Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Trộm quần áo?
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều hết sức sững sờ khi nghe thấy tiếng thét chói tai kia.
Lúc này bọn họ mới thấy, Từ Hồng Diễm và Hoàng Minh Hải đang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy giống như bị điên, còn thét chói tai:
"Lâm Thiệu Huy! Quần áo này là của công ty bọn tao, mày cởi ra nhanh! Nếu không, lát nữa tao sẽ gọi người đến cởi, đến lúc đó mày sẽ mất hết mặt mũi đấy!"
"Không sai! Mày chính là một tên trộm quần áo! Một thằng ở rể nhỏ bé như mày thì làm sao có thể có trang phục Đế Vương được! Chắc chắn mày đã trộm bộ quần áo này ở công ty của bọn tao! ông Dương có thể làm chứng!"
Lúc này đây, Từ Hồng Diễm và Hoàng Minh Hải đã hoàn toàn bị sự tham lam chiếm cứ ở trong lòng.
Họ muốn cướp bộ đồ kia một cách trắng trợn!
Hai người đã quyết định, cho dù có vô luận như thế nào thì cũng phải chiếm được bộ trang phục Đế Vương này thành của mình.
Không nói đến giá trị của nó đã hơn mười lăm triệu đô la Mỹ, chỉ nguyên tên tuổi của Pellet Catherine cũng có thể giúp công ty bọn họ trở nên nổi tiếng dình đám, từ trong ra ngoài từ già đến trẻ đều biết rõ với bộ trang phục này.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều bối rối nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ tham lam của hai người người kia.
Mọi người không thể ngờ được đôi vợ chồng này lại không biết xấu hổ như vậy, lúc trước vẫn còn cười nhạo đây là quần áo của ăn mày, mà đảo mắt một cái đã muốn chiếm thành của mình, thậm chí còn không ngại làm kẻ ác cáo trạng trước, bóp méo sự thật.
Lúc này ông Dương đã bị tức đến mức mặt đỏ bừng lên, ông ta run run tay chỉ vào hai người Từ Hồng Diễm mà quát lên:
"Cô... Hai cô cậu đang làm cái gì vậy? Ăn cướp trắng trợn, kẻ ác lại đi tố cáo trước, đảo lộn trắng đen! Hai người có biết xấu hổ hay không hả?"
Đây là lần đầu tiên ông Dương thấy hành vi cướp giật một cách ngang nhiên, không biết xấu hổ như vậy.
Chẳng qua vợ chồng Từ Hồng Diễm căn bản không thèm để ý đến sự chỉ trích của ông Dương, bọn họ cười mỉa mai nói:
"Ông Dương, chuyện này không liên quan gì đến ông, ông không cần lo chuyện bao đồng!"
"Nói thật cho ông biết, chúng tôi có quen biết với ông chủ Ngô Vinh Quang của cửa hàng này đấy! Cho nên, dù có như thế nào thì bộ quần áo này cũng là của bọn tôi!"
Xoạt!
Lời này vưà dứt đã thành công khiến ông Dương tức giận hoàn toạt, đến mức không nói nên lời.
Mà khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y đứng ở bên cạnh cũng trở nên u ám đến mức có thể có thể nhỏ ra nước như bầu trời trước cơn bão:
"Từ Hồng Diễm, có phải cô điên rồi không? Thiệu Huy mặc bộ quần áo này cũng gần ba năm rồi, làm sao bây giờ lại thành đồ ăn cắp từ công ty của hai người được?"
Đúng là Bạch Tố Y không ngờ rằng quần áo của chồng mình lại đắt đến như vậy!
Nhưng cô càng không thể tưởng tượng được đôi vợ chồng Từ Hồng Diễm có thể vô liêm sỉ đến trình độ như thế này.
Từ Hồng Diễm nghe Bạch Tố Y nói vậy thì quay sang nhìn cô, sự ác độc trên khuôn mặt cô ta càng ngày càng nồng đậm hơn:
"Hừ! Bạch Tố Y, bọn tôi cướp trắng trợn đấy thì thế nào! Hôm nay, mấy người cởi cũng được, mà không muốn cởi cũng phải cởi!"
