không để cho anh ăn đậu hủ của mình rồi!
Âu Thần vừa nhìn biểu cảm trên mặt cô thì đã biết cô đang nghĩ gì, anh không nói ra nhưng bả vai run run đã chứng tỏ anh đang nhịn cười rất vất vả.
Mẫn Nguyệt giận giữ trừng anh, Âu Thần cuối cùng không nhịn được "Phụt" một tiếng cười lớn.
Cô thở dốc tức giận, véo eo anh sau đó bỏ chạy ra xe trước.
Âu Thần cùng Mẫn Nguyệt vừa vào phòng khách nhà chính thì đã thấy Tần Vân Ngọc. Hai người ăn ý không nói gì lướt qua bà ta lên lầu.
Khuôn mặt Tần Vân Ngọc vặn vẹo, âm u nhìn bóng lưng hai người, bỗng nhiên cười một cách quỷ dị.
Cùng lúc đó Hạ Linh Lung từ trong phòng đi ra cũng tình cờ gặp hai người họ đang đi lên cầu thang. Cô ta theo bản năng giấu thân thể sau bức tường nhìn Âu Thần và Mẫn Nguyệt.
Sau khi họ đi vào thư phòng Nam Cung Hạ thì cô ta mới đi ra phòng khách ngồi cạnh Tần Vân Ngọc.
Âu Thần nói rõ mục đích đến đây với Nam Cung Hạ, khi nghe đến Nam Cung Khuynh Thành, ông nở nụ cười từ ái, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp lớn.
Cái hộp đó dường như đã có rất lâu rồi, nhưng lại được giữ gìn rất kĩ, không hề có vết bụi nào. Ông vuốt ve cái hộp, hoài niệm nói: "Những gì trong đây đều là của mẹ con từ nhỏ đến lớn, có món đồ chơi con bé thích, có cả cái áo mà con bé tự làm để tặng cho ông ngoại con và ta."
Nam Cung Hạ mở nó ra, trong nó chứa rất nhiều đồ chơi nhỏ, cùng với một cuốn album.
Ông cầm cuốn album đưa cho Mẫn Nguyệt, cô nhận lấy rồi chậm rãi mở nó ra.
Mấy tấm hình ở trang đầu đều là hình ảnh một bé gái rất dễ thương mặc bộ đồ công chúa, đó là Nam Cung Khuynh Thành lúc nhỏ.
Mẫn Nguyệt nhìn những tấm hình này thì đã biết từ nhỏ mẹ cô rất được mọi người yêu thương, muốn làm gì cũng được.
"Mẹ con lúc nhỏ vô cùng nghịch ngợm, tất cả mọi người trong nhà đều bị con bé chỉnh lên chỉnh xuống. Nhưng không ai là không thích con bé cả, nhất là ông ngoại con, quả thật sủng Khuynh Thành tới tận trời."
Âu Thần nghiêng người cùng xem ảnh với cô, nói nhỏ vào tai cô, "Em giống mẹ em lắm đó, đều nghịch ngợm như nhau."
Mẫn Nguyệt lườm anh, "Em đâu có nghịch ngợm!"
"Được, được, em không nghịch ngợm, là anh nghịch ngợm."
Nam Cung Hạ thấy hình thức hai người ở chung như vậy cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần Mẫn Nguyệt hạnh phúc thì ông đã vui rồi, ít nhất đó cũng là mong ước của Khuynh Thành.
"Có điều sống trong Nam Cung gia, sự ngây thơ đó cũng không duy trì được bao lâu. Dần dần lớn lên, Khuynh Thành càng trầm tĩnh, có thể nói là lạnh lùng và quyết đoán. Như vậy rất tốt, ít nhất con bé có thể bảo vệ mình. Ngoài gia đình ra, Khuynh Thành không bao giờ để tâm tới người khác, nên khi thấy con bé vì một người đàn ông khác mà cãi lại ông ngoại con thật ra ta rất bất ngờ. Bây giờ nghĩ lại nếu lúc đó ta khuyên nhủ ông ngoại con, cố gắng giữ Khuynh Thành lại thì sẽ không xảy ra bi kịch sau này."
Nam Cung Hạ nhớ về quá khứ, càng nói thì càng kích động, hai mắt đỏ hoe. Ông giật mình khỏi hồi ức, bối rối lau mắt.
