Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Năm Sẹo!
Bạch Tố Y và Thẩm Ngọc Trân nghe câu này xong, đồng thời nhíu mày lại. Nhà của các cô là ở biệt thự Lệ Uyển, một khu dân cư ngay ở khu bắc thành phố Nam Giang. Tất nhiên là họ đã từng nghe đến gã hung thần Năm Sẹo này rồi.
Nghe đồn người này đã từng giết chết hai mươi người, anh ta và với Hổ Vằn ở khu bắc từng xưng danh là đại hung thần của thành phố Nam Giang.
Bên cạnh đó còn nghe nói là Năm Sẹo có sức chiến đấu mạnh kinh người, một mình một dao hoành hành khắp khu bắc, các thế lực khác khi gặp anh ta, hoặc là bị giết hoặc là bị đuổi đi.
Vậy cũng đủ để thấy sự khủng bố của người này.
“Anh ta ư? Thôi xong rồi, lần này Thiệu Huy gặp rắc rối rồi!” Cả nhà Bạch Tuấn Sơn sợ tái mặt.
Còn Bạch Tố Y thì dường như tưởng tượng được cảnh Lâm Thiệu Huy chết dưới tay của Năm Sẹo, đầu óc cô quay cuồng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Lâm Thiệu Huy dù có lợi hại đến mấy thì anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi, còn Năm Sẹo thì là kẻ giết người, sao có thể so sánh với nhau được chứ.
Gia đình Bạch Tố Y lúc này đang cực kỳ sốt ruột, chỉ muốn lao lên kéo Lâm Thiệu Huy bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này.
“Đại ca, chính là thằng nhóc này! Anh mau giết chết nó đi, nó dám làm gãy tay chân của hơn hai mươi người anh em của chúng ta, nhất định phải giết nó!” Chó Điên gào lên với Năm Sẹo như thể vừa thấy được cứu tinh của đời mình vậy.
Hả?
Năm Sẹo ngẩn ra.
“Làm gãy tay chân hơn hai mươi người?”
Anh ta không ngờ là trên địa bàn thành phố Nam Giang lại có một tên nhóc lợi hại đến vậy.
Mắt Năm Sẹo lập lạnh lại, gã nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy mỉm cười đứng đó.
Đoàng!
Năm Sẹo cảm thấy như vừa có sét đánh ngang tai, cả người anh cứng đờ lại, mặt cắt không còn giọt máu.
“Là… là anh?”
Lúc này trong đầu Năm Sẹo hiện lên hình ảnh ở phòng giam.
Máu me!
Điên cuồng!
Đây là… ma quỷ!
“Đại ca, mau giúp em báo thù đi!” Chó Điên không hề nhận ra sự khác lạ của Năm Sẹo, vẫn nằm đó gào lên.
Nhưng sau khi nghe anh ta nói như vậy, Năm Sẹo hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu:
“Được, để tao giúp mày báo thù.”
Nói xong, Năm Sẹo liền cúi người xuống, nhặt một cây gậy bóng chày dưới đất lên rồi hùng hổ đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Bước chân của Năm Sẹo rất vững vàng.
Anh ta đi thêm một bước là nụ cười trên mặt đám anh em của Chó Điên tươi thêm một phần, còn mặt người nhà Bạch Tố Y thì lại tái đi một phần.
“Ha ha ha… nhóc con, mày sợ chưa? Đại ca tao là Năm Sẹo, mày không ngờ được đúng không?”
Nụ cười trên mặt Chó Điên cực kỳ điên cuồng và dữ tợn.
Anh ta chỉ tay còn lại vào người Lâm Thiệu Huy, nụ cười trên mặt anh ta trở nên dữ tợn ơn.
“Lát nữa đại ca của tao sẽ đánh gãy hai tay hai chân của mày, sau đó sẽ giết chết mày…”
Lời nói của Chó Điên lộ rõ vẻ oán hận.
Những câu chữ ấy khiến gia đình Bạch Tố Y cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Nhưng đúng lúc đó.
Bộp!
Tiếng đánh và tiếng xương gãy lại vang lên, câu nói độc ác của Chó Điên cứ thế bị cắt ngang.
Chó Điên mở to mắt, chỉ thấy cánh tay đang chỉ vào Lâm Thiệu Huy của mình cứ thế mà gãy đôi.
“Ááá!”
Nỗi đau ập đến, xâm chiếm tất cả các dây thần kinh trên người của Chó Điên, khiến gã run lên cầm cập.