Nói xong, Từ Hồng Diễm quay đầu nhìn Hoàng Minh Hải:
"Anh nhanh chóng gọi điện cho ông chủ Quang đi, để ông ta dẫn người tới lột quần áo của thằng nhóc này!"
Nghe Từ Hồng Diễm nói như thế, trên mặt Hoàng Minh Hải lập tức hiện lên nụ cười cực kỳ tàn ác. Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra, định gọi cho Ngô Vinh Quang ngay lập tức.
Chỉ là Hoàng Minh Hải còn chưa bấm số xong thì đã có một đám người phần phật đi vào:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả những người này là bảo vệ của cửa hàng, cơ thể người nào người nấy cũng đều cao lớn vạm vỡ, tràn đầy sức mạnh.
Đặc biệt là tên mập dẫn đầu, khuôn mặt của ông ta trông vô cùng hung ác.
Mà trong nháy mắt khi Hoàng Minh Hải và Từ Hồng Diễm nhìn thấy những người này, không biết vì sao hai người họ lại trở nên hết sức vui mừng.
"Ông chủ Quang!"
Hóa ra cái tên mập kia chính là Ngô Vinh Quang, vừa nãy ông ta đang bận tiễn đám người Lưu Chấn Hoàng đi, sau đó lập tức vội vàng trở về.
Chỉ là, ông ta không nghĩ tới Hoàng Minh Hải và Từ Hồng Diễm cũng có mặt ở đây.
Đương nhiên Ngô Vinh Quang biết Hoàng Minh Hải.
Ba của Hoàng Minh Hải tên là Hoàng Quốc Thiên, ông ta chính là người sở hữu công ty về dược phẩm lớn nhất thành phố Nam Giang. Bình thường thì Ngô Vinh Quang và Hoàng Quốc Thiên cũng có chút qua lại.
"Chú Quang, chú đến thật đúng lúc! Bọn cháu bắt được một tên trộm!" Hoàng Minh Hải nhanh chóng bước đến chỗ Ngô Vinh Quang, vừa nói vừa thì thầm:
"Chú Quang, chú mau cho người lột bộ quần áo trên người thằng nhóc kia cho cháu! Chỉ cần có thể giúp cháu lấy được bộ quần áo của tên nhóc kia, cháu sẽ cho chú Quang bảy triệu đô la Mỹ! Chú thấy thế nào?"
Chỉ lấy bộ quần áo mà được bảy triệu đô la Mỹ!
Con số này khiến cho mí mắt của Ngô Vinh Quang cũng phải giật giật, ông ta không nghĩ tới Hoàng Minh Hải lại dám chi mạnh tay như vậy.
Chẳng qua Ngô Vinh Quang cũng không hiểu đến cùng thì bộ quần áo kia có gì mà lại đáng tiền như vậy!
"Hoàng Minh Hải, cậu nói quần áo của người nào? Hôm nay cửa hàng có khách quý, cậu đừng tạo thêm rắc rối cho tôi đấy!" Khuôn mặt của Ngô Vinh Quang trở nên u ám.
Số tiền bảy triệu đô đúng là khiến ông ta dao động, nhưng mà ông ta cũng hiểu rõ có một nhân vật lớn ở đây, bọn họ tuyệt đối không thể làm mất lòng người đó được.
"Chú Quang, chú yên tâm đi, chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi! Không tiền, không thế lực, không có gia cảnh hùng hậu!"
Sau đó, Hoàng Minh Hải đưa tay chỉ vào Lâm Thiệu Huy, rồi nói với Ngô Vinh Quang:
"Chính là thằng nhóc đó! Chú Quang, chú mau cho người lột quần áo của thằng nhãi đó xuống giúp cháu!"
Hử?
Ngô Vinh Quang cũng nhìn theo hướng ngón tay của Hoàng Minh Hải chỉ.
Chẳng qua, sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy ở trong đấm người thì suýt chút nữa không đứng vững!
Ầm!
Ngô Vinh Quang có cảm giác giống như sấm sét đánh trên đỉnh đầu, khiến cho ông ta hoa mắt váng đầu, kém chút nữa là ngã xuống đất.