"A, sao lại nói đến mấy chuyện đau buồn này. Phải rồi, Mẫn Nguyệt, con vẫn chưa đến thăm mộ mẹ con phải không?"
"Mộ mẹ con? Vẫn chưa."
"Là do ba nuôi sơ suất, để ba ghi địa chỉ chỗ đó cho con. Mộ của Khuynh Thành được đặt ở khu nghĩa trang của Nam Cung gia, nhưng lại nằm ở một nơi riêng biệt."
Nam Cung Hạ vội vàng lấy tờ giấy nhỏ ra ghi địa chỉ rồi đưa cho Mẫn Nguyệt.
"Nếu con thấy nhớ Khuynh Thành thì hãy đến thăm con bé, chắc chắn khi thấy con đến, con bé ở trên trời cũng rất vui."
Mẫn Nguyệt nhận tờ giấy, trầm tư nhìn nó khoảng vài giây rồi cẩn thận bỏ vào túi.
"Cảm ơn ba nuôi."
"Được rồi, đều là người một nhà, khách sáo gì chứ. Nếu hai con muốn đến đó thì mau đi sớm đi, thật đáng tiếc, hôm nay ta bận, không thể đi cùng với hai đứa được."
"Vậy tụi con đi trước."
"Khoan đã!"
Nam Cung Hạ ôm cái hộp đưa cho cô, "Đây đều là của mẹ con, những thứ này phải là con giữ gìn mới đúng."
Mẫn Nguyệt kinh ngạc, cô thất thần nhìn Nam Cung Hạ vài giây rồi cũng nhận lấy. Vì nó hơi nặng nên Âu Thần không để cô cầm mà bản thân tự mình ôm nó.
Khi cô và anh đang đi xuống lầu thì bắt gặp Hạ Linh Lung đang ở cầu thang. Mẫn Nguyệt ngẩn ra, sau đó mới nhớ là Hạ Linh Lung vẫn ở đây.
Nhìn tư thế của cô ta thì chắc hẳn là đang chờ hai người. Hạ Linh Lung không nhìn Mẫn Nguyệt mà chỉ chú ý đến Nam Cung Âu Thần.
"Anh Âu Thần, em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể cho em vài phút được không?"
Âu Thần không hề lưu tình từ chối, "Không được, tôi rất bận."
Mẫn Nguyệt suýt chút nữa là cười ra tiếng, người đàn ông nhà cô, quả thật quá tuyệt!
Sắc mặt của Hạ Linh Lung cứng đờ, nụ cười trên khoé môi suýt chút nữa không giữ được. Cô ta đáng thương nói: "Thật sự chỉ có mấy phút cũng không được sao, em bảo đảm sẽ không làm mất thời gian của anh đâu."
Âu Thần còn định tiếp tục từ chối, nhưng bị Mẫn Nguyệt đè tay lại. "Thần, nhìn cô ấy đáng thương như vậy hay là anh nghe cô ấy nói vài câu đi." Cô cũng muốn biết là Hạ Linh Lung sẽ nói gì với Âu Thần.
Anh bất mãn nhìn cô nhưng cũng không thể nói gì, chỉ đành cứng ngắc gật đầu.
Tuy anh Âu Thần chịu nói chuyện với cô ta là tốt, nhưng đó là anh nghe lời Nam Cung Mẫn Nguyệt mới làm vậy thì thật sự Hạ Linh Lung không vui nổi. Hơn nữa trong giọng điệu của Nam Cung Mẫn Nguyệt cô ta luôn cảm thấy mình bị chế nhạo.
"Em đi ra xe trước chờ anh, khi nào hai người nói chuyện xong thì ra." Mẫn Nguyệt lấy hộp đồ từ tay anh mang ra ngoài.
Lúc cô đi ngang người Hạ Linh Lung thì thoáng dừng lại.
"Hạ Linh Lung!"
Hạ Linh Lung giật mình, nghi ngờ hỏi Mẫn Nguyệt, "Cô gọi tôi là có chuyện gì?"
Mẫn Nguyệt cười, chỉ là nụ cười đó có chút kì lạ, "Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến tên của một người tôi quen tương tự với tên cô. Chữ cái đầu của tên cô ấy cũng là L."
Trong mắt Hạ Linh Lung loé lên kinh hoàng, trong nháy mắt thân thể cứng đờ, cô ta khô khan trả lời: "Chắc là trùng hợp thôi, trên đời này người trùng tên rất nhiều. Hơn nữa chỉ là chữ cái đầu mà thôi, tên có giống nhau hay không thì chưa biết được."