Mà điều khiến gã cảm thấy khó tin hơn đó là tay mình lại bị chính Năm Sẹo đánh gãy…
Sao lại có thể chứ?
“Đại ca, sao anh lại đánh em? Thằng nhóc kia, thằng nhóc kia đã đánh anh em của chúng ta, phải đánh nó chứ!”
Chó Điên không hiểu gì cả, có nằm mơ gã cũng không nghĩ rằng từ “báo thù” của đại ca lại có nghĩa là đánh gãy tay của mình.
Chuyện này thật là…
Không chỉ có mỗi Chó Điên mà ngay cả người nhà Bạch Tố Y cũng trợn tròn mắt lên ngạc nhiên.
Chẳng ai ngờ rằng Năm Sẹo nổi tiếng vì sự độc ác mà lại đánh gãy tay chính đàn em của mình. Nhưng mà…
“Tại sao tao đánh mày?” Năm Sẹo vừa cầm cây gậy bóng chày dính đầy máu, vừa tức giận mắng:
“Vì mày chẳng có cái gì đặc biệt mà cũng dám hoành hành ngang dọc, dám bắt nạt người vô tội!”
“Tao đây đánh loại ác bá như mày đấy!”
Nói xong, Năm Sẹo còn nện thêm cho Chó Điên vài cây gậy bóng chày nữa.
Gì cơ?
Lúc này không chỉ có mỗi Chó Điên ngẩn ra, mà ngay cả gia đình Bạch Tố Y cũng chẳng tin nổi vào tai mình.
Đánh loại ác bá như mày?
Anh ta thì không?
Khóe miệng người nhà Bạch Tố Y co giật, tất cả mọi người đều biết rằng tên ác bá lớn nhất vùng này chính là vị Năm Sẹo trước mặt đây.
Anh ta mà cũng chính nghĩa thế này ư?
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Nhưng cảnh sau đó còn khiến cho tất cả mọi người bất ngờ hơn.
Sau khi đánh Chó Điên một trận, Năm Sẹo vứt cây gậy bóng chày đi, rồi sau đó vẻ hung dữ trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười nịnh nọt. Anh ta cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy rồi cúi sâu đầu xuống:
“Em Năm Sẹo ra mắt anh Thiệu Huy!”
Bạch Tố Y và Thẩm Ngọc Trân nghe câu này xong, đồng thời nhíu mày lại. Nhà của các cô là ở biệt thự Lệ Uyển, một khu dân cư ngay ở khu bắc thành phố Nam Giang. Tất nhiên là họ đã từng nghe đến gã hung thần Năm Sẹo này rồi.
Nghe đồn người này đã từng giết chết hai mươi người, anh ta và với Hổ Vằn ở khu bắc từng xưng danh là đại hung thần của thành phố Nam Giang.
Bên cạnh đó còn nghe nói là Năm Sẹo có sức chiến đấu mạnh kinh người, một mình một dao hoành hành khắp khu bắc, các thế lực khác khi gặp anh ta, hoặc là bị giết hoặc là bị đuổi đi.
Vậy cũng đủ để thấy sự khủng bố của người này.
“Anh ta ư? Thôi xong rồi, lần này Thiệu Huy gặp rắc rối rồi!” Cả nhà Bạch Tuấn Sơn sợ tái mặt.
Còn Bạch Tố Y thì dường như tưởng tượng được cảnh Lâm Thiệu Huy chết dưới tay của Năm Sẹo, đầu óc cô quay cuồng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Lâm Thiệu Huy dù có lợi hại đến mấy thì anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi, còn Năm Sẹo thì là kẻ giết người, sao có thể so sánh với nhau được chứ.
Gia đình Bạch Tố Y lúc này đang cực kỳ sốt ruột, chỉ muốn lao lên kéo Lâm Thiệu Huy bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này.
“Đại ca, chính là thằng nhóc này! Anh mau giết chết nó đi, nó dám làm gãy tay chân của hơn hai mươi người anh em của chúng ta, nhất định phải giết nó!” Chó Điên gào lên với Năm Sẹo như thể vừa thấy được cứu tinh của đời mình vậy.
Hả?
Năm Sẹo ngẩn ra.
“Làm gãy tay chân hơn hai mươi người?”
Anh ta không ngờ là trên địa bàn thành phố Nam Giang lại có một tên nhóc lợi hại đến vậy.
Mắt Năm Sẹo lập lạnh lại, gã nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy mỉm cười đứng đó.
Đoàng!