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều hết sức sững sờ khi nghe thấy tiếng thét chói tai kia.
Lúc này bọn họ mới thấy, Từ Hồng Diễm và Hoàng Minh Hải đang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy giống như bị điên, còn thét chói tai:
"Lâm Thiệu Huy! Quần áo này là của công ty bọn tao, mày cởi ra nhanh! Nếu không, lát nữa tao sẽ gọi người đến cởi, đến lúc đó mày sẽ mất hết mặt mũi đấy!"
"Không sai! Mày chính là một tên trộm quần áo! Một thằng ở rể nhỏ bé như mày thì làm sao có thể có trang phục Đế Vương được! Chắc chắn mày đã trộm bộ quần áo này ở công ty của bọn tao! ông Dương có thể làm chứng!"
Lúc này đây, Từ Hồng Diễm và Hoàng Minh Hải đã hoàn toàn bị sự tham lam chiếm cứ ở trong lòng.
Họ muốn cướp bộ đồ kia một cách trắng trợn!
Hai người đã quyết định, cho dù có vô luận như thế nào thì cũng phải chiếm được bộ trang phục Đế Vương này thành của mình.
Không nói đến giá trị của nó đã hơn mười lăm triệu đô la Mỹ, chỉ nguyên tên tuổi của Pellet Catherine cũng có thể giúp công ty bọn họ trở nên nổi tiếng dình đám, từ trong ra ngoài từ già đến trẻ đều biết rõ với bộ trang phục này.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều bối rối nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ tham lam của hai người người kia.
Mọi người không thể ngờ được đôi vợ chồng này lại không biết xấu hổ như vậy, lúc trước vẫn còn cười nhạo đây là quần áo của ăn mày, mà đảo mắt một cái đã muốn chiếm thành của mình, thậm chí còn không ngại làm kẻ ác cáo trạng trước, bóp méo sự thật.
Lúc này ông Dương đã bị tức đến mức mặt đỏ bừng lên, ông ta run run tay chỉ vào hai người Từ Hồng Diễm mà quát lên:
"Cô... Hai cô cậu đang làm cái gì vậy? Ăn cướp trắng trợn, kẻ ác lại đi tố cáo trước, đảo lộn trắng đen! Hai người có biết xấu hổ hay không hả?"
Đây là lần đầu tiên ông Dương thấy hành vi cướp giật một cách ngang nhiên, không biết xấu hổ như vậy.
Chẳng qua vợ chồng Từ Hồng Diễm căn bản không thèm để ý đến sự chỉ trích của ông Dương, bọn họ cười mỉa mai nói:
"Ông Dương, chuyện này không liên quan gì đến ông, ông không cần lo chuyện bao đồng!"
"Nói thật cho ông biết, chúng tôi có quen biết với ông chủ Ngô Vinh Quang của cửa hàng này đấy! Cho nên, dù có như thế nào thì bộ quần áo này cũng là của bọn tôi!"
Xoạt!
Lời này vưà dứt đã thành công khiến ông Dương tức giận hoàn toạt, đến mức không nói nên lời.
Mà khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y đứng ở bên cạnh cũng trở nên u ám đến mức có thể có thể nhỏ ra nước như bầu trời trước cơn bão:
"Từ Hồng Diễm, có phải cô điên rồi không? Thiệu Huy mặc bộ quần áo này cũng gần ba năm rồi, làm sao bây giờ lại thành đồ ăn cắp từ công ty của hai người được?"
Đúng là Bạch Tố Y không ngờ rằng quần áo của chồng mình lại đắt đến như vậy!
Nhưng cô càng không thể tưởng tượng được đôi vợ chồng Từ Hồng Diễm có thể vô liêm sỉ đến trình độ như thế này.
Từ Hồng Diễm nghe Bạch Tố Y nói vậy thì quay sang nhìn cô, sự ác độc trên khuôn mặt cô ta càng ngày càng nồng đậm hơn:
"Hừ! Bạch Tố Y, bọn tôi cướp trắng trợn đấy thì thế nào! Hôm nay, mấy người cởi cũng được, mà không muốn cởi cũng phải cởi!"