Mẫn Nguyệt không để ý nhướn mày, "Vậy sao? Nếu thế thì thật đáng tiếc, nếu hai người trùng tên với nhau thì chắc chắn rất thú vị."
Cô nói xong cũng không để ý Hạ Linh Lung phản ứng thế nào mà đi ra ngoài trước.
Trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, mái tóc xoã tung, mang theo vẻ lười biếng lại vô cùng quyến rũ.
Cô nhìn cảnh biển cách đó không xa bên ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm, "Hôm nay là ngày cuối rồi, tiếp theo nên đi đâu đây?"
Vũ Điềm Điềm ngẩn người một hồi rồi cười khẽ, "Cứ tận hưởng hết hôm nay đã."
Từ lúc Vũ Điềm Điềm đi xuống đại sảnh khách sạn thì đã thấy kì lạ. Cô luôn cảm thấy có một ánh mắt trong bóng tối luôn dõi theo cô, nhưng khi cô quay lại thì không thấy có gì bất thường.
Chân mày Vũ Điềm Điềm nhíu lại, sau đó lại giãn ra, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
Vũ Điềm Điềm ăn sáng xong thì khoác khăn tắm ra ngoài bãi biển. Chỉ là hôm nay cô ra cửa không coi giờ rồi, nếu không tại sao đi tắm biển thôi mà cũng bị chặn lại thế này.
Trước mặt cô là ba người đàn ông nước ngoài da đen rất to con, bọn họ chặn cô lại, cười rất đáng khinh. "Không ngờ hôm nay đi tắm biển mà lại tình cờ gặp được mỹ nhân, còn là một mỹ nhân châu Á nữa. Chúng ta đúng là may mắn, haha."
Tên đứng giữa vừa dùng ánh mắt tăm tối quan sát cô, vừa quay sang nói chuyện với hai người bạn đi cùng với mình. Cả ba người khi nhìn cô đều lộ ra ánh mắt thèm khát, nhất là khi nhìn đến vị trí đang nhô lên sau lớp áo tắm.
Có tên liếm môi, bước đến muốn cầm tay cô, "Em gái nhỏ, có muốn cùng bọn anh đi vui đùa một chút không, lát nữa chúng ta lại tắm biển cùng nhau."
Vũ Điềm Điềm lùi về sau vài bước tránh thoát cánh tay ghê tởm kia, lộ ra vẻ chán ghét, giọng nói càng thêm lạnh lùng, "Không cần."
Dường như người đàn ông da đen đó bị hành động coi thường của cô chọc giận, thần sắc bỗng nhiên trở nên hung ác. "Em gái nhỏ, anh khuyên em tốt nhất nên nghe lời anh đi, nếu không em sẽ phải chịu đau đấy, anh không muốn nặng tay với người đẹp đâu."
Vũ Điềm Điềm nhéo nhéo mi tâm, thật phiền phức, cô chỉ muốn yên bình đi tắm biển thôi mà. Cô lặng lẽ cười lạnh, là do các người xông vào hang cọp đấy nhá, vậy thì đừng trách bà đây!
Đúng lúc Vũ Điềm Điềm định ra tay thì bị một bàn tay to lớn đè lại, đồng thời một bàn tay khác vòng qua eo cô kéo cả người cô ngã về sau, rơi vào một lồng ngực rắn chắc. Trên đầu cũng vang lên âm thanh lành lạnh: "Các người có vấn đề gì với bạn gái của tôi sao?"
Vũ Điềm Điềm kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy người ở phía sau là An Triết Hàn. Tại sao anh lại đến đây?!!
Cô mím môi, trong lòng không rõ tư vị, có một thứ gì đó vừa len lói lên thì đã bị cô dập tắt.
"Anh là bạn trai của cô gái này?"
Cuối cùng vẫn là giọng nói của người đàn ông da đen kia kéo tâm trí cô lại. Nghe câu hỏi của anh ta, cô như con mèo bị giẫm đuôi, hét lên: "Không....."
"Phải!"
Vũ Điềm Điềm ngạc nhiên trừng mắt, ý muốn hỏi anh tại sao lại nói vậy?
An Triết Hàn hơi ghé đầu vào tai cô nói nhỏ: "Em đừng làm rộn, đuổi bọn họ đi trước đã."