Năm Sẹo cảm thấy như vừa có sét đánh ngang tai, cả người anh cứng đờ lại, mặt cắt không còn giọt máu.
“Là… là anh?”
Lúc này trong đầu Năm Sẹo hiện lên hình ảnh ở phòng giam.
Máu me!
Điên cuồng!
Đây là… ma quỷ!
“Đại ca, mau giúp em báo thù đi!” Chó Điên không hề nhận ra sự khác lạ của Năm Sẹo, vẫn nằm đó gào lên.
Nhưng sau khi nghe anh ta nói như vậy, Năm Sẹo hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu:
“Được, để tao giúp mày báo thù.”
Nói xong, Năm Sẹo liền cúi người xuống, nhặt một cây gậy bóng chày dưới đất lên rồi hùng hổ đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Bước chân của Năm Sẹo rất vững vàng.
Anh ta đi thêm một bước là nụ cười trên mặt đám anh em của Chó Điên tươi thêm một phần, còn mặt người nhà Bạch Tố Y thì lại tái đi một phần.
“Ha ha ha… nhóc con, mày sợ chưa? Đại ca tao là Năm Sẹo, mày không ngờ được đúng không?”
Nụ cười trên mặt Chó Điên cực kỳ điên cuồng và dữ tợn.
Anh ta chỉ tay còn lại vào người Lâm Thiệu Huy, nụ cười trên mặt anh ta trở nên dữ tợn ơn.
“Lát nữa đại ca của tao sẽ đánh gãy hai tay hai chân của mày, sau đó sẽ giết chết mày…”
Lời nói của Chó Điên lộ rõ vẻ oán hận.
Những câu chữ ấy khiến gia đình Bạch Tố Y cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Nhưng đúng lúc đó.
Bộp!
Tiếng đánh và tiếng xương gãy lại vang lên, câu nói độc ác của Chó Điên cứ thế bị cắt ngang.
Chó Điên mở to mắt, chỉ thấy cánh tay đang chỉ vào Lâm Thiệu Huy của mình cứ thế mà gãy đôi.
“Ááá!”
Nỗi đau ập đến, xâm chiếm tất cả các dây thần kinh trên người của Chó Điên, khiến gã run lên cầm cập.
Mà điều khiến gã cảm thấy khó tin hơn đó là tay mình lại bị chính Năm Sẹo đánh gãy…
Sao lại có thể chứ?
“Đại ca, sao anh lại đánh em? Thằng nhóc kia, thằng nhóc kia đã đánh anh em của chúng ta, phải đánh nó chứ!”
Chó Điên không hiểu gì cả, có nằm mơ gã cũng không nghĩ rằng từ “báo thù” của đại ca lại có nghĩa là đánh gãy tay của mình.
Chuyện này thật là…
Không chỉ có mỗi Chó Điên mà ngay cả người nhà Bạch Tố Y cũng trợn tròn mắt lên ngạc nhiên.
Chẳng ai ngờ rằng Năm Sẹo nổi tiếng vì sự độc ác mà lại đánh gãy tay chính đàn em của mình. Nhưng mà…
“Tại sao tao đánh mày?” Năm Sẹo vừa cầm cây gậy bóng chày dính đầy máu, vừa tức giận mắng:
“Vì mày chẳng có cái gì đặc biệt mà cũng dám hoành hành ngang dọc, dám bắt nạt người vô tội!”
“Tao đây đánh loại ác bá như mày đấy!”
Nói xong, Năm Sẹo còn nện thêm cho Chó Điên vài cây gậy bóng chày nữa.
Gì cơ?
Lúc này không chỉ có mỗi Chó Điên ngẩn ra, mà ngay cả gia đình Bạch Tố Y cũng chẳng tin nổi vào tai mình.
Đánh loại ác bá như mày?
Anh ta thì không?
Khóe miệng người nhà Bạch Tố Y co giật, tất cả mọi người đều biết rằng tên ác bá lớn nhất vùng này chính là vị Năm Sẹo trước mặt đây.
Anh ta mà cũng chính nghĩa thế này ư?
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Nhưng cảnh sau đó còn khiến cho tất cả mọi người bất ngờ hơn.
Sau khi đánh Chó Điên một trận, Năm Sẹo vứt cây gậy bóng chày đi, rồi sau đó vẻ hung dữ trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười nịnh nọt. Anh ta cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy rồi cúi sâu đầu xuống:
“Em Năm Sẹo ra mắt anh Thiệu Huy!”