Nói xong, Từ Hồng Diễm quay đầu nhìn Hoàng Minh Hải:
"Anh nhanh chóng gọi điện cho ông chủ Quang đi, để ông ta dẫn người tới lột quần áo của thằng nhóc này!"
Nghe Từ Hồng Diễm nói như thế, trên mặt Hoàng Minh Hải lập tức hiện lên nụ cười cực kỳ tàn ác. Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra, định gọi cho Ngô Vinh Quang ngay lập tức.
Chỉ là Hoàng Minh Hải còn chưa bấm số xong thì đã có một đám người phần phật đi vào:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả những người này là bảo vệ của cửa hàng, cơ thể người nào người nấy cũng đều cao lớn vạm vỡ, tràn đầy sức mạnh.
Đặc biệt là tên mập dẫn đầu, khuôn mặt của ông ta trông vô cùng hung ác.
Mà trong nháy mắt khi Hoàng Minh Hải và Từ Hồng Diễm nhìn thấy những người này, không biết vì sao hai người họ lại trở nên hết sức vui mừng.
"Ông chủ Quang!"
Hóa ra cái tên mập kia chính là Ngô Vinh Quang, vừa nãy ông ta đang bận tiễn đám người Lưu Chấn Hoàng đi, sau đó lập tức vội vàng trở về.
Chỉ là, ông ta không nghĩ tới Hoàng Minh Hải và Từ Hồng Diễm cũng có mặt ở đây.
Đương nhiên Ngô Vinh Quang biết Hoàng Minh Hải.
Ba của Hoàng Minh Hải tên là Hoàng Quốc Thiên, ông ta chính là người sở hữu công ty về dược phẩm lớn nhất thành phố Nam Giang. Bình thường thì Ngô Vinh Quang và Hoàng Quốc Thiên cũng có chút qua lại.
"Chú Quang, chú đến thật đúng lúc! Bọn cháu bắt được một tên trộm!" Hoàng Minh Hải nhanh chóng bước đến chỗ Ngô Vinh Quang, vừa nói vừa thì thầm:
"Chú Quang, chú mau cho người lột bộ quần áo trên người thằng nhóc kia cho cháu! Chỉ cần có thể giúp cháu lấy được bộ quần áo của tên nhóc kia, cháu sẽ cho chú Quang bảy triệu đô la Mỹ! Chú thấy thế nào?"
Chỉ lấy bộ quần áo mà được bảy triệu đô la Mỹ!
Con số này khiến cho mí mắt của Ngô Vinh Quang cũng phải giật giật, ông ta không nghĩ tới Hoàng Minh Hải lại dám chi mạnh tay như vậy.
Chẳng qua Ngô Vinh Quang cũng không hiểu đến cùng thì bộ quần áo kia có gì mà lại đáng tiền như vậy!
"Hoàng Minh Hải, cậu nói quần áo của người nào? Hôm nay cửa hàng có khách quý, cậu đừng tạo thêm rắc rối cho tôi đấy!" Khuôn mặt của Ngô Vinh Quang trở nên u ám.
Số tiền bảy triệu đô đúng là khiến ông ta dao động, nhưng mà ông ta cũng hiểu rõ có một nhân vật lớn ở đây, bọn họ tuyệt đối không thể làm mất lòng người đó được.
"Chú Quang, chú yên tâm đi, chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi! Không tiền, không thế lực, không có gia cảnh hùng hậu!"
Sau đó, Hoàng Minh Hải đưa tay chỉ vào Lâm Thiệu Huy, rồi nói với Ngô Vinh Quang:
"Chính là thằng nhóc đó! Chú Quang, chú mau cho người lột quần áo của thằng nhãi đó xuống giúp cháu!"
Hử?
Ngô Vinh Quang cũng nhìn theo hướng ngón tay của Hoàng Minh Hải chỉ.
Chẳng qua, sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy ở trong đấm người thì suýt chút nữa không đứng vững!
Ầm!
Ngô Vinh Quang có cảm giác giống như sấm sét đánh trên đỉnh đầu, khiến cho ông ta hoa mắt váng đầu, kém chút nữa là ngã xuống đất.