Anh nói vậy chỉ muốn vỗ về cho cô yên tĩnh một chút, nhưng không ngờ câu nói này lại đụng trúng giây thần kinh nào đó của Vũ Điềm Điềm.
An Triết Hàn nói cô đang làm rộn? Hừ, cô có làm gì chứ, nếu anh đã nói vậy thì cô sẽ chứng minh cho anh xem là cô làm rộn tới mức nào!
Vũ Điềm Điềm gạt tay của An Triết Hàn đang đặt trên eo cô ra, bực mình nói: "Ai là bạn gái của anh chứ, đừng nói lung tung!"
An Triết Hàn bất đắc dĩ nhéo mi tâm, anh biết ngay cô sẽ không dễ dàng nghe lời anh mà.
"Điềm Điềm, em đừng tùy hứng nữa, anh chưa từng chấp nhận chia tay nên anh vẫn là bạn trai của em."
"Tôi cứ tùy hứng như thế đấy, đừng quên, chúng ta đã chia tay rồi, không còn liên quan gì với nhau nữa, đường ai nấy đi."
An Triết Hàn bị câu nói này của cô chọc giận, trán nổi gân xanh. "Vũ Điềm Điềm, em đừng có quá đáng, anh nói rồi, anh sẽ không chia tay."
Vũ Điềm Điềm cũng điên lên, hét lớn, "An Triết Hàn, bây giờ anh chạy đến đây nói những lời này với tôi là có ý gì, chẳng phải lúc trước anh bảo không yêu tôi sao? Bây giờ còn đi nói những lời như vậy, thật buồn nôn."
Ba người đàn ông da đen kia bị chuyển biến này doạ cho sợ luôn rồi, mẹ nó, kịch bản không phải diễn vậy a!
Một tên trong đó chen miệng vô tìm cảm giác tồn tại, "Vậy hai người rốt cuộc có phải là người yêu không?"
An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm đang cãi nhau hăng say vậy mà lại ăn ý quát lớn.
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Ánh mắt của hai người họ lạnh lùng lướt qua ba người đàn ông kia, lập tức ba người đó cảm thấy lạnh sóng lưng. Quá đáng sợ!
Đầu óc xoay chuyển, cuối cùng họ lựa chọn bỏ đi, trước khi đi còn lầm bầm một câu, "Cứ tưởng sẽ tán tỉnh được một mỹ nhân quyến rũ, ai ngờ lại đụng trúng một cặp thần kinh. Đúng là xui xẻo!"
Tai An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm rất thính nên đương nhiên nghe thấy rõ, hai người bỗng im lặng. Sau khi ba người kia đi, họ vẫn giữ trạng thái trầm mặc đó, cuối cùng vẫn là An Triết Hàn phá vỡ yên tĩnh trước.
"Em có biết em đột nhiên bỏ đi như vậy khiến anh lo lắm không, giống như khi nãy, nếu anh không xuất hiện thì em phải đối phó như thế nào với ba người kia?"
Vũ Điềm Điềm bình tĩnh nói: "Đây là chuyện riêng của tôi, tự tôi có cách giải quyết của mình, không cần anh lo."
"Cách giải quyết gì, dùng nắm đấm? Vũ Điềm Điềm, dù em có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn là một cô gái." An Triết Hàn vốn muốn bày tỏ quan tâm cô, nhưng ai ngờ lời vừa nói ra lại thành như thế. Chỉ là thái độ của cô cùng với sự việc khi nãy khiến anh rất tức giận, cuối cùng không chịu được bày tỏ tức giận trước mặt cô.
Vũ Điềm Điềm trực tiếp bộc phát, "Con gái thì thế nào, thực lực của tôi cũng không kém. Hơn nữa, tôi đã nói tôi không có thai, anh còn quan tâm tôi như vậy làm gì?"
An Triết Hàn mới nhớ ra đây là khúc mắc giữa bọn họ, nếu anh không giải thích rõ ràng thì e rằng cô mãi mãi cũng không chịu chấp nhận anh.
"Điềm Điềm, em nghe anh nói, thật ra......"
"Không cần giải thích, tôi không muốn nghe."
Vũ Điềm Điềm làm một bộ lạnh nhạt không quan tâm, lướt qua người An Triết Hàn rời đi. Thật ra cô chỉ sợ lời nói tiếp theo của anh làm tổn thương cô mà thôi. Bị lừa lần thứ nhất là ngây thơ, lần thứ hai là ngu ngốc, còn lần thứ ba thì chính là không có thuốc chữa.
An Triết Hàn hơi đờ người ra một chút, sau đó cười khổ. Chẳng phải đã nói muốn mang cô về hay sao, hiện tại chỉ với những lời này thì anh không thể nản lòng được. An Triết Hàn lắc đầu, xoay người đuổi theo cô.
Lưu Ly Bảo
"Lão đại, Mẫn Nguyệt, tôi đã chôn cất tốt thi thể của Hà Minh và Mai Thu Phương rồi. Cũng đã điều tra camera xung quanh, quả nhiên giống như lời hai người nói, không có ai khả nghi." Khi Vũ Hiên vào cửa thì đã báo cáo tình hình với Nam Cung Âu Thần, sắc mặt rất khó coi.
Vũ Trạch nhíu mày cảm thán vài câu, "Đã có thể lẻn vào quân khu giết người thì sao lại có thể để lại manh mối trên camera chứ. Chỉ là thật đáng tiếc, manh mối bị đứt đoạn từ đây rồi."
Mẫn Nguyệt mím môi trầm tư, vẻ mặt rất khó chịu. Âu Thần ngồi bên cạnh xoa đầu cô, nói: "Vậy hãy đi điều tra tài khoản của Hà Minh và Mai Thu Phương đi. Xem xem mấy tháng trước có ai đưa tiền cho họ không, rồi dựa vào đó tìm ra người đứng sau."
Cô bỗng ngẩng đầu lên, đúng vậy a, sao cô không nghĩ đến cách này nhỉ?!
Vũ Hiên, Vũ Trạch cũng có cùng suy nghĩ với Mẫn Nguyệt, hai người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Âu Thần.
"Lão đại cao minh!"
Hai người vừa nói xong thì vèo một cái, chạy đi điều tra mất rồi.
Khoé mắt Mẫn Nguyệt giật giật, hai người này mà ở gần nhau thì đúng là tràn đầy năng lượng.
Âu Thần thấy tâm trạng cô đã đỡ hơn thì yên tâm, từ sau khi rời khỏi căn nhà đó anh luôn thấy cô buồn phiền, có tâm sự rất lớn.
"Em có muốn biết thêm nhiều chuyện của mẹ em không?"
Mẫn Nguyệt nghe xong ngẩn ra, "Mẹ em?"
Cô bỗng nhào lên trước kéo tay anh, "Đương nhiên là muốn biết rồi, anh có cách nào sao?"
Thấy đôi mắt cô long lanh mong chờ nhìn anh thì Âu Thần bỗng muốn cười, đây mới là bảo bối hoạt bát của anh.
Âu Thần vòng tay qua eo cô, kéo cô dựa sát vào mình. "Có, chỉ là anh muốn có tiền công."
Mặt Mẫn Nguyệt chỉ cách gương mặt anh vài centimet, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô. Mẫn Nguyệt đỏ mặt, rũ mắt xuống không dám nhìn anh, nói lí nhí: "Tiền công gì?"
Âu Thần cười không rõ ý vị, dùng tốc độ sét đánh ngang tai ôm chặt gáy cô hạ một nụ hôn xuống. Anh cùng cô môi lưỡi dây dưa, động tác của Âu Thần không hề nhẹ nhàng mà bá đạo càn quét trong miệng cô. Chờ tới khi cô gần hết dưỡng khí anh mới tạm thoả mãn thả cô ra.
Mẫn Nguyệt dựa vào ngực anh để bình phục hơi thở, Âu Thần vuốt nhẹ lưng cô, than nhẹ, "Như vậy không đủ, tối về đòi tiền công với em sau."
Cô trợn mắt, không đủ? "Này!"
Âu Thần bật cười, "Được rồi, không đùa em nữa, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi tìm ba, chẳng phải em muốn biết về mẹ em sao, như vậy ba anh chính là người rõ ràng nhất."
Mẫn Nguyệt: "......." Nếu biết như vậy thì khi nãy cô đã không để cho anh ăn đậu hủ của mình rồi!
Âu Thần vừa nhìn biểu cảm trên mặt cô thì đã biết cô đang nghĩ gì, anh không nói ra nhưng bả vai run run đã chứng tỏ anh đang nhịn cười rất vất vả.
Mẫn Nguyệt giận giữ trừng anh, Âu Thần cuối cùng không nhịn được "Phụt" một tiếng cười lớn.
Cô thở dốc tức giận, véo eo anh sau đó bỏ chạy ra xe trước.
Âu Thần cùng Mẫn Nguyệt vừa vào phòng khách nhà chính thì đã thấy Tần Vân Ngọc. Hai người ăn ý không nói gì lướt qua bà ta lên lầu.
Khuôn mặt Tần Vân Ngọc vặn vẹo, âm u nhìn bóng lưng hai người, bỗng nhiên cười một cách quỷ dị.
Cùng lúc đó Hạ Linh Lung từ trong phòng đi ra cũng tình cờ gặp hai người họ đang đi lên cầu thang. Cô ta theo bản năng giấu thân thể sau bức tường nhìn Âu Thần và Mẫn Nguyệt.
Sau khi họ đi vào thư phòng Nam Cung Hạ thì cô ta mới đi ra phòng khách ngồi cạnh Tần Vân Ngọc.
Âu Thần nói rõ mục đích đến đây với Nam Cung Hạ, khi nghe đến Nam Cung Khuynh Thành, ông nở nụ cười từ ái, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp lớn.
Cái hộp đó dường như đã có rất lâu rồi, nhưng lại được giữ gìn rất kĩ, không hề có vết bụi nào. Ông vuốt ve cái hộp, hoài niệm nói: "Những gì trong đây đều là của mẹ con từ nhỏ đến lớn, có món đồ chơi con bé thích, có cả cái áo mà con bé tự làm để tặng cho ông ngoại con và ta."
Nam Cung Hạ mở nó ra, trong nó chứa rất nhiều đồ chơi nhỏ, cùng với một cuốn album.
Ông cầm cuốn album đưa cho Mẫn Nguyệt, cô nhận lấy rồi chậm rãi mở nó ra.
Mấy tấm hình ở trang đầu đều là hình ảnh một bé gái rất dễ thương mặc bộ đồ công chúa, đó là Nam Cung Khuynh Thành lúc nhỏ.
Mẫn Nguyệt nhìn những tấm hình này thì đã biết từ nhỏ mẹ cô rất được mọi người yêu thương, muốn làm gì cũng được.
"Mẹ con lúc nhỏ vô cùng nghịch ngợm, tất cả mọi người trong nhà đều bị con bé chỉnh lên chỉnh xuống. Nhưng không ai là không thích con bé cả, nhất là ông ngoại con, quả thật sủng Khuynh Thành tới tận trời."
Âu Thần nghiêng người cùng xem ảnh với cô, nói nhỏ vào tai cô, "Em giống mẹ em lắm đó, đều nghịch ngợm như nhau."
Mẫn Nguyệt lườm anh, "Em đâu có nghịch ngợm!"
"Được, được, em không nghịch ngợm, là anh nghịch ngợm."
Nam Cung Hạ thấy hình thức hai người ở chung như vậy cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần Mẫn Nguyệt hạnh phúc thì ông đã vui rồi, ít nhất đó cũng là mong ước của Khuynh Thành.
"Có điều sống trong Nam Cung gia, sự ngây thơ đó cũng không duy trì được bao lâu. Dần dần lớn lên, Khuynh Thành càng trầm tĩnh, có thể nói là lạnh lùng và quyết đoán. Như vậy rất tốt, ít nhất con bé có thể bảo vệ mình. Ngoài gia đình ra, Khuynh Thành không bao giờ để tâm tới người khác, nên khi thấy con bé vì một người đàn ông khác mà cãi lại ông ngoại con thật ra ta rất bất ngờ. Bây giờ nghĩ lại nếu lúc đó ta khuyên nhủ ông ngoại con, cố gắng giữ Khuynh Thành lại thì sẽ không xảy ra bi kịch sau này."
Nam Cung Hạ nhớ về quá khứ, càng nói thì càng kích động, hai mắt đỏ hoe. Ông giật mình khỏi hồi ức, bối rối lau mắt.
"A, sao lại nói đến mấy chuyện đau buồn này. Phải rồi, Mẫn Nguyệt, con vẫn chưa đến thăm mộ mẹ con phải không?"
"Mộ mẹ con? Vẫn chưa."
"Là do ba nuôi sơ suất, để ba ghi địa chỉ chỗ đó cho con. Mộ của Khuynh Thành được đặt ở khu nghĩa trang của Nam Cung gia, nhưng lại nằm ở một nơi riêng biệt."
Nam Cung Hạ vội vàng lấy tờ giấy nhỏ ra ghi địa chỉ rồi đưa cho Mẫn Nguyệt.
"Nếu con thấy nhớ Khuynh Thành thì hãy đến thăm con bé, chắc chắn khi thấy con đến, con bé ở trên trời cũng rất vui."
Mẫn Nguyệt nhận tờ giấy, trầm tư nhìn nó khoảng vài giây rồi cẩn thận bỏ vào túi.
"Cảm ơn ba nuôi."
"Được rồi, đều là người một nhà, khách sáo gì chứ. Nếu hai con muốn đến đó thì mau đi sớm đi, thật đáng tiếc, hôm nay ta bận, không thể đi cùng với hai đứa được."
"Vậy tụi con đi trước."
"Khoan đã!"
Nam Cung Hạ ôm cái hộp đưa cho cô, "Đây đều là của mẹ con, những thứ này phải là con giữ gìn mới đúng."
Mẫn Nguyệt kinh ngạc, cô thất thần nhìn Nam Cung Hạ vài giây rồi cũng nhận lấy. Vì nó hơi nặng nên Âu Thần không để cô cầm mà bản thân tự mình ôm nó.
Khi cô và anh đang đi xuống lầu thì bắt gặp Hạ Linh Lung đang ở cầu thang. Mẫn Nguyệt ngẩn ra, sau đó mới nhớ là Hạ Linh Lung vẫn ở đây.
Nhìn tư thế của cô ta thì chắc hẳn là đang chờ hai người. Hạ Linh Lung không nhìn Mẫn Nguyệt mà chỉ chú ý đến Nam Cung Âu Thần.
"Anh Âu Thần, em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể cho em vài phút được không?"
Âu Thần không hề lưu tình từ chối, "Không được, tôi rất bận."
Mẫn Nguyệt suýt chút nữa là cười ra tiếng, người đàn ông nhà cô, quả thật quá tuyệt!
Sắc mặt của Hạ Linh Lung cứng đờ, nụ cười trên khoé môi suýt chút nữa không giữ được. Cô ta đáng thương nói: "Thật sự chỉ có mấy phút cũng không được sao, em bảo đảm sẽ không làm mất thời gian của anh đâu."
Âu Thần còn định tiếp tục từ chối, nhưng bị Mẫn Nguyệt đè tay lại. "Thần, nhìn cô ấy đáng thương như vậy hay là anh nghe cô ấy nói vài câu đi." Cô cũng muốn biết là Hạ Linh Lung sẽ nói gì với Âu Thần.
Anh bất mãn nhìn cô nhưng cũng không thể nói gì, chỉ đành cứng ngắc gật đầu.
Tuy anh Âu Thần chịu nói chuyện với cô ta là tốt, nhưng đó là anh nghe lời Nam Cung Mẫn Nguyệt mới làm vậy thì thật sự Hạ Linh Lung không vui nổi. Hơn nữa trong giọng điệu của Nam Cung Mẫn Nguyệt cô ta luôn cảm thấy mình bị chế nhạo.
"Em đi ra xe trước chờ anh, khi nào hai người nói chuyện xong thì ra." Mẫn Nguyệt lấy hộp đồ từ tay anh mang ra ngoài.
Lúc cô đi ngang người Hạ Linh Lung thì thoáng dừng lại.
"Hạ Linh Lung!"
Hạ Linh Lung giật mình, nghi ngờ hỏi Mẫn Nguyệt, "Cô gọi tôi là có chuyện gì?"
Mẫn Nguyệt cười, chỉ là nụ cười đó có chút kì lạ, "Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến tên của một người tôi quen tương tự với tên cô. Chữ cái đầu của tên cô ấy cũng là L."
Trong mắt Hạ Linh Lung loé lên kinh hoàng, trong nháy mắt thân thể cứng đờ, cô ta khô khan trả lời: "Chắc là trùng hợp thôi, trên đời này người trùng tên rất nhiều. Hơn nữa chỉ là chữ cái đầu mà thôi, tên có giống nhau hay không thì chưa biết được."
Mẫn Nguyệt không để ý nhướn mày, "Vậy sao? Nếu thế thì thật đáng tiếc, nếu hai người trùng tên với nhau thì chắc chắn rất thú vị."
Cô nói xong cũng không để ý Hạ Linh Lung phản ứng thế nào mà đi ra ngoài trước.